Ngút Trời

Chương 59: Q.1 - Chương 59: Ngoài ý muốn




Dãy núi uốn lượn kéo dài, giống như lưng một quái thú ngủ đông, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy rõ ràng đỉnh núi, tạo cho người ta một cảm giác mông lung.

Không có sương mù, không có mây khói, lại giống như cách một tầng lụa mỏng, làm cho người ta nhìn không ra hình dáng thật của dãy núi.

Ở lối vào con đường thứ ba, Hạ Hinh Viêm đã đứng tầm nửa canh giờ, không chỉ vì đồng ý với lão nhân, mà còn có một cảm giác kỳ quái làm cho nàng dừng lại không tiến tới.

Áp lực.

Áp lực từ chỗ sâu con đường.

“Đây là sắc vệ.” Hà Hy Nguyên ở một bên mở miệng.

“Sắc vệ là một nơi được một số ít các học viện có thực lực dùng số lượng lớn tài lực và linh lực tạo ra làm nơi cho các đệ tử tu luyện linh lực nhanh hơn.”

Hà Hy Nguyên nghĩ rồi nói thêm một câu: “Giống như ảo cảnh của Thiên địa dị bảo.”

“Hẳn sẽ không nguy hiểm như vậy.” Hà Hy Nguyên hiểu được học viện như thế này luôn xem huấn luyện đệ tử làm trọng, tuyệt đối sẽ không giống như ảo cảnh của thiên địa dị bảo muốn đưa người xâm nhập vào con đường chết.

Hạ Hinh Viêm không đồng ý lắc đầu: “Người vừa rồi cũng nghe được, người tốt nghiệp học viện này chỉ có thể là cường giả.”

Thế nào là cường giả?

Cường giả cũng không phải chỉ trông vào thực lực.

Luôn ở trong ngân trâm tu luyện, Dập Hoàng ánh mắt vẫn không mở, chỉ thản nhiên dặn dò hai chữ: “Cẩn thận.”

Hạ Hinh Viêm hơi sửng sốt, nàng không nhìn thấy tình huống bên trong ngân trâm, lại bị hai chữ này của Dập Hoàng làm cho khó hiểu, vì sao muốn cố ý nhắc nhở nàng như vậy?

Trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không muốn làm chậm trễ chuyện tu luyện của Dập Hoàng, Hạ Hinh Viêm ở trong lòng nhẹ lên tiếng xem như trả lời, nàng đã biết.

Quả nhiên, một canh giờ sau, lão nhân mang theo người lại đây.

Hạ Hinh Viêm nhìn nhìn, những người này đều còn trẻ như nàng, thế nhưng chỉ chưa đến mười người.

Chẳng lẽ hai cửa trước khắc nghiệt như vậy, loại bỏ hầu hết mọi người?

“Các người có thể đi vào.” Lão nhân đứng ở lối vào, nhìn vài người trẻ tuổi trước mắt, “Sau khi tiến vào nếu cảm thấy không thể tiếp tục kiên trì liền lập tức rời khỏi, nói cách khác có phát sinh điều gì ngoài ý muốn đều không có quan hệ gì với học viện, ai có ý kiến gì không?”

Người bên cạnh đều lắc đầu, quy củ này bọn họ trước khi đến đều đã biết.

Dù sao mọi người sẽ tùy sức mình mà đi, ai cũng không định vì cố gắng vào một học viện mà không muốn sống.

Lão nhân đứng tránh sang một bên, nhường đường để cho Hạ Hinh Viêm bọn họ đi qua.

Những người có mặt đều cẩn thận dặn dò tiểu chủ nhân nhà mình một phen, đương nhiên nội dung đại khái đều là làm theo khả năng, không cần miễn cưỡng.

Hạ Hinh Viêm nhìn về phía trước, cầm thẻ bài trong tay đặt vào tảng đá xanh bên cạnh, cảnh tượng trước mắt khẽ rung động, giống như một trận vặn vẹo không gian.

Hạ Hinh Viêm biết nàng đã có thể đi vào.

Không chút do dự, nhấc chân đi vào con đường thứ ba.

Vừa thấy Hạ Hinh Viêm đi vào, những người khác muốn nhận khảo hạch cũng vội vàng tiến vào theo.

Lão nhân nhìn thấy người cuối cùng đi vào liền nhấc chân đi, có người bên cạnh lập tức hỏi: “Chúng ta không thể đi vào sao?”

Lão nhân hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn quay đầu ném ra hai chữ cứng rắn: “Vô nghĩa.”

Người vừa hỏi nghẹn lại, mắt trợn trắng, nhưng biết mình thực lực không đủ, cho dù tức giận như thế nào cũng không dám phản bác, không chỉ không thể phản bác mà trên mặt còn phải nở nụ cười.

“Ý ta là vừa nãy cũng có người không phải đệ tử tham gia khảo hạch cũng đi vào đấy thôi.”

“Chúng ta có thể đi vào cùng hay không?”

Có người đi đầu lập tức có người phụ họa, dù sao ai cũng không biết chuyện gì xảy ra bên trong.

Nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ cũng ở bên trong sẽ yên tâm hơn chút.

“Không phải người đến đề khảo hạch đi vào làm gì?” Lão nhân một điểm mặt mũi cũng không cấp những người này, hắn không thèm để ý bối cảnh phía sau của những người này, đến học viện này tất cả đều do hắn định đoạt.

“Nhưng là, người kia…” Vẫn còn có thanh âm nho nhỏ biện bạch.

Bọn họ vừa nãy nhìn thấy nam tử đi cùng Hạ Hinh Viêm cũng theo nàng tiến vào, người kia không phải đến để tham gia khảo hạch đi.

Dựa vào cái gì người kia có thể đi vào?

“Lão sư người cũng không thể thiên vị như thế a.” Có người giả vờ nói giỡn.

Vừa không dám đắc tội với học viện, lại muốn nhắc nhở lão nhân có người không tuân thủ quy cũ.

“Ta thiên vị?” Lão nhân cười lạnh, ánh mắt như băng nhìn làm cho tươi cười của người kia cương cứng, không biết làm như thế nào cho phải.

“Cho dù ta thiên vị thì thế nào? Cũng không nhìn xem các người đang đứng trên đất của ai?” Giọng nói của lão nhân chợt lạnh lùng, đóng băng tất cả mọi người, ai nấy đều run run, rụt cổ, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, thật lạnh.

“Không thích thì cút, lão tử không mời các người tới đây!” Lão nhân đĩnh đạc mắng, cũng không thèm liếc mắt nhìn mấy người đó một cái, ở trong mắt hắn, những người này muốn là con kiến cũng chưa đủ tư cách.

Một câu mắng này làm mấy đại linh sư cấp hai mươi bảy, hai mươi tám không dám nói thêm một tiếng.

Tất cả đều giống như trẻ nhỏ, thành thành thật thật nghe.

Người giới thiệu bọn họ tới nơi này đã dặn đi dặn lại bọn họ học viện này rất “bưu hãn”, lại thấy được thực lực của lão nhân rồi, bọn họ tự biết chừng mực, sẽ sáng suốt không đi phản kháng lại.

Cấp hai mươi mấy chống lại cấp năm mươi, đầu óc bọn họ còn không có bị gì mà tự mình đi chịu chết.

Lão nhân xem xét những người này, than nhẹ một tiếng, chuyển hướng nhìn về người duy nhất không có nghi vấn – Hồ Mặc Nghị, gật đầu: “Xem ra còn có một người hiểu chuyện.”

Hồ Mặc Nghị nhẹ nhàng cười, không nói gì thêm.

Dù sao hắn cũng từng gặp qua linh thú hình người, đại khái hiểu được đặc thù của linh thú hình người.

Về phần những người chưa từng gặp qua linh thú hình người hơn nữa không đủ thực lực thì làm sao có thể nhìn ra được nam tử bên người Hạ Hinh Viêm không phải con người đây?

“Một đám người thú cũng chẳng phân biệt được.” Lão nhân vung tay áo, tiến vào con đường thứ ba, thân hình nhanh chóng biến mất.

Để lại một đám người hai mặt nhìn nhau cẩn thận cân nhắc lời nói cuối cùng của lão nhân.

“Người thú chẳng phân biệt được…”

Có người thấp giọng lặp lại lời nói cuối cùng của lão nhân, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Mọi người nơi này không phải kẻ ngốc, lão nhân đều đã nói đến nước này bọn họ nếu còn không rõ, vậy thì thật sự không cần lăn lộn nữa, nên tìm đậu hũ đâm đầu chết đi.

“Cái kia là linh thú hình người!”

Không phải nghi vấn mà là một tiếng thét chói tai đầy khẳng định.

Hét toáng lên như thế thực không phù hợp với thân phận bọn họ, nhưng đáp án quá mức kinh ngạc khiến cho bọn họ nhất thời xúc động, không tránh được luống cuống.

Sau tiếng thét chói tai, một đám người tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Không còn ai dám nói gì, nhưng trong đầu đều nghĩ cùng một vấn đề, Hạ Hinh Viêm rốt cuộc là loại người nào.

Có tốc độ tăng lên linh lực thật khủng bố, còn có một linh thú hình người cực kì hiếm thấy đi theo bên cạnh, tựa hồ có điểm thần bí.

Lão nhân cũng mặc kệ người bên ngoài nghĩ thế nào, suy nghĩ của những người đó còn chưa đáng phải làm hắn băn khoăn.

Tiến vào trong sắc vệ, lão nhân cẩn thận cảm thụ hơi thở bên trong, kì quái “di” một tiếng.

Những người trẻ tuổi này thế nhưng không ở cùng nhau mà là phân tán khắp nơi.

Hơi chút suy nghĩ, lão nhân nở nụ người, hiểu được những người kia không chịu đi theo bên người Hạ Hinh Viêm, phỏng chừng là muốn chứng mình thực lực của mình cũng không kém nàng.

Thích biểu hiện không sai, hắn cũng rất đồng ý, chẳng qua, có mấy kẻ có thể bằng thực lực của bản thân qua được cửa này?

Từ khi học viện thành lập cho đến bây giờ, mới chỉ có hai người có thể làm vậy thôi.

Hai người kia về sau thành tựu phi phàm.

Chính là hai người sau này được mọi người ngưỡng mộ nhìn lên, lúc trước đi ra từ con đường thứ ba cũng mang một thân chật vật, hấp hối.

Hắn thực chờ mong vị thứ ba hôm nay có thể đi ra từ con đường này.

Đương nhiên, thuốc trị thương, dược tề chữa thương tốt nhất hắn đã sớm để người trong học viện chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần Hạ Hinh Viêm còn một hơi thở tuyệt đối có thể cứu trở về.

Hạ Hinh Viêm vừa đi vào con đường, cảnh vật trước mắt liền thay đổi, vừa rồi còn trùng trùng dãy núi lập tức biến thành vùng đất bằng phẳng.

Không khí ẩm ướt nơi vùng núi bị sóng nhiệt khô ráo cuốn đi, núi đá cứng rắn hóa thành một biển cát vàng.

Hạ Hinh Viêm cẩn thận nhìn trái phải, đập vào mắt là một mảnh mênh mông vô bờ vàng óng ánh.

Xúc cảm dưới chân, nhiệt độ nơi da thịt cùng với không khí khô ráo đã nói cho nàng, nàng hiện tại đứng ở giữa sa mạc!

Trước mắt không có phương hướng, phía sau không có đường lui, một mảnh vàng óng ánh, ngẩng đầu là ánh mặt trời chói mắt làm cho người ta choáng váng.

“Thật là một hoàn cảnh sắc vệ lợi hại.” Hạ Hinh Viêm tán thưởng một tiếng, chỉ khảo hạch thôi mà học viện đã bỏ cả một bút lớn a.

Mấy tháng nay nàng ngoại trừ tu luyện cũng hỏi thăm một chút về học viện, hoàn cảnh giống như thế này tựa hồ không phải dễ dàng tạo ra.

Nàng chỉ biết ở trong nhưng học viện lớn có hoàn cảnh sắc vệ cho đệ tử tu luyện, nhưng cũng chỉ dành cho đệ tử có tư chất vô cùng tốt dùng.

Hoàn cảnh sắc vệ cực kỳ quý trọng, không chỉ phải bỏ ra một số lượng lớn tiền tài, chỉ nói riêng tiêu hao linh lực, tuyệt đối không thể dùng hai chữ kinh người đến để hình dung.

Giống như học viện hoàng gia cũng có người chuyên môn giới thiệu nói bọn họ có ba hoàn cảnh sắc vệ như vậy.

Cái gì được lấy để khoe ra? Tất nhiên là thứ trọng yếu nhất!

Nàng còn đang cân nhắc hoàn cảnh sắc vệ là gì cho nên vẫn đứng ở nơi vào không có phản ứng gì, học viện này một cửa khảo hạch cư nhiên đã dùng hoàn cảnh sắc vệ để tiến hành.

Càng như thế nàng càng cảm thấy học viện này thực bất bình thường.

Ngay cả nơi bao nhiêu người đổ xô muốn tới – học viện hoàng gia cũng chỉ có được ba hoàn cảnh sắc vệ, học viện này lại tùy ý đem một hoàn cảnh sắc vệ ra để làm nơi khảo hạch người nhập học.

Là viện trưởng học viện này ngu ngốc, không biết hoàn cảnh sắc vệ trân quý xa xỉ, hay là vì hoàn cảnh sắc vệ trong học viện đã quá phong phú, phong phú đến mức chỉ có thể dùng để “lãng phí” ở khảo hạch.

Người trong học viện này sẽ ngu ngốc sao?

Nhìn một cái mà xem, một lão nhân ở cửa cũng đã là lệnh tôn cấp năm mươi, như vậy đáp án chỉ có thể là ý sau.

“Thật thú vị.” Hạ Hinh Viêm chậm rãi gợi lên khóe môi, nở nụ cười.

Tươi cười kia so với ánh mặt trời trên sa mạc còn muốn rực rỡ hơn, ánh sáng chói lòa làm cho Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê không dám nhìn thẳng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng nhẹ than một tiếng, ý chí chiến đấu của Hạ Hinh Viêm lại nổi lên rồi.

Nàng là một kẻ ham khiêu chiến, càng là nguy hiểm, càng là yêu cầu cao, nàng càng hưng phấn.

Cũng may chỉ là khảo hạch, hẳn không có vấn đề gì lớn.

Hai người nghĩ đến đây, hơi thoáng thả lỏng.

Chính là khi thở dài nhẹ nhõm một hơi bọn họ hoàn toàn quên một việc, đó là tiêu chuẩn chiêu sinh của học viện này – cường giả, chân chính ý nghĩa của hai chữ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.