Hạ Hinh Viêm, ngươi
theo ta đến đây.” Trở lại Hạ phủ, Hạ Nghĩa Bình sau khi đã cho mọi người
lui hết, liền ném cho Hạ Hinh Viêm một câu lạnh như băng, quay người đi
ra phía đằng sau.
Hạ Hinh Viêm cười cười, lập tức đi theo Hạ Nghĩa Bình ra sau hậu viện.
Bước vào hậu viện, Hạ Nghĩa Bình liền đi thẳng đến phòng của hắn, cũng
không quay đầu lại mà chỉ phân phó Hạ Hinh Viêm một tiếng: “Đóng cửa
phòng lại."
Hạ Hinh Viêm ngoan ngoãn đóng cửa lại, theo Hạ Nghĩa vào trong phòng.
Hạ Nghĩa Bình xoay bình hoa trên bàn một vòng, sàn nhà bên cạnh giường
dần trượt mở một cái lỗ nhỏ đủ cho một người thông qua.
Không nói hai lời, Hạ Nghĩa Bình liền chui vào, Hạ Hinh Viêm tất nhiên
cũng chui vào theo.
Không nghĩ tới bên trong miệng lỗ nho nhỏ kia lại là một cái động khác,
địa đạo* sâu hút ba đường bảy ngả.
* Địa đạo: đường hầm bí mật, đào ngầm sâu dưới đất.
Đi một chốc, mới đến một gian mật thất nhỏ.
Hạ Nghĩa Bình sờ soạng trên vách tường, mở ô gạch ngầm lấy ra một chiếc
hòm được bao bọc nghiêm mật, mở ra, bên trong là một bình ngọc, hắn nhấc
nó lên, thật cẩn thận mở nắp bình, vừa nhìn vào bên trong, sắc mặt lập
tức biến đổi.
Hắn siết chặt bình ngọc, đến mức cả cánh tay đều run lên, một lúc sau,
mới ngẩng đầu lên một cách cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào Hạ Hinh Viêm.
"Là ngươi, là ngươi lấy, có phải không?" Hạ Nghĩa Bình nghiến răng gầm
lên, thứ kia chính là mạng của hắn.
Vừa rồi lúc ở hội trường Linh sư hắn vẫn còn hoài nghi, không nghĩ tới,
Tụ Linh đan thật sự không tìm thấy nữa.
"Ngươi đang nói Tụ Linh đan sao?" Hạ Hinh Viêm khẽ cười, tùy ý nói,
"Linh lực của ta có thể đột phá đến trình độ Linh sư, tất nhiên là vừa
vặn có được Tụ Linh đan để dùng."
"Hạ Hinh Viêm, ngươi muốn chết!" Hạ Nghĩa Bình tức giận đến mức toàn
thân phát run, chỗ dựa cuối cùng của Hạ gia hắn, thế nhưng lại bị Hạ
Hinh Viêm trộm mất.
Hạ Nghĩa Bình tức giận đến mù quáng, linh lực dao động dữ dội, lập tức
ra tay với Hạ Hinh Viêm.
Cho dù hiện tại Hạ Hinh Viêm là Linh sư thì thế nào, nàng cũng chỉ vừa
mới đột phá Linh sĩ trở thành Linh sư mà thôi, nhưng Hạ Nghĩa Bình đã là
cấp hai mươi hai đại Linh sư.
Hạ Hinh Viêm so với hắn kém đến tận mười cấp, muốn giết nàng quả thực là
chuyện dễ như trở bàn tay.
Hạ Hinh Viêm đang muốn né tránh, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, những
tia sáng yếu ớt trong mật thất bị che mất, còn chưa kịp thấy rõ chuyện
gì xảy ra, một tiếng "bịch" trầm đục đã truyền tới, Hạ Nghĩa Bình từ
vách tường rơi xuống đất, xem ra vừa rồi là hắn bị đánh bay.
"Dập Hoàng?" Hạ Hinh Viêm ngập ngừng lên tiếng, nhìn bóng lưng đỏ rực
trước mắt kia.
Hắn đi ra như thế nào?
"Ngu ngốc." Dập Hoàng khẽ mắng.
"A?" Hạ Hinh Viêm nhíu mày khó hiểu, hắn đang mắng nàng sao?
"Kẻ không biết tự lượng sức mình." Dập Hoàng lạnh lùng nhìn chằm chằm
vào Hạ Nghĩa Bình đang cố gắng bò dậy, trong mắt tràn đầy sự khinh
thường.
"Một viên Tụ Linh đan nho nhỏ, lấy nó đi chính là vinh hạnh của ngươi."
Hạ Hinh Viêm ở sau lưng Dập Hoàng bó tay liếc một cái xem thường, vừa
rồi lúc ở hội trường Linh sư, là ai cảm thán nàng kiêu ngạo ấy nhỉ?
Không thấy rằng có một tên còn kiêu ngạo hơn so với nàng sao?
"Linh thú?" Hạ Nghĩa Bình kinh ngạc trợn to hai mắt, khó tin đánh giá
Dập Hoàng vừa đột nhiên toát ra, rồi sau đó ánh mắt dời về phía Hạ Hinh
Viêm, lạnh giọng quát lớn, “Ngươi thế nhưng có một con linh thú."
Một "con"?
Khóe mắt của Hạ Hinh Viêm giật giật, nghiêng người bước tới, đứng ở bên
cạnh Dập Hoàng: “Câm miệng, đây là bằng hữu của ta!"
Cái gì mà kêu "một con" chứ?
Hạ Hinh Viêm tức giận hung hăng trừng Hạ Nghĩa Bình, hận không thể sử
dùng ánh mắt đâm thủng hai lỗ trên người hắn.
Dập Hoàng thản nhiên nhếch lên khóe môi, ở thời điểm không người nào
phát hiện liền lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Hạ Hinh Viêm, giao linh thú ra đây, ta sẽ tạm tha cho ngươi tội trộm
mất Tụ Linh đan." Hạ Nghĩa Bình hoàn toàn không thèm liếc Hạ Hinh Viêm
một cái, hai mắt toát ra sự tham lam điên cuồng, dán mắt nhìn Dập Hoàng,
e rằng trong mắt cũng sắp sửa tỏa ra ánh sáng rồi.
Ôi linh thú, đây chính là linh thú.
Toàn thành Y Lạc cũng không có một con linh thú ký kết khế ước với nhân
loại.
Hắn chưa từng gặp qua linh thú chân chính, nhưng cũng đã nghe đồn qua.
Ký kết khế ước với một con linh thú, nó có thể cho chủ nhân mượn lực
lượng của linh thú lực lượng để tăng lên thực lực.
Về phần có thể sử dụng bao nhiêu lực lượng thì phải xem trình độ thần
phục linh thú cùng với thực lực của chủ nhân.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, nếu có con linh thú này đi theo, thực lực
của hắn chắc chắn sẽ tăng vọt.
Thử nhìn Hạ Hinh Viêm thì biết, nàng từ một cấp bốn Linh sĩ nhỏ bé, chỉ
ngắn ngủi trong vòng ba tháng đã đột phá Linh sĩ đạt tới cấp bậc Linh
sư.
Hắn vốn còn đang khó hiểu, Hạ Hinh Viêm như thế nào lại có thể có tiến
bộ lớn như vậy, hoá ra là liên quan đến linh thú.
"Đến đây, con ngoan của ta, hãy làm cho linh thú ký kết khế ước với vi
phụ. Đến lúc đó Hạ gia phát đạt, ngươi tất nhiên sẽ đạt được không ít
lợi ích." Hạ Nghĩa Bình Hứa nghĩ tới chuyện giải trừ khế ước linh thú
còn cần có Hạ Hinh Viêm, cho nên, giọng điệu nói chuyện cũng liền thoáng
ôn hòa một chút.
Hạ Hinh Viêm căn bản còn chưa kịp tỏ thái độ, trong mật thất bóng đỏ
chợt lóe, liền lập tấp nghe thấy tiếng đánh nặng nề "phịch phịch" liên
tiếp vang lên, động tác của Dập Hoàng quá nhanh, đợi đến lúc hắn lại
đứng bên cạnh Hạ Hinh Viêm một lần nữa, Hạ Nghĩa Bình ngã trên mặt đất,
ngay cả sức để hừ một tiếng cũng chẳng còn.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều xanh xanh tím tím, trông rất đẹp mắt.
"Giết hắn sao?" Dập Hoàng quay đầu, nhíu mày hỏi Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm cười, chậm rãi nói: “Mặc dù không phải là thân sinh phụ
thân, nhưng dù sao cũng đã nuôi ta hơn mười năm, giữ lại một mạng cho
hắn đi."
"Ngươi... biết..." Hạ Nghĩa Bình nằm trên mặt đất kinh ngạc nhìn về phía
Hạ Hinh Viêm, nàng thế nhưng biết mình không phải nữ nhi của hắn?
"Đương nhiên biết." Hạ Hinh Viêm mỉm cười, khoác tay lên cách tay mạnh
mẽ của Dập Hoàng, "Ít nhiều cũng nhờ có bằng hữu của ta điều tra được
tin tức này, bằng không ta còn không biết thứ tốt như Tụ Linh đan lại
chính là của ta."
"Đê tiện..." Hạ Nghĩa Bình oán hận mắng, thanh âm cũng không lớn, trọng
thương thân thể cũng không cho phép hắn làm ra quá lớn động tĩnh đến.
"Rất may, so ra thì vẫn kém ngươi." Hạ Hinh Viêm một chút buồn bực cũng
không có, cười tủm tỉm nói, "Đã cầm thứ tốt lại không biết hoàn thành sự
nhờ vả của người ta, suy cho cùng thì ai đê tiện chứ?"
Nhìn thấy trong mắt Hạ Nghĩa Bình lóe lên hận ý, Hạ Hinh Viêm dường như
đang hối hận nên nhanh chóng che lại đôi môi đỏ mọng: "Ôi chao, xem cái
miệng của ta này, nếu người nào đó biết như thế nào gọi là thể diện, vậy
chắc chắn mặt trời sẽ mọc từ phía tây. Xin lỗi xin lỗi, ta không nên
bắt ngươi làm chuyện mà từ trước tới giờ ngươi chưa từng thực hiện qua."
"Hạ Hinh Viêm, ngươi sẽ hối hận." Hạ Nghĩa Bình ác độc gầm lên, chẳng
qua thân thể bị trọng thương khiến khí thế của hắn yếu đến mức có thể
xem nhẹ.
"Thay vì ở trong này để ý ta, ngươi nên suy nghĩ nhiều hơn đến tình cảnh
hiện tại của mình đi." Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm nói, "Không biết
Nghiêm Kiện Đông có nghe lời ngươi giải thích không nhỉ?"
"Lừa gạt thành chủ đại nhân, thật không biết sẽ nghênh đón sự trả thù
như thế nào đây." Hạ Hinh Viêm mỉm cười xoay người, khoát tay áo, “Phụ
thân đại nhân thân ái, chúc ngươi may mắn."
Đồng tử của Hạ Nghĩa Bình kịch liệt co rút lại, là Hạ Hinh Viêm đã sớm
có mưu tính trước, biểu hiện đủ loại tại hội trường Linh sư chính là để
hãm hại hắn.
"Hạ Hinh Viêm, là ngươi cố ý! Ngươi hãm hại ta!"
Sâu thẳm trong mật thất truyền tới tiếng gào thét đầy bi phẫn của Hạ
Nghĩa Bình, đối với điều này, Hạ Hinh Viêm chỉ cười nhạt.
Trở lại phòng của mình,
Hạ Hinh Viêm ở trong đầu cười hỏi: "Dập Hoàng, ngươi thám thính được
chuyện này như thế nào vậy?"
Ba tháng qua, một chút thời gian nàng cũng không dám lãng phí, ngay cả
khi trong lòng có nghi hoặc, ngay cả khi chấn động sau lúc nghe được tin
nàng không phải là người của Hạ gia, hết thảy đều phải nén chặt xuống,
toàn tâm toàn lực tu luyện, mãi cho đến tận lúc này, rốt cuộc nàng mới
có thời gian giải tỏa thắc mắc với Dập Hoàng.
"Rảnh rỗi nhàm chán, nhân tiện đi ra ngoài giải sầu." Ai ngờ Dập Hoàng
lại cho nàng một đáp án khó hiểu như thế.
Nghe xong, Hạ Hinh Viêm liền ngậm miệng không nói gì thêm.
Nhàm chán nên đi thám thính chuyện nàng không phải là người của Hạ gia
sao? Cũng bởi nhàm chán nên tiện tay trộm luôn Tụ Linh đan?
Chuyện đã bị phủ đầy bụi sốt mười mấy năm qua, muốn thám thính được thì
phải cần một quá trình phức tạp tới cỡ nào, không cần nói, nàng cũng
biết.
Không tiếp tục truy vấn, Hạ Hinh Viêm cười cười, hỏi một vấn đề mà nàng
tò mò: "Dập Hoàng, rốt cuộc thì ngươi là linh thú có thực lực gì thế?"
Còn nhớ trước đây, thời điểm vừa mới gặp mặt, đến nàng cũng có thể chiến
đấu với Dập Hoàng một thời gian, trái lại, hôm nay Hạ Nghĩa Bình - hai
mươi hai cấp đại Linh sư - như thế nào lại bị ngược đãi từ đầu đến cuối?
Ban nãy, lúc ở trong mật thất, Hạ Nghĩa Bình ngay cả một chút sức lực để
đánh trả cũng không có, thực lực của Dập Hoàng thực lực rất cổ quái.
Là tăng lên trong khoảng thời gian này, hay là lúc trước khi chiến đầu
với nàng hắn không sử dụng hết toàn lực?
"Đại Linh sư, đã lâu không có tiếp xúc qua..." Dập Hoàng thản nhiên cảm
thán một câu, "Cấp bậc linh lực thấp như vậy..."
Một câu nói ra liền khiến Hạ Hinh Viêm có xúc động muốn đánh người, đại
Linh sư là cấp thấp, vậy nàng một kẻ vừa mới tới cấp mười Linh sư thì
tính cái gì đây?
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, Dập Hoàng hiện thân: "Vấn đề nhỏ này giờ không
trọng yếu, hiện tại ngươi nên suy nghĩ về chuyện của mình."
Nói xong, còn chưa cho Hạ Hinh Viêm cơ hội phản ứng, đã đánh một chưởng
lên lưng nàng, khiến nàng "phốc" một tiếng, phun ra một búng máu tươi,
vừa rồi sắc mặt còn bình thường, trong nháy mắt lập tức trắng bệch như
tờ giấy.