Ngưu Nam

Chương 162: Chương 162




“Hôm nay tan tầm về tới nhà, cởi giày da và vớ, thò chân vào đôi giày bệt kia một hồi, tôi đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình viên mãn. Về nhà nên là loại cảm giác này nha, giày bệt nên là cái dạng này, chưa có cảm thụ qua loại hạnh phúc này trong hơn 30 năm cuộc đời trước đó của tôi, là cằn cỗi cỡ nào nha”.

Nhìn giày trong tiệm online của bọn họ nhận được bình luận đầu tiên, ba người La Hưng Hữu và vợ gã Triệu Hạ Bình, em vợ Triệu Đông Linh hai mặt nhìn nhau: “Chờ lúc đám hàng sau tới, tự chúng ta cũng chừa lại mấy đôi”.

Sau khi nhận được bình luận đầu tiên, bình luận sau đó liền từng đám từng đám xuất hiện, mỗi lần Triệu Đông Linh cập nhật trang web, gần như đều có thể nhìn thấy mấy bình luận mới ra lò, đánh giá tốt tới không còn gì để nói, đọc lên quả thực chính là hưởng thụ.

Bình chọn tốt gì đó nhiều như nước, người không có bị loại thủy triều tuyệt vời này cọ rửa qua là tuyệt đối sẽ không hiểu được. Còn có rất nhiều khách hàng nhiệt tình, chụp tấm hình chính mình nhận được đồ thật đăng lên trên mạng, trong đó bao gồm các loại phối hợp công lược, dẫn tới một ít khách hàng bởi vì do dự không mua nhóm giày đầu tiên cũng là rục rịch.

“Lão Chu! Giày này bán chạy như vậy, đi đăng kí thương hiệu thế nào?”. Các học sinh biết được chính mình tham dự chụp hình giày được hoan nghênh, cũng đều cảm thấy cực kỳ cao hứng.

“Thứ đó ngoại trừ tăng thêm phí tổn nâng cáo giá bán, còn có thể có ý nghĩa tích cực gì? Không muốn làm thứ đó, anh đi con đường bình dân, muốn thương hiệu, nhận chuẩn làng Đại Loan đi”. La Mông không tthích làm mấy thứ hư danh này.

“Không phải còn có một tiệm online gần giống nhà các anh sao, không sợ người ta đi nhầm chỗ hả?”. Thời đại này là thời đại thông tin nha, tin tức của bọn học sinh kia cũng là rất linh hoạt.

“Vậy liền như chịu thiệt rồi”. Trên tiệm online nhà họ không chỉ là hình ảnh, nếu ai dám lấy trộm ảnh chụp cá nhân của anh, La Mông nhất định liều mạng với kẻ đó.

Tuy rằng nói trên tiệm online dùng tấm hình kia của La Mông, làm mờ là hơi làm mờ, nhưng mà hiện tại anh cũng nghĩ thông rồi, ảnh chụp làm mờ chút mới tốt, lúc này khách hàng liền coi như thấy người thật, đoán chừng cũng không nhận ra anh, như vậy thật tốt, có lợi nhiều với bảo vệ cuộc sống cá nhân của anh không bị quấy rầy.

“La Mông, đám hàng tiếp theo rốt cuộc lúc nào tới vậy? Bên bọn anh bị hối muốn chết rồi”. Bên La Hưng Hữu không chống được áp lực nhiệt tình của nhóm dân mạng, đành phải lại gọi điện thoại cho La Mông.

“Mới nãy em gọi điện thoại qua hỏi, người làng Tạ gia người ta nói giày hôm trước liền gởi một đám đi rồi, nhưng mà tốc độ của kiện hàng bình thường đó là chậm một chút”. Mạng lưới bưu chính của Trung Quốc trải rộng cả nước, trong đó phí vận chuyển kiện hàng bình thường cũng cực kỳ rẻ, nhưng mà tốc độ quả thật không được tốt lắm, nhất là từ trấn nhỏ của làng Tạ gia ra ngoài, giao thông của vùng đó vốn liền bất tiện.

“Anh nói cậu này, cho dù hàng bên bọn họ tới, khẳng định cũng không đủ”. La Hưng Hữu mở tiệm online cũng có một đoạn thời gian, hai ngày nay vừa nhìn tình thế này, chính là muốn lặp lại tiết tấu bán hết hàng.

“Có bao nhiêu trước bán bấy nhiêu, bên em xem xem lại”. Theo tình hình này tới xem, một cái làng Tạ gia bện ra giày khẳng định là không đủ bọn họ bán, La Mông cảm thấy việc này còn phải đi tìm Trình Bác Luân bàn bạc một chút, gã ta không phải đi qua nhiều nơi sao.

Vấn đề của hộp giày nhưng thật ra không lớn, mấy ngày này bọn họ ở trấn trên phát thủ công, cũng liên tục có người của làng và trấn nhỏ xung quanh tới đây nhận việc về làm, những người này bình thường đều là ở trong tiệm học buổi sáng, học được một kiểu đơn giản, sau đó liền nhận một đám tài liệu về nhà làm mấy ngày.

Tiếu Thụ Lâm nói, chờ sau này lại ổn định chút, là có thể để người của công ty vận chuyển của gã định kỳ tới các trấn nhỏ các làng đi thu hàng phát tài liệu, có thể bớt không ít sức.

“Điều kiện giống làng Tạ gia hả?”. Tối lúc ăn cơm, Trịnh Bác Luân nghe xong câu hỏi của La Mông, nhíu mày liền suy tư.

“Đúng, làng phụ cận phải có tài nguyên cây trúc, còn phải biết đan giày rơm sợi trúc”. La Mông nói.

“Dân cư trong làng hơi ít có sao không?”. Trịnh Bác Luân hỏi.

“Này không sao. Dù sao đi chính là bưu chính Trung Quốc, kiện hàng lớn cũng không gởi được, cho dù một ngôi làng chỉ có một người có thể làm việc này, này cũng không kém”. La Mông cũng biết ở vùng núi xa xôi, hiện tại rất nhiều người trong làng sắp dọn đi sạch rồi.

“Có thì vẫn có, nhưng mà tôi cần thời gian chỉnh lý một chút”. Mấy năm nay Trịnh Bác Luân đi qua rất nhiều nơi, trong đó nơi thích hợp sản sinh làm loại giày sợi trúc của La Mông liền có không ít, chẳng qua trong nhất thời gã không có cách nhớ lại toàn bộ, phải lật lại tư liệu trước đây.

“Này không sao, cậu từ từ chỉnh lý, chờ đám hàng tiếp theo của làng Tạ gia tới đây, tôi chừa lại một ít giày, tới khi đó cùng với vải thô, chia làm mấy kiện hàng, để cậu gửi bưu điện qua cho các làng này, xem bọn họ có thể làm hay không, cậu thấy sao?”. Việc này nếu để Trịnh Bác Luân đi liên hệ khẳng định sẽ thuận lợi rất nhiều, người trong làng người ta tin tưởng gã ta.

“Vậy được, anh chuẩn bị hai mươi phần hàng mẫu và vải dệt cho tôi, tôi liên hệ từng nơi”. Để dân làng của vùng núi nghèo khó bện giày sợi trúc, cho bọn họ tăng thu nhập, này vốn cũng là chuyện tốt, Trịnh Bác Luân cũng sẵn lòng hỗ trợ bắc cầu.

Tháng tám cũng là lúc ăn hạt sen, mùa xuân năm nay La Chí Phương trồng không ít củ sen trên Ngưu Vương trang, lúc mùa hè trong ruộng liền nở ra không ít hoa sen màu hồng, hấp dẫn không ít người tới Ngưu Vương trang làm việc chọn cảnh này chụp hình.

Gần đây có một số hoa sen héo tàn, còn lại một đám gương sen màu xanh biếc, một ngày kia lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm tuần tra ruộng cua, từ ao sen bên cạnh hái được hai cái gương sen lột hạt sen ăn, hạt sen non non mùi thơm ngát giòn ngọt, ăn vào rất là không tồi, hơn nữa chỗ bọn họ là vùng núi, trước đây cũng chưa nghe nói qua trồng củ sen, hạt sen tươi lại không mấy ai ăn qua.

Hạt sen chín tự nhiên cũng là phải bán, về phần giá cả, La Mông đau đầu rồi, một cân hạt sen lột vỏ rồi liền định giá năm mươi tệ. Trong tiệm cũng sẽ bán một ít gương sen hoàn chỉnh, một cái gương sen bên trong đại khái cũng liền hơn hai mươi hạt sen, người trấn trên mua về tự lột, kỳ thật cũng không thực dụng hơn bao nhiêu so với hạt sen lột sẵn rồi, chủ yếu chính là ham cái mới mẻ.

Cùng hạt sen cùng bị chở tới trong tiệm bán, còn có lá sen, gần đây người trấn trên đều lưu hành uống lá sen chè hạt sen, dùng nước lá sen nấu qua nấu chè hạt sen, lại bỏ ít cẩu kỷ của nhà La Mông sản xuất, vừa dịu lại bổ, người già trẻ con phụ nữ có thai người bệnh đều có thể uống.

Cẩu kỷ của nhà La Mông bắt đầu bán từ đầu hè, ngoại trừ tiêu thụ trên tiệm online, có đôi khi cũng sẽ chở tới trong tiệm trấn trên bán một ít, người may mắn tranh mua được, cũng thường thường sẽ bị hàng xóm quấn quít lấy đi hai phần, lần tới nếu không tranh được, liền tới nhà người khác chia một ít về.

Muốn mua lá sen hạt sen, nhất định phải đi rất sớm mới được, bảy giờ rưỡi chờ ở cửa tiệm bọn họ đó là nhất định, mua một lá sen một tệ, lại mua một cái gương sen bảy tệ, đều chọn mua cái lớn, mua về vừa nấu nước lá sen vừa lột hạt sen, trước đây người của trấn trên đều chưa thấy qua hạt sen tươi, lột cũng cảm thấy rất mới mẻ.

Lửa nhỏ nấu ra chè hạt sen lá sen vừa mềm lại dẻo hương sen bốn phía, nếu sợ rầy rà không muốn tự làm, tới Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm cũng có thể ăn được, một chén chè hạt sen lá sen năm tệ, phân lượng còn không ít, lại phối một dĩa rau muối vừa thơm lại giòn, miễn bàn an nhàn bao nhiêu.

Gần đây lại có không ít người Vĩnh Thanh sáng tinh mơ liền lái xe hơi đi trấn Thủy Ngưu, liền vì uống một chén chè hạt sen lá sen nóng hầm hập thơm ngào ngạt.

Hạt sen thứ này mặc dù tốt, lột lại cực kỳ rầy rà, không có công cụ đó là tuyệt đối không thể làm được, cũng may Taobao vạn năng trên mạng cái gì đều có bán, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi lên tìm một chút, rất nhanh liền bị bọn họ tìm được một cái máy tách vỏ.

Thứ này là chuyên môn đối phó lớp vỏ sen vừa trơn lại cứng bên ngoài hạt sen, chỉ cần bỏ hạt sen nguyên vỏ vào lăn một vòng, lưỡi dao bên trong sẽ cắt mở một cái lỗ hổng hình tròn trên vỏ sen, sau đó lột liền dễ hơn, thao tác đơn giản, hơn nữa thích hợp đám người nhân viên không chuyên trên Ngưu Vương trang.

Từ trong gương sen hái về lấy ra hạt sen, sau đó lại trải qua máy khâu lột vỏ bỏ lớp màng lấy tim sen ra, mới có thể được tới thịt sen trắng mập, những hạt sen tươi này bán ở trong tiệm, và cung ứng cho Cực Vị lâu Đồng thành, La Mông đều tính năm mươi tệ một cân, nếu phơi khô tiêu thụ trên mạng, hiện tại là tám mươi tệ một cân.

Gần đây thu nhập của bán hạt sen, thêm thu nhập của mỗi ngày bán rau bán dưa hấu, còn có thu nhập của một đám bắp đậu nành ở trên mạng cũng cực kỳ tiêu thụ tốt, trong khoảng thời gian này lão Chu kiếm được tiền đều đầy túi rồi.

Bên Tiếu Thụ Lâm cũng không tệ, các loại rổ đan ở trên mạng bán tới cũng không tệ lắm, một container hàng cũng sắp gom đủ rồi, sau khi chờ một đám hàng này chứng thực, đó chính là một khoản thu nhập không nhỏ, ngoài ra thêm bên gã còn có một công ty vận chuyển, mỗi tháng đều có thể có một khoản thu nhập.

Chờ qua một thời gian nữa, trên Ngưu Vương trang lại sẽ có con cua, hạt dẻ có thể bán, tiếp đó óc chó cũng muốn chín rồi, cá bỗng nuôi lâu như vậy, năm nay thu đông cũng sẽ bắt đầu vớt đưa ra thị trường, còn có ngao, tôm bên đập nước của Tiếu Thụ Lâm, tóm lại, tương lại một mảnh tốt đẹp.

Không chỉ là tương lai của nhà bọn La Mông tốt, các nhà các hộ làng Đại Loan cũng đều không tồi, hối trước lúc bọn La Mông gọi đội đào giếng tới, bên sườn đất nhỏ, hai anh em La Hán Vinh và La Hán Lương, khẽ cắn răng cũng đào một cái giếng theo, bên Lò Rèn cũng góp tiền đào một cái ở trên sườn núi.

Mấy cái giếng này đào xong, vấn đề tưới tiêu cơ bản liền giải quyết rồi, đập nước bên Tiếu Thụ Lâm cũng có thể thở phào một hơi theo, bằng không cả làng dùng nước đều lấy từ đập nước, thực sợ một ngày kia liền cạn nước rồi.

Chẳng qua nếu từ dưới lòng đất bơm nước lên, tiện thì tiện, tiền điện cũng tăng theo, mỗi tháng vừa tới lúc đóng tiền điện, người của làng Đại Loan có thể nhìn tới trưởng làng bọn họ La Toàn Thuận than thở khuôn mặt đau khổ, nói một con heo lại bán không công rồi gì đó, dẫn tới không ít dân làng trêu ghẹo pha trò theo.

Nghe nói bún gạo của Ngô Chiêm Phương bán tới cũng rất là không tồi, nhất là năm nay sau khi lúa của nhà họ thu hoạch, dùng gạo mới của nhà mình làm ra bún gạo, không chỉ có bán chạy trên mạng, mỗi ngày người tới làng bọn họ mua rau, cũng có không ít người sẵn lòng mua bún gạo của nhà bọn họ.

Giá mắc một chút đều không sợ, không nỡ mỗi ngày ăn, thi thoảng ăn một lần cũng được, nhất là đãi tiệc hoặc là lúc tiếp đãi khách khứa, đều thích dùng bún gạo của nhà bọn họ, ngoại trừ vị ngon, trong đó hẳn là cũng không thiếu hiệu ứng quảng cáo của cái cối xay gió trên núi kia, một cái chong chóng gió lớn như vậy, căn bản là là bảng hiệu biết đi nha.

Nhìn thấy trong làng một mảnh vui sướng hướng về phía phồn thịnh, La Mông suy nghĩ, nếu anh còn muốn bao núi, việc này còn phải sớm làm, bằng không chờ lúc danh tiếng của làng họ lại vang dội chút, còn muốn bao nhưng liền đã có thể không dễ dàng như vậy, cho dù là có thể bao xuống, giá cả chỉ sợ cũng quá mắc.

Vì chuyện này, anh lại đi tìm La Toàn Thuận một chuyến, La Toàn Thuận nói chuyện này làng họ không làm chủ được, cùng quê cùng làng đều không được, cái Ngưu Bối Phong đằng sau Ngưu Vương trang, thuộc về một cái ngọn núi cao nhất của Ngọa Ngưu sơn, đã vượt qua phạm vi có thể định đoạt của trấn Thủy Ngưu bọn họ, nếu La Mông thật muốn bao, phải đi bàn bạc với người trong huyện.

Lúc này La Toàn Thuận liền nói với La Mông: “Năm ngoái người của đài truyền hình người ta không phải muốn làm phỏng vấn cháu sao, sao lại không đáp ứng chớ? Nếu lúc ấy cháu đáp ứng, lúc này đều thành hình tượng tiêu biểu của huyện chúng ta rồi, cháu muốn bao Ngưu Bối Phong, này khẳng định cũng là thuận thuận lợi lợi”.

“Làm phỏng vấn gì chứ ạ, chuyện bao núi nhưng thật ra thuận lợi, hơn một năm nay chúng cháu có thể qua thuận lợi hay không nhưng liền khó nói rồi”. La Mông cười ha ha hai tiêng.

Người của Vương Gia trang không phải là làm phỏng vấn gì đó sao, kết quả mật ong nhưng thật ra bán tới không tồi, danh tiếng cũng tạo ra rồi, nhưng Vương Đại Thắng này hai ba ngày đi xã giao cũng không ít, một mớ tuổi rồi, còn phải đi ra ngoài uống rượu cùng người này uống rượu cùng người kia, La Mông nhìn đều cảm thấy mệt thay gã ta.

“Thằng nhóc cháu này, chính là tính bướng bỉnh”. La Toàn Thuận lắc đầu, ở trong mắt ông, La Mông chàng trai này đầu óc tốt có học, tầm nhìn cũng linh hoạt, làm việc làm người cũng không sai, nếu cậu ấy chịu luồn cúi, tương lai nhất định có thể có tiền đồ lớn. Đáng tiếc, La Mông thoạt nhìn hiển nhiên không có cái tâm tư đó.

“Chú, chú xem xem giúp cháu, chuyện bao núi này, làm sao thích hợp đây?”. La Toàn Thuận làm việc nhiều năm như vậy trong làng, trên chuyện bao núi này, La Mông vẫn là muốn nghe một chút ý kiến của chú ấy.

“Chuyện này nha, cháu cũng đừng sợ động quan hệ, bên cha Thụ Lâm cháu nói với ông ấy chưa?”. La Toàn Thuận liền hỏi La Mông.

“Còn chưa ạ”. La Mông nói.

“Cháu nói trước với ông ấy đi”. La Toàn Thuận nói: “Quan hệ của bên Vĩnh Thanh rắc rối phức tạp, ông ấy hiểu rõ hơn chú, ông cụ họ Mã không phải cũng ở tại bên Lò Rèn cháu đó thôi, cháu cũng nói với ông cụ ấy, còn có Mã Từ Quân ông chủ Mã của Đồng thành, lần này cũng bảo cậu ta ra sức giúp cháu. Chúng ta phải đi trình tự chính diện, ngầm cũng phải dùng sức”.

La Toàn Thuận là rất coi trọng La Mông, La Mông muốn nhận thầu Ngưu Bối Phong này, ông là một trăm lần bằng lòng, phát triển biến hóa của làng họ hai năm nay, đều là từ bên La Mông khởi đầu, trước có cậu ta nhận thầu Ngưu Vương trang, sau mới lại có hai thằng con ông về làng gầy dựng sự nghiệp, sau đó lại có đám người Ngô Chiếm Phương, La Cảnh Lượng.

Lần này nếu La Mông thật có thể nhận thầu được Ngưu Bối Phong, ông suy xét, chưa tới mấy năm, đoán chứng ngay cả trấn Thủy Ngưu đều phải thay đổi rồi.

“Trên giá cả, chú đánh giá đại khái phải cần bao nhiêu ạ?”. La Mông không xác định có phải La Toàn Thuận có thể biết được chút gì rồi hay không.

“Mấy năm trước trong huyện chúng ta cũng có người ở bao núi ở phụ cận Vĩnh Thanh, giá là không mắc, hai năm nay nhìn liền cao rồi, nhưng địa giới chung ta và chỗ bọn họ cũng không so bì được, trên chuyện giá cả thật đúng là khó mà nói. Nhưng mà La Mông à, lần này cháu phải nghe chú, tìm nhiều người chạy chọt một chút, giá tiền thứ này, này còn không phải người định sao?”. La Toàn Thuận lại khuyên nhủ.

“Ài, biết rồi ạ, việc này trong lòng cháu đều rõ”. La Mông gật gật đầu, lại hỏi ông ta, nói: “Chú, cái làng Thượng Thủy bên trên làng ta một chút ấy, không phải nhiều năm rồi đều không có ai ở sao? Lần này nếu thật muốn bao Ngưu Bối Phong, làng bọn họ giống như tránh không khỏi”.

“Là tránh không khỏi, nếu cháu muốn bao núi phía sau hiện tại nối liền với Ngưu Vương trang của cháu, này khẳng định là tránh không khỏi”. La Toàn Thuận cũng hiểu được việc này quả thật là một vấn đề.

“Mọi người của làng Thượng Thủy đều dọn đi rồi? Chú có quen ai hay không?”. La Mông hỏi.

“Trấn trên chúng ta liền có, bên Vĩnh Thanh cũng có, chú quen, hôm nào chú đi hỏi một chút xem giúp cháu, làng bọn họ liền mấy hộ gia đình, chung quanh cũng không bao nhiêu đất, nếu cháu ngại không yên tĩnh, tốn chút tiền đều thuê lại nhà và đất là được”. La Toàn Thuận nói.

“Vậy tới lúc đó việc này phải làm phiền chú rồi”. La Mông nói.

“Này có đáng gì chớ? Chút chuyện đó chú còn có thể không giúp cháu?”. La Toàn Thuận nói.

Đi ra từ trong nhà La Toàn Thuận, La Mông lấy di động ra gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm, bảo cậu ta chở mấy trái dưa hấu từ trên núi ra, cùng anh đi bên Lò Rèn.

“Muốn bao Ngưu Bối Phong? Đó nhưng có hơn một vạn mẫu núi đó!”. Tiếu lão đại vừa nghe La Mông nói muốn bao Ngưu Bối Phong, lau lau miệng, ngay cả dưa hấu cũng không gặm nữa.

“Dạ”. La Mông gật gật đầu, hai năm quầy của anh càng bày càng lớn, Ngưu Vương trang hiển nhiên có hơi không đủ anh lăn qua lăn lại.

“Thằng nhóc con tâm còn rất lớn”. Tiếu lão đại cười ha ha một tiếng, cảm thấy thằng nhóc La Mông này lúc này nhìn liền thuận mắt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.