Ngút Trời

Chương 54: Q.1 - Chương 54: Rất nghi hoặc




Hạ Hinh Viêm cũng không có ngủ bao lâu, lúc tỉnh trong phòng đã lên đèn, trong không khí có hương đồ ăn thoang thoảng, xoay người đến Dập Hoàng ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống má bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng.

Nhìn thấy nàng trợn tròn mắt, người nọ gợi lên một nụ cười trên khóe môi bạc, đứng dậy đi tơi, hơi nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: "Uống nước?"

"Ừ." Hạ Hinh Viêm gật đầu, vốn cổ họng đang nghẹn lại nhưng vì nụ cười của Dập Hoàng thế nhưng giảm bớt rất nhiều.

Trong lòng không khỏi có chút buồn cười, mình từ khi nào thì cũng trở nên hoa mắt ngây ngốc?

Thế nhưng cảm thấy lúc Dập Hoàng cười thật đẹp mắt.

"Làm sao vậy?" Thanh âm trầm thấp của Dập Hoàng mang theo ôn nhu mà hắn cũng không biết, lại làm cho Hạ Hinh Viêm đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Dập Hoàng đã đỡ nàng ngồi dậy, nước trà ấm áp đã đưa đến bên môi nàng, chỉ cần nàng cúi đầu là có thể uống.

"Không có việc gì." Hạ Hinh Viêm vội vàng cúi đầu uống nước, dấu đi cảm xúc của chính mình.

Dập Hoàng một tay nâng ly trà, nhìn Hạ Hinh Viêm chậm rãi uống, đôi mắt cụp xuống, lông mi dày đen che khuất hai mắt, không ngừng rung động.

Nàng đang suy nghĩ gì vậy?

"Uống xong rồi." Thanh âm nhẹ nhàng không còn khàn khàn như vừa nãy nhưng cũng không phải rất êm ai, nhưng nghe vào tai hắn thì so với âm thanh của trời còn muốn êm tai vạn lần.

Nhìn nàng hơi ngửa đầu, ánh mắt trong nháy mắt theo dõi hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, to tròn ướt sũng đáng yêu không nói nên lời.

Trong lòng không hiểu tự dưng nóng lên, có cái gì rất nhanh lưu chuyển ở bên trong cơ thể, loại cảm giác này, thật thõa mãn.

So với khi hắn thắng cấp lúc tu luyện còn thoải mái, còn thõa mãn hơn.

"Dập Hoàng?" Hạ Hinh Viêm nghi hoặc thấp hỏi.

"Ừ, để ta lấy cháo cho ngươi." Dập Hoàng vội ho một tiếng, xoay người, đem ly trà đặt xuống, lấy cháo đã chuẩn bị tốt cho nàng, thuận tiện sửa sang lại cảm xúc của chính mình một chút.

Một chén cháo ấm vào bụng, cả người Hạ Hinh Viêm đều ấm lên, giật giật cánh tay, cũng không còn cảm giác được đau đớn nhiều lắm từ những chỗ bị thương.

"Hai người Hà Hy Nguyên đi lên núi hái được một ít dược liệu hữu dụng, so với thuốc trị thương bên ngoài tốt hơn." Dập Hoàng giải thích.

Ở trong thành nếu muốn tìm được thuốc tốt phải đến chỗ dược tề sư, nếu không phải đến phòng đấu giá để đấu giá dược tề, hiệu thuốc bình thường cũng có thuốc trị thương nhưng không có nhiều hiệu quả.

Thân là linh thú sẽ có cách thức chữa thương của riêng mình, hiệu quả có thể không bằng dược tề được dược tề sư luyện chế nhưng so với thuốc trị thương ở cửa hàng bình thường thì tốt hơn nhiều.

Cửa bị người nhẹ nhàng gõ, Hạ Hinh Viêm nhìn ra bên ngoài, Dập Hoàng nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng: "Tiến vào."

Cửa mở ra, Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê bước vào.

Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn tiểu hồ ly đi đường khập khiễng, nghi hoặc hỏi: "Chân ngươi bị làm sao vậy?"

Bị thương?

Tại sao không nhìn đến vết thương bên ngoài?

"Đi đường không cẩn thận sảy chân nên bị ngã một cái." Tiểu hồ ly vẫy vẫy đuôi, đem một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong đuôi, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ách?" Hạ Hinh Viêm sửng sốt, một đầu đều đen.

Hồ ly cũng sẽ sảy chân sao?

Trừng mắt một cái, thế giới này thật sự có nhiều thứ không giốngc với thưởng thức bình thường của nàng a.

"Hinh Viêm, thân thể thế nào rồi?" Tiểu hồ ly quẫn bách quay đầu, đánh chết hắn cũng không thừa nhận là vừa rồi bị "phương pháp đơn giản" làm cho sợ tới mức không đứng vững, vội vàng nói sang chuyện khác.

"Không có vấn đề." Hạ Hinh Viêm cười cười, chút điểm thương ngoài da ấy nàng còn không xem là gì, trước kia bị thương lần nào không phải thật nghiêm trọng, nàng đã sớm thành thói quen.

"Nghỉ ngơi vài ngày lại lên đường, không sẽ chậm trễ thời gian đi học viện." Dập Hoàng nghĩ nghĩ nói, "Con người Thạch Án Dụ xem như cũng được."

Cho dù biết rõ bọn họ vừa mới hủy Tôn gia có thể rước lấy phiền toái, nhưng vẫn dẫn bọn hắn trở lại nhà mình.

Người không ham vụ lợi như vậy rất ít.

"Ngày mai đi cảm ơn gia chủ Thạch gia." Hạ Hinh Viêm cũng không tính hôm nay đi cảm ơn, dù sao nàng còn bị thương, vẫn nên tĩnh dưỡng một ngày mới tốt.

Cũng không muốn mang đến cho người của Thạch gia thêm nhiều phiền toái, dù sao Dập Hoàng làm chuyện kia cũng đã làm cho dư luận xôn xao đi.

Nếu lại tiếp xúc nhiều cùng với Thạch gia chỉ sợ sẽ mang đến cho bọn hắn những phiền toái không cần thiết.

Bốn người ở trong phòng nói chuyện, Thạch Án Dụ thì ở trong thư phòng nói rõ ràng tình huống ở trong Lâm sơn cho cha hắn Thạch Ninh Đỉnh nghe.

Thạch Ninh Đỉnh nghe xong mãi không nói gì, ngồi ngơ ngác xuất thần ở chỗ kia.

Thạch Án Dụ cũng không dám quấy rầy, khoanh tay đứng thẳng ở một bên, yên tĩnh.

"Nếu như lời nói của ngươi thì có thể là Hạ Hinh Viêm bọn họ loại trừ bảo hộ của Thiên Địa dị bảo, thậm chí dị bảo kia đã đến tay bọn họ." Thạch Ninh Đỉnh chậm rãi nói ra phán đoán của bản thân, chỉ tiếp xúc ngắn ngủi thời gian hắn đã cảm thấy Hạ Hinh Viêm không đơn giản.

Xem mấy đầu linh thú bên người nàng thực lực đều rất mạnh.

Đừng nói thực lực, chỉ cần hai linh thú hình người đó đã đủ dọa sợ tất cả thế lực ở Phú Khắc thành.

Nói cách khác, những thế lực ngày thường vẫn nịnh bợ Tôn gia, sau khi Tôn gia gặp chuyện không ai dám ra mặt cho Tôn gia như thế là vì sao?

Đều là người thông minh, biết xem xét thời thế, đại khái cũng nghe nói đến quá trình ngã xuống của Tôn gia, bị dọa sợ đi.

Người Tôn gia lúc còn sống là thế lực hàng đầu, đợi cho đã chết, ai còn sẽ vì báo thù cho bọn họ mà không để ý tính mạng người nhà mình đâu?

Tôn gia quả thật có thực lực nhưng mấy năm nay càng ngày càng bá đạo, chỉ sợ rất nhiều người đã sớm bất mãn, cũng khó trách không có người ra mặt vì họ.

"Cho dù đến tay bọn họ thì cũng là bọn họ xứng đáng nhận được." Nghĩ đến cảnh cửu tử nhất sinh ở trong ảo cảnh trong lòng Thạch Án Dụ vẫn đầy sợ hãi, nếu ảo cảnh bị phá vỡ chậm một chút, chỉ sợ hắn cũng không về được.

"Phải cảm ơn bọn họ." Thạch Ninh Đỉnh gật đầu.

Không chỉ muốn cảm tạ bọn họ đã cứu con hắn lần này, hơn nữa muốn cảm tạ nhất chính là đã giúp bọn họ thoát khỏi áp bách của Tôn gia.

Lúc trước hôn ước cũng là do Tôn Liên Hoa nhất thời đề nghị, rồi bắt buộc nhà bọn họ đáp ứng, vì toàn bộ gia tộc, con hắn phải nhận lời nhưng từ đó về sau lại chẳng mấy khi về nhà, làm cho người một nhà bọn họ không thể đoàn tụ.

"Vâng thưa cha." Thạch Án Dụ cười gật đầu, hắn còn sợ phụ thân mình có thành kiến gì với Hạ Hinh Viêm, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau, hai cha con Thạch Án Dụ đến thăm Hạ Hinh Viêm, làm cho Hạ Hinh Viêm có chút ngoài ý muốn.

"Lần này ít nhiều nhờ Hạ tiểu thư nên con ta mới có thể trở về an toàn." Thạch Ninh Đỉnh thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn, hắn chỉ có một người con trai nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn hắn phải làm sao bây giờ?

"Thạch gia chủ khách khí, Hinh Viêm còn muốn cảm ơn Thạch gia chủ giữ lại, để cho ta có thể yên tâm dưỡng thương." Hạ Hinh Viêm khách khí cười nói.

Xem ra cha con Thạch gia đều là những người trượng nghĩa, quả nhiên nàng phán đoán không sai.

"Không biết chuyện Tôn gia có mang đến phiền toái cho Thạch gia hay không?" Hạ Hinh Viêm vẫn quyết định hỏi thẳng, tuy rằng nàng cảm thấy Dập Hoàng tuyệt đối sẽ không để lại tai họa ngầm nhưng xuất phát từ lễ phép nàng vẫn muốn hỏi một chút.

"Sẽ không." Thạch Ninh Đỉnh cười lắc đầu, cho dù là có điểm phiền toái, bọn họ cũng sẽ giải quyết.

"Hạ tiểu thư..." Thạch Án Dụ mở miệng bị Hạ Hinh Viêm cắt ngang, "Thạch đại ca, người kêu tên của ta đi, luôn Hạ tiểu thư, Hạ tiểu thư thật xa lạ."

Lời nói của Hạ Hinh Viêm làm cho Thạch Án Dụ lộ ra nụ cười ngại ngùng, vui vẻ gật đầu: "Tốt, Hinh Viêm."

Hai chữ Hinh Viêm mới ra khỏi miệng, đột nhiên cảm thấy hai ánh mắt lạnh như băng đánh lên người, cho dù hắn hàng năm ở trong Lâm sơn trải qua sinh tử cũng không tránh khỏi rùng mình, theo bản năng nhìn về phía ngọn nguồn nguy hiểm, vừa vặn nhìn đến Hà Hy Nguyên cùng tiểu hồ ly "cười dài" nhìn hắn.

Khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, hắn vừa rồi nói sai cái gì sao?

Không khí trong thời gian ngắn có chút xấu hổ, yên tĩnh, làm cho Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn theo ánh mắt của Thạch Án Dụ, nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Tươi cười trên mặt Hà Hy Nguyên khẽ đổi, băng hàn sát khí trong mắt đã biến mất, khi chuyển sang nhìn Hạ Hinh Viêm đã biến thành gió xuân ấm áp: "Chúng ta muốn cẩn thận cảm ơn Thạch công tử nhưng vẫn không có cơ hội mở miệng."

"Đúng vậy, đúng vậy. Vẫn không có cơ hội cùng Thạch công tử nói tiếng cảm ơn, cảm tạ hắn đã cung cấp chỗ ở cho Hinh Viêm nghỉ ngơi." Tiểu hồ ly quay đầu hướng về phía Hạ Hinh Viêm, dùng đầu nhỏ đầy lông xù như làm nũng cọ vào chân Hạ Hinh Viêm, dáng vẻ ngây thơ khả ái chọc người trìu mến.

"Haha... Khách khí, một chút cũng không phiền toái." Thạch Án Dụ mở miệng đáp lời, dùng khóe mắt vụng trộm xem xét Hà Hy Nguyên đang cười đến ôn hòa cùng với tiểu hồ ly đang làm nũng đáng yêu ở bên chân Hạ Hinh Viêm, trong lòng suy nghĩ cũng vòng vo mấy vòng.

Bọn họ thật đang cảm tạ hắn sao?

Như thế nào cảm giác như đang muốn giết hắn, hắn hình như không làm gì đắc tội hai bọn họ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.