Trọng tài sau cùng của trận đấu lột trái thứ hồng chính là bản thân La Mông, trận đấu vừa chấm dứt, Trần Kiến Hoa liền bố trí người đi cân trọng lượng của thịt quả thứ hồng lột ra cho các tuyển thủ dự thi, La Mông liền phụ trách chấm điểm chất lượng cho bọn nó, phía sau còn đi theo mấy người, chuyên môn phụ trách tính toán tổng điểm và thống kê.
Cặp mắt La Mông tinh tường vô cùng, mới bắt đầu còn có mấy người được điểm thấp đưa ra dị nghị, không mấy lần liền bị La Mông lấy ra sản phẩm không hợp quy từ trong rổ bọn họ khiến họ nghẹn lời, cuối cùng mọi người liền đều thành thật rồi, lão Chu nói mấy điểm liền mấy điểm, không cò kè mặc cả nữa.
Chờ kết quả cuối cùng thống kê ra, bây là là phần cao trào của trận đấu, lão Chu đứng ở trên bàn, đọc tên từng người từng người, người được đọc tên liền đi lên nhận một cái giỏ lớn, đứng ở trên bàn vừa là chụp hình lại là bày POSE, này kêu một cái hăng hái hăm hở.
Trong đó còn có một nữ sinh tiểu học năm sáu trong trung tâm trấn Thủy Ngưu, bởi vì tốc độ nhanh chất lượng tốt, thế nhưng chiến thắng mấy trăm cô chú, cầm một cái giỏ chỗ cao nhất trở về, đám nhóc tham ăn của lớp cô bé gào khóc, không phải nói thứ bảy tuần sau còn tới nữa sao.
Đáp lại yêu cầu mãnh liệt của đồng đảo quần chúng nhân dân, La Mông quyết định sau này mỗi chiều thứ bảy đều tổ chức một hồi trận đấu như vậy, ngay cả ba ngày lễ Quốc Khánh, thời gian trận đấu ngày mùng một, hai, ba của tháng mười, hai giờ chiều tới ba giờ rưỡi của ba ngày này.
Mọi người đều cảm thấy trận đấu như vầy rất thú vị, đặc biệt người của trấn trên, tới đây lột trái cây một tiếng rưỡi đồng hồ cũng không vất vả lắm, cho dù là cuối tuần dẫn con theo ra ngoài giải khuây cũng không mệt, hơn nữa làm tốt còn có thể kiếm một giỏ đồ ngon về mà.
Về phần thành quả lao động sau trận đấu này của mọi người, chất lượng tốt, tự nhiên là trực tiếp qua cửa, một phần bán cho Mã Từ Quân, một phần đóng gói giữ lại trong kho lạnh của Ngưu Vương trang, để ba năm ngày một tuần, cũng không sợ hư mất.
Chất lượng không được tốt, để những người già trong viện tử lại lựa chọn chế biến một chút, cũng nhanh một chút so với lột từng trái từng trái thứ hồng, còn có số ít còn lại chất lượng thật sự kém, cũng chỉ đành cho gà ăn.
Cuối cùng, lão Chu tính một chút tổng chi ra và thu vào, vẫn là kiếm lời không lỗ, nhất là giải quyết nan đề thịt quả thứ hồng cung không đủ cầu, ông chủ Mã cao hứng, Trần Sung Toàn bên Vĩnh Thanh cũng cao hứng, người trấn Thủy Ngưu mỗi ngày có thể uống được nước ép thứ hồng cũng nhiều, thật là mọi người đều vui.
Bởi vì thứ hồng thứ này thật sự rất có triển vọng, mùa xuân có thể bán nụ hoa, mùa hè có thể hút mật hoa, cánh hoa còn có thể hái xuống tinh luyện tinh dầu, mùa thu còn có thể hái trái thứ hồng bán nước trái cây, La Mông quyết định năm nay phải trồng một dải rừng thứ hồng thật dài trên mảnh núi lớn đằng sau.
Hắc, còn nói tới đám khỉ trên núi cũng là thứ tốt, sau này việc hái trái cây, La Mông không biết có thể bớt được bao nhiêu phí nhân công đó, chính là sang năm cây bắp trên Ngưu Vương trang phải trồng nhiều là được, nếu đám khỉ chịu làm việc thật tốt, La Mông cũng là không ngại thi thoảng thêm cơm cho bọn nó.
An Lập Quân kéo va li hành lý thật lớn đi ở trên ngã tư đường quen thuộc, cô đã có ba năm không về rồi, nhớ rõ lúc một hồi rời đi, cũng là mùa thu, đồng dạng không khí khô ráo nhẹ nhàng khoan khoái, đồng dạng không trung vừa cao lại xanh.
An Lập Quân là con gái của một gia đình bình thường ở trấn Thủy Ngưu, bình bình thường thường lớn lên, học một trường đại học bình bình thường thương, sau khi tốt nghiệp mới vừa đi làm mấy năm, cũng là thường thường về nhà, nhất là mỗi lúc tết, lễ hội.
Nhưng mà hai chữ bình thường này, cũng không luôn đại biểu cho bình thản và ấm áp, thứ khác biệt này hoàn toàn là cái gia đình bình thường kia không thể cho cô, bởi vì bên dưới còn có một em trai, cha mẹ trọng nam khinh nữ, đãi ngộ khác biệt khắp chốn, thời gian lâu dài, tấm lòng son dù hừng hực cũng đều lạnh rồi.
Mỗi lần cô đều hy vọng đầy cõi lòng trở về, sau đó lại nản lòng thoái chí rời đi, khoảng cách thời gian lần này lâu dài hơn so với lần kia, lần này cô vừa ở bên ngoài chính là ba năm, người khác đều nói cô quật cường giận dỗi, vừa đi chính là mấy năm không trở về nhà, kỳ thật không ai biết, cô đều muốn về nhà so với bất cứ ai, chính là trong lòng chính cô hiểu rõ, cái nhà đó cũng không phải bến đỗ của cô, cũng không thể trở thành bến cảng tránh gió cho cô.
Lúc còn nhỏ, đối mặt bất công của cha mẹ, cô cũng từng nghĩ tới sau này lớn lên phải vĩnh viễn rời đi nơi này, ở đất trời bên ngoài trấn Thủy Ngưu, tìm một bến đỗ nho nhỏ thuộc về chính mình, nhưng mà sau khi cô trưởng thành mới biết được, cái gì tên là quê hương khó bỏ, cô sinh ở nơi này lớn lên ở nơi này, mảnh đất này đã để lại ấn ký không thể xóa nhòa trong linh hồn cô rồi.
“Tin tin……..”.
“Vĩnh Thanh, Vĩnh Thanh, có đi Vĩnh Thanh hay không?”.
“Nho bao nhiêu tiền một cân vậy?”.
“…….”
“Mẹ ơi, con muốn ăn Đại Thủy Ngưu……”.
“Bây giờ sớm hết rồi”.
“A……..Con muốn ăn Đại Thủy Ngưu…….”.
“Buổi sáng lúc gọi con tại sao không chịu thức dậy?’.
“A a a! Con muốn ăn Đại Thủy Ngưu!”.
“Lại quậy kêu cha con đánh con bây giờ!”.
“…….”
Băng qua ngã tư đường ồn ào náo động, An Lập Quân quen thuộc đi vào một cái ngỏ tắt nhỏ, không bao lâu, bước đi tới phía trước một căn nhà gạch ba tầng lầu, trong sân có mấy người phụ nữ đang đan rổ, trong đó còn có mẹ cô.
“Ôi, mau nhìn! Con gái bà về rồi kìa!”. Một người phụ nữ trong đó liền nói với mẹ cô.
“Về rồi?”. Mẹ cô cưới tươi rói với cô, trong mắt cũng có thể nhìn ra một ít vui sướng thật lòng.
“Dạ”. An Lập Quân chào hỏi cùng người trong sân, kéo va lihành lý to lớn liền vào nhà
Nhà cũ có hơi âm u, ánh sáng cũng không phải đặc biệt tốt, lại cực kỳ khiến người ta cảm thấy kiên định, đáng tiếc căn nhà này tới chết đều không có khẳ năng trở thành nhà của cô.
Mấy năm trước em trai cô cũng đã bắt đầu đề phòng sau này cô sẽ chia tài sản cùng nó, cô đương nhiên không có dự định này, căn nhà là lúc cha mẹ tuổi trẻ cực cực khổ khổ xây nên, cuối cùng muốn để lại cho ai, bọn họ đương nhiên là có có quyền làm quyết định, tại trên chuyện này, cô rất có tự mình biết mình, cũng cho tới bây giờ đều không có hy vọng xa vời quá.
“Ba con cùng người ta đi Ngưu Vương trang góp vui rồi, hôm nay đơn vị Lập Minh nghỉ, cùng bạn đi Vĩnh Thanh chơi rồi”. Ngoài nhà mẹ cô nói với cô.
“Dạ, con biết rồi”. An Lập Quân cao giọng đáp một câu.
“Con ăn cơm chưa? Trong tử lạnh có tôm viên, con tự nấu tô mì ăn đi, con nấu ngon hơn mẹ nấu”.
“Con đi ra ngoài ăn chút vậy”. Nếu là An Lập Quân của trước đây, mấy năm quay về nhà một chuyến lại nghe tới mẹ nói như vậy với cô, khẳng định lại phải đau lòng phẫn nộ một phen, hiện giờ thật cũng có thể bình thản đối đáp, lần này trở về, cô vốn chính là có dự định khác, không định ở lại lâu dài trong nhà.
“Ài, Lập Quân à, tới quầy ăn uống mới mở ở đầu cầu chúng ta ăn đi, hiện tại trấn trên chúng ta náo nhiệt, quầy ăn uống nhà họ giữa trưa liền bày quầy rồi, cháu tới nhà họ ăn một tô canh khoai lang bún gạo đi, mùi vị ngon đó”. Một dì làm việc cùng mẹ cô trong sân liền nói, hàng xóm quen mười mấy năm rồi, chút chuyện của các nhà, còn có cái gì không biết, chẳng qua nhiều lời vô ích, còn không bằng hòa hòa thuận thuận.
“Dạ, lát nữa cháu đi ăn một chút”. An Lập Quân cười đáp lời.
“Tới cái quầy đông đông người đó biết không? Ông chủ đó kêu La Cảnh Lượng, vợ cậu ta kêu Trần Tái Lệ, lát nữa cháu đi qua, vừa nhìn liền biết”.
“Đừng mang ít tiền, đồ nhà họ cũng không rẻ”.
Mấy dì trong sân tranh nhau nói nhắc nhở cô, An Lập Quân rửa sạch mặt, đi ra chào hỏi các dì, lại đi ra ngoài.
Mấy năm không trở về, trấn Thủy Ngưu quả nhiên náo nhiệt rất nhiều so với trước kia, chỉ là xe trên ngã tư đường liền nhiều hơn biết bao nhiêu rồi, còn có đám người rộn ràng nhốn nháo này, trong đó đủ người trẻ tưởi trẻ trung xinh đẹp, cho dù là ở tài ngày lễ lớn mùng 1 tháng 10, trước kia cũng là rất ít gặp.
Bên quầy ăn uống đầu cầu quả nhiên rất đông người, từ xa, An Lập Quân đã ngửi thấy một mùi canh khoai lang rồi, loại canh khoai lang nấu bún gạo này ở bên ngoài rất ít thấy, trước đây trấn Thủy Ngưu cực kỳ hẻo lánh, núi cao đường xa giao thông bất tiện, sản phẩm của miền núi ngoại trừ lúa nước chính là khoai lang nhiều nhất, vì thế người của nơi này liền thay đổi cách ăn, ngọn khoai lang xào bún gạo, canh khoai lang nấu bún gạo, vân vân.
Lúc này chính là hơn ba giờ chiều, cũng không phải giờ cơm, buôn bán của hai quầy ăn uống lại đều rất không tệ, một quầy trong đó thậm chí đã ngồi đầy người rồi, bên bờ con suối nhỏ cũng đậu không ít đủ kiểu đủ loại xe cộ.
An Lập Quân kêu một tô canh khoai lang nấu bún gạo, tìm chỗ trống ngồi xuống, không có bàn trống, đành phải ngồi ghép cùng người khác, loại tình huống này ở bên ngoài rất bình thường, nhưng mà ở trấn Thủy Ngưu vẫn là lần đầu gặp phải.
Hiện giờ bọn La Cảnh Lượng ngay cả người làm thuê đều mời rồi, trên đất trống bên cạnh có một người phụ nữ đang gọt vỏ khoai lang, bên kia còn có một người rửa rau, Trần Tái Lệ vợ của La Cảnh Lượng đeo một cái túi tiền lớn, vừa trợ thủ cho La Cảnh Lượng vừa tiếp đón và tính tiền cho khách.
Gọt vỏ, rửa khoai lang cắt thành sợi thô như ngón út, trong nồi dầu thả một chút hành tây cắt vụn đảo một chút, thả khoai lang xuống xào dậy mùi, lại thêm nước nấu, cho tới khi nấu khoai lang nhuyễn nhừ, lúc này mới bỏ bún gạo gia vị vào, chờ nấu chín múc vào trông tô, thả một nắm hành băm lên trên, một chút tiêu xay, thơm nức.
Một nồi này La Cảnh Lượng có thể nấu bốn năm tô, theo lý thuyết hiệu suất coi như là cao, lại như cũ bị các khách hàng thúc giục liên tục, chủ yếu là cái mùi đó rất thèm ăn, phần mình chưa được bưng lên, nếu chỉ nhìn người khác ăn, thật đúng là rất khó chịu.
“Ài, bún gạo của em này”. Ước chừng sau khi đợi hơn hai mươi phút, rốt cục tới lượt An Lập Quân.
“Ài, dạ”. An Lập Quân cười cười, giơ tay lấy đôi đũa, mới nãy cô cũng bị mùi trên bàn người khác thổi qua thèm ăn cực kỳ, đã sớm chờ không nổi rồi.
Canh khoai lang nấu bú gạo của quầy hàng này, bán cũng không có gì đặc sắc, hương vị lại thật là tuyệt hảo, đầu tiên khoai lang này ngon, nấu ra canh mang theo hương khoai lang nồng đậm, sau khi thả thêm bún gạo vào nấu lại xen lẫn mùi gạo nhàn nhạt, bún gạo này cũng vô cùng ngon, mềm mà không nát, không chỉ có ngon miệng, còn mang theo một cỗ mùi gạo tự nhiên,
Ăn canh bún gạo mỹ vị ngon miệng, bóng ma nhàn nhạt trong lòng An Lập Quân cũng như là bị mặt trời ban trưa chiếu tan vậy, cả tâm tình đều nhẹ nhàng lên, quả nhiên, đồ ăn ngon chính là dễ dàng làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.
“Trước đây chưa thấy qua em nha, mới từ bên ngoài trở về hả?”. Đôi tình nhân đối diện An Lập Quân đi rồi, Trần Tái Lệ liền cầm một bó hành lá, ngồi ở chỗ ngồi bọn họ vừa mới ngồi, đấm hai cái sau thắt lưng của chính mình, sau đó vừa lột hành lá vừa nói chuyện cùng An Lập Quân.
“Dạ, mới vừa về tới”.
“Em đi làm ở đâu? Rất xa hả? Nếu gần, bình thường cuối tuần liền về rồi, chị vẫn là lần đầu thấy em đó”.
“Không đi làm, tự làm buôn bán nhỏ ạ”.
“Ai nha, em cũng là tự làm buôn bán nha? Ha ha, thật là nhìn không ra đó, chị thấy em nhã nhã nhặn nhặn vầy, còn tưởng em ngồi văn phòng chớ. Theo chị, buôn bán tự do hơn so với đi làm, chính là mệt nha, ái chà chà, như hai ngày nay vậy, người ta đều nghỉ lễ lớn, chị còn phải liều mạng già làm việc này”.
“Nhà chị buôn bán thật tốt nha”.
“Tạm ổn, ha ha”.
“Bún gạo này cũng ăn ngon lắm”.
“Hì, nguyên liệu ngon, muốn không ngon cũng đều khó”.
“Ôi chao, em ngược lại nhanh tay lên chút đi, lúc này còn trốn việc hả?”. Bên kia La Cảnh Lượng bận không ngơi tay thúc giục vợ gã.
“Em xem, này lại bắt đầu đòi mạng rồi”. Trần Tái Lệ trêu ghẹo một câu cùng An Lập Quân, vội vàng đáp hai câu tới đây, tới đây với hướng bên kia, sau đó để hành lá lột sạch dưới vòi nước rửa một chút, cắt thành hành băm cung ứng cho bên La Cảnh Lượng.
Đồ của quầy ăn uống nhà này ăn ngon là ăn ngon, chính là rất mắc, một tô canh khoai lang nấu bún gạo, không có một chút thịt thà, tô cũng không lớn, liền mười tệ, giữ bữa ăn nghe được không ít người oán giận, bà chủ nói bún gạo nhà họ mua một cân hơn mười tệ, khoai lang một cân còn ba tệ rưỡi đó, sản phẩm chính tông của Ngưu Vương trang.
Nghe được ba chữ Ngưu Vương trang này, An Lập Quân cũng cảm thấy có chút tò mò, tuy rằng mấy năm nay cô vẫn ở bên ngoài, nhưng mà cũng chú ý không ít topic trên diễn đàn của bản địa bọn họ, thường thường nhìn tới có người nhắc tới Ngưu Vương trang, giống như rất khác biệt, lần này cô định thuê phòng ở bên Lò Rèn, nghe nói chủ nhà chính là ông chủ La Mông của Ngưu Vương trang.
An Lập Quân lấp no bụng rồi, cũng không gấp gáp, liền dọc theo đường cái chậm rãi đi hướng trên núi, trên đường còn chạm mặt mấy tốp người từ trên núi xuống dưới, có lái xe, cũng có nam nữ già trẻ kết bạn đi, phần lớn trong tay học đều cầm một hai quả trứng luộc nước trà, cũng có một số người xách cái giỏ.
“Không được, hôm nay nhiều người lắm, muốn giật giải quá khó”.
“Ngày mai còn tới nữa không?’.
“Tới, sao lại không tới? Dù sao ở nhà rãnh rỗi cũng là rãnh rỗi, nói không chừng còn có thể thắng cái giỏ trở về đó”.
“Oa! Mới nãy mấy ông có nhìn thấy cái giỏ lớn của giải nhất không vậy? Bên trong còn có một bình rượu sơn trà đó, nghe nói chỉ là cái bình rượu đó đều mấy trăm tệ rồi!”.
“Mấy trăm tệ còn mua không được, thời gian trước có người nghe nói lúc Vương Đại Thắng bọn họ uống rượu, đều muốn tìm La Mông mua rượu sơn trà, rượu dương mai gì đó của La Mông, anh ta chính là không chịu bán”.
“Rượu sơn trà, rượu dương mai tính gì chớ? Nghe nói qua rượu cẩu kỷ chưa?”.
“Rượu cẩu kỷ có gì hay chớ, nhà tui cũng ngâm, chính là cẩu kỷ khô mua trong tiệm của bọn La Mông đó”.
“Thôi đi, người ta không phải dùng cẩu kỷ khô ngâm, là dùng cẩu kỷ tươi ủ, ông lão cách vách nhà tui chính là phơi nắng cẩu kỷ cho La Mông, nghe nói năm nay đám cẩu kỷ hái về đầu tiên, anh ta liền không phơi nắng bán ra, toàn bộ ủ rượu cẩu kỷ, liền chôn ở dưới đất của Ngưu Vương trang”.
“Chôn ở đâu vậy?”.
“Hỏi thăm cái này có ích lợi gì? Không nghe nói qua lần trước chuyện trộm khỉ hả, mấy tên săn trộm đó, chính là bị bọn họ truy đuổi tới ngay cả giày đều rớt, đó vẫn là ở trên núi đó, dưới chân núi ông dám đi trộm một cái thử xem?”.
“Ai nói muốn trộm chớ, tui chính là hỏi một chút”.
“Này, ông không ăn quả trứng đó hả? Cho tôi đi?’.
“Nghĩ đẹp quá, chừa cho em gái tôi”.
“Ôi, thật không hỗ là ông anh nhị thập tứ hiếu”.
*Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
“Hôm nay sợ đông người nên không mang nó tới, khóc tới giọng đều khàn rồi”.
“Mấy ông nói có phải La Mông hơi keo kiệt hay không, làm việc một tiếng rưỡi giùm anh ta, mới cho hai quả trứng”.
“Người ta đồng dạng cũng là làm việc một tiếng rưỡi, còn được một giỏ bảo bối đó”.
“Ài, tay chậm chính là hết cách”.
“Không sao, tui ở gần mà, sau này tới nhiều luyện tập một chút, trình độ chậm rãi liền cao rồi”.
“Nghe nói sau này mỗi cuối tuần anh ta đều làm trận đấu này, mỗi cuối tuần chúng ta đều tới?”.
“Tới, sao không tới chớ?”.
Lúc An Lập Quân tới Lò Rèn, thời gian đã hơn năm giờ chiều rồi, mấy người nuôi bồ câu tại sân sau chăm sóc bồ câu. Hai vợ chồng Tôn Lâm Mộc tới trấn trên bày quầy bán khoai nướng rồi, chưa tới mười giờ tối là sẽ chưa về. Hôm nay Tiếu lão đại mang theo dì Vân và ba cô con gái nhà họ đều tới Ngưu Vương trang, buổi tối bác Lâm và ông cụ Mã đang ngồi ở trong sân, ông cụ ngại Ngưu Vương trang cử hành trận đấu rất ầm ĩ, liền không đi qua.
Hai ông lão này đang nói chuyện, thấy trong dân đi vào một cô gái nhã nhặn, nói muốn thuê phong ở Lò Rèn, ông cụ Mã lập tức lấy di động gọi cho La Mông, tính tính thời gian, lúc này trận đấu bên kia sớm đã xong rồi.
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, La Mông và Tiếu Thụ Lâm mang theo Bé Khỉ, còn có một nhà Tiếu lão đại liền cùng nhau lại đây.
Tuy rằng nhìn Bé Khỉ nhìn kỹ vẫn là có điểm khác với con nít bình thường, nhưng mà La Mông và Tiếu Thụ Lâm vẫn là nguyện ý để bé tiếp xúc nhiều cùng người ngoài, ngộ nhỡ nếu lời đồn loạn thất bát tao truyền ra, cùng lắm thì chết không thừa nhận là được, dù sao hộ khẩu đều làm xong rồi, bé con đã là của nhà bọn anh rồi, người khác còn có thể quản được rộng như vậy?
“Ai muốn thuê phòng vậy?’. La Mông vào sân liền hỏi.
“Chính là cô gái này, người của trấn Thủy Ngưu chúng ta, đừng thấy cô ấy một cô gái, chính là một thợ bạc đó”. Lúc này Bác Lâm và ông cụ Mã cũng đã nói chuyện không ít cùng An Lập Quân rồi.
“Xin chào”. An Lập Quân đứng lên chào hỏi cùng La Mông.
“Xin chào, cô là người của trấn trên chúng ta?”. La Mông hỏi cô ta.
“Đúng”.
“Làm sao chính mình một mình ra ngoài thuê phong ở vậy?’.
“Tuổi lớn rồi, hơn nữa em trai trong nhà cũng tới lúc kết hôn rồi”. An Lập Quân cười cười, nói.
“À”. Nghe cô ta nói như vậy, La Mông liền hiểu rồi, ở miền núi bọn họ này, trọng khinh nữ là hiện tượng phổ biến, hiện tại cha mẹ trẻ tuổi còn đỡ một chút, nếu người thế hệ trước, loại tình huống này liền tương đối khá nghiêm trọng.
Kế tiếp La Mông liền mở mấy cái phòng trống còn lại cho cô ta tự chọn, An Lập Quân vốn chọn một phòng đằng sau có cây hồng, nhưng mà ông lão Thôi lại thương lượng cùng cô nói một người bạn nuôi bồ câu của mình qua một thời gian nữa sẽ dọn tới đây, sân sau có cây đối bọn họ nuôi bồ câu mà nói càng thích hợp, hỏi cô có thể chọn một phòng khác hay không, An Lập Quân rất sảng khoái đồng ý tìm một phòng nhỏ khác.
Sau đó chính là trả tiền thuê ký hợp đồng, La Mông cũng không phải lần đầu cho thuê phòng, những việc này làm tới kêu thuận buồm xuôi gió. Tiếu Thụ Lâm ôm Bé Khỉ tới sân sau xem bồ câu nhà người ta, bé con này còn nhìn chăm chú.
“Reng……Reng…….”. Lúc đang đăng ký số chúng minh nhân dân, di động trong túi quần La Mông vang lên.
“A lô, chuyện gì vậy?”.
“Gì? Đất? Ở đâu?’.
“Thượng du con suối nhỏ, à, tôi biết chỗ đó có một mảnh đất hoang”.
“Muốn, sao không muốn”.
“Bao nhiêu tiền?”.
“Được, anh mua nó giúp tôi, tới khi đó cho anh hai trăm cân rượu dương mai”.
“Rượu cẩu kỷ? Này không được, tôi tổng cộng cũng không làm bao nhiêu”.
“Được rồi, hai trăm cân rượu dương mai, ngoài ra cho anh hai bình rượu cẩu kỷ”.
“Bao nhiêu tiền anh chi trước, sau đó tôi trả lại cho anh”.
“Chuyện gì vậy?”. Lúc này Tiếu lão đại bưng một thố nho rửa sạch rồi liền ra tới rồi, gọi mọi người ăn nho.
“Mã Từ Quân nói muốn mua giúp con một mảnh đất”. La Mông cúp máy, nói.
“Vị trí ở đâu vậy?’. Tiếu lão đại hỏi La Mông.
“Đi xuống từ chỗ này, vừa tới mép đường của trấn Thủy Ngưu, cũng là bên cạnh con suối nhỏ, trước đây lúc con đi học, mọi người đều đổ vật liệu xây dựng ở chỗ đó, bây giờ liền trống không, mọc lên rất nhiều cỏ dại”. La Mông vừa đăng ký tin tức chứng minh nhân dân của An Lập Quân vừa nói với Tiếu lão đại.
“Ta biết mảnh đất đó, vốn còn muốn ra sức tóm lấy nó, nếu con muốn, liền bỏ qua vậy”. Tiếu lão đại vừa ăn nho vừa nói chuyện.
“Nếu cha muốn thì cứ lấy ạ, con cũng không nhất định không thể không lấy”. La Mông nói xong đưa một bản hợp đồng tiền thế chấp và chứng minh nhân dân đưa cho An Lập Quân, thủ tục thuê phòng liền coi như làm xong rồi.
“Ta cũng không nhất định liền không thể không lấy, con nói chút coi, mua mảnh đất này định làm gì?’.
“Xây nhà”. La Mông nói xong dựa vào trên lưng ghế, cũng cầm nho ăn, một bên còn gọi An Lập Quân cũng ăn.
“Muốn xây cái kiểu gì?”. Tiếu lão đại hỏi La Mông.
“Liền làm cái chung cư diện tích nhỏ”. Kỳ thật La Mông sơm có ý tưởng này rồi, nhưng mà trước đây tiền trong tay anh vẫn khá căng, gần đây anh kiếm tiền kiếm tới rất thuận lợi, đúng lúc Mã Từ quân lại nói có mảnh đất thích hợp với anh, vì thế anh liền suy nghĩ làm chuyện này.
“Diện tích nhỏ? Ỏ chỗ chúng ta đoán chừng khó bán lắm”. Nếu trong thành phố, số lượng nam nữ độc thân nhiều, hơn nữa cũng khá có cơ sở kinh tế, chung cư diện tích nhỏ liền tiêu thụ tốt khá tốt, ở trấn Thủy Ngưu này, người bình thường mua nhà đều là phải ở cả gia đình, nếu diện tích nhỏ liền không thích hợp lắm.
“Không bán, con cho thuê trước”. La Mông nói.
“Từng tháng thu tiền thuê con không thấy phiền hả?”. Tiếu lão đại nói.
“Không phiền ạ, tâm tình thật sự vui sướng”. La Mông cười ha ha ha ha, nói với mấy người lão Thôi: “Hôm nay đúng lúc ngày mùng 1, lát nữa các người bắt bồ câu tháng này cho tôi đi”.
“Ta thấy cái diện tích nhỏ của con, vẫn là không thể thực hiện được”. Tiếu lão đại nghĩ như thế nào đều cảm thấy kế hoạch này của La Mông không dùng được.
“Cha tới khi đó lại nhìn “. La Mông một bộ bộ dáng tự tin tràn đầy.
“Còn có hậu chiêu gì, con nói ta nghe chút đi”. Tiếu lão đại không kiên nhẫn.
“Tiền thuê từng tháng hơn một ngàn tệ, thuê đủ hai mươi năm, căn phòng đó liền đưa cho bọn họ”.
“Ý gì? Cái này có gì khác với trả tiền theo kỳ chứ?”.
“Con không cần thanh toán trước, hơn nữa chỉ ký hợp đồng cùng người không có bất động sản, chủ yếu là hướng tới người trẻ tuổi không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, thuê phòng không ở được, nhất loạt hủy hợp đồng”.
“Vậy chung cư đó khi nào có thể xây xong”. An Lập Quân bên cạnh nhịn không được liền hỏi.
“Chờ mua được mảnh đất đó liền khởi công, nếu thuận lợi, năm sau cô có thể dọn vào ở rồi”. La Mông cười nói.
“Được!”. Đôi mắt của An Lập Quân sáng ngời trước nay chưa từng có, có được một tổ ấm nhỏ thuộc về chính mình, một cái nguyện vọng đơn giản mộc mạc như vậy, tại thời đại bây giờ, cũng đã thành rất nhiều giấc mộng xa xỉ xa không thể thành của người trẻ tuổi.