Ngưu Nam

Chương 134: Chương 134




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếu Thụ Lâm mới vừa ký xong hợp đồng cùng trong làng, thời gian liền tới ngày 1/5, bởi vì này mấy ngày nay phần lớn xí nghiệp đơn vị trong thành phố đều nghỉ rồi, cho nên người tới Ngưu Vương trang cũng đực biệt nhiều một ít, Trần Kiến Hoa phụ trách sắp xếp công việc cho bọn họ bận tới xoay quanh, lượng công việc nâu nướng của Bàn tử cũng tăng lớn rồi, ngay cả hai ông già Bặc Nhất Quái và Mã Đinh Lương, đều bị Trần Kiến Hoa túm đi làm việc, quản lý phân phối vật tư chăn mền.

Những người tới này bị bố trí đi ruộng rau làm việc, mấy ngày nay trong ruộng thu hoạch về không ít rau, đã có thể xới đất gieo trồng một lần nữa. Liễu Như Hoa cũng dẫn dắt mấy người, chế biến nhóm rau muối đầu tiên của đầu xuân tới nay của năm nay. Có một số người tới lại là hướng về phía hoa thứ hồng trên núi, tự nhiên liền bố trí bọn họ lên núi hái hoa, đúng lúc, mấy hôm nay du xuân của trường học đã kết thúc rồi, không ít nụ hoa hồng trên núi chưa ai tới hái đều đã nở rồi.

Còn lại một số đàn ông khỏe mạnh, có một số tiếp tục xây chuồng trâu, có một số bị La Mông bố trí nhiệm vụ xây đường khắp nơi trên Ngưu Vương trang, liền dọc theo tường vây trong của rừng cẩu kỷ, xây một con đường đá rộng hơn một mét, sau này bất kể là hái cẩu kỷ hay là tuần tra núi, đều có thể thuận tiện chút.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm như cũ ở trấn trên bán rau, mỗi sáng bán mấy tiếng đồng hồ, thu vào cũng rất khả quan, nhất là gần đây La Mông lại bắt một số gà trống nhỏ, mỗi ngày còn mang một ít trứng gà tới trong tiệm bán.

Người của trấn Thủy Ngưu không nỡ ăn dây khoai lang một cân năm tệ, gà trống nhỏ một cân năm mươi tệ bọn họ cũng bỏ ra mua được, xứ này của bọn họ hiện tại nhà nông nuôi gà đã rất ít rồi, hơn nữa vẫn là nuôi tới tinh thần như vậy, vậy càng là hiếm thấy, mặc kệ là mua một con bồi bổ thân thể cho người trong nhà, vẫn là hiếu kính cha mẹ già, hoặc là dứt khoát xách đi tặng, đều không ai không nỡ.

Một đám bà chủ gia đình mồm năm miệng mười vây quanh bên cạnh mấy cái lồng gà ở cửa tiệm chọn gà trống nhỏ, Tiếu Thụ Lâm ngay tại bên cạnh bắt gà cho bọn họ, đám gà trống nhỏ này giống như biết sau khi bị bắt ra bán, rất nhanh liền sẽ trở thành một mâm thịt gà, không dễ dàng bó tay chịu trói, cho nên việc bắt gà này cũng không đơn giản, La Mông và Tiếu lão đại đều bị mổ qua, cuối cùng phải để Tiếu Thụ Lâm ra tay.

“Ài, con này, con này! Chính là con này!”.

“Xác định là con này?”. Hai ngày nay Tiếu Thụ Lâm cũng là quá sức, giao tiếp cùng những bà nội trợ này thật sự rất phiền phức, liền nói mua con này, lúc thì bảo gã bắt con này, lúc sau lại thấy con khác hình như tinh thần hơn, bắt ra một lần rồi, kết quả lai là muốn con ban đầu.

“Đúng vậy, liền con này”. Bác gái vỗ tay một cái, như là xác định chủ ý rồi.

“Đây, tới bên trong cân đi”. Bên trong La Mông một mình cân trọng lượng tính tiền, cũng là bận tới hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay.

“Tới tôi, tới tôi! Bắt con kia cho tôi, trên cái đuôi có hai cọng lông xanh, ái chà, thật sự là cực kỳ đẹp, tới khi nhổ hai cọng lông này tôi phải giữ lại……..”.

“Lão Tiếu à, anh thấy đó hôm nay tôi lại không mua được trái sơn trà, ngày mai anh chừa mấy cân lại cho em đi”. Trong tiệm, có người đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi tìm Tiếu lão đại thương lượng.

“Đâu có được? Việc này nếu có mở đầu, sau này tôi sẽ bận rộn hơn à?”. Tiếu lão đại xếp một sọt đậu đũa lên giá hàng, ông lão này gần đây mỗi ngày ở trong tiệm hỗ trợ, người nhìn qua liền tinh thần rồi, tươi cười trên mặt cũng nhiều rồi.

“Liền lần này thôi, em lại không nói với người khác, anh xem, con gái con rể em ngày mai liền đi rồi, này không phải mang chút quà cho về bà thông gia à”. Thời gian ngày 1/5, người trẻ tuổi về nhà thăm người thân cũng không ít.

“Ài, trên đời này liền không có gió không lọt tường, hôm nay tôi chừa cho chú, ngày mai người khác liền đều tới tìm tôi, tới khi đó làm sao đây? Cho nên, nên bán như thế nào thì bán thế đó, thanh tịnh nhất, ngày mai chú vẫn là tới đây sớm chút đi”. Tiếu lão đại cũng có chút khó xử.

“Hôm nay em cũng tới rất sớm, nhưng mà, anh cũng thấy đó, chen không lại các bà các cô”. Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán.

“Ư, vầy đi, sáu giờ rưỡi sáng mai chú tới đây, cùng tôi chờ trong tiệm, tới khi đó tôi đảm bảo chú mua được”. Tiếu lão đại cũng có thể hiểu tâm tình của ông ta, không đều là chuyện con cái thôi.

“Thật ư? Tới khi đó lại không mua được thì sao? Sáng mai hai đứa nó nhưng phải đi rồi”. Phải biết rằng, phụ nữ trấn trên này tranh mua đồ, đó chính là khá dã man thô bạo, hôm nay ông liền hơi do dự một chút thôi, không chen lấn cùng bọn họ, kết quả liền không mua được trái sơn trà.

“Yên tâm đi, lại mua không được, tôi bảo con tôi lên núi hái cho chú”. Tiếu lão đại đảm bảo với ông ta.

“Hài! Đây chính là anh nói đó!”.

“Chính là tôi nói!”.

“Vậy em liền yên tâm rồi!”.

“Yên một trăm tâm đi!”.

“Chà, vậy cám ơn anh trước nha lão Tiếu”.

“Hai anh em mình còn khách sáo gì?”.

“Tối nay anh tới nhà em, hai anh em mình uống một ly”.

“Không được, mới vừa ăn xong một đôi bồ câu, bổ quá rồi, hai ngày nay thượng hoả, hôm qua còn chảy máu mũi nữa”.

“Bồ câu gì tốt như vậy?’.

“Hắc hắc, đó tự nhiên là bồ câu tốt”.

“Mua ở đâu vậy, anh nói với em chút”.

“Không phải mua, con tôi đưa, bồ câu người ta chính là nuôi làm bồ câu đưa thư, ăn chính là lương thực tốt nhất, uống chính là nước suối sạch sẽ nhất trên núi, mỗi sáng thức dậy chú phải chuẩn bị sẵn nước sạch cho nó, tắm rửa một cái trước, sau đó vẩy vẩy cánh liền đi ra ngoài, buổi tối mặt trời lặn mới quay về ổ, khắc hẳn với bồ câu thịt cho ăn thức ăn gia súc, đó mà là bồ câu à? Đó là gà. Còn không bằng so với đám gà trống nhỏ của bọn tôinữa…….”.

Tiếu lão đại chậm rãi nói, mấy người đàn ông bên cạnh nghe tới ánh mắt tỏa sáng, người tới trung niên, phải bồi bổ, bồ câu có thể bổ ông ta tới chảy máu mũi, vậy phải có bao nhiêu bổ chứ!

La Mông bên cạnh đang thu tiền nghe xong đối thoại của bọn họ, nhịn không được co rút khóe miệng, bồ câu tốt là thật, nhưng mà bổ tới chảy máu mũi chẳng hạn, có thể hơi khoa trương hay không?

Như cũ hơn mười giờ liền đóng cửa tiệm, tranh thủ tước giờ ăn trưa, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại cùng đi tới đập nước làm chút việc.

Đập nước này cuối cùng định ra giá nhận thầu là hàng năm hai vạn tệ, xây đập nước tổng cộng tốn hơn bốn mươi ba vạn tệ củaTiếu Thụ Lâm, cuối cùng gã lại bù thêm gần một vạn tệ cho trong làng, ký kết hợp đồng nhận thầu hai mươi hai năm.

Vì vậy đập nước xây khá cao, chờ sau khi tích trữ nước, toàn bộ mặt nước cũng coi như không nhỏ, nhưng mà chỗ họ là miền núi, nếu không phải tại năm hạn hán, hàng năm mùa nước lũ trên núi sẽ có đại lượng nước mưa tập trung tại thung lũng này, nếu làm không tốt, cá tôm nuôi trong đập nước sẽ bị cuốn đi, cho nên phiêu lưu cũng khá lớn. Cuối cùng định giá mỗi năm hai vạn tệ này, tổng thể mà nói coi như thích hợp, đôi bên đều có thể chấp nhận.

Hợp đồng quy định từ dưới Ngưu Vương trang tới một đoạn thuỷ vực của đập nước, Tiếu Thụ Lâm thích nuôi gì thì nuôi đó, nhưng mà không thể mang tới bất tiện cho cuộc sống của dân làng, ví dụ như dân làng tới bờ suối giặt quần áo chẳng hạn, còn có chính là năm khô hạn dẫn nước tưới tiêu chẳng hạn.

Hai ngày trước Tiếu Thụ Lâm đã mua từ thị trấn một đám tôm sông một đám ốc đồng thả xuống rồi, tôm sông này lớn nhanh, nếu thuận lợi, một hai tháng có thể bắt đầu thu hoạch.

Hiện tại La Mông và Tiếu Thụ Lâm phải làm chính là thừa dịp mực nước trước khi tiếp tục lên cao, ở hai bờ suối bổ sung một ít bùn đất, đợi tới lúc mực nước dâng lên, bọn họ liền tại chỗ này trồng thủy thảo (cỏ nước)*, hơn nữa giống mấy thứ tôm sông hến sông này, đều tập quán chui bùn đáy nước, hiện tại dòng suối rất sạch sẽ.

*Họ Thủy thảo hay họ Thủy miết hoặc họ Lá sắn (danh pháp khoa học: Hydrocharitaceae) là một họ thực vật hạt kín chứa khoảng 116-130 loài thực vật thủy sinh trong 17-18 chi, nói chung gọi là thủy thảo (cỏ nước), và bao gồm những loài được nhiều người biết đến như rong đuôi chồn (Hydrilla verticillata) hay tóc tiên nước (Vallisneria spp.).

“Cậu định trồng loại thủy thảo nào?’. La Mông vừa vung cuốc cào đất, vừa nói chuyện cùng Tiếu Thụ Lâm.

“Trồng chút mã thầy thế nào?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi.

củ mã thầy

“Rất tốt, nhưng mà thứ đó không thể trồng liền vụ, bằng không ảnh hưởng thu hoạch”. Mã thầy thứ này La Mông còn nhỏ ông La trồng qua rồi, ít nhiều biết một chút.

“Liền tùy tiện trồng một chút, cũng không dựa vào nó kiếm tiền”. Nếu thật muốn gieo trồng quy mô lớn, vậy đành phải đi ruộng nước rồi, phụ cận đập nước này của gã dù sao vẫn là đất đai có hạn.

“Vậy được, tới khi đó lại tùy tiện trồng chút củ ấu”. La Mông nói.

củ ấu

“Chà, cậu xem cá gì kia?’. Tiếu Thụ Lâm hướng La Mông chỉ chỉ bụi cỏ bên bờ nước.

“Cá mú*, chưa thấy qua à? Tên khoa học kêu cá môi sáng, bình thường suối nhỏ trong núi đều có”. La Mông thả cái cuốc trong tay xuống, tới gần mép nước, muốn đưa tay qua vớt, con cá nhỏ kia lại rất linh hoạt, ở trong nước nhẹ nhàng quẩy đuôi liền trốn xa.

*cá mú: hay còn gọi là cá song là tên gọi chỉ chung về các loài cá của bất kỳ một số các chi cá của phân họ Epinephelinae thuộc Họ Cá mú, trong Bộ Cá vược.

Cá này sống ở biển bây giờ cũng có nuôi trồng rồi, nhưng khi Mèo tra baidu tên cá môi sáng trên Baidu thì ra con cá bỗng, con nì mới sống ở suối và nó cũng được gọi cá mú, cá hồng theo cách gọi của người Trung Quốc

Em cá trong truyện là em nì nhé, từ khúc sau Mèo gọi nó là cá bỗng nhá

“Con này sẽ không ăn tôm chứ?’. Tiếu Thụ Lâm có chút lo lắng.

“Hẳn là không thể nào, loại cá này đầu rất nhỏ, một con có thể lớn tới một hai cân liền coi như không tồi rồi, nếu cậu lo lắng, sau này chuyên môn chừa ra một khu nuôi tôm giống, chờ lớn chút lại thả raliền không sao rồi”. La Mông cảm thấy loại cá nhỏ này uy hiếp không lớn đối tôm sông.

“Loại cá này có thể ăn không?”. Tiếu Thụ Lâm chỉ nghe nói qua trong biển có cá mú, chưa bao giờ trong suối nhỏ cũng có thể có cá mú, nhưng mà cá mú này và cá mú biển kia khẳng định là khác nhau, nhìn đám cá nhỏ trong đập nước này, cũng liền chỉ lớn như đầu ngón tay.

“Có thể, mùi vị cũng không tệ lắm, tớ ta cũng rất nhiều năm cũng không thấy qua cá này, nhiều năm trước ruộng nước phụ cận dùng nông dược, đều độc chết cá trong suối nhỏ rồi”. Hiện tại người trong làng có đôi khi còn dùng chút phân hóa học, nông dược co bản đều đã không dùng rồi, cá trong thung lũng dọc theo dòng suối nhỏ bơi tới trong đập nước, thật cũng không kỳ quái.

“Bắt thế nào vậy?’. Tiếu Thụ Lâm là trẻ con lớn lên tại trong thị trấn, đối việc này không kinh nghiệm.

“Tớ đi lên lấy hai cái sọt”. La Mông nói xong liền theo đường nhỏ bên cạnh đi lên, từ thùng xe cầm hai cái sọt không xuống, xắn ống quần, ngay tại chỗ nước cạn của mép nước dùng cái sọt vớt, đầu tiên là để cái sọt chìm xuống đáy nước, sau đó im hơi lặng tiếng tới gần cá nhỏ trong nước……

…….Một lần nữa con cá nhỏ trốn thoát, La Mông có chút nổi giận đưuthẳng lưng lên: “Nhiều năm không bắt, lụt nghề rồi”.

“Cái sọt khó dùng”. Bên Tiếu Thụ Lâm tiến hành cũng không thuận lợi.

“Đúng, tốt nhất là dùng ki hốt*”. La Mông gật gật đầu, cái sọt rất cao, đám cá nhỏ này lại thích hoạt động ở chỗ nước cạn, bắt lại quả thật phiền toái.

*Méo biết dùng từ nào thay thế từ này nữa, nguyên văn là: 簸箕, bác nào biết thì chỉ cho em với, hình e nó đây, nó làm bằng mây tre đan nhá

“Tới tới nhà bọn Lí Hải Lương mượn hai cái”. Hai vợ chồng Lí Hải Lương nuôi bồ câu, đám bắp đậu phộng chẳng hạn thường xuyên phải phơi nắng, nhà bọn họ liền có không ít ki hốt.

Giữa trưa ngày này, La Mông và Tiếu Thụ Lâm bắt cá bắt tới ngay cả ăn cơm cũng không về, sau khi mượn hai cái ki hốt từ chỗ bọn Lí Hải Lương, hai người bọn họ ngay tại phụ cận đập chứa nước vớt, dùng để đựng cá chính là hai cái sọt mới nãy, ngâm nửa cái sọt ở trong nước, miệng sọt lộ ở trên mặt nước, dùng để đựng cá quả thực rất thích hợp.

“Cậu được mấy con?”. La Mông kéo cái ki hốt cái sọt đi tới cái cây nhỏ ven bờ.

“Có hơn hai mươi con”. Tiếu Thụ Lâm thẳng thắt lưng lên, bỏ một con cá nhỏ mới vừa vớt được vào trong giỏ.

“Bên tớ cũng có hơn mười con, đủ một dĩa rồi”. La mông đói bụng rồi.

“Vậy đi về thôi”. Tiếu Thụ Lâm cung đói bụng rồi.

Chờ bọn họ trở lại tứ hợp viện, Hầu Tuấn mập thấy hai người họ mang về tới mấy chục con cá bỗng, nhất thời cực kỳ phần chấn, vui vẻ nấu nướng cho bọn họ.

Trước đó Hầu Tuấn ở lão quán cơm Trần gia cũng gặp qua loại cá nhỏ này, thầy gã Trần Phúc Hán thích ăn món cá này nhất, nhưng mà bởi vì này điều kiện sinh trưởng của loại cá này cực kỳ hà khắc, phải là là ở cái loại bên trong dòng nước nước suối chảy qua này, thích hoạt động ở giữa khe đá, nuôi dưỡng nhân tạo rất khó thực hiện, cơ bản đều là bắt hoang dại, mấy năm nay nhiều địa phương đều bị bát tới sắp tuyệt chủng rồi, rất ít gặp.

Đám cá nhỏ này bị Hầu Tuấn xử lý sạch sẽ, lại chiên dầu tới vàng ươm, sau đó nấu cùng dưa già muối của Ngưu Vương trang thành một dĩa lớn, mặn tươi ngon miệng, cực kỳ đưa cơm. Tuy rằng Hầu Tuấn đã ăn cơm trưa rồi, nhưng gã vẫn là bới thêm một chén cơm cho mình, ngồi cùng bọn La Mông, định lại ăn chút nữa.

“Thế nào?”. La Mông thấy Tiếu Thụ Lâm gắp một đũa cá nhỏ ăn, liền ngóng chờ cậu ta đánh giá.

“Ăn ngon”. Tiếu Thụ Lâm gật đầu khen.

“Vậy cậu ăn nhiều một chút”. La Mông tay trái cầm muôi tay phải cầm đũa, dùng sức múc non nửa dĩa cá nấu dưa vào trong chén lớn của Tiếu Thụ Lâm, Bàn tử bên cạnh thấy vậy, càng ra sức vung đũa.

“Đây là cái gì vậy?”. Lúc này, chó cha và ông chủ gã cũng vào căn tin.

“Giữa trưa, hai ngươi không ngủ ngủ trưa còn làm gì vậy?’. La Mông hỏi bọn họ.

“Ngủ không được, này là gì? Ngửi cự kỳ thơm?’. Tề Tư Nguyệt nói xong liền từ tủ chén bên cạnh cầm hai đôi đũa cho mình và Dương Đạt Long, cũng ngồi xuống mép bàn ăn.

“Cá bỗng thế nào? Ăn ngon chứ?’. Bàn tử còn rất có cảm xúc vinh dự tập thể, nói tới đồ ngon của Ngưu Vương trang, gã đều rất kiêu ngạo.

“Ăn ngon nha, nghe nói thứ này bán rất mắc”. Dương Đạt Long ngậm một con cá, nói.

“Còn chưa chắc bán rất mắt”. Tề Tư Nguyệt bổ sung nói.

“Không phải đâu, thầy tôi tốn rất nhiều sức lực, cũng liền mua được mấy lần thôi”. Bàn tử nói.

“Sau này tôi nuôi một ít cá này”. Tiếu Thụ Lâm ăn thịt cá, tâm tư cũng bay xa, thượng du đập nước vừa vặn còn có một khu nước cạn, dùng để nuôi đám cá này cũng thích hợp, còn có đoạn suối nhỏ chảy qua Ngưu Vương trang, tới khi đó cũng có thể khai phá sử dụng.

“Nghe nói mấy người bao cái đập nước hả?’. Tề Tư Nguyệt hỏi.

“Ừ, liền cái gần phụ cận làng ta, mấy người lái xe tới đây không thấy được hả?”. La Mông lại gắp hai con cá bỏ vào trong chén Tiếu Thụ lâm, lại qua lát nữa, trên bàn này đoán chừng cũng chỉ có thể còn lại dưa muối.

“Thấy rồi, không lớn lắm”. Dương Đạt Long hỏi: “Hai người định nuôi gì bên trong?’.

“Ốc đồng, tôm sông, hến sông, lại nuôi chút cá nhỏ này”. La Mông nói chuyện cùng bọn họ, lúc này Tiếu Thụ Lâm liền chỉ ăn phần còn lại.

“Sao chỉ chuyên nuôi một ít cá tôm nhỏ thôi, chỗ hai người nhiều chim chóc như vầy, không sợ bị chúng nó ăn à?’. Dương Đạt Long vừa nghe, liền cảm thấy việc này không khả thi, quê gã trước đây liền có người bị như vậy rồi.

“Vậy đành cười trừ thôi”. Chiếc đũa trong tay của La Mông dừng một chút, sau đó anh rất nhanh nghĩ ra biện pháp tới: “Không sợ, tới khhi đó cử hai con chó qua canh, cũng chỉ là ban ngày thôi, buổi tối đám chim này liền đều nghỉ ngơi rồi”.

“Cử……..”. Vừa nghe nói muốn cử chó qua trông, chó cha nhất thời liền không lên tiếng.

“Cử Nha Nha qua được không?”. Cái con Nha Nha chỉ ăn không làm kia, La Mông từ lâu liền muốn sai nó làm việc rồi.

“Không phải phải canh chuồng trâu sao?”. Chó cha yếu ớt kháng nghị, nói.

“Này chính là buổi tối, buổi tối tôi định cắt hai con từ bên chuồng gà qua, tới chuồng trâu ngủ, Nha Nha và con nó cũng ngủ ở đó luôn, hiện tại trên núi trâu nhiều rồi, vừa là trâu mẹ lại là trâu con, thả thêm hai con chó nữa cho chắc”. Từ lúc năm ngoái sau khi có người muốn lên núi trộm trâu, La Mông liền không thể nào lơ là cảnh giác, cho dù ngẫu nhiên thấy có gương mặt xa lạ tới trên núi làm việc, anh đều phải ngầm quan sát một phen.

“Bên đó không ai ở, đường cái bên cạnh xe qua lại nhiều, chẳng may gặp phải người xấu làm sao đây?”. Chó cha vẫn là không yên tâm lắm.

“Yên tâm đi, phụ cận ai cũng biết Nha Nha là của nhà tôi, bằng không như vầy, để Đông, Tây, Nam, Bắc cũng cùng qua, có bạn an toàn chút”. Dù sao ban ngày Ngưu Vương trang cũng không có gì để chúng nó làm, đám chó lớn chó nhỏ này chỉ nơi nơi giương oai, cấp chút việc cho chúng nó cũng tốt.

Thấy chó cha còn có chút bộ dáng không muốn, La Mông lại nói với gã ta: “Anh có nhìn thấy Búa của nhà Nạp Mậu Thành không? Anh xem chó người ta kìa, rất tự tin, rất trầm ổn, Nha Nha nhà các anh có phải kém một chút so với người ta hay không? Anh có biết kém chỗ nào không? Không làm việc đó! Nó tìm không thấy cảm giác thành tựu, thể hiện không được giá trị của chính mình, vậy còn có thể tự tin trầm ổn sao?”.

“Nha Nha đều lớn như vậy rồi, còn có thể học được sao?”. Chó cha cảm thấy la Mông nói cũng có chút đạo lý, nhưng mà chó nghiệp vụ và chó thú cưng dù sao cũng là khác biệt.

“Yên tâm đi, Nha Nha nhà các anh thông minh”. La Mông rót một chén canh mê hoặc cho chó cha.

“Đúng vậy”. Lời này chó cha thích nghe.

“Nha Nha! Đông, Nam, Tây, Bắc!”. La Mông giương giọng hô một câu.

“Gâu gâu!”. Rất nhanh, đám chó lớn chó nhỏ liền vọt vào sân, Đại Bảo tròn vo như cái đuôi đi theo phía sau bọn nó.

“Tới đây, ăn trước một con cá nhỏ”. La Mông lựa lựa trong cái dĩa, vừa vặn cuối cùng còn lại năm con cá nhỏ, đều bị anh gắp ra, đều đút cho Đông, Nam, Tây, Bắc và Nha Nha, Đại Bảo còn nhỏ, vốn cũng không dám cho nó ăn thứ có xương nhọn, liền đút một miếng dưa muối tống cổ nó đi.

“Ô!”. Mấy con chó ăn được thịt cá mỹ vị, đều vẫy đuôi với La Mông.

“Thế nào? Thịt cá ăn ngon không?’. La Mông hỏi bọn nó.

“A ô a ô!!!”. Nha Nha dẫn đầu kêu to lên.

“Sau này còn muốn ăn không?’.

“A ô a ô!!!”. Nha chép chép lưỡi dùng sức vẫy đuôi.

“Vậy được, theo tao đi làm việc nhá”. Dù sao cơm cũng ăn tới lửng dạ rồi, La Mông dứt khoát bỏ đũa xuống dẫn bọn nó đi hướng đập nước, Đông, Nam, Tây, Bắc và Nha Nha, Đại Bảo vui vẻ theo sát ở phía sau anh, cho rằng đi theo liền có thể có cá ăn.

Đợi tới bờ đập nước, mấy con chó lớn chó nhỏ này có chút trợn tròn mắt, chỗ này đều là nước, cá ăn ở đâu chứ?

“Gâu!”. Lão Đại đi qua đi lại trên đập nước, sau đó khó hiểu sủa một tiếng với La Mông.

“Cá đều lớn lên tại trong nước”. La Mông giải thích nghi hoặc cho mấy con nhà quê này.

“Ô ô…..”. Nhóm chó lớn chó nhỏ đều chạy tới mép nước nhìn xác nhận, sau đó con chó con màu trắng tròn vo kia không cẩn thận một cái, liền lăn vào trong nước, La Mông đang định đi qua vớt lên, con này liền chính mình nổi cái đầu lên ở trong nước, lát sau lại lặn xuống, sau đó lại trồi lên……..

“Em xem nó có phải đang ăn gì hay không?’. Theo ở phía sau cùng đi tới, Tề Tư Nguyệt nói với Dương Đạt Long.

“Hiện tại trong đập nước các cậu đều có cái gì?’. Dương Đạt Long hỏi Tiếu Thụ Lâm.

“Thằng nhóc con này đang ăn tôm giống!”. La Mông oán hận nói: “Đại Bảo mày hùng hài tử* này! Còn không trở về cho ông mày!”.

*hùng hài tử: ngôn ngữ mạng chỉ đứa trẻ nghịch ngợm, phá phách, chỉ làm theo ý mình, không được gia đình giáo dục tốt.

“Ô…….”. Cái đoàn trắng tròn vo kia thỏa mãn nổi tại trên mặt nước, thường thường chúi đầu xuống tìm chút ăn vặt thơm ngon cho mình, hiển nhiên không có ý muốn trở lên.

“Nha Nha nhanh đi qua, tóm cổ con mày lên”. La Mông vỗ vỗ đầu chó của Nha Nha.

” A ô a ô......”. Nha Nha rụt cổ lại, nó lại chưa học qua bơi lội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.