*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động lực của hai cặp cua lớn mang tới quả nhiên đủ mạnh mẽ, chiều cùng ngày Tiếu Thụ Lâm chất hai bao tải lớn trái thứ hồng trong viện tử, sáng hôm sau Trần Kiến Hoa bố trí mấy người già thu thập một ít thịt quả ra, Hầu mập lập tức bắt đầu nghiên cứu.
“Lão Chu! Anh tới nếm chút này”. Lúc giữa trưa La Mông mới trở về từ trấn trên, Hầu mập liền gọi anh nghiệm thu thành quả lao động của chính mình.
“Gì đây? Nước ép trái thứ hồng hả?”. La Mông nhận lấy nước ép Hầu mập đưa qua, nước ép màu vỏ quýt đựng ở trong ly thủy tinh, thật đúng là rất đẹp mắt, anh nếm một ngụm, hương vị quả thật ngon, chính là thứ này thật sự rất mất thời gian, đừng nhìn liền một ly nước ép nhỏ này, mấy người già trong viện tử vì lấy thịt quả ép mớ nước này, đó chính là tốn không ít thời gian.
“Sao nào, hương vị được chứ?”. Hầu mập nịnh bợ hỏi han.
“Tạm, làm thế nào, trực tiếp ép nước hả?” La Mông hỏi Hầu mập.
“Trực tiếp ép nước hơi đậm, bỏ thêm viên đá vào cùng ép, lại bỏ thêm chút nước mật ong”.
“Liền chút này thôi? Còn nữa không?”.
“Ở đây còn nè”. Hập mập vào phòng bếp đem ra non nửa bình nước trái cây còn lại.
“Không tồi, tiếp tục nỗ lực”. La Mông mấy ngụm uống xong nước ép trong cái ly, cầm lấy cái bình kia liền muốn đi rồi.
“Tùy tiện ép một bình nước trái cây liền muốn kiếm hai cặp cua hả? Nghĩ đẹp quá ha?”. La Mông nhếch miệng cười cười, lái xe ba bánh đi rồi, bình nước ép này không tệ, có thể mang về cho Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ uống một chút, còn có cha mẹ anh.
Buổi chiều La Mông lại chạy tới tứ hợp viện tìm Bàn tử ép nước trái cây, Bàn tử mặc kệ, lúc giữa trưa gã vừa không chú ý một cái, liền dể La Mông ôm đi cả bình nước ép rồi, chính gã còn chưa uống được mấy ngụm nữa.
Không làm liền không làm, dù sao không phải là thêm viên đá và thịt quả cùng ép nước, xong rồi lại thêm một chút nước mật ong sao, La mông liền tự làm, anh còn bỏ thêm sữa nước vào bên trong, làm ra nước ép kêu một cái thơm đậm ngon miệng.
Loại nước ép làm ra từ trái thứ hồng này hương vị cực kỳ đặc biệt, trong chua ngọt lộ ra mùi trái dại, Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ đều rất thích.
Lưu Xuân Lan và ông La cũng thích uống, nhưng mà hai ông bà chỉ cần vừa nghĩ tới mấy ông bà già trong viện tử bận rộn cả buổi như vậy, bọn họ mấy ngụm liền uống sạch, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ nghiệp chướng, sau khi uống một chút cũng không bằng lòng uống nhiều.
La Mông đều tùy ý cha mẹ, dù sao hai năm nay cha mẹ anh cũng ăn không ít nước linh tuyền, hơn nữa Bé Khỉ cũng là mới từ trên núi xuống, La Mông lại mỗi ngày đều đổ đầy nước linh tuyền trong tháp nước của nhà mình, ăn uống dùng trong nhà, toàn bộ đều là nước linh tuyền, đương nhiên lúc làm bánh quy cũng là dùng nước đó, đợt này đám người mua bánh quy trên mạng của nhà anh liền may mắn rồi.
La Mông ép xong nước trái cây, liền ôm tới tiệm La Hồng Phượng, thời gian này La Hồng Phượng làm ca tối, thời gian buổi chiều cô phần lớn cũng tại trong tiệm, lúc La Mông ôm một bình nước ép qua, phát hiện ngoại trừ nhân viên trong tiệm, còn có mấy hàng xóm đang ngồi trong tiệm nhà bọn anh cùng mấy người La Hồng Phượng nói chuyện phiếm, cũng có ra tay trợ giúp.
“Chà, nhiều người vậy”. La Mông dừng xe ba bánh ở cửa tiệm, liền xoay người xuống dưới.
“Sao em tới đây vậy?”. Lúc này La Hồng Phượng đang ngồi trước bàn bao bánh bao.
“Qua đây xem một chút, sao bây giờ còn bao bánh bao vậy?”. La Mông hỏi chị.
“Bây giờ bao xong hấp chín đông lạnh, ngày mai cũng có người chuyên môn muốn bánh bao đông lạnh, mua về nhà hấp ăn”. La Hồng Phượng nói.
“Vậy ngày này các chị tới muộn, công việc thật đúng là không ít”. La Mông bình thường cũng không hay tới tiệm lắm, nhất là sau khi bên chính mình mở một tiệm bán rau, bên này liền càng ít.
“Quen rồi cũng không cảm thấy có cái gì, hoạt động nhiều, thân thể tốt hơn nhiều so với trước kia”. La Hồng Phượng cười nói.
“Không chỉ cháu, dì đều cảm thấy làm mấy tháng trong tiệm các cháu, thân thể là tốt hơn, người trong nhà dì đều nói là do uống sữa trâu, cháu xem, da dì nè, hai ngày trước tới Vĩnh Thanh mua quần áo, người ta còn hỏi dì dùng dưỡng da hiệu gì đó, ha ha!”. Lúc này một dì béo cũng nói.
“Ai nha, lời chủ tiệm quần áo mà dì cũng tin”. Người bên cạnh cũng hi hi ha ha nói giỡn.
“Chú ơi, cái trong tay chú là gì vậy ạ?”. Lúc này, một bé gái liền hỏi La Mông.
“Cái này hả?”. La Mông vỗ nhẹ nhẹ bình đồ uống trên tay anh: “Cháu muốn uống chút không?”.
“Dạ”.
“Đây là cái gì?”. La Hồng Phượng một bên cầm mấy cái ly qua cho em trai, một bên cũng hỏi.
“Thứ tốt đó”. La Mông cười nói.
Rót nửa ly nước trái cây cho cô bé, thấy bé uống xong rồi, liếm liếm khóe miệng lại nhìn nhìn bình nước ép trong tay La Mông, La Mông liền hỏi bé: “Thế nào, uống ngon chứ?”.
“Uống ngon ạ”. Này là thật uống rất ngon nha!
“Uống ngon liền bảo mẹ cháu bỏ tiền mua nha”. La Mông cười tới như con mèo chiêu tài.
“Đùng trêu con nít, rót một chút để mọi người cũng uống một chút”. Lúc này những người khác trong tiệm liền cười lên.
“Hôm nay mọi người nhưng có lộc ăn rồi”. La Mông nói xong liền chia bình nước ép ra, không nghĩ tới trong tiệm sẽ có nhiều người như vậy, chia đều một chút, mỗi người uống vào miệng liền không bao nhiêu.
“Cài này là gì vậy?”. La Hồng Phượng uống một ngụm, liền cảm thấy nước ép này khác bình thường, nhất là cái mùi vị kia, nồng đậm tự nhiên, không giống bất cứ loại trái cây nào mà cô biết.
“Dùng thịt quả của trái hồng ép ra nước trái cây”. La Mông trả lời.
“Trái thứ hồng?”. La Hồng Phượng vừa nghe, cũng là lắp bắp kinh hãi: “Không phải thịt quả chỉ có nho nhỏ một chút vậy, còn có thể ép nước?’.
“Đúng, uống không tồi, chính là đặc biệt tốn thời gian, chị xem tiệm nhà mình muốn bán hay không?”. La Mông hỏi chị.
“Bán, sao không bán? Chỉ cần em có thể làm ra, chị liền có thể bán ra, đừng nhìn nhà chúng ta chính là một tiệm bán đồ ăn sáng, người chịu chi mua còn không ít đó”. La Hồng Phượng nói.
“Tại sao kêu trái thứ hồng?”. Những người đó trong tiệm liền hỏi.
“Chính là trái cây của hoa thứ hồng, biết hoa hồng hoang dã chứ?”. La Mông nói.
“Ái chà chà, hoa hồng còn kết trái nữa!”. Bọn họ là nghe nói qua hoa thứ hồng, lão trung y của trấn trên có đôi khi lúc khai đơn thuốc cho phụ nữ dùng, cũng sẽ khai vài đồng hoa hồng, nghe nói trên núi bọn La Mông năm nay liền trồng, cũng không biết thế nhưng còn có thể kết trái.
“Kết trái chứ, sao không kết trái? Chính là kết xuất tới trái cây cũng chỉ có lơn như đầu ngón út thôi, loại bỏ mấy cái hạt bên trong, còn lại tới thịt quả liền nhỏ xíu xiu”. La Mông nói.
“Ai nha, vậy một ly nước trái cây này phải bán bao nhiêu tiền nha?”. Tốt thì tốt, nhưng mà các cô cũng không nhất định uống nổi.
“Nếu thuần thịt quả, thêm phí nhân công, giá phí tổn của một cân thịt quả ít nhất phải hai trăm, thêm đá viên, một cân thịt quả đại khái có thể làm ra hai cân nước gốc, sau đó liền xem phải trộn bao nhiêu nước mật ong”. Nước mật ong nhà anh nhưng không rẻ.
“Vậy một ly nước ép nếu rót hai phần nước gốc, chỉ phí tổn này liền hai mươi tệ, còn chưa tính tiền của đá viên nữa”. Mọi người trong tiệm tính toán, cũng hoảng sợ.
“Không cần hai phần, tôi thấy một phần hai liền xấp xỉ rồi”. Bên cạnh lại có người nói.
“Cho dù là rót một phần hai, thêm đá viên nước mật ong các loại, một ly còn không phải bán tới hai mươi tệ?”. Trấn Thủy Ngưu bọn họ, có mấy người có thể chịu chi uống một ly nước ép hai mươi tệ?
“Một ly hai mươi tệ nhưng không có lời”. La Hồng Phượng nói xong liền cười: “Phí tổn của thứ này, thêm phí tổn nhân công của tiệm chúng ta, đều sắp hai mươi tệ rồi”.
“Vậy cô đinh bán bao nhiêu tiền đây?”. Trong tiệm có mấy người trong bụng liền nghi hoặc, mắc như vậy còn để người ta uống không đây? Các cô mới vừa uống qua một chút, đây chính là tham ăn rồi, sau này nếu bán mắc như vậy, uống không nồi làm sao đây?
“Tôi bán mười hai tệ”. La Hồng Phượng cười khanh khách nói.
“Gì? Cô say rượu hả?’.
“Dù sao phân lượng chỉ có một nửa của hai mươi tệ mấy người vừa nói, ly lớn uống không nổi, tôi chỉnh thành ly nhỏ được hay không? Tôi còn có thể kiếm thêm hai tệ đó”.
“Được! Này hay đó! Mười hai tệ tôi chi được”.
“Dù sao tôi là không nỡ, chờ ngày sinh nhật, Hồng Phượng chị liền tặng em một ly coi như quà sinh nhật ha, em cũng được phúc lợi nhân viên trọn vẹn mà ha?”.
“Được, tới khi đó cho em nguyên ly lớn”.
Buổi chiều La Hồng Phượng liền gọi điện thoại tới nhà buôn trước đây cô từng đặt chai sữa, bảo bọn họ trong ngày liền chỏ một đám chai 100 ml tới đây, La Mông cũng bảo người già trong viện tử chế biến nhiều một chút trái thứ hồng, tranh thủ hôm sau có thể bán được nước ép này, xem thử hiệu quả chút.
100 ml, kỳ thật cũng chỉ có phân lượng lớn bằng chai nhỏ đồ uống probiotic trên thị trường hiện tại, một chai bán mười hai tệ, ở địa phường trấn Thủy Ngưu này mà nói, xác thực không rẻ.
Probiotic là những vi khuẩn hoặc nấm men khi được đưa vào cơ thể sẽ có nhiều tác động tích cực không chỉ với hệ tiêu hóa. Tác dụng của probiotic trong hệ tiêu hóa ngăn chặn khả năng bám dính của tác nhân gây bệnh và giảm lượng chất độc của chúng trên biểu mô ruột.
Probiotic có ở trong sữa chua, pho mát….
Tui nghĩ trong truyện chắc là nói tới mấy chai sữa chua uống 100ml ế như chai này nè, chai này bự hơn nhá
Nhưng hiện giờ là thời đại tin tức nha, hôm qua La Mông ở trong tiệm vừa nói trái thứ hồng một số người liền lên mạng tra rồi, đều nói thứ này đối thân thể đặc biệt tốt, nhất là đối một ít bệnh người già, mỡ máu cao, huyết áp cao, đối người trẻ tuổi cũng tốt, phụ nữ uống có thể điều kinh, đàn ông uống có thể tráng dương, tóm lại cái gì đều tốt, là sản phẩm bảo vệ sức khoẻ đại chúng.
Thứ này nếu coi như sản phẩm bảo vệ sức khoẻ uống, mười hai tệ một chai nhỏ hình như cũng không phải mắc quá. Vì thế, người của trấn Thủy Ngưu rất nhanh cũng liền nghĩ thông rồi, lúc có tiền uống một hồi, lúc không có tiền liền ngừng một hồi, dù sao cháo sữa trong tiệm nhà bọn họ cũng là rất bổ thân, hơn nữa tất cả mọi người còn ăn nổi.
Hầu mập nghe nói La Mông để La Hồng Phượng ép nước trái cây bán ở trấn Thủy Ngưu, tức giận tới suýt nữa khởi nghĩa vũ trang, tuy rằng nước trái cây này không có hàm lượng kỹ thuật gì, tốt xấu cũng là gã nghĩ ra đầu tiên nha!
Bất đắc dĩ, La Mông đành phải lại cho gã thêm một cặp cua nữa, lúc này mới rốt cục yên tĩnh, lại vùi đầu khai phá mứt trái cây. Trước đó Hầu mập đã làm một lần mứt của trái thứ hồng rồi, La Mông nếm một chút, hương vị còn được, lại dùng mứt này pha một ly nước trái cây, không ngon, pha nước mùi vị liền bất thường rồi, bảo cậu ta làm lại lần nữa.
Công việc hái trái thứ hồng đã giao cho đám khỉ rồi, nhưng mà chế biến sau đó vẫn là khá rườm rà, thứ này còn không thể dùng máy móc, chỉ có thể dùng thủ công, bổ từng trái từng trái trái cây ra, moi sạch hạt bên trong.
Máy móc dù tốt, khẳng định cũng không moi sạch bằng thủ công, hơn nữa cho tới bây giờ La Mông còn không có nghe nói còn có loại máy móc này, bên trên hạt của trái thứ hồng có lông tơ, đoán chừng muốn thực hiện cơ giới hoá thật đúng là rất khó.
La Mông bảo người già trong viện tử có thời gian liền làm, làm bao nhiêu bán bấy nhiêu, mỗi ngày trái cây hái về chế biến không hết, liền chứa trong kho lạnh tích trữ, chờ mùa đông lúc rảnh rỗi lại từ từ làm, cả mùa đông mấy tháng lận, ngày dài liền trôi qua.
Trần Kiến Hoa bảo người già trong viện tử lao động chân tay và tinh tế kết hợp làm, gần đây trong viện tử còn có không ít chuyện vặt phơi nắng đậu phơi nắng cẩu kỷ linh tinh, còn có làm bánh trung thu cũng cần người hỗ trợ, ngoài ra rang hạt dưa phơi nắng khoai lang khô bí đỏ khô cũng cần nhân thủ.
Những người già lao động chân tay làm mệt rồi, đi ra hành lang ngồi một chút, làm một chút trái thứ hồng này, nếu ngồi lâu cảm thấy mỏi cổ, liền lại ra bên ngoài đi lại một chút, vừa làm việc vừa tán gẫu, lúc này thời gian một ngày trôi qua cũng thật sự nhẹ nhàng.
Trong khoảng thời gian này nho bên Lò Rèn đúng lúc cũng chín rồi, đám nho Tiếu lão đại trống là giống nho Cabernet Sauvignon, thuộc loại giống chín khá muộn, chủ yếu là muốn trồng dùng ử rượu nho.
nho Cabernet Sauvignon
Mấy ngày nay hồ bằng cẩu hữu* từ trước của Tiếu lão đại, liền suốt ngày ngâm mình ở Lò Rèn, một đám ông già xoa tay, nói phải ủ ra rượu nho cao cấp của thế giới, cũng may trong khoảng thời gian này mấy mẹ con dì Vân cũng không bận rộn, còn có thể chừa ra thời gian làm trợ thủ cho bọn họ, trong nhà còn chưa tới nỗi loạn thành một đoàn.
*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu, bàn bè ăn chơi đàn đúm
“Bé Khỉ, tới nhà ông nội ăn nho nha”. Chập tối hôm nay, Tiếu lão đại tranh thủ lúc rảnh rỗi lên Ngưu Vương trang.
“……”. Bé Khỉ cầm một chùm nho Tiếu lão đại mang tới cho bé, nhét từng trái từng trái vào miệng, thằng bé này bị Lưu Xuân Lan dạy mấy ngày, cũng bắt đầu có chút ra dáng khi ăn uống rồi.
“Tới, để ông nội ôm một cái”.
Chờ Bé Khỉ ăn nho xong, Tiếu lão đại lấy cái khăn mặt lau lau tay cho bé, sau đó liền bế bé lên, trái dụ phải dụ, rốt cục dụ Bé Khỉ đồng ý đi ra ngoài cùng ông. Hai ngày nay Tiếu lão đại giờ này mỗi ngày liền phải tới đây dẫn Bé Khỉ đi ra ngoài một lát, mới đầu La Mông và Tiếu Thụ Lâm luôn luôn một người phải đi theo, giờ quen thuộc rồi, liền để hai người họ tự mình đi.
Lại nói tiếp Bé Khỉ tới nhà bọn họ cũng có chút ngày rồi, hộ khẩu cũng làm xong rồi, lúc này để bé đi ra ngoài lộ diện, vấn đề cũng không lớn, hơn nữa La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng cố tình để cho bé đi ra ngoài nhiều một chút, làm quen nơi đông người, qua một thời gian nữa chờ lúc bọn anh dẫn bé đi bệnh viện kiểm tra thân thể, bé mới sẽ không bị hoảng sợ quá.
“Ôi, lão Tiếu, trẻ con nhà ai đấy?”. Tiếu lão đại cõng Bé Khỉ, ông cháu hai người dọc theo đường đá cạnh con suối nhỏ đi tới, liền gặp phải Mã Đinh Lương vừa mới trở về từ bên ngoài.
Hôm nay ông cụ họ Hạ dùng tiền mua một con gà trống nhỏ, nửa cân hạt dẻ từ chỗ La Mông, cầm về để người trong nhà nấu gà hầm hạt dẻ, Mã Đinh Lương liền đi qua theo ăn ké một chút. Cơm nước xong ông lại quay về Ngưu Vương trang, ông già này thích náo nhiệt, chê bên Lò rèn lạnh lẽo buồn bã quá.
“Cháu trai tôi”. Tiếu lão đại cười ha ha nói.
“Đây là cháu trai nhặt được từ đâu mà lớn vầy nha?”. Mã Đinh lương cũng là người không tu khẩu đức.
“Phi, ông mới là nhặt được đó”. Tiếu lão đại lười phản ứng ông ta, cõng cháu ngoan của ông liền đi rồi, Bé Khỉ vững vàng ngồi ở trên vai của ông nội bé, bé con này lúc không nói không nhúc nhích, người bình thường thật cũng nhìn không ra tới cái dị thường gì, chính là đen ốm một chút.
Ông cháu hai người một đường đi tới trên đường cái, dọc theo quốc lộ trải nhựa đường chậm rãi lắc lư, lúc này mặt trời đã xuống núi rồi, trời còn chứa tối đen hẳn, đúng là thời điểm trong một ngày khiến người ta cảm thấy nhàn nhã thoải mái.
“Tin tin! Tin…….”. Trên đường cái đằng sau đột nhiên chạy tới một chiếc xe, lái xe nhìn tới ven đường có hai người một lớn một nhỏ, không biết nghĩ như thế nào, liền nhấn mạnh còi xe mấy cái.
“Chi!”. Bé Khỉ bị hoảng sợ, giãy mạnh một cái, đạp một chân ở trên vai Tiếu lão đại, huỵch một cái liền lủi lên một cái cây lớn bên cạnh rồi, Tiếu lão đại chỉ cảm thấy bả vai trĩu một cái, cháu ngoan của ông liền không thấy rồi, vội vàng ngẩng đầu đi tìm, chỉ thấy bé đang ngồi xổm trên nhánh cây cao vẻ mặt đề phòng nhìn xuống dưới.
Tiếu lão đại trợn tròn mắt, cây cao như vậy, ông cũng không thể trèo lên nha, vì thế đành phải ở bên dưới ngoắc bé: “Mau xuống dưới nha”.
“……”. Bé Khỉ không nhúc nhích.
“Không sao, xe đều đi rồi”. Tiếu lão đại lại dỗ dành.
“…….”. Bé Khỉ vẫn là không nhúc nhích.
Dỗ tới dỗ đi dỗ nửa ngày, Bé Khỉ chính là không chịu xuống khỏi cái cây, hết cách, Tiếu lão đại đành phải lấy di động gọi cho Tiếu Thụ Lâm: “Thụ Lâm à, mau tới đây hỗ trợ”.
“Sao ạ?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi cha mình.
“Bé Khỉ trèo lên cây rồi, cha với không tới”.