Ngưu Nam

Chương 168: Chương 168




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm hợp lực kéo mớ dây leo kia đi, lúc này lão Đại và Phì Muội mới rốt cục đi ra từ trong ổ chó.

“Gâu gâu…….”. Lão Đại ủ rũ kêu to một tiếng, từ sau lúc mấy anh em bọn nó có thể cùng chồn đánh ngang sức, cũng đã thật lâu không ăn qua loại thiệt thòi này.

“Chuyện gì vậy?”. Lúc này, Nạp Mậu Thành mang theo một nhà Búa cũng tới đây, mới nãy chó trên núi kêu to, bọn họ chuyện đầu tiên chính là xác nhận an toàn của chuồng trâu, sau đó lại đi xác nhận an toàn của bên chuồng gà, phát hiện cũng không có vấn đề gì, lúc này mới đi tới trong rừng cây ăn trái của bọn lão Đại.

“Không chuyện gì lớn, chỗ khác trên núi có ổn không?”. La Mông hỏi bọn họ.

“Không xảy ra vấn đề gì, đều để bọn họ canh giữ tại chỗ rồi, Nhị Lang cũng bị bọn tôi buộc lại rồi, liền mấy người bọn tôi tới đây xem xem”. Biên Đại Quân nói.

“Rốt cuộc chuyện gì vậy?”. La Toàn Quý lại hỏi một lần nữa.

“Trên núi tới một đám khỉ”. La Mông nói.

“Khỉ?”. Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, mảnh vùng núi bọn họ khi nào thì cũng có khỉ?

“Không việc gì đều trở về ngủ đi, đêm nay đoán chừng sẽ không lại tới”. Đã có khỉ xuất hiện ở trên núi bọn họ, như vậy kế tiếp khẳng định sẽ có một hồi trường kỳ kháng chiến phải chiến, bảo trì thể lực dồi dào và tinh thần thần đầy ắp vẫn là rất cần thiết.

Sau khi biết là chuyện gì, trong lòng mọi người liền kiên định hơn rồi, khỉ đối bọn họ mà nói tuy rằng phiền toái, nhưng mà cũng tốt hơn so với nhân họa (tai họa do con người gây ra), đêm tối mịt này, chó trên núi kêu như vậy, xấu nhất có thể chính là lại có người nửa đêm mò mẫm lên Ngưu Vương trang, này nguy hiểm hơn so với khỉ.

Đám người tản đi, mọi người lại đều tự trở về ngủ, đám khỉ này thật sự muốn quậy, nhiều nhất lát nữa lại thức dậy một lần nữa, dù sao trời là không sụp xuống được.

Lo âu nhất liền thuộc về La Mông, vừa mới ký hợp đồng bảy mươi năm bao xuống Ngưu Bối Phong, này đều còn chưa bắt đầu có động tác gì nữa, liền tới một đám phá rối rồi, hàng này sau khi nằm trên giường, lăn qua lộn lại chính là không ngủ được, vẫn nghĩ cách xử lý đám khỉ kia.

Sáng sớm hôm sau, La Mông liền bố trí một lần nữa hệ thống phòng ngự trên Ngưu Vương trang một phen, ba con chó quê nhà mình cũng không gọi bọn nó ngủ chuồng gà, lão Nhị tới phía nam tứ hợp viện canh giữ, lão Tam bố trí tới rừng cây óc chó phía tây, lão Tứ liền tới bên đập nước chân núi phía bắc.

Bên chuồng trâu có một nhà Búa canh giữ, chuồng gà để Nha Nha, Đại bảo ngủ, hàng này giống như không thích mùi của chuồng gà lắm, tới tới lui lui ngửi vài vòng, cuối cùng vẫn là không dám phản kháng bố trí của La Mông, đám chó mẫn cảm đều đã phát hiện rồi, hôm nay La Mông thiết huyết* rất nhiều so với bình thường, không phải trạng thái khai sáng có thể cò kè mặc cả.

* thiết huyết: cứng rắn sắt đá khó lay chuyển

Dặn dò việc nhà cho cho mấy người La Toàn Quý, La Mông và Tiếu Thụ Lâm chiều cùng ngày liền lên núi, cùng đi còn có lão Nhị trong Đông, Tây, Nam, Bắc, lão Đại bởi vì vợ mang thai, lúc này La Mông liền không tìm nó.

Tên của lão Nhị là Nam, Nam Nam, tiểu Nam đều rất nữ tính, La Mông liền kêu nó là Đại Nam, Đại Nam là một con chó rất nghiêm túc, màu lông đậm một chút so với lão Đại, miệng mũi đều là màu đen, bên trên lỗ tai cũng mọc một ít lông đen, thân hình cao lớn cường tráng, là một chó đực cực kỳ đẹp trai.

Đại Nam theo mùi của đám khỉ lưu lại, một đường dẫn La Mông và Tiếu Thụ Lâm hướng trong núi sâu, mãi cho tới lân cận Ngưu Tích Câu trong Ngưu Bối Phong, địa thế hiểm trở, cũng là khởi nguồn của con suối nhỏ của Ngưu Vương trang.

“Dừng”. La Mông gọi lại Đại Nam phía trước, lại nói với Tiếu Thụ Lâm: “Đừng đi vào”.

“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, nhíu mày nhìn về phía khe suối phía trước, ấn diễn biến trong TV, mỗi lần gặp phải loại địa hình này, người đi ở trong khe suối sẽ gặp xui xẻo, hôm nay nếu bọn họ bị đám khỉ đánh trong khe suối này, này thật đúng là không đánh lại được, người ta là động vật bảo hộ, bọn họ thật đúng là không làm gì được.

“Trên sườn núi bên trái có một tên lính trinh sát”. Tiếu Thụ cúi đầu nói với La Mông.

“Chúng ta tới chụp một tấm hình cho nó”. La Mông nói xong lấy máy chụp hình từ trong túi quần, một đường đi tới anh chụp không ít tấm hình, phần lớn đều là tung tích của đám khỉ lưu lại, dấu chân, trái cây và vân vân, lúc này nhưng coi như đụng tới chính chủ rồi.

“Tách tách”. Một tiếng vang nhỏ, con khỉ trên núi cũng phát hiện chính mình đã bại lộ rồi, kêu chi chi vội vàng trốn hướng rừng sâu. Nhưng mà đã châm rồi, tuy rằng máy chụp hình của La Mông là máy chụp cơ, nhưng mà chất lượng vẫn là khá vượt trội, lúc này tấm hình con khỉ này cũng đã lưu lại trong máy chụp hình của anh.

“Đây là giống gì vậy?”. La Mông nhìn con khỉ nhỏ vàng vàng trong tấm hình.

“Hình như là giống bình thường nhất, khỉ Macaca”. Tiếu Thụ Lâm xem thế giới động vật quả nhiên không có uổng công xem.

khỉ Macaca

“Này chính là không đáng giá rồi”. La Mông thở dài một hơi, không đáng giá liền không ai sẵn lòng quản lý, làm không tốt liền phải để bọn nó ở không công trên núi.

“Không nhất định, bên chúng ta ít khỉ, của hiếm”.

Hai người nói xong liền đi xuống núi, sáng sớm hôm sau, Tiếu Thụ Lâm như thường lệ bán rau, La Mông cầm tấm hình đi một chuyến cục Lâm Nghiệp huyện, bởi vì mỗi sáng lúc phát thủ công cũng sẽ có người tới đay học đan rổ, chuyện này La Mông không làm không được, cho nên anh đi ra ngoài Tiếu Thụ Lâm ở lại.

Nhân viên công tác của cục Lâm Nghiệp nghe nói mảnh vùng núi bọn họ có khỉ, cũng đều cảm thấy rất mới mẻ, phim âm bản của tấm hình La Mông đem qua, đăng ký một chút, nói là việc này phải báo cho lãnh đạo trước, cuối cùng xử lý như thế nào còn phải xem ý kiến của bên trên, bảo La Mông đi về trước chờ tin tức, vì thế La Mông đành phải lại đi trở về.

“La Mông à! Nghe nói trên núi chúng ta cí khỉ?”. La Mông vừa về tới trấn trên, liền nghe tới rất nhiều người đều đang bàn tán chuyện khỉ, mọi người cao hứng phấn chấn liền giống như ăn tết.

“Đúng vậy, sau này mọi người đi ra ngoài cẩn thận một chút, đừng để khỉ cào cho”. La Mông cười tủm tỉm nói, anh đều nhanh sắp lo muốn chết rồi, hơn nữa khỉ không xuất hiện trên núi nhà bọn họ, mọi người liền đều xem như chuyện náo nhiệt xem.

“Ôi chao, cậu nói vầy mà coi được à”. Người trấn trên cũng không phải lần đầu tiên lĩnh giáo cái miệng bất chấp thiếu đạo đức của La Mông.

“Bác cho là cháu nói giỡn hả? Không xem tin tức trên TV à? Sau này người lớn con nít đi ra ngoài đều để ý chút, đừng đẻ bọn khỉ đó bắt nạt”. Lại nói hiện tại xã hội loài người thật sự là khá an toàn, mọi người sống tới rất yên lòng rất có cảm giác an toàn rồi, không ý thức gian nan khổ cực gì, thời gian dài trôi qua, liền không có năng lực tự bảo vệ chính mình, khỉ hoang ở trước mặt người thường, đó quả thực chính là thú dữ.

“Cũng đúng, sau này con nít đi học tan học, chúng ta vẫn là phải trông chừng chút”. Lời La Mông cũng gõ vang cảnh báo cho những người này.

“Không thể lại để bọn nó vừa đi vừa ăn đồ ăn nữa”.

“Đúng đó, đúng đó, đồ ăn bị cướp nhưng thật ra không sao, nếu người bị thương liền phiền toái rồi”.

“Ai nha, mấy người nói đám khỉ này có ai quản lý hay không? Tốt nhất vẫn là có thể bắt bọn nó mang đi, thả tới khu bảo hộ tự nhiên đi”.

“Ài, La Mông à, không phải đi cậu đi cục Lâm Nghiệp sao? Người ta nói sao?”.

“Nói là chờ tin tức”.

Nhìn thái độ của những người này chuyển biến một trăm tám mươi độ, La Mông bất đắc dĩ cười cười, tới trong tiệm cùng Tiếu Thụ Lâm cùng nhau phát thủ công.

Buổi chiều, anh lại đi một chuyến trong nhà La Toàn Thuận, hỏi ông ta mảnh vùng núi Ngọa Ngưu Sơn trước đây có khỉ hay không, đối với đàn khỉ này là chạy tới từ đâu, vì sao sẽ đột nhiên đi vào nơi này bọn họ, La Mông cũng là bách tư bất đắc kì giải*.

*bách tư bất đắc kì giải: nghĩ hàng trăm lần vẫn không hiểu được

“Nghe người già nói trước đây là có, nhưng mà người già trong làng bây giờ còn sống, cũng chưa gặp qua”. La Toàn Thuận hơi có chút đăm chiêu hút thuốc lá.

“Cũng không biết tới từ đâu”. Nếu biết đám khỉ này tới từ đâu liền tốt rồi, tới khi đó tới từ đâu liền đuổi về đó.

“Khẳng định là từ tới từ vùng núi phía tây”. Phía tây của Ngọa Ngưu Sơn, là từng dải từng dải núi lớn núi nhỏ kéo dài liên tục, nhiều năm trước trên núi nhiều người, Ngọa Ngưu Sơn bị một ít làng xòm trấn nhỏ từ trong mảnh núi lớn này ngăn cách ra, hiện giờ rất nhiều người đều không sống ở trên núi rồi, hành lang này lại lần nữa thông suốt, Ngọa Ngưu Sơn sẽ xuất hiện khỉ cũng không kỳ quái.

“Cháu nói đám khỉ này giữ lại tốt hơn, hay là đuổi đi tốt hơn?’. Trong chốc lát, La Toàn Thuận lại hỏi La Mông một câu như vậy.

“Chú, chú là nghĩ thế nào?”. La Mông biết La Toàn Thuận khẳng định là có có ý tưởng gì.

“Trước đây Cảnh Lượng nói nó muốn làm du lịch nông thôn, chú không ủng hộ nó, chính là bởi vì làng chúng ta không có cảnh đẹp gì, nếu đàn khỉ này có thể giữ lại, sau này du lịch nông thôn, nói không chừng thật đúng là có thể làm được”. La Toàn Thuận làm trưởng làng nhiều năm như vậy, một lòng chính là muốn làng Đại Loan náo nhiệt lên, hiện giờ cho ông nhìn tới cơ hội, ông cũng có chút động lòng.

“Này cũng được, ngày mai nếu ai muốn làm, chú để họ bao ngọn núi, đuổi khỉ tới trên núi họ”. La Mông cười nói.

“Nếu cháu không muốn làm, làng ta ai có thể có năng lực này chớ?”. Biết ý tứ của La Mông rồi, La Toàn Thuận cũng sẽ không nói thêm nữa, gia đình nhà ông, dù sao là không có tâm này, sự nghiệp của hai thằng con làm tới đều còn thuận lợi, không cần thiết kiếm tiền từ đám khỉ kia, nói trắng ra là, tiền này cũng không dễ kiếm.

Trở lại Ngưu Vương trang, La Mông rãnh rỗi liền tới địa bàn của Đông, Nam, Tây, Bắc, phân biệt mang bọn nó đi dạo lòng vòng, để bọn nó quen thuộc địa bàn của chính mình. La Mông vốn còn định để mấy con chó quê này thong dong mấy năm, nhưng mà tình huống hiện tại có biến, cũng chỉ làm cho bọn nó mau chóng lên cương vị.

Ngoại trừ hiện tại lão Đại có bầu bạn, mấy con khác đều là cô đơn một mình trông nom một khu, mỗi khi nhìn tới La Mông, Tiếu Thụ Lâm tới đám chó này đều cực kì cao hứng, từ xa chạy tới chào đón. La Mông đau lòng chó của nhà mình, liền gọi điện thoại qua cho Cung Bạch Kì, nhờ ông hỗ trợ xem xét mấy con chó cái, tốt nhất là có thể dùng tiền mua về nuôi.

Nha Nha, Đại Bảo cũng không trông nom đập nước rồi, ban ngày buổi tối đều ở bên chuồng gà, buổi tối làm bảo vệ, ban ngày liền tuần tra chung quanh, loại bỏ tai hoạ ngầm bảo vệ phụ cận chuồng gà, thuận tiện hỗ trợ nhặt trứng gà, có đôi khi còn có thể lén tới bên Đông, Tây, Nam, Bắc la cà một chút và vân vân.

Việc trông nom đập nước giao cho một nhà Búa, bên rừng cẩu kỷ bởi vì bốn hướng của Ngưu Vương trang đều có người canh giữ, đã không cần lại bố trí bọn nó đi tuần tra, để bọn nó trông nom đập nước, coi như là cho một nhà Cảnh Mục Dương khuyển này nghỉ ngơi.

La Mông suy nghĩ, việc trên núi có khỉ, bên đài truyền hình biết rồi khẳng định muốn tơi đây vô góp vui, lúc này anh là muốn từ chối đều không từ chối được, vì thế làm tốt chuẩn bị trong lòng thành thật chờ ở nhà, không nghĩ tới mấy ngày trôi qua, không đợi tới người của đài truyền hình, săn trộm nhưng thật ra chờ tới mấy tên.

Tối ngày này lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngủ tới thật ngon, lại bị một trận tiếng vang kỳ lạ đánh thức, vốn còn tưởng rằng là đám khỉ trên núi lại xuống dưới trộm đồ, nghe kỹ lại không phải, chó trên núi kêu không nôn nóng, chính là thi thoảng phát ra vài tiếng sủa cắn bất an.

Hai người đi tới ngoài ban công nhà mình, nghe kỹ, giống như có thể nghe được rối loạn trên núi, không chỉ nghe thấy chó sủa, còn có thanh âm kêu to của đám khỉ………..

“Có người lên núi?”. La Mông nhịn không được nhíu mày, đừng nói bắt giết khỉ vốn chính là phạm luật, mảnh núi này vẫn là có chủ đó.

“Đi lên xem xem”. Tiếu Thụ Lâm không nói hai lời liền vào nhà mặc quần áo đi rồi.

La Mông cầm di động gọi điện thoại cho Nạp Mậu Thành, bảo gã ta gọi La Chí Phương và Liễu Như Hoa dậy, hai người này luyện qua võ thuật tài nghệ tốt, để bọn họ và chính mình cùng nhau lên núi, mặt khác một nhà Búa cũng mang theo, sau khi lên núi còn phải dựa vào bọn nó dẫn đường, cái lổ tai cái mũi của chó đều thính hơn so với người.

Lát sau lúc chạm trán, La Mông phát hiện ngay cả Lâm Khoát và Trịnh Bác Luân cũng tới đây rồi, một năm nay Lâm Khoát gần như mỗi ngày đều ngâm mình ở trên núi, qua qua lại lại tự nhiên trong núi rừng, Trịnh Bác Luân lại nghiễm nhiên một chuyên gia sinh tồn hoang dã.

“Em liền đừng đi, ở tại chỗ này chờ tin đi”. Nạp Mậu Thành vỗ vỗ bả vai của La Mông, thông qua hơn nửa năm ở chung, gã cũng biết em trai họ mình đầu óc còn tốt, tứ chi liền không phát triển lắm.

“Cậu ở lại đi”. Tiếu Thụ Lâm nói như vậy. Hơn nửa đêm, trên núi cũng không biết tình huống gì, cũng không biết đối phương có vũ khí hay không, rốt cuộc bao nhiêu người tới đây, lát nữ nếu động tay, tối như bưng La Mông không thể tự bảo vệ mình, nếu như bị ngộ thương làm sao đây?

“Không phải…….”. La Mông vừa định chính mình phản biện nói sẽ không kéo chân sau của mọi người, vừa nghĩ cũng biết đây là không có khả năng, vì thế anh lại sửa miệng hỏi Nạp Mậu Thành, nói: “Con ngựa nhà anh còn có thể cưỡi không?”.

“Ngựa bên anh đều là chạy đất bằng phẳng, không lên núi được”. Hơn nữa Nạp Mậu Thành cũng thương tiếc con ngựa nhà mình, này đều dưỡng già rồi, còn kéo nó tới trên núi lăn qua lộn lại gì chớ.

“Anh ở lại chờ tin đi, bọn tôi lập tức trở về”. Liễu Như Hoa cười tới vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

La Mông sờ sờ cái mũi, cũng chỉ đành đồng ý, cũng không phải con nít, lúc này cũng liền không làm lỡ thời gian của mọi người nữa, dặn dò mọi người cẩn thận một chút, liền nhìn theo bọn họ rời đi.

Trơ mắt nhìn bóng dáng của chúng tráng sĩ biến mất ở trong màn đêm, làm một người đàn ông, La Mông cảm giác có hơi tổn thương. Cũng không nói rong ruổi sa trường vì nước giết địch, ngay cả mấy tên trộm tới nhà mình, anh đều phải trốn tránh tại hậu phương, cảm giác này rất khó chịu.

“Ụm bò…….”. Thanh âm của người cùng cảnh ngộ vang lên ở bên chuồng trâu, mới nãy trên núi vừa có tiếng động, Nhị Lang liền muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt rồi, không nghĩ tới Nạp Mậu Thành sớm liền sờ rõ tính nết của con Ngưu vương này rồi, sớm liền buộc nó ở trong chuồng trâu rồi, dùng cái loại dây ni lông chuyên dụng đặc biệt rắn chắc này, xuyên qua khoen mũi của nó, còn thắt vài cái nút thắt.

“Sao, muốn đi theo cùng nhau lên núi?”. Lúc này La Mông cũng không buồn ngủ rồi, dứt khoát liền mò tới bên chuồng trâu.

“Ụm bò!!!”. Lúc này Nhị Lang cũng không bằng lòng núp tại hậu phương, nó muốn lên tiền tuyến!

“Nếu mày chịu chở tao, tao liền để may lên núi”. La Mông bàn điều kiện cùng nó.

“Phì……..”. Nhị Lang phun ra một hơi, ngoại trừ lúc cùng hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ chơi đùa, làm Ngưu vương, nó còn chưa từng đứng đắn để làm cho người ta cưỡi qua đâu.

“Không chịu thì thôi”. La Mông cảm thấy nhân sinh của chính mình thật sự là thất bại, võ nghệ không được còn chưa tính, ngay cả nghé con của nhà mình nuôi đều chê anh, anh thở dài một hơi thật dài, từ từ đi hướng bên ngoài chuồng trâu.

“Ụm bò…….”. Nhị Lang không tình không nguyện kêu to một tiếng, ngồi xổm xuống tại chỗ, ý tứ kia rất rõ ràng, chính là đồng ý để cho La Mông cưỡi.

“Hắc, quả nhiên không có uổng công thương mày”. La Mông không do dự chút nào vui vẻ liền chạy trở về, mất một phen thời gian giúp nó cởi dây buộc trâu, một trước một sau ra chuồng trâu, sau đó La Mông vừa leo lên trên lưng trâu, Nhị Lang liền cất bước, bịch bịch liền chạy tới hướng trên núi.

La Mông cũng là lần đầu tiên cưỡi trâu, đường núi lại cực kỳ xóc nảy, cũng may cưỡi trâu cũng không phải rất khó, liền cùng một cái đạo lý chạy xe đạp, chỉ cần có thể biết thuận thế điều chỉnh trọng tâm của thân thể chính mình, cũng không cần lo lắng sẽ bị té xuống từ trên lưng trâu của Nhị Lang.

“Ụm bò……”. Nhị Lang hăng hái chạy, không bao lâu liền đuổi theo đội ngũ, hơn nữa phát ra một tiếng trâu kêu đắc ý.

Tiếu Thụ Lâm nghe được tiếng động dùng đèn pin chiếu một cái, liền chiếu tới La Mông đang đắc ý ngồi ở trên lưng trâu cười với gã, nhịn không được cũng vui vẻ.

“Nhị Lang còn đồng ý cho em cưỡi hả? Thời gian trước một học sinh muốn trèo lên lưng nó, thiếu chút nữa ăn một chân của nó”. Nạp Mậu Thành cười nhìn một người một trâu này, nói.

“Sao rồi, tiếp theo đi hướng nào vậy?”. La Mông hỏi bọn họ.

“Những người đó giống như đánh nhau cùng bọn khỉ rồi, mới nãy gây ra tiếng động có hơi lớn, lúc này lại im ắng, chúng ta đều cẩn thận một chút, bảo con trâu này đừng kêu nữa”. Trịnh Bác Luân nói.

“Nghe chưa? Bảo mày đừng kêu to”. La Mông vỗ nhẹ nhẹ Nhị Lang bướng bỉnh.

“Phì!”. Nhị Lang thở phì phì trong mũi, xem như đồng ý.

“Nếu không thì vẫn là gọi điện thoại báo cảnh sát đi”. Liễu Như Hoa nói.

“Mới nãy tôi đã gọi qua rồi”. Sau khi La Mông vừa mới tiễn mấy người này đi, suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho đồn công an trấn bọn họ.

“Chi chi chi…….”. Cách đó không xa trong núi rừng, rất nhanh lại truyền tới một trận rối loạn.

“Đi qua xem xem”. Lúc bọn La Mông đang chuẩn bị xuất phát, điện thoại trong túi quần của Tiếu Thụ Lâm vang lên.

“A lô, ừm, biết rồi”. Tiếu Thụ Lâm tổng cộng liền nói năm chữ, rất nhanh liền cúp điện thoại, sau đó nói với những người khác: “Những người này không thể bắt, thả bọn họ đi”.

“Cái gì?”. Khuôn mặt đen đỏ của Nạp Mậu Thành dài ra, ở khu bọn gã, nếu có ai dám tới địa bàn nhà mình trộm đồ, tóm được không cần nói, trước đánh đau một trận rồi nói sau. Hiện tại là chuyện gì xảy ra? Liền thả như vậy?

“Nói là ai sao?”. La Mông hỏi Tiếu Thụ Lâm.

“Không nói”. Tiếu Thụ Lâm từ nhỏ đến lớn gặp phải rất nhiều loại chuyện này, đặc biệt lúc công ty vận chuyển gã mới vừa thành lập, cũng gặp phải mấy lần, bình thường có thể nói tiếu lão Đại sẽ nói với gã, gặp phải lúc tiếu lão Đại không muốn nói, chính là lúc không muốn để chính gã cùng làm việc xấu, tốt nhất đừng hỏi, hỏi cũng uổng công.

“Liền nói không thể tóm?”. Lúc này La Mông cũng phản ứng lại, mấy người trên núi này, mặc kệ là nhị đại hay không nhị đại, trong đó ít nhất có một hai người là chắc chắn là nhị thế tổ.

“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu.

“Liền nói không thể tóm, không nói không thể đuổi đi?”. La Mông nhếch miệng: “Đi, chúng ta chạy qua đó, làm cho bọn họ sớm cút đi một chút”. Không thể tóm, này khẳng định là gặp đại nhân vật lớn gì rồi, nhưng mà thật phải để những người này ở địa bàn của chính mình giương oai như vậy, vậy sau này không phải ai đều dám cưỡi lên trên đầu chính mình tè ị?

“Kêu một tiếng”. Tiếu Thụ Lâm cười cười, vỗ vỗ cái cổ trâu của Nhị Lang, nói.

“Phì!”. Nhị Lang không quá phối hợp phát ra tiếng phì phì trong mũi, mới nãy không phải không cho kêu?

“Kêu tốt, ngày mai bổ trái dưa hấu cho mày ăn”. Tiếu Thụ Lâm lại nói. Lúc này dưa hấu trên Ngưu Vương trang cũng sắp hết mùa rồi, mỗi ngày hái bao nhiêu dưa hấu, cơ bản đều bỏ vào trong kho lạnh, có thể cho bọn Nhị Lang bữa ăn ngon đã rất ít rồi.

“Ụm bò!!!”. Nhị Lang ngẩng đầu, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kêu to một tiếng.

“Lớn tiếng chút”. La Mông chê nó kêu không đủ có khí thế.

“Ụm bò!!!!!”. Vì trái dưa hấu của ngày mai, Nhị Lang kêu tới khá ra sức.

“!”. Một tiếng Ngưu vương kêu qua đi, rối loạn bên kia núi nhất thời liền ngừng.

“Thằng cháu nào dám lên địa bàn của ông mày giương oai!”. La Mông nói xong vỗ mông trâu, Nhị Lang liền chạy qua hướng vừa mới phát ra náo loạn.

“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”. Ở dưới bày mưu đặt kế của Nạp Mậu Thành, một nhà Búa cũng sủa thật sự có khí thế, một đám người cũng không che dấu tung tích của chính mình nữa, chậm rãi liền giết qua đi hướng bên kia.

“Chi chi chi……..”. Đám khỉ đang đánh nhau hăng say cùng đám kia săn trộm kia đều bị một tiếng Ngưu vương kêu làm chấn kinh, kêu chi chi chạy hướng bên Ngưu Tích Câu, chạy chạy, nhìn lại, người ta căn bản không có đuổi theo, một đám săn trộm kia vội vàng chạy hướng chân núi.

“Ụm bò!!!”.

“Ụm bò!!!!!!”.

“Ụm bò!!!!!!!!!”.

Ngưu vương kêu của Nhị Lang âm vang qua một tiếng, chấn động tới giống khắp núi lớn đều phải rung lên, đám khỉ hoảng sợ bưng kín cái lổ tai, kinh hồn bạt vía trốn ở trên cây run lẩy bẩy…….

Thật vất vả đợi tới hừng đông ngày hôm sau, đám khỉ bắt đầu bàn bạc chuyện phải chuyển nhà hay không, nơi này có thú dữ, rất nguy hiểm! Một con khỉ già trong đó liền nói, khẳng định là bởi vì bọn nó không có lấy trái cây ngon nhất cung phụng Sơn đại vương, cho nên hắn mới có thể tức giận.

Vì thế giữa trưa ngày này, khi Nhị Lang thảnh thơi dắt nhóm trâu con ăn cỏ ở trên núi, đàn khỉ này như tên trộm liền mò tới, đám khỉ này anh đẩy tôi đẩy một hồi, cuối cùng có một khỉ gầy yếu bị cả đám đẩy đi ra, con khỉ này thật cẩn thận tới gần Nhị Lang, thả một chùm trái dại việt quất, sau đó rất nhanh liền kêu chi chi, nhanh chóng chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.