Ngưu Nam

Chương 181: Chương 181




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Củ sen thứ này đối người đến của trấn Thủy Ngưu nói vẫn đều là giống ngoại lai, cho tới bây giờ chỉ mua qua tại chợ, không thấy người địa phương bọn họ trồng qua, năm nay Ngưu Vương trang trồng một đám củ sen chín lỗ, vừa bán hạt sen lại bán lá sen còn bán củ sen, khiến cho không ít dân bản xứ đều rất mê tít.

Trước đó Ngưu Vương trang cũng từng tung ra không ít thứ tốt, nhưng mà mấy thứ này một phần bởi vì giá thành rất cao, phiêu lưu lớn, người của trấn trên không dám dễ dàng làm theo, còn có một phần còn lại là bởi vì rất bình thường, ví dụ như nói dưa hấu của Ngưu Vương trang, nhiều người trồng rồi, người khác trồng như thế nào, cũng trồng không ra trình độ kia của Ngưu Vương trang.

Lúc này củ sen khác biệt, củ sen ở bên bọn họ xem như đồ mới mẻ, hơn nữa cho dù trồng không ra trình độ của Ngưu Vương trang, chỉ cần có thể trồng ra trình độ của củ sen ngoài chợ, không phải liền được rồi? Một cân củ sen trong chợ bọn họ cũng phải bán mấy tệ đó, một chút cũng không rẻ.

Một năm này củ sen của Ngưu Vương trang trồng tốt, sang năm nếu nhà ai nếu có thể dùng củ sen của bọn họ trồng, này khẳng định phải tốt hơn so với củ sen mua về từ bê ngoài, nhưng mà mọi người nghĩ thì nghĩ, thật cũng không ai không biết xấu hổ mở miệng cùng La Mông.

La Mông đại khái có thể đoán trước tới tình huống này, nhưng mà gần đây anh đang bận chuyện chạy năm loại chứng nhận, tòa nhà trấn trên kia cũng xấp xỉ phải khởi công rồi, vừa là thiết kế lại là tiền hàng, việc này cũng đủ anh tốn một chút thời gian, tạm thời liền không nghĩ sâu về chút chuyện củ sen này.

Tuy rằng Hồ Đàn Phong ký《Thỏa thuận hợp tác khai phá》cùng La Mông, đồng ý giúp La Mông ra mặt khai phá mảnh đất này của anh, nhưng mà có chút thủ tục cụ thể, vẫn là phải La Mông tự quyết định, đặc biệt khoản tiền xây dựng, tại thời buổi tiền sinh tiền này, cũng không tốt yêu cầu người khác giúp bạn ứng ra một khoản tiền lớn như vậy, hơn nữa bản thân Hồ Đàn Phong cũng đang chuẩn bị khai phá một cái tiểu khu, đúng là lúc dùng tiền.

Thời gian này La Mông không phải đi theo Hồ Đàn Phong chạy năm loại chứng nhận, chính là giám sát những người trên núi cố gắng kiếm tiền giúp anh, đồ chua của nhà bọn họ bán cũng không tệ lắm, hơn hai giờ chiều liền mở quầy.

Quầy liền bày tại ven đường cửa tiệm của bọn họ, đằng sau cửa tiệm còn có một gian phòng nhỏ, trước đây là phòng bếp của chủ trước, lúc này liền chuyên môn dùng để trữ hàng, đằng trước bán hết rồi, lại tới đằng sau lấy, bán tới giờ ăn cơm tối mới coi như xong, có đôi khi khách hàng không ngừng, bọn họ cũng không tốt vội vã dẹp quầy, khứ thủ thường thường phải bán tới trăng treo trên đầu cành.

“Râu của Trịnh Bác Luân sao lại để lại rồi?”. Giữa trưa hôm nay cơm nước xong, La Mông theo thường lệ tới Ngưu Vương trang quan tâm một chút tiến triển của các phương diện công tác, trong lúc vô tình phát hiện mấy ngày tước Trịnh Bác Luân mới vừa cạo sạch sẽ mặt lại nuôi một mặt đầy râu rồi.

Mấy ngày trước vì để gã ta cạo râu, La Mông chính là mất một ít công sức, cho đám người Hầu mập mỗi người hai trái trứng bồ câu, lại ra một rổ quýt sắp hết mùa của nhà bọn anh, mới làm cho người này cạo sạch bộ râu ông chú kia, Trịnh Bác Luân khuôn mặt sáng ngời xuất hiện, quả nhiên không có khiến anh thất vọng, sâu sắc cảm thấy quýt và trứng bồ câu của chính mình đều là tốn thật sự giá trị, sao bây giờ lại để râu lại rồi?

“Anh ta nói không râu không quen, liền giống như không có mặc quần áo”. Hầu mập mới không quan tâm Trịnh Bác Luân để hay không để râu, tốt nhất tới khi đó lão Chu lại cho chính mình mấy trái quýt mấy trái trứng bồ câu nữa, bảo bọn họ lại đi làm một hồi đả thông tư tưởng cho gã ta.

“Cởi đều cởi rồi, bây giờ làm gì còn muốn mặc vào vậy? Trơn nhẵn một hồi không phải liền quen sao?”. Không để râu thật tốt! Mỗi lúc tới lượt Trịnh Bác Luân bày quầy, tiền lời liền phải cao hơn không ít so với bình thường, Lâm Khoát, Liễu Như Hoa kiếm được cũng không nhiều như gã ta.

“Yên tâm đi, bây giờ không lưu hành mốt râu rậm, liền để chút râu quai nón thôi”. Bên cạnh, Trần Kiến Hoa nói.

“Râu quai nón liền râu quai nón”. Lão Chu suy nghĩ một chút, thỏa hiệp, nếu người ta không quen không mặc quần áo, tốt xấu vẫn phải chừa cái quần lót cho gã chứ. Kiếm tiền thứ này, tầm mắt phải là nhìn xa một chút, thật muốn dồn ép người ta nóng nảy, cẩn thận tới khi đó gà bay trứng vỡ.

râu quai nón

Nói chuyện một chút bố trí các mục công việc cụ thể trong khoảng thời gian gần đây của Ngưu Vương trang cùng Trần Kiến Hoa, sau đó lại tới chỗ Lâm Xuân Ngọc lý giải tình hình tài vụ hai ngày này một chút, tiếp theo lại nói một lát cùng Thang Viện.

Thang Viện này tới Ngưu Vương trang cũng được một thời gian rồi, quả nhiên giống như chính cô ta nói vậy, không có bị 0 điểm, bên trong còn giúp đỡ đường tiêu thụ một cái container của Tiếu Thụ Lâm. Chẳng qua trước mắt chính cô ta tiếp về đều vẫn là một ít đơn hàng nhỏ, bởi vì hàng mới xuất ra không lâu, hàng đều còn tại bập bềnh trên biển chưa có tới trong tay bạn hàng, sau đó có thể có đơn hàng ngược về hay không rất khó nói, nếu có thể có đơn hàng ngược về, tỷ lệ xuất hiện đơn hàng lớn liền sẽ cao một chút.

“Không tệ, làm tốt vào”. La Mông vỗ vỗ bả vai của cô ta, cô gái này tuyệt đối là một Saburo* tham công tiếc việc, thuộc loại loại hình có thể ăn có thể làm, tuy nói là lao động trí óc, ăn uống lại nửa điểm không hề kém so với đàn ông làm việc trong ruộng, theo như lời của bản thân cô ta, cô chính là thuộc cái loại loại hình phải ở dưới tình huống năng lượng dồi dào, đầu óc mới có thể chuyển khai.

*Tìm hiểu thêm về Saburo tại đây: vi.wikipedia.org/wiki/Sakai_Saburō

“Mười đôi giày bệt này, hai ngày nữa gởi FedEx cho cô ấy”. Tối hôm qua Thang Viện trò chuyện cùng một bạn hàng nữ bờ đại dương dối diện lệch múi giờ cho tới một giờ sáng, cuối cùng đối phương liền đặt hàng mười đôi giày bệt cùng cô, lại mở đầu kỷ lục của đơn hàng nhỏ nhất trong khoảng thời gian này của cô.

*FexEd: hãng chuyển phát nhanh quốc tế

“Lát nữa cô tới phòng cách vách đóng gói xong, liền viết đưa cho quản sự Trần, bảo anh ta ngày mai lúc chất hàng cho Cực Vị lâu, bảo hai chàng trai kia giúp mang đi gởi”. Nơi này bọn họ là địa phương nhỏ, muốn gởi FedEx phải đi Đồng thành, hiện giờ hai chàng trai Cực Vị lâu này cũng thân quen cùng bọn họ, sau bảy giờ sáng mỗi ngày tới đây, ngay cả bữa sáng đều là ăn ké của Ngưu Vương trang, nhờ bọn họ giúp một việc cũng không khó gì.

“Lão Chu, có người tìm”. Lúc này thanh âm của Hầu mập ở dưới lầu vang lên, tuy rằng Bàn tử này rất ít vận động, trung khí nhưng rất đủ, đại khái là bởi vì dinh dưỡng rất tốt.

“Tới liền”. La Mông nói xong liền đi xuống lầu rồi, hai cái óc chó trong tay, như trước không rời không bỏ xoa xoa, hiện giờ anh cũng không trông cậy vào chúng nó có thể lên màu rồi, liền muốn xem xem cuối cùng xoa ra chính là cái dạng gì.

“La Mông à, là chúng ta a”. Trong viện tử dưới lầu một ông lão nói.

“Ông chú Bảy ạ, hai người sao lại tới đây vậy?”. La Mông nói xong vội vàng dẫn bọn họ tới chỗ râm trong viện tử ngồi, ông chú Bày này liền ở tại từ đường của bọn anh, coi như là một trong những ông lão quản lý từ đường họ La của bọn anh, trong tộc có cái chuyện gì, mấy ông lão bọn họ thường thường đều là phải ra mặt.

“Không chuyện gì, lại đây ngồi một chút”. Ông chú Bảy cười cười, thái độ này, nhưng hòa ái hơn so lúc trước đó La Mông tới từ đường cho bọn La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh vào gia phả, đi cùng ông ấy còn có một ông lão tuổi nhỏ hơn một ít, La Mông đại khái biết ông ta, kêu La Đức Sinh, là bên dòng chính.

“Đúng lúc bây giờ đậu hoa nên ra rồi, mọi người chờ, cháu đi lấy mấy chén”. La Mông nói xong đi trong lán làm đậu hủ múc một thố đậu hoa, lại từ phòng bếp múc một chén nước sốt, ngoài ra lại xắt một chén hành băm, đặt trên cái mâm nhỏ, bưng tới trong viện tử.

đậu hoa (thấy giống tàu phớ của miền Bắc và đậu hủ nước đường của miền Nam á)

“Đậu hoa này ngon, trong cái tiệm trấn trên của các cháu không phải cũng có bán thôi, ta thường thường đều phải đi ăn”. Ông chú Bảy ăn mấy miếng đậu hoa, khen nói.

“Này ngon hơn, mới vừa làm xong, ăn ngon hơn so với trong tiệm”. La Đức Sinh cũng nói như vậy.

“Thích liền ăn nhiều một chút, qua lát nữa liền nên ăn cơm tối rồi, hai ông ở chỗ cháu ăn cơm hẵng về”. La Mông nói.

“Không được, không được, ngại lắm, lát nữa người ta còn tưởng rằng là ông già tham ăn tới từ đâu”. Ông chú Bảy ha hả cười nói.

“Hài, này có gì, người già trên núi nhiều mà”.

“Ài, ngọn núi này cháu làm tốt lắm, mấy ngày nay, thiệt nhiều ông lão bà lão đều nói cùng ta chỗ cháu tốt. ở đây náo nhiệt thư thái, ăn cũng ngon, ngày trôi qua an nhàn”. Ông chú Bảy bên từ đường sở dĩ có cái nhìn mới đối La Mông, cùng những người già trên núi cũng liên quan rất lớn.

Trước đó tuy rằng ông cảm thấy La Mông không chịu thua kém, nhưng mà chướng mắt cậu ta thích đàn ông, lúc này lại cảm thấy, thích đàn ông phụ nữ cũng không quan trọng như vậy, quan trọng nhất là lòng dạ tốt, tuy rằng trước có chút lớn lên chệch chường, nhưng mà nguồn gốc con người vẫn là chính.

“Cháu cũng không lỗ lã gì, bọn họ đều làm việc cho cháu mà”. Nói thật La Mông cảm thấy chính mình mời những người già này làm việc là thật có lời, giúp anh làm rất nhiều việc linh tinh vụn vặt không nói, ngay cả danh tiếng tốt đều truyền ra giúp anh, đừng xem thường việc này, ở loại địa phương nhỏ bọn họ muốn sống yên ổn, danh tiếng chính là rất trọng yếu quan trọng.

“Đúng rồi, ông chú Bảy, hôm nay hai người tới tìm cháu là vì chuyện gì vậy ạ?”. La Mông cũng không cho rằng hai ông già này thật là tới đi dạo.

“Ài, là như thế này, gia tộc La thị chúng ta ở trấn Thủy Ngưu, trước kia cũng là từng nở mày nở mặt, hiện tại sa sút rồi, nhiều hộ gia đình đều sống không được tốt lắm, năm nay không phải cháu trồng một đám củ sen sao, chúng ta chính là muốn bàn bạc một chút với cháu, xem có thể cho bọn họ chút củ sen giống hay không?”. Ông chú Bảy thật cũng không phải thích quanh co lòng vòng, La Mông vừa hỏi, ông liền nói ra mục đích tới đây của chính mình.

La Mông vừa nghe bọn họ là tới vì chuyện này, lập tức liền nói: “Này có gì đâu, hai ngày trước cha cháu còn nói với cháu chuyện năm tới muốn cho người trong làng cùng trồng củ sen mà, cháu đều đồng ý rồi, nếu người của từ đường chúng ta cũng muốn trồng, năm nay cháu liền để lại nhiều củ giống một chút, muốn bao nhiêu tới khi đó hai ông cộng lại một chút, cho cháu một con số”.

“Người của làng các cháu cũng muốn trồng?”. La Đức Sinh cùng đi tới cùng ông chú Bảy liền hỏi.

“Mọi người đều là ham cái mới mẻ mà, trước đây còn có người tìm cha mẹ cháu thăm dò ý tứ”. Lời này nhưng là thật, tuy rằng trong làng không ai trực tiếp nhắc chuyện này cùng La Mông, nhưng mà lúc mọi người nói chuyện trên trời dưới đất cùng ông La, Lưu Xuân Lan, cũng thường thường sẽ dò hỏi ý tứ của bọn họ.

“Nhiều người trồng, tới khi đó giá sẽ giảm hay không?”. Bộ dáng của La Đức Sinh có vẻ có hơi lo lắng, dù sao địa phương bọn họ nhỏ, thị trường có hạn.

“Này hẳn là sẽ không, làng chúng ta còn có một cửa tiệm online mà, nếu giá ở trấn trên chúng ta không cao, tới khi đó bọn họ lập tức sẽ đăng đồ lên mạng bán, bên Vĩnh Thanh cũng có thể phát triển một chút”.

La Mông biết, đứng ở góc độ của từ đường, đương nhiên hy vọng đồ càng hiếm lạ càng tốt, nhưng mà La Mông cũng không muốn làm như vậy, nói trắng ra là, làm như vậy đối cá nhân anh mà nói đó là hại lớn hơn lợi, cho người này không cho ngươi kia, cuối cùng nhất định đắc tội với người. Trấn Thủy Ngưu tổng cộng chính là một đại phương lớn như mông gà, anh tốt tôi tốt mọi người tốt liền tốt rồi, làm gì còn làm chuyện phiền toái này.

“Như vậy cũng tốt, dù sao sau này cháu còn phải phát triển ở trong làng mà”. Ông chú Bảy nhưng thật ra nhìn thoáng hơn so với La Đức Sinh.

“Ai bảo phải vậy chi, hơn nữa hơn phân nửa làng chúng ta đều là họ La của chúng ta, cháu cũng không có thể nói cho một số người lại không cho một số người, này đắc tội nhiều người”. La Mông cười cười.

“Này có đắc tội người ta chớ, mỗi cuối tuần bọn họ còn tới chỗ cháu gánh phân trâu mà”. La Đức Sinh này hiển nhiên có chút trách cứ La Mông chỉ lo cho người cùng làng, lại quên mất những người cùng dòng họ của bọn họ.

“Sao có thể nới như vậy chứ, người ở cùng một làng, lui tới nhiều một chút đó là tự nhiên”. Ông chú Bảy liền nói.

“Ông Bảy…….”. La Đức Sinh lại muốn nói gì đó.

“Còn muốn nói gì? Sớm biết rằng anh tính tình ngang bướng thế này, ta liền không mang theo anh đi ra ngoài”. Bộ dáng của ông chú Bảy như là có chút mất hứng.

“Bác cả nói cũng đúng, là cháu sơ sót”. La Mông vội vàng nói, hai ông lão này kẻ xướng người hoạ cũng cực kỳ không dễ dàng.

“Ài, này liên quan gì cháu chớ, từ đường chúng ta cũng chính là lúc có việc mọi người chạm mặt, ngày thường mọi người còn không phải đều phải lo kiếm sống mà”. Nhất là một nhánh của làng Đại Loan bọn họ, vốn không thân thiết cùng bên dòng chính bọn họ.

“Phải, phải, lúc trước lúc mới vừa đậu đại học, trong tộc chúng ta còn cho cháu một vạn tệ mà, khi đó một vạn tệ chính là một số tiền lớn, mấy năm nay cha cháu còn nhớ kỹ mà”. La Mông nói.

“Cháu thằng nhóc này, chính là nhớ tình cũ”. Ánh mắt của ông chú Bảy nhìn La Mông hiền lành biết bao, những năm gần đây từ đường bọn họ trải đường xây cầu làm không ít chuyện tốt, cũng giúp đỡ qua không ít học sinh nghèo khó, nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy, có thể làm ăn thành công, còn có thể nói lời này cũng những ông lão bọn họ, này thật đúng là không nhiều lắm.

“Này đều là cần phải mà”. La Mông bị ông ta nhìn tới có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút nói: “Vầy đi, hai năm nay cháu trồng ra rau dưa lương thực, đều chọn giống tốt chính mình giữ lại trồng, lát nữa cháu đưa các ông cầm về, trong tộc chúng ta nếu nhà ai có đất trồng, các ông liền xem mà đưa cho họ”.

“Tốt quá, này đều thực tế hơn so với bất cứ thứ gì!”. Lúc này La Đức Sinh lại nói.

“Lúc này lại cao hứng?”. Ông chú Bảy cười nhìn gã ta một cái, nói với La Mông: “Bác cả Đức Sinh cháu chính là nông dân, trong mắt ngoại trừ phân trâu chính là hạt giống, tính tình rất thẳng thắn”.

“Hài, cha cháu cũng như vậy”. La Mông cũng là sau đó mới biết, thì ra năm đó sau khi anh rời khỏi trấn Thủy Ngưu, lời đồn về anh ngay tại trấn trên bị người truyền tới rất lợi hại, trong tộc cảm thấy mất mặt, có một hai người không kiềm chế được, liền nói muốn xóa tên La Mông khỏi gia phả, khi đó ông La còn ầm ĩ qua cùng người ta.

Có lẽ là bởi vì sự kiện này, hiện tại La Mông ở trấn Thủy Ngưu coi như là người có uy tín danh dự, bên từ đường nhưng vẫn không có động tĩnh gì, nhà bọn họ vẫn là không thân thiết cùng nhà bên dòng chính.

“Đúng, đúng, Mười Sáu nó cũng là cái tính tình này”. Ông chú Bảy cười tới có chút cứng ngắc.

Lúc trước từ đường bọn họ nói muốn xoá tên của người ta, lúc này lại bảo ông tới cửa lôi kéo quan hệ, ông cái mặt già này thật là có chút không giữ được. Đám lão già kia, bản thân ngại tới, cứng rắn nói ông và bên La Mông thân nhất bảo ông đi ra mặt, cùng đi theo tới vẫn là La Đức Sinh thẳng tuột này.

“Ài, hai người chờ một chút trước, cháu đi trong kho hàng xem một chút đều có một ít hạt giống gì”. Thấy không khí có chút xấu hổ, La Mông vội vàng chuyển hướng đề tài, đối với chuyện trước đây trong từ đường có người đề nghị xoá tên anh, La Mông thật không ghi hận lắm, dù sao tập tục xã hội là như vậy, ra chuyện như vậy, bên từ đường cảm thấy mất mặt cũng thực bình thường.

Lát sau La Mông từ trong kho hàng tìm ra rất nhiều hạt giống, liệt kê lên một tờ giấy đựng tốt từng túi, cuối cùng đựng trong một cái túi lớn giao cho hai ông lão này, bọn họ cầm đồ, liền nói phải đi về rồi, La Mông vốn còn muốn giữ bọn họ ăn cơm, thấy giữ không được, liền lái xe đưa hai người bọn họ tới từ đường họ La.

“Ài, thế nào rồi?”. Thấy hai người này trở về, mấy ông lão chờ ở trong từ đường vội vàng liền nghênh đón.

“Chuyện trồng củ sen nói tốt rồi, tới khi đó chừa cho chúng ta, bảo tính tổng lại trước một chút, xem xem rốt cuộc muốn bao nhiêu”. Ông chú Bảy nói xong liền ngồi xuống một cái ghế, bên cạnh liền có người vội vàng rót ly nước cho ông, ông cụ này tuổi cũng không nhỏ.

“Cái đó là gì vậy?”. Có người thấy La Đức Sinh cầm một cái túi lớn liền đi hướng con đường đằng sau, vội vàng liền hỏi.

“Thằng này, muốn làm gì vậy? Đều lấy về bên này rồi, tới khi đó xem xem có bao nhiêu người muốn trồng, chúng ta xem rồi phân phối”. Ông chú Bảy gọi lại gã ta.

“Bây giờ trấn trên chúng ta còn có mấy người trồng trọt chứ, liền cho cháu thôi”. La Đức Sinh không tình nguyện lại lộn trở lại.

“Thứ gì vậy?’. Mấy ông lão khác nghe mà không hiểu gì hết.

“Hạt giống”. Ông chú Bảy nói.

“Hạt giống của Ngưu Vương trang hả?’. Nhóm ông lão vừa nghe, ánh mắt đều sáng rồi.

“Ừ, mói nãy La Mông cho, mấy ông già chết bằm mấy ông, chỉ biết để tôi làm chim đầu đàn, một phen tuổi, xấu hổ tới tôi……”. Ông chú Bảy nói xong liền bắt đầu lải nhải lẩm bẩm.

“Ối chà, thật là hạt giống của Ngưu Vương trang a, các ông xem hạt rau hẹ này, thật lớn thật tốt! Này là bí đỏ ha, ai nha, bí đỏ của Ngưu Vương trang đó là rất ngon, xem xem còn có gì, ai nha, hạt bắp này, thật sự là vừa lớn lại tròn a…….”. Lúc này ai còn nghe ông chú Bảy lải nhải a.

“Tránh ra, mấy thứ này tôi mang về, tôi tới phân phối”. Lúc này ông chú Bảy liền nói.

“Ông Bảy à, cho tôi một chút hạt rau hẹ, con trai con dâu tôi ở Vĩnh Thanh bán bánh bao chiên*, nếu nhà mình có thể trồng ra rau hẹ ngon, buôn bán khẳng định phải náo nhiệt a”. Một ông lão hói đầu mặt bóng lưỡng vội vàng liền nói.

bánh bao chiên

“Cho, khẳng định phải cho, hai ngày này mấy ông đi một chút tới các hộ gia đình trong tộc, hỏi một chút ai còn muốn trồng trọt, bảo bọn họ tới đây lấy hạt giống, không muốn trồng cũng đừng vào góp vui”.

“Phát cho chúng ta một ít trước đi?”. Một ông lão nói.

“Còn không biết bao nhiêu người muốn mà, sao phát chớ? Lại không biết mỗi người có thể phát bao nhiêu?”. Ông chú Bảy nói lầm bầm.

“Cho trước một chút thôi, cho một chút thôi, sau đó nếu có nhiều lại bù thêm cho tôi”. Ông lão mới nãy muốn hạt rau hẹ liền nói, sớm một ngày mang hạt giống về, ông là sớm một ngày trồng xuống, tới khi đó dựng cái lán nhỏ ở sân sau nhà ông, mùa đông cũng có thể sinh trưởng.

“Vậy cho ông mấy hạt trước”. Ông chú Bảy nhìn ông ta một cái, vươn bàn tay run run rẩy rẩy, từ trong túi lớn bốc một nắm hạt rau hẹ cho ông ta.

“Này được bao nhiêu chớ, trồng ra còn chưa đủ xào một dĩa nữa”.

“Ài ài, tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, cho tôi một chút hạt bắp”.

“Tôi lấy đậu tây”

“…….”

“Ông bao nhiêu năm rồi đều không trồng trọt, học người ta muốn hạt giống gì chớ?”.

“Đó là trước đây, rau trồng ra nhà mình ăn không hết, bán đều bán không được, hiện tại có thể giống nhau? Mỗi ngày bao nhiêu người tới trấn trên chúng ta mua rau, tới khi đó tôi bày cái sạp ngay tại bên đường, nói không chừng cũng có thể kiếm chút tiền”.

“Nhà tôi cũng có mảnh đất bên con suối nhỏ, qua thời gian nữa cũng cày xới nó”.

“Bên con suối nhỏ tốt đó, nghe nói năm nay cây cỏ bên bờ suối nhỏ của trấn trên chúng ta đều mọc tươi tốt hơn so với năm ngoái, khẳng định khẳng định đất thần của Ngưu Vương trang theo nước suối chảy xuống tới”.

“Hắc hắc, nhà tôi có mảnh đất hoang lớn bên con suối nhỏ, tới khi đó một nửa trồng rau một nửa trồng củ sen”.

“Này đều hoang phế bao nhiêu năm rồi, nhưng phải tốn chút công sức mới có sửa sang tốt”.

“Gấp gì, bây giờ còn sớm mà, cách mùa xuân sang năm còn có hơn nửa năm thời gian”.

“Ài, Đức Sinh à, sớm như vậy liền về rồi? Còn chưa tới giờ ăn cơm mà”.

“Cháu đi chỉnh lý đất trước”.

Chiêu nay sau khi La Mông trở về, tìm La Chí Phương và Trần Kiến Hoa nói chuyện cùng nhau một lát, chủ yếu là nói một chút chuyện chừa củ sen giống cùng bọn họ, mặt khác chính là bàn bạc cùng bọn họ, sang năm trên Ngưu Vương trang phải trồng ít củ sen chín lỗ một chút.

Tới khi đó trấn Thủy Ngưu thiệt nhiều người đều trồng loại củ sen này, La Mông liền không làm cạnh tranh cùng người ta, bọn họ đổi trồng củ sen bảy lỗ. Củ sen chín lỗ giòn non nhiều nước, thích hợp món xào, củ sen bảy lỗ mềm mà không giòn, thích hợp hầm canh, bởi vì hàm lượng tinh bột cao có thể dùng để chế biến bột củ sen.

bột củ sen

Đối với bố trí của La Mông, La Chí Phương cũng không có ý kiến gì, đứng ở góc độ của gã, làm nhiều thử nhiệm, với gã mà nói là có lợi không hại, dù sao hiện tại là làm công cho La Mông thôi, học thêm chút tay nghề, tích lũy chút kinh nghiệm, đối chính gã khẳng định có ưu đãi.

Quản sự Trần liền càng không ý kiến, gã chỉ để ý công tác nội bộ của Ngưu Vương trang, về phần hướng hào phóng, vẫn là để lão Chu đi làm.

Lại nói tới bên Mã Từ Quân.

Lần trước La Mông tặng một sọt quýt cho mấy người có chức quyền trong huyện, tính cách của mấy người này khác nhau, sau khi đều tự chia quýt trở về nhà, có im lặng ăn cùng người nhà của chính mình, cũng có thích khoe ra cùng người khác, bọn họ vừa khoe, tin tức rất nhanh lại lan truyền ——.

Trái quýt sản xuất từ Ngưu Vương trang, thật sự là tuyệt! Nghe nói là giống mới từ đại học Nông Nghiệp tỉnh, đặc biệt khó trồng, căn bản không mở rộng được, nhưng một khi trồng sống, bộ dạng một đám trái quýt đó liền giống như đèn lồng nhỏ, vừa đỏ lại lớn, ăn ngon xiết bao, mỗi múi thịt cây quýt kia óng ánh trong suốt, liền giống như mã não, đừng nói ăn, chỉ nhìn liền thư thái.

Ài, đáng tiếc chính là mua không được, đều bị ông chủ Mã của Cực Vị lâu Đồng thành bao sân rồi, biết Mã lão bản chứ? Chính là Mã Từ Quân của nhà họ Mã.

Gió thu thổi chân cua ngứa, tháng chín trăng tròn tháng mười trăng khuyết, ngày này, Mã Từ Quân tính toán thời gian, thời gian vàng ăn cua rốt cục tới rồi! Vì thế lại chạy con xe nhập khẩu phong cách kia, chạy tới trấn Thủy Ngưu, tại lúc đi qua tấm biển “Nhân dân trấn Thủy Ngưu chào đón bạn”, gã lại nhìn thấy mấy chữ “Ngoại trừ Mã Từ Quân” kia, hàng này nhìn trái nhìn phải không ai, định lại trộm lau đi.

Lau một cái, lau không trôi!

Lại lau, lau không trôi!

Lúc này hàng này dĩ nhiên là dùng sơn viết lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.