Ngút Trời

Chương 12: Q.1 - Chương 12: Năng lực đặc thù






"Từ nhỏ ta đã thích sưu tập những thứ đồ lạ." Hạ Hinh Viêm từ từ nhớ lại ký ức của thân thể này, "Hơn nữa những thứ tìm được đều là đồ tốt."

Dập Hoàng nhất thời không kịp phản ứng trước ý tứ của Hạ Hinh Viêm, khó hiểu nhìn nàng.

Hạ Hinh Viêm nhún vai cười: "Ngươi có thể coi ta như là một cái Tầm bảo khí (dụng cụ, đồ vật có thể truy tìm ra các thứ quý giá, bảo vật).

"Tầm bảo khí?" Dập Hoàng khẽ thầm lặp lại, đột nhiên cả người chấn động, kinh ngạc đưa tay chỉ vào Hạ Hinh Viêm, "Ngươi, ngươi lại có bản lĩnh kỳ dị như vậy?"

"Trời sinh." Hạ Hinh Viêm cười ha hả nói, tiện tay đem cất mấy khối nhỏ Hồng Vân tinh dưới đất vào. Hai mắt Dập Hoàng đột nhiên sáng ngời, làm cho Hạ Hinh Viêm theo bản năng lui về phía sau co rúm lại, ánh mắt của hắn hình như có cái gì không thích hợp a. Bản năng của sát thủ nói cho nàng biết, Dập Hoàng lúc này rất nguy hiểm.

"Hạ Hinh Viêm." Dập Hoàng kích động nắm lấy bả vai Hạ Hinh Viêm, trên mặt tất cả đều là vui mừng khôn xiết.

"Ta biết ta phát đạt, nhưng cũng không cần kích động đến như vậy chứ?" Hạ Hinh Viêm khó hiểu giãy dụa hai cái, bị người khác nắm chặt thế này thật là quá khó chịu.

"Không đúng, không đúng." Biểu tình trên mặt Dập Hoàng lập tức nhanh chóng chuyển biến, vui mừng khôn xiết thay bằng vẻ mặt mờ mịt. Lo lắng buông Hạ Hinh Viêm ra, "Nếu như bản sự này của ngươi bị những kẻ có ý đồ xấu biết được, tình cảnh của ngươi sẽ lại càng nguy hiểm hơn. Tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng tu luyện linh lực." Dập Hoàng bóp bóp chân mày* thấp giọng lầu bầu, toàn tâm toàn ý vì chuyện tình sau này của Hạ Hinh Viêm mà suy nghĩ.

* Bóp bóp chân mày: giống như chúng ta bắt gió.

Hạ Hinh Viêm không tiếng động nhếch khóe môi lên, trong ngực ấm áp. Không phải Dập Hoàng cũng đang muốn tìm thứ gì đó sao? Thế nhưng việc đầu tiên lại không phải là bảo nàng đi tìm thứ đó, trái lại còn lo lắng cho tình cảnh của nàng. Thực sự là lần đầu tiên a. Cho tới bây giờ nàng chưa từng thử qua. Đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao?

"Dập Hoàng, ngươi muốn tìm thứ gì vậy? Biết đâu ta có thể giúp ngươi." Hạ Hinh Viêm vừa nghĩ đến liền lập tức nói ra.

Dập Hoàng từ trong suy nghĩ của mình ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Hinh Viêm: "Thứ ta muốn tìm từ từ rồi nói sau đi, vấn đề chủ yếu hiện tại bây giờ của ngươi chính là đề cao linh lực, tình cảnh của ngươi quá nguy hiểm."

"Ta sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng đề cao." Hạ Hinh Viêm sờ sờ vòng tay tinh thạch trên cổ tay mình, có những thứ này, nàng có thể làm rất nhiều chuyện.

Nhìn nụ cười quỷ dị trên khóe môi Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng hơi nhíu mày một chút, hình như nàng đang tính toán cái gì đó.Chương 12.2: Năng lực đặc thù (tiếp).

Edit: Tinh Linh.

Trong phòng đấu giá, Địch Hải nhìn người ở trước mắt mình, trong lòng đang tự hỏi không biết rốt cuộc hắn muốn gì.

"Thành chủ đại nhân, tới phòng đấu giá có việc gì sao?"

"Địch Hải đại sư, nghe nói buổi đấu giá hôm nay có đấu giá một khối Hồng Vân tinh." Thành chủ Nghiêm Kiện Đông khách khí hỏi.

Đừng nhìn hắn thân là thành chủ của Y Lạc thành, thế nhưng ở trước mặt nhị phẩm Dược tề sư Địch Hải, hắn cũng không thể không thu hồi bộ dáng thành chủ cao cao tại thượng của mình lại, trở nên khách khách khí khí. Ai bảo Dược tề sư là người siêu nhiên tồn tại như vậy, bất cứ ai cũng không muốn đắc tội với một vị Dược tề sư.

"Đúng vậy." Địch Hải tự nhiên thừa nhận, "Đã được người của Liệp thủ đoàn lấy đi." Đây là chuyện mà những người tham gia buổi bán đấu giá đều biết, căn bản cũng không cần giấu giếm.

"Địch Hải đại sư, không biết phòng đấu giá còn bán Hồng Vân tinh hay không?" Nghiêm Kiện Đông cũng không vòng vo nhiều, trực tiếp hỏi.

Địch Hải tựa tiếu phi tiếu* lướt nhìn Nghiêm Kiện Đông một cái: "Lẽ nào thành chủ cho rằng dược liệu của Dược tề sư là rau cải trắng, khắp nơi đều có thể gặp?"

* Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

Lời nói không khách khí lập tức khiến người khác nghẹn họng, dám đối xử với người đứng đầu một thành như thế, cũng chỉ có nhị phẩm Dược tề sư Địch Hải. Nếu như kẻ khác dám nói giống vậy, Nghiêm Kiện Đông tuyệt đối sẽ tát luôn ngay một cái, nhưng lời này là từ trong miệng Địch Hải nói ra, chẳng những Nghiêm Kiện Đông không tức giận, khuôn mặt còn vồn vã cười theo.

"Địch Hải đại sư, tại hạ biết Hồng Vân tinh là bảo bối không phải lúc nào nào cũng có thể có được, nhưng mà với năng lực của Địch Hải đại sư, thực lực của phòng đấu giá, nếu muốn tìm được Hồng Vân tinh thì không phải là không có khả năng a."

Nghe được lời nịnh nọt của Nghiêm Kiện Đông, biểu tình trên mặt Địch Hải rốt cuộc cũng có chút hòa hoãn, từ từ gật đầu: "Cũng có thể tìm được một ít, có điều, thành chủ nên biết, Hồng Vân tinh tốt nhất thực sự là không dễ dàng có được."

"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên." Nghiêm Kiện Đông liên tục gật đầu, "Tại hạ cũng biết rõ, Hồng Vân tinh tốt nhất chắc chắn sẽ phải giao cho đại sư luyện chế dược tề. Thứ này nếu đưa cho người khác chính là uổng phí của trời."

Địch Hải vừa lòng gật đầu, coi như tán thành lời của Nghiêm Kiện Đông.

"Tại hạ chỉ là muốn tìm một ít Hồng Vân tinh không thể luyện chế cho tiểu nhi* dùng, để tốc độ tu luyện của nó nhanh thêm một chút. Đại sư chắc cũng biết đại hội rất nhanh sẽ bắt đầu, đến lúc đó có rất nhiều học viện khác nhau tới, tại hạ muốn nó được một học viện tốt chọn." Nghiêm Kiện Đông nắm chặt hai tay của mình, nhìn Địch Hải chờ đợi.

* Tiểu nhi: một cách gọi con trai (một số cách gọi tương đương: nhi tử, khuyển tử...)

Đối với dược tề mà nói, hắn không dám cầu mong quá xa vời, dược tề đề cao linh lực do một vị nhị phẩm Dược tề sư luyện chế, tuyệt đối là trọng kim nan cầu*, thậm chí với tài lực của hắn không thể nào có thể mua được. Dù sao luyện chế dược tề vẫn có xác xuất thành công, dược tề có dược lực (hiệu lực của thuốc) càng mạnh luyện chế càng khó khăn.

* Trọng kim nan cầu: nhiều tiền còn chưa chắc có được.

Nếu như muốn luyện chế một lọ nhị phẩm dược tề đề cao linh lực, còn không biết phải tốn bao nhiêu Hồng Vân tinh. Một khối nhỏ Hồng Vân tinh chất lượng không cao đã có thể lên đến mười vạn - một cái giá trên trời, có thể tưởng tượng được nếu là Hồng Vân tinh thích hợp để luyện chế dược tề tiền bỏ ra sẽ nhiều đến tận nhường nào. Đây mới chỉ là giá của Hồng Vân tinh, còn chưa tính giá của các dược liệu khác trong dược tề.

"Trước mắt, trong phòng đấu giá đã không còn Hồng Vân tinh, nếu như có ta sẽ gọi người đến thông báo cho thành chủ." Địch Hải lạnh nhạt đáp lời, không thay đổi thái độ của mình chút nào dù trước mắt là người cầm quyền cả Y Lạc thành.

Thái độ như vậy cũng đã làm cho Nghiêm Kiện Đông thụ sủng nhược kinh*, đứng dậy gật đầu liên tục: "Đa tạ đại sư, tại hạ không quấy rầy đại sư nữa, cáo từ cáo từ." Nhận được một câu hứa hẹn lấp lửng nhưng cũng khiến Nghiêm Kiện Đông đặc biệt hưng phấn, có thể thấy được địa vị của Địch Hải ở Y Lạc thành cao đến như thế nào.

* Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Trong Y Lạc thành, ai cũng đều biết, không thể động vào nhất không phải các đại gia tộc, cũng không phải thành chủ, mà là Địch Hải đại sư của phòng đấu giá. Cũng không phải bởi vì cấp bậc linh lực của hắn rất cao, mà bởi ngoài thân phận Linh sư ra hắn còn một thân phận tôn quý khác - Dược tề sư.

"Đại sư, có người tìm ngài." Tiểu nhị ở phòng đấu giá sau khi nhẹ nhàng gõ cửa liền tiến vào, một mực cung kính thông báo.

Địch Hải đang bận nghiên cứu dược tề đầu cũng không thèm ngẩng lên trực tiếp từ chối: "Không gặp."

"Đại sư, người kia nói khi ngài nhìn thấy thứ này nhất định sẽ gặp nàng." Tiểu nhị chần chờ một lúc rồi dè dặt khẽ giọng nói.

Địch Hải vừa nghe thấy lập tức nổi giận: "Thứ gì có thể so với ta đang nghiên cứu dược tề quan trọng hơn!" Hắn tức giận ngẩng đầu muốn đuổi tiểu nhị đi ra ngoài, nhưng liền chấn động khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ hộp nhỏ trong tay tiểu nhị, câu nói kế tiếp dừng lại ngay tức khắc.

Tiểu nhị sợ đến sắc mặt trắng bệch, hắn cũng không muốn đắc tội Địch Hải đại sư, vừa muốn lui ra ngoài lại phát hiện vẻ mặt của đại sư có chút khác lạ, đang nhìn chằm chằm vào hắn, ách, không đúng, phải là nhìn chằm chằm hộp nhỏ trong tay hắn.

Địch Hải không thể tin nổi, hai tay run run nắm lấy cái hộp, giật vèo một cái vào trong lòng, ôm chặt lấy, vội vàng hỏi: "Người kia đâu? Nhanh dẫn ta đi gặp nàng." Dáng vẻ vội vã hoàn toàn khác biệt vẻ lãnh tĩnh (lạnh nhạt, tĩnh lặng) thường ngày, cùng với tên khất cái (ăn mày) đang nhìn thấy đại tiệc phong phú không khác nhau là mấy, dọa tiểu nhị run lên một cái trực tiếp ngã xuống đất.

Đại sư bị làm sao vậy?

~ Hết chương 12 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.