Ngút Trời

Chương 62: Q.1 - Chương 62: Chương 60.3: Muốn một chỗ ở




Hết sức tập trung nên Hạ Hinh Viêm cũng không biết những chuyện này, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở những quái vật cát vàng.

Trong người tràn ngập hưng phấn, không ngừng kêu gào.

Tựa như có cái gì thay đổi trên con đường tu luyện.

Càng đánh càng thuận tay, vừa đánh vừa thoải mái quan sát.

Thậm chí tiến nhập vào một loại trạng thái thật kỳ diệu, dường như quái vật cát vàng trước mắt động tác trở nên chậm đi.

Lúc bắt đầu nàng phải tập trung toàn bộ sự chú ý để quan sát động tác của quái vật cát vàng, rất mất sức.

Nhưng bây giờ, nàng chẳng cần cố quan sát.

Chỉ cần liếc mắt một cái, liền nhìn thấy rõ nhược điểm của quái vật cát vàng, hơn nữa toàn bộ động tác của chúng nó đều trở nên chậm lại.

Cảm giác của cơ thể dần rõ ràng hơn.

Mỗi một động tác đều có thể cảm nhận được sự biến hóa của cơ bắp, vì có thể cảm giác sâu sắc được biến hóa của cơ bắp mà có thể khống chế hoàn mỹ mỗi khi ra tay.

Không có động tác dư thừa, thể lực tiêu hao được giảm đến thấp nhất.

Không khí nóng rực theo những động tác đối chiến mà lưu động rất nhanh, da thịt có thể cảm giác được không khí lưu chuyển rất rõ ràng.

Chính nhờ cảm giác sâu sắc này, nàng không cần chú ý phía sau cũng có thể cảm giác được có quái vật cát vàng đánh úp không.

“Đây là…” Hà Hy Nguyên kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Hạ Hinh Viêm đang bị lũ quái vật cát vàng bao vây.

Nàng đã đánh với lũ quái vật này nửa canh giờ rồi nhưng nhìn nàng không hề có cảm giác mệt mỏi, ngược lại càng đánh lại càng tinh thần.

Dù quái vật cát vàng công kích chỉ trong nháy mắt, hắn còn có thể nhìn đến khóe môi Hạ Hinh Viêm nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt màu đen thẳm như bầu trời đêm tỏa ánh sáng rạng rỡ.

Cảm giác cả người hoàn toàn bất đồng, động tác lưu loát sinh động, không một chút dồn dập, chỉ có sự thong dong, đạm mạc.

Giống như nước suối trong suốt giữa núi, giữa dòng cao chảy xuống, thật mát mẻ.

Rõ ràng là đang ở giữa sa mạc khô nóng lại mang cho người ta cảm giác tươi mát, thoải mái.

Tiểu hồ ly ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Hạ Hinh Viêm, sau đó chần chờ mở miệng: “Không lẽ nàng lại hiểu ra được cái gì?”.

Trong lòng đã mơ hồ biết đáp án, nhưng đáp án kia quá mức đáng kinh ngạc, Hà Hy Nguyên vội vàng hỏi như đang cầu cứu Đoạn Hằng Nghê: “Hinh Viêm chẳng lẽ lại chuẩn bị thăng cấp?”

“Hẳn là không nhanh như vậy được.” Tiểu hồ ly ngẩng đầu, cố gắng mấp máy khóe môi, muốn lộ ra một nụ cười trấn an Hà Hy Nguyên nhưng vì quá mức gượng ép, không cười nổi.

“Nửa tháng trước nàng vừa thăng cấp mà.” Hà Hy Nguyên nuốt một ngụm nước miếng.

Ở Lâm sơn Hạ Hinh Viêm thăng cấp đã làm cho bọn họ thật sự kinh ngạc, nhưng nhìn đến tình huống Hạ Hinh Viêm liều mạng tu luyện, đối chiến lúc đó sự kinh ngạc cũng không làm cho họ khiếp sợ.

Dù sao bọn họ đều nhìn thấy sự nỗ lực, không buông tha bất kì một cơ hội nào để tu luyện của Hạ Hinh Viêm, nàng luôn cố gắng không ngừng nghỉ, không có để cho bản thân mình có cơ hội thở dốc.

Tu luyện ngày đêm, cho dù là ban ngày phải giao chiến cùng linh thú, lúc nghỉ ngơi ban đêm, nếu gặp phải linh thú công kích, nàng cũng chưa bao giờ né tránh, trái lại luôn đi trước đón đỡ.

Tu luyện gian khổ như vậy, bọn họ đều cho rằng, tu luyện như Hạ Hinh Viêm không nhanh thăng cấp thì thật sự không công bằng.

Nhưng là, mới có nửa tháng được không?

Cho dù nàng khắc khổ ra sao, cũng không thể dọa người như vậy chứ?

Đánh với quái vật cát vàng một hồi lại muốn thăng cấp, đây là cái lý lẽ gì vậy?

Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê hai mặt nhìn nhau, thật sự không có chút kinh nghiệm nào để hiểu được tình huống trước mắt.

“Hinh Viêm chính là lợi hại.” Sau một lúc ngốc lăng, Đoạn Hằng Nghê chỉ cảm thán được một tiếng.

Kinh ngạc qua đi, hắn cảm thấy vạn phần vui sướng.

Thế giới này chính là thế, chỉ khi càng trở nên mạnh mẽ cuộc sống mới càng tốt đẹp.

“Đúng là lợi hại.” Hà Hy Nguyên còn nghĩ nhiều hơn Đoạn Hằng Nghê một chút.

Như vậy có phải quá lợi hại hay không?

Chỉ mới nửa tháng lại tăng một cấp, tốc độ này thật sự có chút khủng bố.

Những người khác muốn tăng thêm một cấp linh sư như thế nào cũng phải mất một năm, thậm chí là lâu hơn.

Nửa tháng…

Hà Hy Nguyên nghĩ nghĩ, chuyện này chính hắn chậm rãi tiêu hóa đi.

Dường như theo bên cạnh Hạ Hinh Viêm luôn có những chuyện vui mừng đáng kinh ngạc phát sinh.

Còn luôn vượt quá hiểu biết của hắn, cũng may trái tim hắn đủ mạnh mẽ, không đến mức cảm thấy ngoài ý muốn.

Trong ngân trâm, Dập Hoàng tự nhiên là cảm nhận được tình huống của Hạ Hinh Viêm, bên môi hiện lên một nụ cười nhẹ, xem ra tình huống của nàng rất tốt.

Quả nhiên thiên phú của nàng rất cao.

Ngay lúc mọi người vui vẻ vì Hạ Hinh Viêm, ai cũng không chú ý tới ánh mắt của Hạ Hinh Viêm đã bắt đầu phát sinh biến hóa.

Nàng cảm giác được công kích của quái vật cát vàng rõ ràng khác hẳn vừa rồi.

Nhìn mặt ngoài mọi động tác vẫn giống nhau, thậm chí độ mạnh yếu cũng không sai biệt lắm.

Nhưng cũng chỉ là xem mặt ngoài, đứng ở vị trí của mình, nàng cảm nhận được áp lực rõ ràng đột nhiên tăng một ít.

Sau vài cái hô hấp, áp lực lại tăng thêm một phần.

Qua một hồi sẽ tăng lên hai phần.

Hạ Hinh Viêm càng đánh càng kinh hãi, hiện tại quái vật cát vàng đã phát triển ra ngoài nàng dự đoán.

Loại tăng trưởng này rất kỳ quái, mặt ngoài không nhìn ra nhưng nàng lại cảm giác được rất rõ ràng.

Đá ra một cước, quái vật cát vàng cũng đều bị đánh tan như lúc nãy.

Nhưng chỉ có mình nàng biết, vừa rồi lực lượng bắn ngược trở lại mạnh đến thế nào.

Mạnh mẽ làm chân nàng rất đau, trong nháy mắt chân có cảm giác tê dại.

Cũng không có thời gian chờ cơn đau dịu đi, công kích phía sau đã đánh đến, nàng thuận tay dùng khuỷu tay đánh mạnh về quái vật cát vàng phía sau, oành một tiếng, quái vật cát vàng bị tan rã, đồng thời, toàn bộ cánh tay nàng trở nên tê tái, không có một chút cảm giác.

Chỉ trong chốc lát như vậy, áp lực quái vật cát vàng mang cho nàng lại tăng lên hai phần, tốc độ phát triển của chúng nó càng lúc càng nhanh, theo một tốc độ cực kỳ khủng bố.

Hạ Hinh Viêm khẽ thở dài trong lòng, dường như nàng không còn kiên trì được bao lâu, sự khảo hạch của nàng cũng sắp kết thúc.

Thừa dịp gián đoạn công kích của quái vật cát vàng, Hạ Hinh Viêm nhanh tay lấy thẻ bài ra muốn nhanh chóng rời đi.

Nghĩ muốn lặng yên rời khỏi, thế nhưng thẻ bài không có nửa điểm phản ứng.

Hạ Hinh Viêm đột nhiên mở to hai mắt, nhanh chóng lắc mình tránh thoát công kích của quái vật cát vàng, thử lại một lần nhưng cũng không có gì xảy ra như lúc nãy.

“Dập Hoàng!” Hạ Hinh Viêm vội vàng kêu to trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.