“Mớ hạt dẻ này mang về ăn như thế nào?”. La Mông vừatừ trên cây kẹp hạt dẻ xuống, vừa hỏi Bàn tử.
“Đương nhiên là gà hầm hạt dẻ”. Hầu Tuấn cũng không quay đầu lại nói ra.
“Vậy cần mấy con gà?”. Động tác trên tay La Mông dừng một chút, ài, gà trống này anh còn định để dành bán thịt mà.
“Vậy liền phải xem bao nhiêu con gà, theo nhân số hiện tại trên Ngưu Vương trang của chúng ta, giết ba con gà trống lớn liền xấp xỉ, còn có món rau mà, cũng không phải chỉ ăn món này, nếu gà trống nhỏ, ít nhất phải năm sáu con mới được”. Mấy ngày nay có thể là bởi vì do sắp tới khai giảng, người làm việc trên Ngưu Vương trang khá ít.
“Cậu đừng đánh chủ ý tới mấy con gà trống lớn đó”. Hiện tại bên trong một đám gà của La Mông, tổng cộng cũng chỉ có hơn hai mươi gà trống lớn uy phong lẫm lẫm, đều là đại lãng đào sa giữ lại. Lúc trước đám gà con đầu tiên mua về nuôi chưa tới nửa năm liền bán hơn phân nửa cho Cực Vị Lâu, chỉ chừa dưới trăm con, tự mình ăn dần dần.
*đại lãng đào sa: (đại lãng: sóng to, đào: vét, sa: cát): đại ý là anh qua bao phen gìn giữ, chăm sóc để dành tới ngày hôm nay.
Hiện giờ thời gian lại trôi qua mấy tháng, nhà La Mông ăn mấy con, hai cha con Tiếu Thụ Lâm ăn mấy con, Bạch Kì mua đi mấy con, gã Mã Từ Quân mặt dày mày dạn lại mang đi mấy chục con, hơn nữa trên Ngưu Vương trang ăn một ít, cuối cùng của cuối cùng, cũng chỉ còn lại chọn kỹ lựa khéo giữ lại hơn hai mươi con này. Cũng may sau đó một đám gà trống nhỏ cũng cơ bản lớn rồi, hiện tại lại có người mua gà, La Mông đều bán gà trống nhỏ mới vừa trưởng thành cho bọn họ.
Hơn hai mươi con gà trống lớn kia thật sự oai phong, quạt cánh lên có thể bay cao bằng một người, trước đây chim chóc tranh đồ ăn trên núi này, không ít bị bọn nó mổ, mỏ gà kia mài trên mặt cát lại nhọn lại cứng, người bình thường bị mổ một chút, lập tức liền chảy máu.
Thời gian trước còn có người nhìn thấy một gà trống đạp một con rắn nhỏ mổ ăn, lúc ấy hình ảnh đó khá máu me tàn bạo, cố tình còn có người quay lại đăng lên mạng, biến thành bọn con nít bình thường thích nhấy tới cạnh chuồng gà xem gà lớn gà con sau này cũng không dám lại tới. Cũng có người bị hình tượng thiết huyết tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn của gà trống lớn mê hoặc, từ đó hai mươi mấy con gà trống lớn trên Ngưu Vương trang cũng dần dần có fans của chính bọn nó.
Nhưng mà La Mông không cho giết gà trống lớn cũng không phải bởi vì fans chúng nó nhiều, chủ yếu vẫn là cân nhắc tới chúng nó có thể đuổi chim, còn có thể bảo vệ đám gà mái và gà con, có hai mươi mấy con gà trống lớn như vầy tồn tại, sức chiến đấu của đàn gà thẳng tắp tăng cao.
Thời gian trước sau khi có người nhìn thấy clip này ở trên mạng, chạy tới Ngưu Vương trang nói muốn mua gà, những người này cơ bản đều là chơi đá gà. La Mông thật sự không hiểu xem hai con gà trống lớn đánh tới máu tươi đầm đìa lông gà bay loạn có cái gì hay, nếu muốn cờ bạc lấy mấy cái sàng lắc lắc là được rồi, cần gì lãng phí gà trống, cuối cùng tự nhiên là không bán cho bọn họ.
Trong lànglại có người muốn mua gà trống lớn của nhà La Mông làm gà giống, hai mươi mấy con gà trống lớn trên Ngưu Vương trang này khung xương lớn, bộ dạng cũng đặc biệt tinh thần, thân thể lại tốt tới không phải nói, sau này ấp ra gà con chắc chắn cũng là khỏe mạnh dễ nuôi.
Mấy ngày hôm trước Ngô Đông Mai hỏi La Mông có bán gà trống lớn hay không, La Mông nghe chị ta nói muốn mua về làm gà giống thì đồng ý bán một con cho chị ta, nhưng Ngô Đông Mai này vừa nghe nói gà trống của nhà La Mông một cân bán năm mươi, lấy hình thể này của gà trống, không mười cân cũng có chín cân nha, tính một chút một con gà liền khoảng 500 đồng, lúc ấy Ngô Đông Mai còn có chút do dự, nói là ngẫm lại chút đã, mãi cho tới bây giờ còn chưa trả lời nữa.
“Gà trống lớn bổ mà”. Đầu bếp mập Hầu Tuấn lắc lắc đầu, nhưng mà gà hầm hạt dẻ này, thật sự tội gì dùng gà trống tốt như vậy, thịt của gà trống nhỏ mềm, hầm hạt dẻ lại cực kỳ hợp, về phần gà trống lớn này, tốt nhất vẫn là hầm.
“Liền hình thể này của cậu, lại bổ tiếp nữa đều phải thành dạng gì?”.
“Tôi đây là mập giả”.
“Tôi mặc kệ cậu mập thật hay mập giả, gà trống nhỏ phải giết mấy con?”. Lát nữa La Mông phải bắt gà trống ra trước, địa phương phụ cận nhà anh quây chuồng gà nuôi gà khá lớn, muốn bắt gà sợ là không dễ. Lẽ ra hôm nay muốn ăn gà, đêm qua lúc bọn nó ngủ nên đi bắt, bây giờ trời sáng trưng mà bắt gà, tránh không được phải đuổi theo bọn nó chạy mấy vòng.
“Sáu con”.
“Lát nữa tôi bắt tám con gà trống nhỏ cho cậu, sau khi cậu nấy xong chia cho tôi hai thố”. Tới lúc đó một thốbưng về nhà anh, một thốđưa đi bên lò rèn. Lại nói tiếp, anh cũng có một đoạn thời gian không đi bên lò rèn rồi, làm chủ cho thuê nhà, đi qua xem tình hình sinh hoạt của nhóm khách trọ, luôn có thể mà?
“Nhiều như vậy, một nồi nấu không hết đâu”.
“Vậy chia hai nồi”.
“Được rồi”. Tuy rằng phiền toái chút, nhưng mà ai bảo anh ta là chủchứ.
“Hôm nay buổi trưa đừng làm vội, buổi chiều hẵng làm”. La Mông còn nói thêm.
“Nhưng mà buổi trưa tôi muốn ăn nha!”.
“Bây giờ không phải còn chưa đi bắt gà sao, vừa muốn phải giết gà vừa phải lột hạt dẻ, không làm nhanh vậy được đâu”. Lúc buổi trưa đi lò rèn có thể ngồi bao lâu chứ, những người đó ăn xong cơm trưa khẳng định liền đều tự đi làm việc, anh cũng không thể ngồi lì ở đó, chập tối liền khác.
“……. Được rồi”. Bàn tử vẻ mặt đau khổ đáp ứng rồi. Ngao! Tại sao phải đợi tới buổi tối mới có thể ăn được gà hầm hạt dẻ.
“Ngao ô! Ô! Ô! Ô!”. Lúc này, trong rừng hạt dẻ phía sau bọn họ, đột nhiên truyền đến tiếng kêu ngắn ngủi mà lanh lảnh của Nha Nha.
“Gâu gâu! Gâu”. Đông, Tây, Nam, Bắc cũng là kêu to theo một trận.
“Ụm bò!”. Đây là thanh âm của Nhị Lang.
“Làm sao vậy?”. Bàn tửngừng động tác trong tay, nhìn nhìn phương hướng thanh âm truyền tới, gì cũng không thấy được.
“…….”. La Mông nhíu mày nghe nghe, qua một lát anh nói: “Không kêu to, đại khái chính là không sao”.
“Nếu không thì đi qua nhìn xem?”. Bàn tử vẫn là có chút không yên tâm lắm, nghe nói trên Ngưu Vương trang của bọn họ còn có một con rắn lớn nặng hơn 10 cân.
“Cũng được”. Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh được rèn luyện rồi, từ nhỏ liền đánh nhau cùng chồn, sinh mệnh lực tuyệt đối rất ngoan cường. Nhưng mà con chó lớn Nha Nha kia được chiều chuộng, lại là từ thành phố tới, chưa gặp qua lợi hại của thiên nhiên, chính là thằng ngốc to gan, nếu con chó này rụng mấy cọng lông, mấy ngày nữa lúc chó cha tới lại gào khóc.
“Nha Nha, kêu gì đó?”. La Mông và Hầu Tuấn dọc theo đường đất đi qua, thấy mấy con chó con trâu kia đều ngon lành đứng ở đó, bộ dáng giống như cũng không có chuyện gì.
“Ô!”. Nha Nha ngồi dưới đất, lắc lắc với La Mông, tỏ vẻ chính mình tốt lắm.
“Chơi ngoan đi, đừng gây chuyện, buổi tối cho bọn máy ăn gà hầm hạt dẻ”. La Mông nghĩ nghĩ lại nói với Nhị Lang và bọn trâu nhỏ: “Bọn mày cũng vậy, buổi tối thêm cơm, đều có hạt dẻ ăn”.
“Gâu gâu!”. Đông, Tây, Nam, Bắc vui vẻ phe phẩy cái đuôi.
Bọn chó nhỏ đoan đoan chính chính ngồi ở trên đường đất, bọn trâu nhỏ cũng điềm nhiên như không ăn cỏ dại ven đường, La Mông nhìn nhìn, gì cũng không nhìn ra, liền cùng Bàn từ lại trở về đi hái hạt dẻ.
“Ô ô……”. Nha Nha thấy La Mông đi rồi, tức khắc vô lực nằm úp sấp trên mặt đất, từng chút từng chút liếm một cái chân trước của chính mình, con này vừa mới nhìn tới giữa đường có một trái hạt dẻ, trong lúc nhất thời rất kích động, không hề nghĩ ngợi liền nhào qua, một móng vuốt dẫm xuống, tự nhiên là cũng bị đâm tới rách da chảy máu, gai trên trái hạt dẻ cũng không phải là bày ra làm dáng.
“Ô……” Đông, Tây, Nam, Bắc di chuyển hai vòng quanh Nha Nha, cũng giúp nó liếm liếm lòng bàn chân, lại cắn cắn da lông trên người nó tỏ vẻ an ủi.
“Phốc”. Nhị Lang đẩy trái hạt dẻ trong bụi cỏ ven đường ra, nhìn trái nhìn phải, tới gần dùng cái mũi đụng đụng, bị đâm một chút, thở phì một hơi, vội vàng tránh ra, sau đó lại chưa từ bỏ ý định nâng chân lên đạp một cước, lần này không bị đâm tới, nhưng mà không đạp bung trái hạt dẻ.
Một lát Đông, Tây, Nam, Bắc cũng lại đây, thật cẩn thận dùng móng vuốt lay trái hạt dẻ này, lay tới lay lui, trái hạt dẻ vẫn là vẫn là một trái tròn vo, không có một chút dấu hiệu bung ra.
“A ô…..A ô…..”. Nha Nha vẫn là nửa chết nửa sống nằm sấp ở ven đường, ỉu xìu kêu to, nó quyết định phải ghét hạt dẻ, sau này không bao giờ thích chúng nó nữa, cũng không ăn chúng nó……. Nó đời này đều phải không đội trời chung với loại hạt dẻ này.
Hái xong hạt dẻ, Hầu Tuấn trở về căn tin chuẩn bị cơm trưa, La Mông đi bên chuồng gà bắt gà, hiện giờ chuyện bên chuồng gà cơ bản đều là Sài Phượng Hương vợ của Biên Đại Quân và La Tiến Hỉ quản lý, La Mông bình thường không đi qua.
Lúc đi qua gần chuồng trâu, La Mông gặp La Toàn Quý đang bện phên trúc. Thời gian này trên Ngưu Vương trang phải phơi nắng nhiều bó đỏ khô, lúc bí đỏ tươi mới vừa cắt ra còn có thể treo tại trên gậy trúc phơi nắng, chờ sau khi hấp qua một lúc, liền chỉ có thể đặt ở trên phên trúc phơi nắng, kể từ đó, gần đây trên Ngưu Vương trang số lượng phên trúc dùng chuyên môn để phơi nắng liền có vẻ khan hiếm, La Toàn Quý từ trên núi chặt một ít cây trúc xuống, lúc rãnh rỗi ngồi bên cạnh chuồng trâu bện phên trúc.
“La Mông à, cháu đây là đi làm gì đó?”. La Toàn Quý thấy La Mông gánh hai cái sọt không, liền hỏi La Mông.
“Đi bắt mấy con gà”. Tám con gà trống nhỏ, rất cần dùng sọt gánh.
“Muốn chú đi giúp cháu hay không?”. Trời sáng trưng muốn bắt gà cũng không dễ, hơn nữa gà lớn gà con trên Ngưu Vương trang đều rất lanh lợi, chạy rất nhanh, còn có thể quạt cánh phình phịch.
“Không cần, chú cứ làm việc đi”. La Mông xua xua tay liền đi, chỉ là bắt mấy con gà trống nhỏ mà thôi, cần gì biến thành hưng sư động chúng như vậy, một mình anh có thể đối phó.
*hưng sư động chúng: phát động nhiều người làm một việc gì đó.
La Mông tới bên kia chuồng gà, gánh hai cái sọtvào bên trong hàng rào, túy ý thả cái gánh xuống, đi loanh quanh ngay tại trong đàn gà.
“Không sao, bọn mày ăn tiếp đi, tao chính là tùy tiện nhìn nhìn”. La Mông bày ra một bộ bộ dáng vô hại đối cả người lẫn vật, quả nhiên không mục đích đi loanh quanh khắp nơi, đương nhiên, đi không mục đích chỉ là bề ngoài thôi, thật ra anh là đang xem xét mấy con gà nào đã đủ lớn rồi, có thể giết ăn, mấy con nào bộ dạng đặc biệt tinh thần, có thể cân nhắc giữ lại làm gà giống.
Chờ quan sát tới kha khá, La Mông thẳng hướng đi qua một con gà trống bị anh phán tử hình, anh đi không nhanh không chậm, con gà trống kia cũng không để ý, chờ lúc bàn tay của La Mông gần ngay trước mắt, mới vội vàng quạt cánh muốn chạy, nhưng là đã quá muộn rồi, La Mông thuận thế nhàoqua, liền gắt gao ôm nó trong lòng.
Đàn gà trong sân nhất thời kêu loạn cục tác nơi nơi chạy loạn, con gà trống trong lòng của La Mông cũng đập cánh muốn chạy, sức lực cũng rất lớn.
“Hắc, mày chấp nhận số pận đi”. La Mông nhếch miệng cười, từ bên cạnh tùy tiện cầm mấy cọng rơm, đều buộc cánh và chân của con gà này lại, ném vào trong cái sọt ở bên cạnh, vừa ra tay đã thắng lợi, điều này làm cho tự tin của anh tăng nhiều, quả nhiên, thế giới này vẫn là phải dùng trí tuệ.
“Kế tiếp bắt con nào đây?”. Tầm mắt của La Mông quét quét trong đàn gà, rất nhanh liền định ra mục tiêu kế tiếp.
“Cục! Cục!”. Đàn gà thấy La Mông đi qua, vội vàng tản ra chung quanh, kể cả một con bị La Mông nhìn trúng kia, La Mông chạy chậm theo ở phía sau, ừm, lúc bắt đầu đừng đuổi quá nhanh, từ từ đi theo là được, đợi tới lúc thời điểm mấu chốt, lập tức nhào qua….
La Mông vừa gõ bàn tính nhỏ vừa đuổi theo con gà trống nhỏ chạy khắp nơi kia, anh liền phát hiện tình hình có chút bất thường, con à trống lớn đằng trước nhìn anh làm gì, còn có lông tơtrên cổ của anh, từng cọng từng cọng dựng đứng là có ý gì?
“Này! Mày đừng làm ẩu nha!”. La Mông dừng bước chân, trơ mắt nhìn mục tiêu của anh càng chạy càng xa.
“Cục!!!”. Tiếng kêu của con gà trống lớn này vừa vang lại rõ, nghe liền cực khí phách, một tiếng kêu liền chấn trụ La Mông rồi.
“Tạo phản chính là tội chết”. Ở trước mặt miệng sắt vuốt sắt của gà trống lớn, La Mông rõ ràng liền có chút khiếp đảm, dưới chân cũng nhịn không được lui lại mấy bước ra sau.
“Cục!!!”. Con gà trống lớn này lại kêu một tiếng, sau đó đập đập cánh, liền vọt qua chỗ La Mông.
“Mịa!”. La Mông mắng một tiếng, xoay người qua cất bước liền chạy, anh hùng không chịu thiệt trước mắt.
“Mịa mày! Không biết ông mày là ai à?”. La Mông ở phía trước vừa chạy vừa mắng, con gà trống kia ở phía sau đuổi theo không tha, đàn gà bị bọn họ quậy tung như vậy, toàn bộ cũng đều rối loạn, cục tácgọi loạn, lông gà bay loạn.
“Mày đó, quyền sinh sát đều nắm trong tay của ông mày đó, biết không hả?”.
“Đuổi theo! Mày còn đuổi theo!”.
“Xem ngày mai ông mày không hầm mày ăn không?!”.
“Không! Buổi trưa liền hầm!”.
“Mạnh tay bị thiệt thòi lớn đó, mày đồ ngốc này!”.
“…….”
“Ngao!”. Tốn rất nhiều tinh thần làm công tác tư tưởng cho con gà ngốc này, La Mông không chú ý một cái, một chân đạp nát thứ gì đó trên mặt đất, oạch một tiếng, té chổng vó, vuốt sắt của con gà trống kia liền muốn tiếp đón đến, anh vội vàng vươn cánh tay đi chắn.
“Cục cục! Cục! Cục cục cục!”. Con gà trống kia đột nhiên phát ra một chuỗi tiếng kêu lộn xộn, hai cánh cường tráng hữu lực phe phẩy lung tung, bốc lên từng đợt gió nhỏ.
La Mông chậm rãi buông cánh tay, chỉ thấy một người đàn ông thân hình cao lớn thon dài liền đứng ở trước người anh, tay phải đang nắm cổ gà của con gà trống lớn kia, ánh mặt trời từ phía trên chiếu xuống dưới, đem mặt của gã đều giấu ở bên trong bóng râm, gà trống lớn vừa mới còn diễu võ dương oai, lúc này cũng chỉ có hấp hối giãy dụa.
“Sao cậu lại tới đây?”. La Mông hai mắt mê ly, giống như cả tâm thần đều đã bị bóng đen thật lớn trước mắt hút hồn.
“!”. Tiếu Thụ Lâm nhếch khóe miệng cười cười. ngồi xổm ở trước người La Mông, nói: “Nếu tớ không tới, cậu liền bị con gà trống này bắt nạt chết rồi”.