Ngưu Nam

Chương 136: Chương 136




Khách quen của Cực Vị lâu đều biết, gần đây thằng nhóc nhà họ Mã kia lại đưa ra một món mới trong nhà hàng, canh sơn trà ngân nhĩ, chọn thịt sơn trà ngân nhĩ ngon nhất hầm ra, không kỹ thuật hàm lượng bao nhiêu, bán mắc cực kỳ, ỷ vào chính là hắn trái sơn trà của nhà tên này ngon hơn so với nhà khác.

Những người bọn họ không thể so phía nam sân nhà mình đều có thể trồng cây sơn trà, có một số vườn trái cây hao hết tâm tư trồng một đám cây sơn trà, ăn vào cũng không ra sao, trái sơn trà từ phía nam chở tới, đều là chưa chín liền hái rồi, ăn vào lại càng không ra sao.

Miệng những lão mê ăn này còn tinh hơn kẻ trộm, đối ăn đó là cực kỳ xoi mói, thà rằng hàng năm không ăn trái sơn trà, cũng không chịu để miệng mình chịu phần tội đó.

Không nghĩ tới năm nay thằng nhóc nhà họ Mã này không biết từ đâu làm ra nhiều sơn trà ngon như thế này, quả nhiên cực kỳ tự nhiên mỹ vị, nhóm lão mê ăn của Đồng thành miệng truyền miệng, năm nay khí hậu khô hanh, cùng tới Cực Vị lâu uống một chén canh sơn trà ngân nhĩ, vậy rất dễ chịu nha!

“Chậc, vị là không tệ, nhưng mà mấy người nói thằng nhóc Mã Từ Quân này có phải hơi keo kiệt hay không? Một chén canh này hơn mười tệ, nó mới thả vô được mấy miếng thịt sơn trà chứ?’. Sáng nay, còn chưa tới giờ cơm trưa, trong đại sảnh vắng vẻ, liền mấy người già cùng ngồi uống canh.

“Đại khái cũng liền một trái”. Một ông lão khác bưng chén canh lên, uống sạch nước canh bên trong chén, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi: “Buổi sáng thức dậy uống một chén này, gần đây họng tôi đều sạch sẽ không ít, không ho, cũng không đờm”.

“Chính là hơi mắc, mỗi sáng ăn như vậy, chút lương hưu của tôi sợ là không đủ”. Một ông lão gầy bên cạnh lắc đầu.

“Sợ gì, ăn hết rồi tới chỗ con gái ăn ké hai bữa”.

“Tay nghề nấu nướng của con dâu tôi…….Hài, tôi lại không thể nói nó”.

“Này thật không thể nói, ảnh hưởng gia đình hài hòa, các cô ấy quanh năm suốt tháng làm việc nhà cũng không dễ dàng, chúng ta cũng đừng thêm khó chịu cho họ”.

“Tôi thấy vẫn là chính mình bớt tiêu xài chút, gọi món thanh đạm, biết lão quán cơm Trần gia chứ? Gần đây trong khoảng thời gian này mỗi trưa, tối đều bún gạo xào đó, đóng gói một phần mới tám tệ, ăn ngon lại rẻ, nếu ông bằng lòng tới tiệm họ ăn, lại kêu một tô canh, cũng liền mười lăm tệ, rất thực dụng!”.

“Mới tám tệ, lão Trần này còn có lời sao?”. Trong đám lão già mê ăn này, còn thật có người tin tức không nhanh nhạy.

“Một nồi lớn bún gạo xào, một nồi có thể xào hơn mười phần đó, canh cũng là nấu một nồi lớn, lời là không lời bao nhiêu, nhưng mà tiệm nhà họ là của chính mình, khách quen lại nhiều, không lỗ được, nếu không sao lại nói lão Trần người này phúc hậu chứ”.

“Lão quán cơm Trần gia bọn họ ở vùng chúng ta có lịch sử bao năm rồi, vẫn như vậy, cũng cực kỳ hiếm có”.

“Vậy sau này buổi sáng tôi ăn ở đây, buổi trưa qua bên kia, buổi tối…….. Buổi tối tới khi đó nói sau”.

“Hắc, buổi trưa buổi tối đều kêu tôi ăn bún gạo xào ngọn khoai lang, tôi cũng sẽ không ngán, bún gạo của nhà họ vốn là ngon rồi, bây giờ không biết từ đâu làm ra ngọn khoai lang, cũng là cực kỳ ngon”.

“Đoán chừng hai thầy trò này là cùng một nguồn cung cấp”.

“Các người có nghe được tin đồn gì hay không? Phải biết rằng, tôi cũng tới mua mấy cân trái sơn trà ăn rồi, thằng nhóc nhà họ Mã này dao nhỏ rất sắc, tôi còn thật sự là bị nó chém gục”.

“Không biết có bị nó bao hết không?’.

“Nghe ngóng hỏi thăm trước đi?’.

“Đúng, nghe ngóng một chút”.

“…….”

Bên này mấy ông già này còn đang thầm thì nguồn cung cấp của Mã Từ Quân là từ đâu tới, bên kia người nhạy tin đã lái xe đi trấn Thuỷ Ngưu rồi. Dù sao mỗi ngày đều có nhiều người thành phố tới Ngưu Vương trang làm việc như vậy, việc này xác định là giấu không được, hơn nữa không phải còn có tiệm online sao, trên tiệm online nhà La Hưng Hữu chính là đều viết rõ ràng địa chỉ tên họ, một số dân mạng bản địa cũng sẽ thông qua tiệm online tìm tới trấn Thuỷ Ngưu.

Hành trình của những người này tới trấn Thuỷ Ngưu bình thường là như vầy, đầu ngày trời vừa sáng liền đi ra ngoài, tầm hơn chín giờ có thể tới trấn Thuỷ Ngưu, đi ăn bữa sáng của Đại Thuỷ Ngưu nhũ phẩm trước, sau đó đi thăm người thân thì đi thăm người thân, ở khách sạn thì ở khách sạn, ở lại trấn nhỏ một ngày, buổi tối lại đi dạo mấy cửa tiệm bên cạnh con suối nhỏ uống đồ uống lạnh ăn đồ nướng, hôm sau mới sáng tinh mơ liền chờ ở trước tiệm nhà bọn La Mông, chỉ chờ lát nữa La Mông và Tiếu Thụ Lâm vừa tới, là tranh mua rồi. Cuối cùng tranh được bao nhiêu lấy bấy nhiêu, lại đi Đại Thuỷ ngưu nhũ phẩm ăn sáng, sau đó là có thể cảm thấy mỹ mãn lái xe về nhà.

Kể từ đó, mỗi sáng công việc bán rau của bọn La Mông liền càng như chiến đấu, chẳng qua tốc độ bán rau cũng nhanh hơn, lúc nhanh nhất, hơn bảy giờ mở cửa, hơn tám giờ liền đóng cửa. Bị tranh cướp một lần hai lần, người bản xứ của trấn Thuỷ Ngưu vẫn không chê dây khoai lang nhà La Mông một cân năm tệ mắc.

Rau bán nhanh, La Mông và Tiếu Thụ Lâm có thể dành ra càng nhiều thời gian chuẩn bị chuyện nuôi cá bỗng, đầu tiên là trồng rong rêu trong vách mương ở Ngưu Vương trang, nói tới việc này cũng đơn giản, chính là nghiền nát rong rêu đào ra từ sâu trong khe suối thêm chút bùn trộn lẫn, trét lên trên vách mương, sau đó mỗi ngày tưới nước duy trì độ ẩm, sáu bảy ngày có thể mọc ra rong rêu mới rồi.

Hai bên mương nước cũng bị trồng một số thực vật, một mặt có tác dụng che mát, một mặt khác cũng có thể cung cấp một ít thực vật cho cá nhỏ trong mương.

Lần trước giáo sư Trình cùng Mã Từ Quân tới Ngưu Vương trang có nguồn cung cá bột, như thế giúp bọn họ bớt không ít chuyện, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, cá bột liền đưuọc chở tới Ngưu Vương trang.

Lúc mới đầu, đám cá giống này còn quá nhỏ, giáo sư Trình đề nghị bọn họ cho ăn chút giun băm trước, hiện nay Ngưu Vương trang không có nuôi giun, nhưng mà Đỗ Quốc Đống có, La Mông tìm ông ta lấy trước một chút, định sau này chính mình lại từ từ nuôi.

Lão Đỗ dễ nói chuyện, La Mông gọi một cuộc điện thoại qua, ông ta lập tức bảo con trai Đỗ Văn Anh đưa mấy sọt giun tới Ngưu Vương trang, trong đó hai sọt còn mang theo đất lẫn phân, nói là đám giun này đang ở kì sinh sôi nẩy nở, chỉ cần nuôi cho tốt, không bao lâu có thể có giun con.

“Sao còn đưa qua đây làm chi? Hôm nào bọn anh bán rau xong, tự mình qua chở một chút cũng không tốn công sức gì”. La Mông vội vàng gọi Đỗ Văn Anh vào trong sân tránh nắng.

“Dù sao bây giờ em cũng rãnh rỗi”. Đỗ Văn Anh cười lau mồ hôi trên đầu, trước mắt lúc này mới cừa qua trung tuần (ngày 11 -20) tháng năm, thời tiết cũng không tính quá nóng, sáng sớm và chạng vạng đều còn cực kỳ mát mẻ, nhưng mà bị mặt trời gần giữa trưa chiếu cũng là phải đổ mồ hôi.

“Đập nước nhà em thế nào rồi?”. La Mông đưa một trái dưa chuột cho cậu ta, người trong viện tử mới nãy hái về từ trong ruộng, buổi chiều định muối dưa leo.

“Hài!”. ĐỗVăn Anh vung tay lên, lắc lắc đầu, lúc này gã đang ngồi xổm dưới hành lang gặm dưa leo, người này tuổi không lớn, vẫn là một sinh viên, lớn lên cũng ưa nhìn, trước đây lúc ở trong thành phố cũng là rất ngăn nắp, hiện tại thời gian dài đi theo cha gã làm việc, phơi nắng dưới mặt trời, trong nháy mắt liền đen như một anh nông dân ở nông thôn, giơ tay nhấc chân cũng không có chú ý gì, một bộ dạng lão nông tùy tiện.

“Sao? Sắp khô cạn?”. La Mông hỏi cậu ta.

“Trong khe suối không chảy nước ra nữa, trong đập nước lại là lại là mỗi ngày mặt trời chiếu chói chang, bốc hơi lên tới lợi hại, gần đây cha em đang xử lý tôm hùm đất, định chừa một đám làm giống, mặt khác đều bán”. Không dự đoán được mưa gió của ông trời, năm ngoái nhà gã nuôi tôm hùm đất, tình hình vừa mới chuyển biến tốt, năm nay liền gặp phải khô hạn, nhưng mà nếu đã tìm ra cách giải quyết rồi, hai cha con này thật cũng không sợ, năm nay tôm hùm đất nuôi không được liền không nuôi, năm tới năm sau, vẫn không thể hàng năm khô hạn chứ?

“Nếu thật sự không được, năm nay liền trồng rau, nói như thế nào đó cũng là cái đập nước mà, dù khô hạn thế nào, nước tưới rau vẫn phải có chứ”. La Mông cũng có chút bất đắc dĩ, không chỉ có là bên nhà Đỗ Văn Anh, còn có sườn núi đất nhỏ của nhà La Hán Lương, sau này vấn đề dùng nước tưới tiêu cho heo uống cũng rất lớn.

“Cha em cũng nói như vậy, anh xem, con giun nhà em không phải đúng lúc không dùng mà, anh liền gọi điện thoại tới, sau này nếu còn cần, liền tự tới nhà em chở về, hai hồ giun mà, xe ba bánh em cũng không chở được bao nhiêu”. Đỗ Văn Anh gặm dưa leo rôm rốp.

Thời tiết khô hạn làm cho nhóm nhà nông trồng trọt nuôi dưỡng phải nhíu mày, kế tiếp giá rau tăng lên làm cho nhóm bà nội trợ lo việc nhà khuôn mặt u sầu không thôi, đối với những người đàn ông mỗi ngày đi làm tan tầm mà nói, cũng không có trở ngại quá lớn.

Ngày này là thứ bảy, như cũ là thời tiết nắng ráo, những người đàn ông được nghỉ làm vừa sáng tinh mơ tới tiệm của La Hồng Phượng ăn sáng, sau đó còn có người xách cần câu đi lên trên dòng suối nhỏ. Hai năm này ít người trồng trọt trên núi, nông dược bị thải ra trong dòng suối nhỏ cũng liền không nhiều như trước đây, trong dòng suối nhỏ của trấn trên lại xuất hiện một số cá tôm nhỏ, một số đàn ông già đàn ông trẻ thích câu cá của trấn trên đều thích đi tới bờ dòng suối nhỏ.

“Ài, mực nước lại thấp rồi, tiếp tục như vậy, một thời gian nữa sẽ không khô cong chứ?”. Đang câu cá bên bờ suối, mặc kệ là quen hay không quen, vẫn có thể trò chuyện cùng nhau.

“A? Khô cạn hả? Vậy cá tôm trong suối không phải phải chết hết rồi”. Một thiếu niên học sinh mười ba mười bốn tuổi mặt rỗ như lâm đại địch ồn ào lên, chẳng qua trọng điểm chú ý của nó giống như có hơi đặc biệt, người bình thường quan tâm nhất, hẳn là chhín là vấn đề nhà máy nước có cúp nước hay không.

“Này có biện pháp nào? Người không chết sạch là tốt rồi”. Một ông lão bên cạnh thoải mái nói.

“Khô là khô không chết được, nhà máy nước cúp nước thì trấn trên chúng ta còn có giếng nước mà, giếng nước khô cạn không phải còn có thể mua thùng chứa nước sao? Yên tâm đi, nhiều nhất mấy tháng không tắm thôi, không chết người được”. Người đàn ông trung niên cao gầy bên cạnh lại thoải mái vô cùng, lòng của người này đó là rất rộng rãi.

“Mấy tháng không tắm rửa, vậy thì để cháu chết đi”. Thiếu niên mặt tàn nhang kia trực tiếp nhăn mặt của chính mình thành bánh bao.

“Chết gì chứ, thanh niên bây giờ thật là, không phải là ỷ vào tuổi trẻ còn sống lâu sao? Rên rỉ linh tinh gì?”. Người già đều sợ chết, ông lão trước mắt này cũng không ngoại lệ, ông là cực kỳ sợ chết, bây giờ tên nhóc này cố tình còn tại trước mặt ông nói việc này.

“Hài, ngày xưa ông cũng không sợ qua việc này à?”. Thiếu niên mặt rỗ này ngược lại rất biết ăn nói.

“Dĩ nhiên”. Ông lão thích nghe lời này.

“Mọi người nói hôm nay đám cá sao còn chưa cắn câu vậy?”. Giữa câu chuyện, một người đàn ông trung niên mập mạp nhắc tới.

“Thời tiết rất nóng, trốn mất rồi”. Ông lão nói.

“Trốn đi đâu ạ?”. Thiếu niên mặt rỗ hỏi.

“Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột, đám cá này cũng có con đường của chính mình, ta như thế nào sẽ biết?’. Người đàn ông cao gầy nhẹ nhàng nói.

“Lời này nói tới nhưng thật ra không sai, trước đây vùng này cũng bị hạn hán rồi, mọi người đều cho rằng cá tôm trong suối đều chết sạch rồi, kết quả mưa hạ một trận, chúng nó lại đều trở về rồi, mọi người nói thần kỳ hay không?’. Ông lão kể chuyện lạ.

“Thật hay giả vậy?’. Trung niên mập có vẻ không tin lắm, này cũng không trách gã, chủ yếu là người của trấn trên bọn họ rất rãnh rỗi, rãnh rỗi không có việc gì liền thích khoác lác, thời gian dài, lời đồn đãi kỳ quái gì đều có, nếu những lời đồn đãi này đều là sự thật, sinh hoạt của trấn Thủy Ngưu bọn họ, quả thực có thể PK* liêu trai chí dị.

*PK là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này không dùng cho các trường hợp tự vệ. PK luôn là thú vui của những người chơi game online.

“Lừa cậu làm gì, ông nội của ta nói lúc còn nhỏ, có một lần còn thấy qua cá chép đỏ bơi chi chít trong dòng suối nhỏ, lúc ấy đó là ở lúc hoàng hôn, người trấn trên chúng ta không biết là chuyện gì xảy ra, đều tới bên dòng suối xem náo nhiệt. Kết quả ngày hôm sau liền mưa xuống, liên tiếp đổ mưa lớn mấy ngày, một đập nước trên núi sụp, tràn tới trấn trên chúng ta, không ít người chết đuối……..”. Ông lão này bắt đầu kể chuyện xưa.

“Cháu cũng nghe nói qua việc này”. Thiếu niên mặt rỗ nói phụ họa.

” Cho nên nói, người trẻ tuổi bây giờ cũng đừng không tin tà………”.

“Ài, xem ra hôm nay là câu không được cá rồi, vẫn là quay về đi”. Trung niên gầy kia thở dài một hơi, định thu cần về.

“Nghe nói trên núi bên kia mới vừa xây một cái đập nước, nếu không chúng ta tới chỗ đó thử vận may?’. Trung niên mập ra chủ ý xấu, đập nước gã nói, chính là cái Tiếu Thụ Lâm bao rồi, gần đây trong đập nước lại thả chút hến sông và cá bột xuống, nếu mấy người này muốn tới đó câu cá, đám cá bột này liền gặp họa đầu tiên.

“Đập nước đó đều bị người ta nhận thầu rồi, các người không có nghe nói hả?’. Ông lão nhắc nhở bọn họ, làng Đại Loan xây đập nước, chuyện Tiếu Thụ Lâm ra tiền trước nhận thầu sau ở trấn trên cũng có người nói tới.

“Chúng ta đừng câu trong đập nước, nếu như câu cá tôm đồng ở lân cận, người ta cũng không tới nỗi làm gì đâu?’. Thiếu niên mặt rỗ kia có hơi nóng lòng muốn thử.

“Thật sự không được, chúng ta lịa xách cần câu trở về thôi, đi qua lại một hồi, coi như là làm vận động”. Trung niên mập tiếp tục cổ động.

“Vậy được, chúng ta liền đi xem trước”. Người cao gầy cũng đồng ý.

“Cháu cũng đi”. Thiếu niên mặt rỗ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thu cần câu, xách thùng nước, liền theo bọn họ đi hướng trên núi.

“Hắc, này vẫn là không tin tà nha”. Ông lão lắc lắc đầu, như trước canh giữ ở bờ suối, không ai nói chuyện cùng ông, liền tự mình ngâm nga hát một điệu hát dân gian.

Ba người này dọc theo con suối một đường đi hướng lên trên, đập vào mắt đều là con suối sắp khô cạn, đừng nói cá, có thể gặp được một con cá chạch liền coi như bọn họ may mắn rồi, trong đập nước nhưng thật ra có chút cá bột tôm giống, nhưng mà đó là người ta nuôi, bọn họ còn chưa thiếu đạo đức tới buông cần câu cá bột của người ta, vì thế lại đi lên phía trên, thẳng đi tới chỗ nước cạn phụ cận cổng làng, lúc này mới ngừng lại.

“Ái chà, đây là cá bỗng ha?’. Trung niên gầy vừa thấy con cá đen nhẹ nhàng lức lư theo dòng nước, thoáng cái liền nhận ra, trước đây trong suối trấn trên bọn họ cũng có không ít loại cá này, hiện tại rất hiếm thấy, không nghĩ tới làng Đại Loan còn có.

“Có thể câu hay không ạ? Chỗ này cách đập nước cũng không xa lắm.”. Lúc này thiếu niên mặt rỗ lại có chút lưỡng lự.

“Không sao, đám này đều là cá đồng, cũng không phải nhà bọn họ nuôi”. Trung niên gầy thấy cái mình thích là thèm, lúc này cũng không quản nhiều như vậy.

“Dù sao chúng ta ngay tại ven đường, cũng không phải lén lút, nếu bọn họ không cho câu, tới khi đó nói một tiếng là được, cùng lắm thì trả cá lại cho bọn họ”. Bọn họ chọn nơi này, ngay tại mép đường cái hướng bắc cổng làng Đại Loan, người trong làng ra vào đều phải đi qua nơi này, nếu như không cho câu cá, lúc người trong làng đi qua, hẳn là sẽ nhắc nhở bọn họ mới đúng, mập mạp này vừa nghĩ như vậy, liền hoàn toàn yên tâm.

Gần đây trong khoảng thời gian này Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha đều hoạt động ở lân cận đập nước, La Mông dặn dò chúng nó phải trông nom chim chóc lân cận, đừng để bọn chim ăn cá bột tôm giống trong đập nước, còn có chính là trông chừng con nít trong làng đừng để bọn nó xuống nước.

Đại Bảo thích ăn thích ăn tôm giống quả thật là một vấn đề, nhưng mà cấm không bằng thông suốt, đề phòng có thể đề phòng tới khi nào chứ, chờ con chó con này trưởng thành rồi, từ Ngưu Vương trang tới đập nước cũng liền mấy bước đường này, vẫn không thể mỗi ngày ép nó đi, việc này còn phải thuận theo tự nhiên, La Mông để mấy anh em Đông, Tây, Nam, Bắc hỗ trợ trông nom.

Đại Bảo hùng hải tử này vừa thấy có cơ hội liền muốn nhảy xuống nước, cũng may trải qua mấy ngày nay liên tục thăm dò và liên hệ, mấy con chó lớn khác cũng dám xuống nước rồi, Đại Bảo vừa xuống nước, bọn nó lập tức liền đã đi xuống ngậm nó lên, làm như vậy là đúng, bởi vì lần trước sau khi Nha Nha ngậm con nó lên, La Mông còn thật cao hứng cho nó ăn hai trái sơn trà.

Ngày này, lúc nhóm chó lớn chó nhỏ đang chơi đùa ngay tại phụ cận, bên cạnh suối nhỏ đột nhiên tới ba người, trong tay mỗi người cầm một cây gậy, một đầu gậy còn buộc một cọng thừng nhỏ, một đoạn cọng thừng buống xuống trong nước, con giun trên móc sắt nhẹ nhàng đong đưa theo dòng nước.

“Ô…….”. Sáu con chó lớn chó nhỏ này đều không hiểu, mấy người này đang làm gì?

Ba người đàn ông lớn đàn ông nhỏ đối diện dòng suối nhỏ cũng chú ý tới mấy con chó đối diện, thấy bọn nó hoặc đứng hoặc ngỗi, đang nghiêng đầu nhìn qua hướng bên bọn họ, cũng không kêu to, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

“Đây là chó của làng họ nuôi hả?”. Trung niên gầy hỏi mập mạp bên cạnh.

“Không giống, thấy con chó lớn kia không? Husky đó, nông thôn chúng ta ai nuôi con này chứ, còn có bốn con kia, thấy giống chó quê, nhưng mà nhìn kỹ hình thể và màu lông sáng của bọn nó, lại không quá giống, bọn nó có thể cũng là danh khuyển linh tinh gì đó”. Đam mê của mập mạp khá rộng, giống chó ít nhiều cũng biết một chút.

“Vậy con chó con thì sao?’. Thiếu niên mặt rỗ hỏi.

“Sao chú biết được? Chó con nhỏ như vậy, vốn liền rất khó nhận biết, nhưng mà cháu xem nó một thân lông trắng, xấp xỉ một nghìn cũng chưa mua được”. Mập mạp nói.

“Đây không phải của làng bọn họ, đoán chừng là La Mông của Ngưu Vương trang nuôi”. Trung niên gầy phân tích nói.

“Đúng, tôi là nghe nói trên núi bọn họ nuôi mấy con chó, tám phần chính là mấy con này. Không phải nói rất hung dữ sao? Lúc mùa xuân có người tới chỗ bọn họ hái lá cẩu kỷ, còn bị đuổi theo sủa đó”. Trong lòng mập mạp cảm thấy càng kỳ quái.

“Vậy hiện tại sao bọn nó không sủa?”. Thiếu niên mặt rỗ cũng có chút nghĩ không thông.

“Đại khái là bởi vì chỗ này không phải của nhà bọn nó”. Trung niên gầy suy đoán.

“Đúng! Tám phần chính là như vậy”. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng mập mạp liền yên ổn hơn, hai người khác cũng là trong lòng bình tĩnh, nhàn nhã thích ý ngồi ở bờ suối câu cá. Mấy con chó lớn chó nhỏ bò suối đối diện vẫn như cũ hết sức chuyên chú hết sức chăm chú xem phim.

“Ài! Cắn câu rồi!”. Hai mươi phút sau, mập mạp miệng vừa nhếch, cần câu trên tay rung lên, liền từ trong nước nhấc lên một con cá bỗng bằng ngón tay.

“A ô…….”. Nha Nha và con tria nó đã bị một màn thần kỳ này sợ ngây người rồi.

“Gâu gâu gâu! Gâu gâu”. Lão Đại lắc lắc cái lổ tai, đột nhiên sủa lớn lên.

“Cái con chó kia bị dọa rồi kìa, ha ha ha, hai người nhìn con cá bổng này, chắc được một hai trăm gram, chờ chúng ta câu thêm mấy con, tối chiên nhắm rượu…….”. Mập mạp tươi cười đầy mặt gỡ con cá nhỏ trên cần câu xuống, thả vào trong thùng nước của chính mình — việc này không xong rồi, mấy con chó lớn chó nhỏ đối diện đột nhiên liền xù lông rồi!

“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu!”. Nha Nha nhe răng nhếch miệng, kêu tới đều lớn tiếng hơn so với con chó khác! Lúc này nó mới côi như xem hiểu, mấy thằng khốn này là tới trộm cá!

“Ô ô…..”. Đại bảo muốn học cha nó sủa hai tiếng như vậy, nhưng như thế nào đều ra không được tiếng sủa đó, gấp tới độ vò đầu bứt tai.

“Gâu! Gâu gâu!”. Đông, Tây, nam, Bắc gắt gao nhìn chằm chằm ba người đối diện, mấy con chó quê này từ nhỏ liền đánh nhau cùng chồn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lúc này chúng nó cũng chầm chậm tản ra khắp các hướng.

“Sao? Đây là sao?”. Thiếu niên mặt rỗ liền luống cuống trước nhất.

“Tám phần là con cá vừa nãy gây họa rồi”. Trung niên gầy thu cần câu, chậm rãi đứng lên, định lùi lại, mây con chó đối diện kia vừa nhìn chính là loại hình khỏe mạnh hữu lực, ba người bọn họ chống lại cùng người ta, khẳng định không chiếm được cái tiện nghi gì.

“Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”. Lão Đại thấy những người này muốn chuồn đi, dẫn ba anh em của nó liền tiếp cận bờ bên kia, Nha Nha quay đầu nhìn nhìn, cũng dẫn con trai nó theo ở phía sau.

“Tới rồi! Tới rồi! Chạy mau nha!”. Thiếu niên mặt rỗ xách cần câu, xách thùng nước, xoay người bỏ chạy.

“Chạy hướng nào đây? Mau trở lại? Cậu cái đồ đầu đất! Muốn chạy cũng là hướng trong làng chạy”. Mập mạp nói xong cũng nhanh tay nhanh chân thu cần câu của chính mình, xách thùng nước, xoay người liền chạy hướng cổng làng.

“Đúng! Chạy hướng trong làng!”. Trung niên gầy theo sát đằng sau.

“Gâu gâu! Gâu! Gâu gâu gâu!!!!”. Mấy con chó lớn chó nhỏ hung tợn một đường đuổi theo ba người này vào làng.

“Ai! Ai! Giúp với! Ai tới giúp với!”. Lúc này ba người cũng không để ý thể diện nữa.

“Đây là chó của nhà La Mông! Đây là sao?”. Người trong làng nghe được động tĩnh, cũng đều đi ra xem náo nhiệt.

“Ha ha, tám phần là tới đập nước câu trộm cá”. Có người cười trên nỗi đau của người khác.

“Ái chá, này! Cái này không được! Cũng đừng để cắn xảy ra chuyện!”.

“Không sao, mấy con chó này trông coi đập nước, hai ngày trước tôi còn nói với La Mông, để bọn nó cũng trông coi con nít trong làng ta, đừng để bọn con nít xuống nước, nhưng mà đừng cho cắn hỏng là được, La Mông người ta nói, chó nhà bọn họ ban ngày không cắn người, buổi tối liền khó nói”.

“Này cũng không được, Hưng Hữu à, cháu gọi điện thoại nói một chút với La Mông, bảo cháu ấy nhanh chóng tới đây một chuyến, cho dù là không cắn người, chạy như vậy cũng không được, chẳng may vấp té bị thương, người ta tới khi đó nói không chừng còn muốn tìm cháu ấy”. Trưởng làng nghe nói chuyện này, cũng tới đây.

“Alo! La Mông, mau tới đây, chó nhà cậu đang đuổi theo mấy người câu trộm cá chạy khắp làng kìa!”. La Hưng Hữu gọi điện thoại nói với La Mông.

“Đông, Tây, Nam, Bắc! Nha Nha, Đại Bảo! Trở về!”. La Mông cũng sợ gặp chuyện không may, rất nhanh liền chạy xe ba bánh tới trong làng rồi.

“Gâu! Gâu gâu gâu…..” Đông, Tây, Nam, Bắc nhe răng, chậm rãi lui lại mấy bước về phía sau.

“A ô a ô...... A ô a ô......”. Nha Nha một hồi nhìn La Mông, một hồi lại nhìn nhìn ba người trộm cá, hận không thể từ miệng mình nói ra tiếng người.

“Ô...... Ô......”. Đại Bảo cũng sốt ruột tức giận theo, càng không ngừng đi vòng vòng dưới cái thùng màu đỏ mập mập xách, trong đó còn có một con cá của nhà bọn nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.