*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay mười lăm tháng tám Ngưu Vương trang giết một con heo, ăn tới một đám người của tứ hợp viện miệng đầy dầu mỡ, La Mông còn phát phúc lợi cho bọn họ, mỗi người một cặp cua, hai hộp bánh trung thu, lại mở một bình rượu dương mai hai mươi cân, tối cùng ngày những người này liền uống thả phanh.
Ngày này ông La, Tiếu lão đại cũng đều tới căn nhà nhỏ của bọn La Mông, ăn cơm xong lại bày cái bàn trên ban công lầu hai, trái cây ngắm trăng sáng, thẳng tới hơn mười giờ tối mới về hết.
Tết trung Thu vừa qua chưa tới hai ngày, Hồ Đàn Phong tới tìm La Mông.
“Nghe nói tên nhóc cậu cũng mua một mảnh đất? Sao rồi? Thủ tục đều làm xong rồi?”.
“Thủ tục còn chưa xong, nhưng mà việc này ván đã đóng thuyền, chạy không được”. La Mông vẫn phải có chút tín nhiệm ấy đối Mã Từ Quân.
“Tôi nghe Vương Đại Thắng nói, làn này cậu định xây tòa chung cư?”.
“Dạ”.
Hồ Đàn Phong cân nhắc từ ngữ một chút, hỏi La Mông, nói: “Vậy tới khi đó mảnh đất đó vào tay rồi, cậu định làm sao?”.
“Làm sao gì?”. La Mông bị ông ta hỏi tới như lọt vào trong sương mù.
“Tòa nhà đó không thể tự cậu xây, dù sao cũng phải có cái công ty mới được”. Hồ Đàn Phong vừa nhìn, La Mông đây là tay mơ hoàn toàn, sự tình bây giờ thật sự là khó nói một chút, ít nhiều trong nghề chen rách đầu đều không chiếm được, một người chả biết cái quái gì, lại là để cậu ta mua mảnh đất vào tay rồi.
“Tự mình không xây được?”. Dù sao La Mông không phải làm ngành này, trước đó anh chỉ biết là đủ năm chứng nhận liền coi như hợp pháp rồi, không nghĩ tới đằng trước năm chứng nhận còn có cánh cửa khác.
“Này khẳng định không được, cậu phải có năng lực khai phá thương nghiệp”.
“Cái này làm sao có được?”. La Mông nhịn không được nhíu, địa ốc thứ này quả nhiên không phải người người có thể chơi đùa được, chỉ ngẫm lại cái năm chứng nhận kia liền đủ phiền toái rồi, không nghĩ tới nơi này còn có một cái phiền toái.
“Làm không tốt, quá trình còn rất phiền toái, sau này nếu cậu không định làm ngành này, hay là thôi đi”. Hồ Đàn Phong thấy La Mông liền không giống như là định làm ngành này, hàng này về trấn Thủy Ngưu cũng lâu rồi, còn chắp nối được hai tuyến Tiếu lão đại, Mã Từ Quân, nhưng quan hệ trong thị trấn trong huyện, một cái cũng chưa thấy cậu ta kéo qua, tính tình này sao làm địa ốc đây?
“Vậy làm sao giờ?”. La Mông liền hỏi Hồ Đàn Phong, người này là tay già đời trong ngành này, khẳng định có chiêu.
“Nếu cậu tin tôi, chuyện này liền thông qua cái công ty trong tay tôi làm vậy”. Hồ Đàn Phong cũng có lòng muốn kéo quan hệ cùng La Mông.
Nghe nói lúc này vì chuyện mảnh đất này, ngay cả Mã Hồng Quân đều ra mặt rồi, Mã Hồng Quân là ai, hiện giờ ở Đồng thành, ông cụ Mã sở dĩ có thể có mặt mũi lớn như vậy, trong đó hơn phân nửa, đều vẫn là xem trên mặt mũi ông ấy là cha của Mã Hồng Quân.
“Này đương nhiên được!”. La Mông vừa nghe lời này của ông ta, tâm tình nhất thời liền khoan khái.
“Tới khi đó chúng ta lại ký một cái《thỏa thuận hợp tác khai phá》, cậu chuyển mảnh đất đó tới bên công ty tôi trước, chờ khai phá hoàn thành, tôi sẽ chuyển nhượng tòa nhà về cho cậu, phí chuyển nhượng chỉ cần triệt tiêu cùng phí chuyển nhượng đất đai trước đó liền được rồi”. Hồ Đàn Phong và La Phong nói đại khái một chút phương thức hợp tác, suy nghĩ một chút lại hỏi một câu: “Cậu tin tưởng lão Hồ tôi chứ?”.
“Tin chứ! Sao không tin chứ?”. La Mông đó là một trăm yên tâm đối ông ta.
Hồ Đàn Phong ở trấn Thủy Ngưu có thể nói là cây cao bóng cả, trừ phi ông muốn tiền muốn điên rồi, bằng không cũng tuyệt đối không thể làm chuyện đó, một khi xé rách mặt cùng La Mông, này nhưng tuyệt đối phải thương gân động cốt, không nói tới La Mông chàng trai này tương lai tuyệt đối là hậu hoạn vô cùng, quan hệ của ông ở bên Đồng thành cũng trước không nói, chỉ là một cái Tiếu lão đại có thể khiến ông chịu không thấu rồi.
Hồ Đàn Phong không ngốc, La Mông cũng không ngốc, việc này còn có cái gì không tin được chứ? Lúc này Hồ Đàn Phong có thể nói lời này, rõ ràng chính là ý muốn giao hảo cùng La Mông, có lợi không chiếm vương bát đản*, não La Mông úng nước mới đẩy loại chuyện tốt này ra bên ngoài.
*vương bát đản” một câu chửi có nghĩa là đồ ràu rụt cổ
“Vậy đi, đúng lúc tối nay tôi hẹn mấy người ăn cơm, cậu đi hay không? Trước giới thiệu bọn họ cho cậu làm quen một chút”. Năm chứng nhận tiếp theo, Hồ Đàn Phong cũng có chỗ dùng được tới La Mông, hai người bọn họ đồng thời làm chuyện này, cùng nhau dùng sức, này khẳng định là làm chơi ăn thật.
“Đi, mấy giờ ở đâu?”. La Mông cũng rất sảng khoái.
“Cậu biết [Nhất Phiến Xuân] của Vĩnh Thanh chúng ta? Thời gian là bảy giờ rưỡi, ghế lô đã đặt xong rồi, buổi tối lúc tôi đi ra ngoài gọi cậu một tiếng, tới khi đó chúng ta cùng nhau đi qua”.
“Hẹn mấy người, đều có những ai vậy?”. La Mông lại hỏi, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, La Mông cũng là lần đầu chính thức tiếp xúc cùng những người đó, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Sau đó Hồ Đàn Phong liền nói có những ai cùng La Mông, lại cùng nói mấy người kia và chính mình đều rất thân quen với La Mông, tối nay chính là ăn một bữa cơm thôi, bảo La Mông không cần nghiêm trang quá.
Tuy rằng nói không cần nghiêm trang quá, nhưng cũng không thể không coi trọng, chiều này La Mông vừa về nhà liền lục lọi tủ quần áo, lấy ra bộ đồ trước đây lúc lăn lộn trong thành phố tốn giá tiền cao mua về.
Tuy rằng thời gian đã trôi qua hai ba năm rồi, nhưng mà hàng này lúc ấy vì tiết kiệm chi phí mua sắm quần áo, quần áo phần lớn đều là mua cái loại này kiểu dáng độ bền cao này, lúc này lấy ra mặc thật cũng không có vẻ lỗi mốt, dù sao đồ nam mà, mặc tới mặc lui vẫn chính là kiểu dáng như vầy thôi.
“Cậu nói tóc tớ có phải hơi dài hay không?”. Sau khi La Mông ủi thẳng thớm quần áo xong lại mặc thử, may mắn, thân hình không xảy ra thay đổi gì, quần áo mặc ở trên người vẫn là vừa người như cũ, nhưng mà nếu nhìn kỹ, so với hai ba năm trước đây vẫn là thiếu một ít phong lưu và tiêu sái, thêm mấy phần tự tin và trầm ổn, đây là dấu vết thời gian lưu lại trên người anh.
“Là hơi dài, nhưng mà bây giờ vẫn là đừng đi tiệm cắt tóc, tóc mới cắt nhìn ngố lắm”. Tiếu Thụ Lâm ngồi ở trên giường nhìn La Mông thay quần áo, La Mông mặc áo sơ mi còn rất đẹp mắt, lúc hai người bọn họ mới gặp hàng này còn rất chú ý hình tượng, hàng ngày ăn mặc rất là phong cách, hiện tại không được rồi, cả ngày không phải áo ba lỗ chính là áo thun (= áo phông).
“Cũng đúng, tiệm cắt tóc của trấn trên chúng ta đều rất bạo dạn hạ kéo, một lần cắt tóc một hai tháng đều khỏi cần lại đi cắt nữa”. La Mông cười nói.
“Tới khi đó nếu cậu uống rượu thì đưng lái xe”. Quốc lộ đường núi của vùng bọn họ nhưng không phải đùa giỡn được, bản thân Tiếu Thụ Lâm nếm qua thiệt hại một hồi lơ là mất cảnh giác, mạng nhỏ này suýt nữa đều xong đời rồi.
“Sẽ không uống bao nhiêu rượu cùng bọn họ”. Hôm nay trường hợp này khẳng định không thể uống rượu thả ga, bằng không tới khi đó những người đó cũng sẽ không khen anh hào sảng, chỉ sẽ coi anh là kẻ lỗ mãng.
Buổi tối trước xuất phát, Tiếu Thụ Lâm và La Mông cùng nhau tới trong rừng cây ăn trái bên ngoài nhà bọn họ hái một giỏ quýt, bây giờ là lúc trái quýt đang đỏ, trên cây ba mươi cây quýt kết xuất ra trái cây bản thân bọn anh khẳng định ăn không hết, nhưng mà không mang tới trấn trên bán, đều bị tên Mã Từ Quân bao hết rồi.
Sau khi trải qua cái sự kiện bị ngoại trừ kia, tên Mã Từ quân không những không thu liễm, còn ý đồ lấy phương thức bao hết man thiên quá hải*, dứt khoát liền không để người của trấn Thủy Ngưu ăn được quýt của Ngưu Vương trang, cho rằng như vậy có thể cho ít kéo chút giá trị cừu hận có thể cho chính mình.
*Man thiên quá hải: là 1 trong 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại, có nghĩa là Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn
Hơn sáu giờ năm mươi phút, La Mông xách một giỏ quýt liền cùng Hồ Đàn Phong cùng nhau vào Nhất Phiến Xuân, cùng đi còn có con cả Hồ Hoán Thành của Hồ Đàn Phong, tuổi Hồ Hoán Thành này còn lớn hơn một chút so với La Mông, con trai đều không nhỏ rồi.
Lúc bọn họ vào ghế lô, bên trong có ba người đã tới rồi, đang nói chuyện, Hồ Đàn Phong chào hỏi bọn họ, lại giới thiệu La Mông cho bọn họ làm quen, sau đó gọi đồ ăn trước, không bao lâu, những người khác liền lục tục đều tới rồi, Hồ Đàn Phong lại là một phen giới thiệu, mọi người lại là chảo hỏi một chút.
“Quýt này ngon! Giống gì vậy, trước đây tôi như thế nào chưa thấy qua?’. Thừa dịp khoảng trống đồ ăn còn chưa bưng lên, mọi người liền lột ăn mấy trái quýt La Mông man tới, vừa ăn một múi, dĩ nhiên là cực kỳ mỹ vị.
“Giáo sư Kim của đại họ Nông Nghiệp tỉnh chúng ta năm nay mới vừa cho tôi, vô cùng khó trồng, bây giờ còn chưa có cách mở rộng”. Lúc này hiển nhiên không phải lúc nên khiêm tốn. Mỗi người trong ghế lô đều là có máu mặt, vì đề cao giá trị con người của chính mình không thể tháp một đoạn so với người khác, lúc nên thể hiện còn phải thể hiện.
“Đường lối của cậu còn rất rộng, đều móc nối được cùng giáo sư đại học Nông Nghiệp tỉnh”. Người nọ nửa đùa cười nói.
“Ông còn không biết việc này à? Biết Mã Đinh Lương không, chính là chú nhỏ của Mã Hồng Quân, trước đây liền làm giáo sư tại đại học Nông nghiệp tình chúng ta, bây giờ người ở tại Ngưu Vương trang đó, cái đường này tám phần chính là ông ấy hỗ trợ liên hệ”. Người đàn ông tuổi lớn hơn một chút liền nói.
“Không sai, tôi cũng nghe nói qua việc này”. Hồ Đàn Phong cũng tiếp lời.
“Quýt này thật đúng là rất đặc biệt, mấy người nhìn màu thịt này có phải đỏ một chút so với quýt bình thường hay không?’.
“Tôi thấy đỏ không ít so với quýt bình thường”.
“Tép thịt này, mỗi tép đều lớn như hạt cơm vậy, mấy người xem xem”.
“Chủ yếu vẫn là mùi vị này, chuẩn!”.
“Ài, La Mông à, chỗ cậu còn có bao nhiêu quýt vậy, hôm nào tôi cũng mua một chút từ chỗ cậu”. Tuổi La Mông đều nhỏ hơn so với những người này, nhưng mà trên bàn cơm thật cũng không ai kêu anh là tiểu La.
“Tổng cộng cũng không mấy cây quýt, đều bị người ta bao hết rồi”. La Mông nói.
“Sao có thể để người ta bao hết chứ? Lại là Mã Từ Quân hả?”. Hiện giờ Mã Từ Quân ở khu vực bọn họ nhưng có tiếng tăm rồi, nhưng mà giống như cũng không là cái mỹ danh gì. (mỹ danh = danh tiếng tốt đẹp)
“Ài, thời gian trước nhà các cậu bán mận Quý Lăng, tôi liền muốn đi mua hai trái ăn thử một chút, kết quả tới chậm rồi, đều nói mận Quý Lăng của nhà các cậu bị Mã Từ Quân mua hết rồi, ôi chao, tôi sống tới từng tuổi này còn chưa nếm qua mận Quý Lăng là mùi vị gì nữa”.
“Chờ sang năm mận chín, tôi giữ lại mấy trái lớn cho anh”. La Mông cười nói.
“Vậy thì tốt, quýt năm nay, cậu cũng chừa lại chút cho tôi đi, đừng đều cho họ Mã bọn họ”.
“Được, ngày mai tôi liền hái một giỏ cho mọi người, tới khi đó mọi người cử người tới Ngưu Vương trang lấy, dù sao bên cửa tiệm là không thể để, bị người thấy được liền giữ không được”. Người ta đều mở miệng rồi, La Mông cũng không tốt lại từ chối, một hơi liền đáp ứng rồi.
Trước đó anh không muốn kéo những quan hệ này, chính là sợ những chuyện phiền toái này, thật không phải tiếc chút đồ này, thật sự là quan hệ này càng kéo sau này lại càng phức tạp, anh có tôi không có, một cái không cẩn thận sót một người, bạn liền làm mích lòng người ta, mỗi người đều giống nhau vẫn không được, không thể hiện ra được đãi ngộ đặc thù của nhân vật quan trọng nào đó.
“Cậu chủ cả nhà họ Mã có thể đồng ý sao, không phải nói báo hết rồi?”. Hồ Đàn Phong hỏi.
“Anh ta còn có thể nói gì?”. La Mông cười cười, nói: “Thật sự không được, cháu liền nói bị khỉ trên núi trộm”.
“Ha ha ha! Này được đó!”.
Giữa lúc cười nói người phục vụ cũng bắt đầu lên đồ ăn rồi, mấy người trên bàn lại hỏi La Mông chuyện khỉ, La Mông tự nhiên không thể bóc mẽ việc này ra ngoài, liền nói lúc bị bọn nó trộm táo gặp qua một lần, chính là xa xa chụp tấm hình, đàn khỉ trên núi cụ thể thế nào anh cũng không tinh tường.
Thức ăn của “Nhất Phiến Xuân” chủ yếu lấy vị thanh đạm là chủ, ở trên việc chọn nguyên liệu cực kỳ chú ý, sản vật của sông hồ biển cả cũng không ít, La Mông ăn một con cua lớn, cảm giác kém không kém nửa điểm một điểm so với cua trong ruộng nhà mình, món khác ăn cũng bình thường, quanh năm suốt tháng ăn tay nghề của Hầu mập, miệng đều bị dưỡng kén ăn rồi.
Rượu nhưng thật ra xoàng xĩnh, ngoại trừ một chai rượu vang một chai rượu trắng, còn lại chính là một chai đồ uống, là một người đàn ông trung niên cao gầy gọi, nghe nói là có bệnh bao tử, không uống rượu, những người khác trên bàn cũng đều không khuyên, này quả nhiên là một bữa ăn cơm, mọi người ăn no uống no, tính chất xã giao không đậm.
Trong lúc vô tình La Mông nhìn lướt qua chai đồ uống này, liền phát hiện hoa văn trên bao bì có hơi nhìn quen mắt, lại nhìn kỹ, thứ này không phải trái mâm xôi, hồi nhỏ anh cũng hái không ít, mùa xuân năm nay anh còn đặc biệt lên núi hái một hồi cho Tiếu Thụ Lâm nữa.
mâm xôi
nước ép mâm xôi
Anh rót một ly nếm thử, hương vị thật đúng là không tồi, lại nhìn nhìn bao bì, bên trên toàn là tiếng Anh, ngẫm lại mấy người đang ngồi cũng không khả năng lắm uống hàng giả kém chất lượng, thú này tám phần chính là hàng nhập khẩu.
“Nước trái cây này không tồi, khỏe mạnh, nghe nói còn có thể phòng ung thư, đối trái tim cũng tốt, chúng tôi thường thường đều có gọi”. Một người trên bàn thấy La Mông cầm chai nước trái cây nhìn, liền nói với La Mông, hiện giờ mọi người chú ý khỏe mạnh, mấy người đang ngồi cũng như vậy.
“Không phải trái mâm xôi trên núi chúng ta, một chai này phải bao nhiêu tiền?”. Sau khi thân quen cùng bọn họ, La Mông thật cũng không có vẻ rất khách sáo.
“Ở chỗ này bán, tầm khoảng 100 tệ, bên ngoài rẻ một chút”.
“Mùi vị cũng không tệ lắm”. La Mông lại uống một ngụm, cảm giác thật rất ngon, nếu chỉ cần không lấy Ngưu Vương trang làm tiêu chuẩn.
Nói xong mấy người trên bàn lại nới tới chuyện trái mâm xôi, mấy người trong đó chính là đi ra từ nông thôn, nói chính mình hồi nhỏ mùa gì hái trái dại đó, nói một hồi chủ đề liền lệch xa rồi, người một bàn coi như là chuyện trò thật vui, bữa cơm này ăn tới khách và chủ cực vui.
Lúc giải tán bọn họ còn không quên nhắn La Mông, bảo anh ngày mai nhất định phải nhớ rõ giữ lại quýt cho bọn họ, La Mông đầy miệng đáp lời, chuyện đều đáp ứng rồi, anh còn có thể quên sao?
“Thằng nhóc cậu còn rất cừ khôi, mấy người hôm nay đều ấn tượng tốt đối cậu”. Sau khi hai tốp người tách ra, tại lúc dừng xe trên đường, Hồ Đàn Phong liền nói với La Mông.
Hôm nay La Mông ở trên bàn cơm biểu hiện thong dong hào phóng không kiêu ngạo không nịnh hót, tư duy còn đặc biệt tinh tường, nói chuyện có tình có lý, còn tốt hơn so với đoán trước của Hồ Đàn Phong, hai thằng con ông, chỉ cần có một đứa có thể giống như La Mông, chính ông có thể an tâm về hưu dưỡng lão rồ. Ài, đều là số mệnh.
“Tạm ổn”. La Mông cười cười.
“Hai ngày này cậu đánh tiếng cùng Mã Từ Quân, tới khi đó bên tôi lại liên hệ cùng cậu ta, chứng thực xong chuyện đất đai sớm một chút, sau đó mới bắt đầu chạy thủ tục sau đó”. Nếu La Mông là một cổ phiếu blue chip, Hồ Đàn Phong liền càng sẵn lòng thân cận một chút cùng cậu ta.
*Loại cổ phiếu blue chips (BCs) thường được hiểu là có thu nhập ổn định, cổ tức thấp và độ rủi ro thấp. Rất nhiều cổ phiếu BCs được lấy là cơ sở để tính chỉ số của thị trường chứng khoán như chỉ số Dow Jones.
“Được, cháu lập tức gọi điện thoại cho anh ta”. La Mông cũng dứt khoát.
“Cái này, quýt hôm nay……..”. Hồ Đàn Phong có hơi ngại ngùng mở miệng, mới nãy giỏ quýt của La Mông mang tới, cuối cùng chưa ăn hết, cũng đều bị tên kia chia cắt mang về nhà, Hồ Đàn Phong không thể không biết ngượng tranh giành cùng bọn họ, lúc này đành phải tìm La Mông hỏi.
“Ngày mốt, ngày mốt cháu chừa nhiều chút cho chú, tối nay hái được một giỏ, ngày mai lại phải hái một sọt, bên Mã Từ Quân liền không bao nhiêu, nếu ngừng cung hàng cho anh ta, tên kia khẳng định giậm chân cùng cháu”. La Mông biết nhà bọn họ nhiều người, số lượng ít còn chưa đủ chia một người một trái nữa.
La Mông về tới trong nhà, Bé Khỉ và Kim Tử đều đã ngủ rồi, nghe được động tĩnh của anh trở về, từ trong ổ nhìn nhìn, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ rồi, đèn trên lầu còn sáng, Tiếu Thụ Lâm còn chưa ngủ.
“Sao còn chưa ngủ?’. Sau khi La Mông lên lầu, liền thấy Tiếu Thụ Lâm cầm hái cái óc chó trong tay đang xoa xoa.
“Về rồi? Hôm nay ăn cơm cùng họ thế nào?’. Tiếu Thụ Lâm ngừng động tác trong tay, kéo màn vải nhung dày bên tường ra, thả hai cái óc chó kia lên cái giá.
“Tạm ổn, cũng chỉ một kiểu vậy thôi, trước quen mặt đã, chờ thêm mấy ngày lúc có việc đi tìm, càng dễ mở miệng”. La Mông hướng chính mình vắt ngang trên giường, nói với Tiếu Thụ Lâm: “Nhưng thật ra nếm được một món đồ uống rất không tồi, trái mâm xôi, còn nhớ rõ chứ?’.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm đáp.
“Thứ đó làm thành nước trái cây hương vị còn rất ngon”. La Mông nói xong lại xoay người ngồi dậy từ trên giường, mở notebook ra bắt đầu tra tài liệu, anh nhớ kỹ mấy chữ cái tiếng Anh nhập vào máy tính, rất nhanh tìm được tin tức liên quan của món nước trái cây này.
“Mâm xôi?”. Tiếu Thụ Lâm cũng lại gần cùng xem.
“Cái này dễ đông khô*, tộc đi làm và vân vân, vừa làm việc vừa còn có thể nhét miệng hai cái nữa, sạch sẽ, mất chất dinh dưỡng cũng không nghiêm trọng”.
*đông khô: là quá trình tách nước hoặc dung môi khác từ sản phẩm đông lạnh bằng quá trình thăng hoa. Sự thăng hoa xảy ra khi một chất lỏng đông lạnh ở thể rắn chuyển trực tiếp sang thể hơi mà bỏ qua pha lỏng. Ngược lại, trong quá trình sấy truyền thống ở nhiệt độ phòng từ pha lỏng thường làm thay đổi chất lượng của sản phẩm sấy, và phương pháp này chỉ có thể áp dụng được với một số vật liệu sấy dễ dàng. Tuy nhiên, trong sấy thăng hoa, vật liệu sấy không đi qua giai đoạn thể lỏng, và do đó sản phẩm sau sấy ổn định, dễ sử dụng và có tính mỹ quan cao.
hiểu đơn giản là sấy khô xong màu sác hình dáng vẫn đẹp không bị khô quắt như sấy khô thông thường, mùi vị ngon hơn
“Tra xem một bộ thiết bị đông khô đại khái phải bao nhiêu tiền?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi.
“Mấy chục vạn, có thể mua”.
“Được đó, tới khi đó lại đông lạnh chút rau dưa trái cây khác cùng bán”.
“Vậy mấy ngày nay chúng ta mua cây con trước?”.
“Mua về cậu định trồng ở đâu?”.
“Loại cây này nhưng dễ trồng, chịu được cằn cỗi chịu được khô hạn, trước đó đất hoang không trồng lương thực hoa màu chúng ta giữ lại đều có thể trồng, tốt nhất không cần trồng quá xa, ngay tại dưới chân núi”.
Mùa loại mâm xôi này chín là ở tháng ba tháng tư âm lịch, khi đó đúng là lúc những người già trên Ngưu trang nhàn rỗi nhất, việc nặng bọn họ làm không được, việc nhẹ lúc ấy còn rất ít, hoa màu trong ruộng đều còn chưa thành thục.
La Mông lập tức liền lên mạng đi tìm mấy nhà buôn bán cây giống mâm xôi bên Đồng thành, trong đó lân cận Đồng thành có một cái gọi là hợp tác xã nông nghiệp gì đó, liền có kinh doanh loại cây giống này.
Ngày hôm sau La Mông liền giao chuyện trong nhà cho đám người Tiếu Thụ Lâm và Tiếu lão đại, ông La, lại dặn dò chuyện một sọt trái quýt cùng Trần Kiến Hoa, chính mình sáng sớm liền lái xe đi trong thành phố, lúc trở về, thùng xe của anh đều chứa đầy, đằng sau còn đi theo một chiếc xe tải lớn, trong thùng xe cũng là tràn đầy, chứa toàn bộ đều là cây giống mâm xôi.