Ngút Trời

Chương 32: Q.1 - Chương 32: Đau tận tim




Edit: Rosemarymn “

Hinh Viêm!” Dập Hoàng lập tức chạy lại gần, một tay đỡ lấy Hạ Hinh Viêm ôm vào lòng, giơ tay ra muốn chữa thương cho nàng nhưng không biết phải làm như thế nào.

Căn bản chưa từng có ai bị thương như vậy.

Không một ai ngu xuẩn đến mức tự mình giải trừ khế ước, thương tổn chính mình.

Mọi người hầu như sẽ lựa chọn trừ bỏ đi linh thú bị khế ước, chứ không bao giờ để mình bị thương.

Cho nên bây giờ hắn muốn chữa trị, cũng không biết nên xuống tay ở đâu, hơn nữa một số phương pháp chữa trị bá đạo, với thân thể hiện tại của hắn không thể làm được.

Sợ hãi, yên tĩnh không biết bao nhiêu năm lần đầu tiên nảy lên trong lòng, cùng những lo lắng vừa rồi bện thành một sợi dây thừng trói chặt trái tim hắn, làm hắn thấy thật đau.

Nhìn chằm chằm người trong lòng mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh, khiến cho người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, Dập Hoàng cau mày, giọng run run hỏi: “Hinh Viêm, người đau như thế nào?”

Nàng không đáp, Dập Hoàng lại gấp đến độ hoang mang lo sợ, trong lúc vô tình mới cúi đầu phát hiện ra căn bản không phải là Hạ Hinh Viêm phát run, người phát run là chính hắn

Làm cho Hạ Hinh Viêm cũng nhẹ run rẩy theo.

Hít sâu một hơi, Dập Hoàng cố gắng áp chế cảm xúc bối rối, vừa muốn nói thêm cái gì, trong lòng hắn Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở mắt, nhìn hắn một cái, hơi hé miệng cười, ý bảo hắn an tâm.

Chỉ là với sắc mặt trắng bệch như thế, nụ cười suy yếu như thế làm sao hắn an tâm cho được?

Hạ Hinh Viêm cố gắng đứng vững, nhìn về phía Hà Hy Nguyên đang đứng ngốc lăng xuất thần, ho khan một tiếng, thanh âm mới không còn khàn khàn như vậy: “Hà Hy Nguyên, người đi đi.”

Thanh âm vô lực lại giống như một cái kim, lập tức đâm vào Hà Hy Nguyên, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía đầy yếu ớt Hạ Hinh Viêm.

Môi, mở ra nhưng không biết nói gì, chỉ có thể vô ý thức đóng mở, không phát ra một chút thanh âm

Hạ Hinh Viêm gật đầu, nở một chút nụ cười: “Nếu người còn cần nghỉ ngơi một chút, vậy ta rời đi trước.”

Nói xong, Hạ Hinh Viêm rời đi, lướt nhanh qua Hà Hy Nguyên.

Mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi của Hà Hy Nguyên, mãi đến khi Hạ Hinh Viêm lướt qua hắn, Hà Hy Nguyên lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng xoay người, vươn tay ra, muốn nắm lấy Hạ Hinh Viêm.

Tay đã giơ a nhưng lại cứng ngắc ở không trung, không biết dùng lý do gì để gọi Hạ Hinh Viêm quay lại, cũng không biết làm thế nào mở miệng.

Chỉ có thể nhìn bóng dáng nhiễm đầy máu loang lổ kia chậm rãi cách hắn càng xa.

Vốn quần áo đã ướt sũng, lúc này lại có máu loãng chậm rãi chảy xuống, một đường đi, vết máu rơi xuống dưới, nhuộm đỏ con đường phía sau nàng.

Hậu quả của giải trừ khế ước thảm trọng như thế nào, ai cũng biết. Hậu quả nặng nề như thế, cho dù là linh chủ chín mươi chín cấp trong truyền thuyết đều không một ai dám thử, nhưng Hạ Hinh Viêm, một người chỉ vừa mới khó khăn đột phá đến linh sư cấp mười, nàng thế nhưng dám làm.

Hà Hy Nguyên ngơ ngác nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, nhìn nàng thẳng lưng chậm rãi mà đi.

Bị thương như thế, lưng nàng làm sao có thể còn thẳng như vậy đây? Chẳng lẽ không thể để người bên cạnh nàng đỡ nàng một phen được sao?

Không biết vì sao, trong mũi ngập tràn đắng chát, bóng dáng Hạ Hinh Viêm trước mắt càng ngày càng mơ hồ.

Đầu óc trống rỗng, Hà Hy Nguyên cái gì cũng không nghĩ ra, lại càng không biết làm gì, tận đến khi bóng dáng Hạ Hinh Viêm mang theo loang lổ vết máu biến mất ở trước

Đầu óc trống rỗng, Hà Hy Nguyên cái gì cũng không nghĩ ra, lại càng không biết làm gì, tận bóng dáng Hạ Hinh Viêm mang theo loang lổ vết máu biến mất ở trước mắt, bị một mảnh đêm tối che khuất, hắn mới giống như bị tháo hết tất cả khí lực, ngồi phịch xuống.

“Chủ nhân…” Thanh âm nhỏ bé yếu ớt như ruồi bay, liền phát ra tự nhiên như vậy.

Xưng hô mà Hà Hy Nguyệt cực kỳ bài xích, lúc này gọi ra lại tràn đầy cam tâm tình nguyện.

Nhưng là chậm.

Tất cả đều chậm.

Ngoài sơn động, đêm thật dài và tĩnh lặng, bóng đêm như từ trong khoảng không xuất hiện, một vầng trăng cô độc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh trăng mỏng manh mờ nhạt, giống như một tấm lưới nhẹ nhàng, buông xuống nhiều điểm nhỏ.

“Dập Hoàng…”

Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng gọi, thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy.

“Ừ?” Dập Hoàng giơ tay, đặt ở lưng Hạ Hinh Viêm, có thể cảm thấy một mảnh lạnh như băng.

So với nước ao còn lạnh hơn, chính là thân thể nàng.

“Ta mệt mỏi.” Hạ Hinh Viêm nói xong, tựa hồ đã không còn sức lực để chống đỡ thân thể, mềm mại tựa vào trên người Dập Hoàng, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề, trong đầu choáng váng, không có ý tưởng gì, cxung không còn sức lực để nghĩ ngợi.

Dập Hoàng nhìn người mệt mỏi ngã xuống trong lòng hắn, nhìn qua xung quanh, thân thể nhanh chóng tìm ra một chỗ yên tĩnh.

Khoanh chân ngồi, ôm chặt Hạ Hinh Viêm trong ngực, một tay rất nhanh kết xuất, từ hư không nhanh chóng hiện ra, xung quanh không gian trở nên vặn vẹo.

Kết giới thành.

Màn đêm rét lạnh tất cả đều bị ngăn cách ở bên ngoài kết giới, trong kết giới, ấm áp như mùa xuân.

Làm cho Hạ Hinh Viêm vẫn đang cuộn mình khẽ ưm một tiếng, thoải mái chậm rãi duỗi thẳng thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào trong lòng Dập Hoàng tìm một vị trí thoải mái, an tâm ngủ.

Dập Hoàng nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, trong đôi mắt âm trầm không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng nhẹ nhàng buông lỏng ra cánh tay đang ôm lấy Hạ Hinh Viêm, đưa tay ra trước mặt, dùng móng tay nhẹ nhàng quơ một cái, một miệng vết thương nhỏ xuất hiện.

Ngón tay hướng về phía trước nhưng không có máu tươi trào ra, Dập Hoàng nhìn chằm chằm ngón trỏ của mình, thúc dục lực lượng trong cơ thể.

Máu loãng rốt cuộc bắt đầu chảy ra, có một giọt máu ở đầu ngón tay ngưng tụ lại.

Đỏ, đậm như thế, nếu nhìn kỹ, sẽ kinh ngạc phát hiện, trong nồng đậm màu đỏ nhưng còn có màu vàng.

Ngón tay tiến đến bên môi Hạ Hinh Viêm, thiên hạ vốn ngủ say thế nhưng không biết tại sao tự động hé mở môi anh đào đem ngón tay Dập Hoàng ngậm lấy.

Giọt máu kỳ quái tự nhiên được nàng nuốt vào.

Máu nhập vào trong cơ thể, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Hạ Hinh Viêm bắt đầu dịu lại, hô hấp mỏng manh cũng dần trở nên có lực, vững vàng.

Dập Hoàng khóe môi lơ đãng cong lên, thứ muốn cho nàng ăn đã ăn xong, nhưng không biết vì sao, khi đầu lưỡi mềm của nàng đụng vào, hắn có chút luyến tiếc khóe miệng ấm áp của nàng.

Một luồng nhiệt theo đầu ngón tay lan tràn ra, chảy tới đáy lòng.

Ý xấu giật giật đầu ngón tay, lập tức cảm nhận được cái lưỡi đinh hương mềm mại kia co rúm lại trốn tránh, trong lúc ngủ say, đôi mi thanh tú không thoải mái cau lại.

Cười nhẹ một tiếng, Dập Hoàng lưu luyến rút ngón tay về, liền hắn cũng không biết, tươi cười vừa nãy của chính mình, ôn nhu đến mức sắp giọt ra nước.

Nhẹ nhàng vươn ra hai tay, đem Hạ Hinh Viêm ôm vào trong lòng, giống như đang che chở một đứa trẻ mới sinh, ôn nhu ôm sát, vì nàng tạo một vị trí thoải mái nhất, làm cho nàng yên ổn ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời cắt ngang qua màn đêm, đem đêm lạnh đuổi đi, chung quanh có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Dập Hoàng thong thả mở mắt ra, nhìn đến Hà Hy Nguyên một thân áo xanh đứng ở bên ngoài kết giới, mặt lộ vẻ mệt mỏi đứng ở nơi đó, há miệng thở dốc, tựa hồ là muốn nói cái gì, nhưng cái gì đều không nói được.

Bên chân hắn, một con hồ ly đỏ xinh đẹp đứng cạnh, mắt đen lung liếng hẹp dài ngó nghiêng đánh giá bọn họ.

“Ta…” Hà Hy Nguyên rốt cụ mở miệng, khó khăn nói ra chữ thứ nhất xong, tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều, một hơi nói xong, “Ta nghĩ đi theo chủ nhân.”

“Khế ước đã giải trừ, nơi này không có ai là củ nhân.” Dập Hoàng mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia khan khàn không dễ phát hiện.

Hắn suy nghĩ cả một đêm, đại khái hiểu được vì sao Hạ Hinh Viêm muốn chủ động giải trừ khế ước, chỉ là biết đáp án xong, lại làm cho hắn vừa tức vừa đau lòng.

Hà Hy Nguyên nghe được lời nói của Dập Hoàng, trong lòng chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Dập Hoàng kinh ngạc thốt ra: “Người thế nhưng lại dùng đến màu huyết linh thú?”

Máu huyết linh thú có thể nói là ngưng tụ cả đời tu vi của linh thú, tổn thất sẽ tạo nên thật lớn tổn thương cho thân thể.

“Ngươi có thể đi rồi.” Dập Hoàng căn bản không đem kinh ngạc của Hà Hy Nguyên để ở trong lòng,bình thản nói.

“Ta…” hà Hy Nguyên ngập ngừng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Cảm giác được người trong lòng bởi vì hắn nói chuyện mà động, không thoải mái giật giật, Dập Hoàng nhướng mày, ngón tay bắn ra, kết giới vừa động làm biến mất thân ảnh của bọn họ.

Bên ngoài kết giới, Hà Hy Nguyên thấy hoa mắt, thân ảnh Dập Hoàng và Hạ Hinh Viêm đột nhiên biến mất, kinh ngạc hắn vội vàng bước lên phía trước hai bước, đưa tay ra tìm hiểu, chỉ sờ vào hư không.

Giống nhưu toàn bộ kết giới đều biến mất, nơi đó ngoại trừ cảnh sắc rừng núi không còn gì khác.

Một cái vồ hụt, Hà Hy Nguyên không kịp cân bằng lại, lảo đảo té ngã trên đất.

Hai tay xanh lại, trên mặt lạnh như băng, không cam lòng dùng sức cào bới bùn đất cứng rắn, không biết vì sao không cam lòng, chính là cảm giác giống như có cái gì trong lòng bị lấy đi làm cho hắn thống khổ.

“Lực lượng thật mạnh.” Thanh âm cảm thán làm cho Hà Hy Nguyên tỉnh lại, ghé mắt nhìn sang hồ ly với bộ lông đỏ lửa, đang tao nhã bước tới.

“A Hy, hắn thực sự là linh thú cấp sáu?”

“Ta cảm nhận được, đúng vậy.” Hà Hy Nguyên nhẹ nhàng nói.

Lửa đỏ hồ ly đôi mắt híp lại, một câu đem Hà Hy Nguyên đang bị vây trong cảm xúc kích động phập phồng đánh tỉnh: “Hao tổn máu huyết linh thú, hắn làm sao có thể khống chế kết giới?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.