Ngưu Nam

Chương 141: Chương 141




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiều nay La Mông dành thời gian đưa mấy tấm hình minh chụp tới nhà La Hưng Hữu, vừa mới tiến vào sân, liền thấy Ngô Chiêm Phương đang ngồi ở trên băng ghế dưới cái cây lớn trong sân của nhà bọn họ, hý hoáy cái laptop.

“Chà, em sao lại ở đây vậy, cái cối giã gạo bằng sức gió trên núi làm xong rồi hả?’. La Mông bắt chuyện cùng cô ta.

“Xong rồi ạ, sáng nay đã giã rồi, nếu thuận lợi ngày mai liền có thể làm ra bún gạo rồi”. Ngô Chiêm Phương cười cười với La Mông, tuy nói chính cô ta không tin lắm cách nói Ngưu Vương kêu gì đó, nhưng mà bất kể nói gì, bây giờ Nhị Lang của nhà La Mông đều giúp cô ơn lớn rồi, cho nên cũng rất cảm kích.

“Vậy tốt rồi, đám bún gạo đầu tiên làm ra, em phải chừa lại mấy cân cho anh”.

Chỗ bọn họ khó trồng lúa mì, không phổ biến mì phở, La Mông từ nhỏ chính là ăn cơm lớn lên, chưa ăn mì được mấy lần, gạo chế biến thành bún gạo, cũng là một trong món chính của bọn họ, buổi sáng người trong làng hái rau trong ruộng về, nấu một nồi bún gạo, chính là bữa sáng của cả nhà.

Không biết là mấy năm nay chính mình trở nên xoi mói hay là làm sao, vẫn cảm thấy bún gạo bây giờ ăn vào không có mùi vị như trước đây nữa, bây giờ Ngô Chiêm Phương làm bún gạo này, anh nói gì đều phải ăn thử chút.

“Được ạ, tới khi đó em chừa hai cân cho anh, mọi người trong làng mình nói phải ăn thử chút. Nhưng mà bây giờ vẫn là mua gạo sớm của trấn trên, bún gạo làm ra đại khái cũng chính là bình thường, chờ qua một tháng nữa lúa trong ruộng nhà em thu hoạch rồi, tới khi đó hẳn là có thể làm ra ngon hon”. Cô gái này cùng La Minh Huy trong làng bọn họ hoàn toàn là hai kiểu người đối lập, không khoa trương xíu nào, nói chuyện cho tới bây giờ đều phải chừa đường lùi cho chính mình.

“Em cũng đừng áp lực quá, nói như thế nào đi nữa, không chất phụ gia đã là tốt nhiều rồi”. La Mông bảo cô nàng hãy thả lỏng.

“Ài, La Mông tới à, em đưa hình trước cho Chiếm Phương đi, hôm nay em ấy tới đây giúp bọn anh làm hình con dấu đại diện cho tiệm, ái chà em nói coi, con bé này sao cái gì cũng biết chứ?”. Lúc này La Hưng Hữu cười ha hả đi ra từ trong nhà.

Khi nói chuyện, gã lại quẹo vào nhà kho bên cạnh khiêng một chồng thùng các tông ra, thùng các tông tự làm rất mắc, cũng không cần thiết, La Toàn Thuận vẫn đều là thu mua thùng các tông từ các tiệm tạp hóa của trấn trên, giá cao một chút so với xưởng thu mua phế liệu, người ta liền sẵn lòng bán cho ông.

Đừng thấy thùng các tông cũ không đáng tiền, La Hưng Hữu bán đồ giùm người ta mới kiếm được ba tệ, nếu không khống chế tốt phí tổn của thùng các tông, làm không tốt còn phải bù tiền (lỗ).

Cũng may trong làng Đại Loan còn có La Mông cây đại thụ này (chỗ dựa lớn í), những người đó trên mạng mua đồ nhà cậu ta, mấy trăm hơn hơn một ngàn tệ đều rất bình thường, đặc biệt lúc mật ong lên giá hàng, tùy tùy tiện tùy tiện liền hơn một ngàn tệ. Nếu không phải đồ của nhà La Mông bán đắt hàng như vậy, tiệm online nhà bọn họ có thể tiếp tục kinh doanh hay không còn rất khó nói, càng miễn bàn muốn kiếm bao nhiêu tiền.

“Sao? Hình ảnh bị người ta lấy dùng?”. La Mông hỏi La Hưng Hữu.

“Đâu chỉ vậy, còn có người ăn theo mở một cái tiệm online tương tự, kêu “tiệm thổ đặc sản làng Đại Loan” gì đó, Đông Linh chạy tới hỏi một chút, người ta nói làng bọn họ cũng kêu làng Đại Loan”. La Hưng Hữu miệng vừa nói, vừa đặt thùng các tông kia lên mặt đất, mở từng cái từng cái ra, một đầu dán băng keo trong suốt, đặt ở một bên chờ dùng.

“Hình người kèm theo cũng lấy dùng?”. La Mông chỉ cần tưởng tượng hình của chính mình bị nhà người ta cầm dán lên trên tiệm online nhà họ, cảm thụ này, nói tới thật cực kỳ quái dị.

“Hì hì, này thì không, chính là đổi mấy người, cái khác đều tương tự chúng ta, cũng là từng nhà từng nhà tách ra bán”. La Hưng Hữu cười cười, thật cũng không nổi điên gì cả. “Anh và Hạ Bình cũng không có văn hóa gì, Đông Linh cũng chính là cái gà mờ, hình đẹp cũng bị em ấy chỉnh tới thật xấu, may mà nghe nói Chiêm Phương biết cái này, liền gọi em ấy qua giúp, vẫn là làm không công, muốn trả tiền nhất quyết không chịu nhận, việc này đều hai ba ngày rồi”.

“Dù sao em rãnh rỗi cũng là rãnh rồi”. Ngô Chiêm Phương nói.

“Này không phải còn phải làm bún gạo sao, còn phải làm việc nhà nữa, có thể có bao nhiêu thời gian rãnh chứ, anh nói em thật đúng là không cần khách sáo với bọn anh, tới khi đó bún gạo của em thông qua tiệm online của anh bán đi, anh còn phải lấy mấy phần trăm hoa hồng đó”. La Hưng Hữu vừa làm việc vừa lải nhải, người đàn ông thành thật này từ lúc mở cái tiệm online này tới nay, biến hóa khác thật cũng không lớn, chính là nói càng ngày càng nhiều.

“Mẹ em không cho em ra đồng đúng chứ?”. Lúc này La Mông liền đổi đề tài, La Hưng Hữu là thật muốn đưa tiền cho Ngô Chiêm Phương, chính là bây giờ Ngô Chiêm Phương người ta mới vừa quay về trong làng, giúp người cùng làng việc nhỏ xíu như vậy, còn có thể lấy tiền sao, việc này truyền ra cũng không dễ nghe à, hơn nữa căn bản cũng không bao nhiêu tiền.

“Đúng đó, nói là sợ em ấy phơi nắng đen”. La Hưng Hữu vừa nghe La Mông hỏi cái này, cũng cảm thấy hơi tức cười, Ngô Chiêm Phương này vốn liền không trắng trẻo, cố tình Trương Xuân Thảo chết sống chính là không chịu để con mình phơi nắng.

“Mẹ em vốn là vậy rồi, không nhìn thoáng, cũng không ngẫm lại điều kiện bẩm sinh của em, dù dưỡng như thế nào cũng không thể dưỡng ra bạch phú mĩ* nha”. Bộ dáng Ngô Chiêm Phương giống như cũng không cố chấp lắm đối bề ngoài của chính mình, nói xong cô nhìn đồng hồ: “Em nên tới đằng sau núi nhìn một chút rồi, anh Hưng Hữu giúp em trông nom máy tính chút nha”.

*bạch phú mĩ: trắng giàu đẹp

“Yên tâm đi đi, trông nom cẩn thận cho em mà”.

“Em đừng thấy con bé này như vậy, ở trong làng ta nhưng có nhân duyên rồi, thằng nhóc La Minh Huy ấy, hai bữa nay liền vẫn thích tới tìm con bé nói chuyện”. La Hưng Hữu chờ Ngô Chiêm Phương đi rồi, liền cười nói với La Mông.

“Tên đó còn nhỏ tuổi hơn Ngô Chiêm Phương nhỉ?”. Gần đây ấn tượng của La Mông đối La Minh Huy cũng không tệ, tuy rằng thanh niên này thoạt nhìn có chút không đáng tin, miệng lưỡi cũng hơi trơn tuột, nhưng mà làm việc thật đúng là rất không tồi.

Mấy ngày gần đây, mỗi ngày trời vừa sáng La Minh Huy liền tới Ngưu Vương trang cắt cỏ, cỏ cắt xong khiêng về nhà, ăn chút bữa sáng lập tức lại đi lên núi chăn dê, đừng tưởng rằng chăn dê dễ dàng, liền năm nay mặt trời chói chang thế này, ở trên núi ngốc một ngày cũng là quá sức rồi, hơn nữa còn phải mỗi ngày đi, cha mẹ cậu ta đều bận việc trong ruộng, cũng không giúp được cậu ta bao nhiêu.

“Tuổi la Minh Huy nhỏ hơn hai tuổi so với Chiêm Phương, nhưng mà anh cảm thấy rất phù hợp, Hạ Bình cũng nói không tồi”. La Hưng Hữu nói.

“Chiêm Phương có thể coi trọng cậu ta sao?’. La Mông nhìn người coi như chuẩn, Ngô Chiêm Phương người này bạn đừng thấy cô ta là người điềm đạm, kỳ thật chí khí hẳn là còn rất cao.

“Anh thấy được mà, chạng vạng hôm qua ở trong sân nhà bọn anh, hai người tán gẫu tới còn rất hăng say mà”.

“Chuyện này nhưng liền có hi vọng rồi”.

“Đúng, mẹ anh cũng nói như vậy, nói hai đứa nó có tướng vợ chồng”.

Nói chuyện một lát cùng La Hưng Hữu, La Mông đưa hình chụp để lên trên laptop Ngô Chiêm Phương để ở trong sân, liền đi về trước, lúc đi qua cổng làng, xa xa thấy chó lớn chó nhỏ nhà mình xếp thành một hàng ngồi xổ ở rìa đường cái, không biết đang nhìn cái gì, La Mông có chút kỳ quái, liền chạy xe qua.

“A ô a ô!”. Nha Nha thấy La Mông tới đây, nhìn nhìn La Mông, lại nhìn nhìn cối xay gió lớn màu trắng trên ngọn núi nhỏ, miệng a ô liên tục.

“Không được, bọn mày không thể đi, lông rơi vào bột gạo người ta thì làm sao?”. La Mông ngồi xổm cùng bọn nó cùng nhìn cối xay gió lớn kia, phải nói rằng, cối xay gió này của Ngô Chiêm Phương làm tới còn cực kỳ đẹp, mấy cánh quạt gió kia quấn mấy tấm vải bạt trắng, dưới ánh mặt trời quay từng vòng từng vòng, có vẻ cực kỳ đẹp.

“Gâu gâu!”. Mấy con Đông, Tây, Nam, Bắc cũng rất thích cái cối xay gió kia.

“Ngoan, trông nom đập nước thật tốt, chờ ông đây kiếm đủ tiền rồi, tạo cái cối xay gió làm ổ chó cho bọn mày”.

“Ô…….A ô…….”. Đại Bảo con chó con này cũng y y nha nha muốn nói chuyện cùng La Mông.

“Được, tới khi đó mỗi ngày cho mày xuống nước ăn tôm”. Ngôn ngữ không thông không sao, chỉ cần biết khát vọng sâu nhất của đáy lòng đối phương liền đủ rồi.

Phía sau núi làng Đại Loan cách đập nước rất gần, La Mông thật là có hơi lo lắng mấy con chó này một ngày tâm huyết dâng trào bỏ chạy trên núi quan sát gần cái cối xay gió kia, nhưng mà cũng may chúng nó rất nhanh liền bị dời lực chú ý đi rồi, bởi vì bè tre của Tiếu Thụ Lâm làm xong rồi.

cái bè tre nè

Bè tre của Tiếu Thụ Lâm là vì tiện hoạt động trên đạp nước mới làm, lại thành món đồ chơi tốt nhất của nhóm chó lớn chó nhỏ này, cả ngày trèo lên trèo xuống bè tre, khiến trẻ con làng Đại Loan thèm tới trừng mắt.

Trẻ con vùng núi, lớn như vầy đều còn chưa chân chính thấy qua thuyền bè, một cái bè tre ở trong mắt bọn nó có vẻ đặc biệt hiếm lạ, đám con nít này tới Ngưu Vương trang thương lượng cùng La Mông, bảo anh cho bọn nó ngồi bè tre, đáng tiếc việc này không thương lượng được, đập nước sâu như vậy, xảy ra chuyện ai có thể chịu trách nhiệm chứ?

La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ cũng nhìn mà thèm, quấn quít La Mông bảo anh mang hai đứa nó đi chơi, đáng tiếc tại trên chuyện này nói gì La Hồng Phượng cũng không đồng ý, nói là sợ sau này lúc không có mặt người lớn, hai con bé này cũng sẽ tự chạy tới đó, hai đứa nó lại thân thiết với đám chó lớn chó nhỏ đó, đám chó này dĩ nhiên không ngăn cản, tóm lại chính là nguy hiểm.

Từ chối xong đám con nít trong làng, lại đối mặt mất mát của hai cháu gái, tâm tình của La Mông cũng có chút phức tạp, đợi anh kiếm đủ tiền rồi, liền xây một cái hồ bơi, để trẻ con lớn lên ở vùng núi này cũng đều có thể xuống nước chơi một chút.

Khi tới tháng sáu, Ngưu Vương trang đúng là thời gian đầu hè, trong một ngày, cũng liền từ mười giờ sáng tới ba giờ chiều hơi lộ vẻ nóng bức, thời gian khác cũng không khó chịu, gió núi thổi qua, tuy rằng hơi khô ráo, nhưng cũng có vài phần mát mẻ.

Ở phía Nam, bây giờ cũng đã là ngày hè nắng hè chói chang, người lớn đi làm còn đỡ chút, đơn vị bình thường đều lắp máy lạnh (=điều hòa), trẻ con đi học liền chịu tội rồi, bởi vì hiện nay phần lớn trường học đều vẫn là không có lắp máy lạnh, nhiệt độ cao tới đâu, bọn học sinh cũng chỉ có thể xài quạt điện.

Thấy con mình bị nóng tới cả ngày chán ăn không tinh thần, nóng trong người, nhóm cha mẹ ngoại trừ lo lắng suông, cũng chỉ có thể hầm canh cho bọn nó uống, hiệu quả nhưng không tốt lắm.

Hiện tại trên xã hội rất nhiều người đều nói muốn cho con cái chịu chút khổ, không thể để bọn nó làm bông hoa trong nhà kính, thực tế rất nhiều cha mẹ đều cảm thấy con mình đã đủ khổ rồi, đứa trẻ bảy tám tuổi, mặc kệ là cực lạnh cực nóng, sáu bảy giờ sáng phải thức dậy đi học, mùa đông lạnh một chút cũng còn đỡ, mặc thêm hai cái áo, lạnh một chút còn coi như là rèn luyện, mùa hè lại không ổn, đặc biệt ở trong một số thành phố lớn, hiệu ứng nhà kính nghiêm trọng như vậy, nơi nơi đều có máy lạnh thổi hơi lạnh vù vù ra bên ngoài, hoàn cảnh này cũng không lắp máy lạnh cho bọn nhỏ, còn gọi rèn luyện cái gì? Thí luyện sống sót còn kém không nhiều lắm.

Nhưng mà những cha mẹ này oán giận thì oán giận, trường học gặp phải các phương diện áp lực, máy lạnh không phải nói lắp liền có thể lắp, nói miệng cũng nhiều năm rồi, hiện tại trường học chân chính lắp máy lạnh cũng không bao nhiêu.

“Niếp Niếp, uống thêm chút canh”. Trong phòng khách, một nhà ba người đang ăn cơm tối, con gái năm nay mới bảy tuổi ăn non nửa chén canh liền bỏ đũa xuống, cơm lại ăn không được mấy miếng, thấy con gái nhà mình càng ngày càng ốm (=gầy), tinh thần cũng càng ngày càng uể oải, đôi vợ chồng trẻ này cũng là vẻ mặt u sầu.

“Không muốn ăn”.

“Vậy con đi làm bài tập trước đi, lát nữa mẹ cắt một miếng dưa hấu cho con ăn”.

“Nó như vậy tốt nhất vẫn là đừng ăn dưa hấu, nóng trong người lại bốc lên”.

“Vậy anh nói làm sao đây?”.

Cha của cô bé thở dài một hơi: “Nếu không ngày mai anh tới trường học nói một chút, xem xem có thể hay lắp cái máy lạnh hay không, chúng ta trả tiền điện”.

Người phụ nữ nghe xong thẳng lắc đầu: “Việc này không phải sớm đã có người ta nói qua? Chúng ta sẵn lòng trả tiền điện, có một số phụ huynh không muốn trả, cuối cùng khiến cho lớp này có máy lạnh lớp kia không có, nhà trường lại sợ bị người xấu bụng nói ra ngoài, nói bọn họ đối xử phân biệt, dù sao em nghe nói có mấy phụ huynh đều tới nói mấy lần rồi, cuối cùng cũng không thành công…….”.

“Khụ khụ khụ!”. Hai người lớn đang nói chuyện, cô bé ngồi ở bên cạnh bàn liền khụ lên, tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Đây là làm sao vậy? Có phải bị cảm hay không?’. Người mẹ vội vàng đi qua xem.

“Không giống, anh thấy vẫn là thượng hoả rồi, phổi nóng, đừng cho con ăn dưa hấu, lát nữa anh đi siêu thị mua mấy trái đào”.

“Đều như vậy rồi, anh nói coi sao có một số phụ huynh có thể nhẫn tâm như vậy chứ?’. Người phụ nữ trẻ nhịn không được liền oán giận.

“Tình huống gia đình khác nhau, quan niệm khác nhau, hơn nữa cũng không phải mỗi người đều sợ nóng giống nhà chúng ta như vậy”. Người đàn ông cũng không ăn cơm, từ trên ngăn tủ cầm ví tiền chìa khóa, liền định tới siêu thị gần đây xem xem có trái đào nào ngon một chút.

Vừa nghĩ tới trái đào bây giờ trong siêu thị, người đàn ông nhịn không được lại thở dài một hơi, lần trước nhà bọn họ mua mấy trái đào, ăn còn lại một trái cũng không bỏ vào tủ lạnh, để một tuần ngay tại trên bàn trà, vẫn là còn rất tươi. Hiện tại con nít từ nhỏ liền ăn loại đồ này, thân thể như thế nào có thể sẽ tốt chứ?

Đây nhất định lại chính là hành trình thất vọng lần nữa, người đàn ông đi dạo một vòng lại một vòng trong siêu thị, nhìn các loại trái cây màu sắc tươi đẹp này, thế nhưng giống nhau cũng không có thể khiến gã hoàn toàn yên tâm mà mua về cho con gái, cuối cùng vẫn là trên đường trở về, lúc đi qua một cái sạp bán đồ ăn, thấy trên sạp bày mấy trái đu đủ, nhìn như là mới vừa hái về trong ngày, vì thế mua hai trái về.

“Ài, anh về rồi? Sao lại mua hai trái đu đủ?”. Người vợ đang rửa chén, thấy chồng dùng một cái túi nhựa màu đỏ rẻ tiền xách hai trái đu đủ về, sắc mặt hơi có chút thất vọng, con gái nhà bọn họ không thích ăn cái này lắm.

“Hài, đi lang thang, liền không biết mua cái gì”. Người chồng nhìn thoáng qua phòng ngủ của con gái mình, thấy con đang ghé vào trên bàn làm bài tập, trong lòng cũng có chút phức tạp, đứa bé nhỏ như vậy, liền sống vất vả như vậy, thật sự là, cái này gọi là thời thơ ấu gì chứ?

“Em nói anh này, mới nãy dì Niếp Niếp gọi tới, đề cử một tiệm online cho em, anh biết em rể em bị bệnh táo bón chứ, nghe nói còn chưa uống được nửa chai liền thấy hiệu quả rồi, tiếc là hiện tại lại không có hàng, em nhờ nó gửi bưu điện chút còn lại qua đây, hôm nào mua một chai mới trả lại cho nó, nghe nói mật ong này dễ chịu nhất, có thể giảm nhiệt……”.

“Chính là đứa em gái suốt ngày thích mua sắm trên mạng của em đó hả?”. Người chồng cảm thấy việc này giống như có hơi không đáng tin.

“Anh nhưng đừng nhìn người qua khe của nha! Em nói anh này, năm ngoái đôi giày da kia của anh chính là nó mua giúp dó, so với ngoài tiệm rẻ mấy trăm”. Người vợ nói xong lau tay lên tạp dề, liền mở máy tính để ở góc phòng: “Nó gửi đường link qua cho em, em xem xem”.

“[Tiệm đặc sản trực tiếp của làng Đại Loan], làm tới rất ra dáng nha, lại nói, hình thức bọn họ làm còn rất mới mẻ nha”. Góc nhìn sự vật của người chồng liền có hơi khác với người vợ.

“Em em bảo em tìm nhà của người đó? A, đúng rồi, La Mông, ái chà anh nhìn này, trai nông thôn vừa nhìn chính là người chịu thương chịu khó nha!”.

“Hừ, anh thấy là tên tham tiền muốn chết thì có, một cái lá sơn trà này đều phải một tệ, gã sao không đi cướp đi?’.

“Anh biết gì chứ? Em gái em nói, người ta chưa bao giờ tăng thêm tiêu lượng, hàng bán hết liền gỡ khỏi giá hàng, em gái em lăn lộn trên Taobao bao năm rồi chứ? Anh tin nó, không sai được. Anh xem, trên này còn viết, [mỗi ID hạn mua 20 lá], anh sẵn lòng coi tiền như rác mua một trăm tệ, người ta còn không bán nha”.

Mặc kệ người chồng vui hay không vui, hai mươi lá sơn trà này khẳng định là phải mua, không phải con gái ho khan sao, nấu nước uống là tốt nhất, còn có hoa thứ hồng cũng mua một ít, em gái cô nói uống tốt, đều còn chưa tới một tháng, sắc mặt nhìn thấy liền hồng hào…….

Hai chị em ở cùng một thành phố, buổi tối em gái gửi chuyển phát nhanh, sáng hôm sau bưu phẩm chuyển tới gần nhà của chị gái, người phụ nữ chờ không được, mới sáng sớm liền tự chạy tới lấy bưu phẩm về, sau khi về nhà mở ra hộp giấy, từ bên trong lấy ra một chai mật bí đỏ chỉ còn lại có hơn một nửa.

Nghĩ tới con gái phải ở trường học cả ngày, cô cắn răng pha một bình nước mật ong lớn cho con, dùng cái bình nước lớn của cha Niếp Niếp đựng. Mùi mật ong này quả nhiên là không tồi, pha xong cô tự uống trước một ly, đầy miệng đều là hương mật tự nhiên.

Hơn ba giờ chiều cùng ngày, người phụ nữ này nhận được điện thoại của con cô gọi tới.

“Mẹ ơi”. Cô bé nức nở gọi người phụ nữ một tiếng.

“Làm sao vậy Niếp Niếp?”. Nghe được thanh âm tủi thân của con gái, lòng của người phụ nữ lập tức liền nhũn thành một bãi.

“Mẹ ơi, nước mật ong đều chua rồi……..”. Thanh âm khổ sở của cô bé từ đầu kia điện thoại truyền tới.

“Ôi chao, không sao đâu Nữu Nữu, chua liền đừng uống, đổ nước đi, lát nữa tan học nhớ mang cái bình của cha về nhà, mẹ làm đồ ăn ngon cho con”. Người phụ nữ an ủi con gái mình mấy câu, sau đó cúp điện thoại.

“Mọi người nói coi nước mật ong sao lại biến chua vậy?’. Cô hỏi đồng nghiệp trong văn phòng.

“Sẽ chua là được rồi, loại thời tiết quỷ này, trường con cô còn không lắp máy lạnh, nước mật ong còn có thể không chua? Không chua đều là nước đường”. Có ông thầy đúng lúc tới văn phòng bọn họ giao một phần bảng biểu, nghe xong lời cô, liền nói ra kinh nghiệm của chính mình, bên quê nhà ông cũng có thể mua được mật ong tự nhiên, mật ong này pha nước, nhất là mùa hè, nếu nhiệt độ cao, nửa ngày liền chua, cho dù là là mùa thu hay xuân, hai ngày cũng phải chua.

“Ai! Tiểu Mao à, mật ong nhà em mua từ đâu vậy?’. Đồng nghiệp khác trong văn phòng vừa nghe, nhất thời liền đều hăng hái, bây giờ muốn mua một chai mật ong thật cũng rất khó.

“Em gái em cho em, tiệm online của người ta bán hết từ lâu rồi, em nói mọi người này, liền em rể em ấy, táo bón mấy năm rồi, uống chưa được nửa bình liền đỡ nhiều rồi, mọi người nói thần kỳ chứ hả? Từ từ, em có địa chỉ trang web nè, share group (chia sẻ theo nhóm) cho mọi người xem một chút”. Em gái của chính mình lăn lộn trên Taobao được mọi người khẳng định, người phụ nữ cũng cảm thấy rất kiêu ngạo thay em mình.

“Em nói táo bón thật có thể đỡ hơn sao?”.

“Mỗi người mỗi khác mà, loại chuyện này làm sao còn có tuyệt đối chứ”.

“Em rể em là tình huống gì?”.

“Táo bón của em rể em, đó đều là chuyện thời gian rất dài, theo em gái em nói……..”.

“Hắt xì!”. Đúng lúc này, một nơi khác trong thành phố, một người đàn ông cũng ngồi ở trong một cái văn phòng vẽ bản thiết kế đột nhiên hắt xì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.