*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mầm đậu phộng, có một số người nói nó có độc gây ung thư, có một số người lại nói nó mỹ vị nhiều dinh dưỡng, lão Chu đều là mặc kệ những cái này, người của làng bọn anh vẫn đều có thói quen ăn mầm đậu phộng, liền gần giống như ăn mầm đậu Hà lan, mầm đậu tương mầm đậu xanh, chẳng qua bởi vì sản lượng đậu phộng không cao, quá trình gieo trồng thu hoạch còn rất phiền phức, các dân làng cũng không thích trồng lắm, mầm đậu phộng ở vùng bọn anh có vẻ càng hiếm thấy một chút.
Tưởng tượng tới mầm đậu phộng non giòn ngon miệng, lão Chu còn có chút ngồi không yên, làm sao còn có thể đợi tới trời mưa đậu phộng trong ruộng tự nảy mầm chứ, cùng Tiếu Thụ Lâm hai người trù tính, chính mình tự trồng mầm đậu phộng ngay tại trong nhà.
Kỹ thuật sản xuất mầm đậu phộng trên mạng liền có, lão Chu và TIếu Thụ Lâm nhà anh lên mạng dạo một vòng, lại mua mấy hộp xốp về, rải cát mịn thả đậu phộng mọc mầm lên, thùng xốp liền đặt tại bên trên lò sưởi âm tường, vì đảm bảo độ ấm, những ngày này lò sưởi âm tường của nhà bọn anh sẽ không lạnh quá, nhưng mà không thể quá nóng, bằng không liền ủ hỏng đậu phộng.
Đại khái là do độ ấm độ ẩm đều rất thích hợp, hoặc là do nước linh tuyền dùng rất tốt, lứa đậu phộng này mới một tuần mầm liền dài ra, hơn nữa mỗi một cọng đều lớn tới trắng tròn cực kỳ khả quan.
Lưu Xuân Lan hái một ít, xào cùng thịt heo của nhà bọn La Hán Lương, lại thả thêm mấy cọng hành xào chung, xào tới béo ngậy thơm ngào ngạt, lúc ăn cơm, mấy đôi đũa nhắm thẳng dĩa mầm đậu phộng này, cuối cùng ngay cả nước xào mầm đậu phộng đều bị Tiếu Thụ lâm chan cơm ăn.
“Mầm đậu phộng này rất ngon, lát nữa mang một ít qua cho mẹ con Hồng Phượng”. Cơm nước xong, ông La liền nói.
“Dạ, lát nữa con mang tới tứ hợp viện, vừa khéo buổi chiều chị ấy có việc phải tới đó một chuyến”. La Mông ăn uống no đủ, tựa vào sô pha ngáp một cái.
Bé Khỉ ngồi bên cạnh anh cũng là ngáp liên tục, gần đây bé con này nhìn cao lên rồi, bởi vì thời gian rời khỏi đàn khỉ có hơi lâu rồi, cũng không e ngại kéo cắt tóc nữa rồi, chút thời gian trước La Mông liền dẫn bé đi tiệm cắt tóc của trấn trên một chuyến, cắt tóc ngắn cho bé.
Nuôi mấy tháng, đầu tóc vốn khô vàng của Bé Khỉ cũng từ từ trở nên đen nhánh, lúc này mấy dúm tóc mềm mại dán tại cái trán, tôn lên màu da hơi đen và ngũ quan tinh tế của bé, cả người có vẻ càng điềm tĩnh.
Bình thường bất kể là trên núi hay là trấn trên, Bé Khỉ đều im lặng quan sát sự vật xung quanh, không thích nói chuyện lắm, cũng không giống phần lớn con nít khác hoạt bát hiếu động, bé con nhỏ như vậy, thế nhưng còn có thể xoa óc chó, vừa xoa chính là mấy tháng, đây chính là chuyện ngay cả rất nhiều người lớn đều không nhẫn nại làm.
Tuy rằng moi người ngoài mặt đều không nói gì, nhưng mà trong lòng vẫn là cảm thấy thằng bé nhà lão Chu nhận nuôi có hơi quái lạ.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng từng ngầm thảo luận việc này, đều cảm thấy bé con này tương lai khẳng định sẽ không hòa đồng lắm, nhưng mà hòa đồng hay không hòa đồng này cũng không quan trọng nhất, quan trọng là không bị người khác bắt nạt, vì thế gần đây bọn họ bắt đầu cố ý vô tình bồi dưỡng hứng thú của bé đối võ thuật, ví dụ như để Tiếu Thụ Lâm thường thường đánh một bài quyền gì đó trước mặt bé.
Có đôi khi hưng trí nổi lên, Tiếu Thụ Lâm cũng sẽ ở nhà dạy bé một chút, nhưng mà cũng không có để bé chính thức bắt đầu tập võ, bởi vì Bé Khỉ có bệnh tim bẩm sinh, tại trước khi loại bỏ tai hoạ ngầm này, hai người bọn anh cũng là không dám xằng bậy.
Ăn qua cơm trưa nghỉ ngơi một chút, La Mông liền bê hai thùng xốp lên trên xe ba bánh, chạy xe đi bên tứ hợp viện, trước đó mấy cái xe ba bánh này thật đúng là mua đúng rồi, hơn mười xe ba bánh ở trên núi dùng cực kỳ thuận tiện, xe đủ mã lực, trên Ngưu Vương trang rất nhiều nơi bọn nó đều có thể tới, hiệu suất cao so với dùng trâu.
La Mông chạy xe ba bánh lộc cộc tới tứ hợp viện, vừa vặn thời gian nghỉ trưa của bên này cũng đã hết, nên ra đồng đều ra đồng rồi, mấy người già trong sân đang không nhanh không chậm lột đậu, còn có phơi khoai lang khô bí đỏ khô, còn có hai bà bác đang ngồi ở dưới chân tường gọt khoai môn.
“Bàn tử đâu ạ?’. La Mông dùng xe ba bánh lại liền hỏi một câu”‘Chắc còn đang ngủ đó”. Bà bác cười nói.
“Đây là cơm tối muốn ăn khoai môn ạ? Lấy từ đâu vậy ạ?”. La Mông đột nhiên nhớ tới nhà anh hình như một thời gian rồi không có trồng khoai môn, gần đây trên Ngưu Vương trang cũng không trồng khoai môn, không biết có phải La Hồng Phượng cầm tới hay không, bây giờ chị ấy quen biết nhiều người, thường thường có thể từ làng này làng nọ mua chút đồ tươi ngon về.
“Là con trai của lão Đỗ, buổi sáng lúc tới đây chở phân trâu liền mang tới”. Bà bác hơi mập nói.
“À, suýt nữa liền quên mất, hôm nay thứ bảy”.
Bên lão Đỗ muốn phân trân còn rất nhiều, hơn nữa một năm nay bởi vì khô hạn, tôm hùm đất cũng không nuôi, chỉ trồng rau củ.
Trước đó bọn La Mông nuôi cua, cá bỗng muốn dùng con giun, nói một tiếng cùng lão Đỗ, ông ta không nói hai lời bảo con trai mình chở con giun qua đây, đó La Mông biết năm nay nhà ông ta trồng nhiều rau củ, ngoại trừ thứ bảy tự bọn họ tới đây chở phân trâu một chuyến, ngoài ra La Mông cũng chở qua nhà họ mấy lần.
“Khoai môn này không tệ, chỉ tiếc hôm nay xương cốt hôm nay không ngon, mất cả ngon”. Lúc này Bàn tử một đường xoa xoa ghèn mắt cũng từ trên lầu xuống dưới.
“Tầm tầm là được, mỗi ngày đều tiêu chuẩn cao như vậy làm sao chịu nổi chứ?”. Mấy món ăn mặn trên Ngưu Vương trang không chỉ mấy món, cũng không thể tự sản xuất ăn, bên tứ hợp viện này mỗi ngày tiêu hao thịt gà vịt bò cơ bản là mua ngoài về, tự sản xuất chỉ có trứng gà đậu hủ cùng các loại rau dưa rau muối cùng với rau khô.
“Trong này đựng cái gì vậy?”. Bàn tử gõ gõ cái hộp xốp trong thùng xe ba bánh.
“Mầm đậu phộng, buổi tối xào một dĩa đi, đừng dùng hết sạch, nhớ kỹ chừa một ít cho chị tôi”.
“Mầm đậu phộng? Tự anh trồng?”. Thịt mỡ trên người Bàn tử run lên, sâu ngủ lập tức chạy sạch hết.
“Ừ”. Lão Chu gật gật đầu.
“Ái chà ông chủ ơi! Sao anh nhiều tài đa nghệ như vậy?”. Bàn tử này vừa nịnh hót lão Chu, vừa nhanh và gọn mở nắp hộp thùng xốp ra, ngắt hai cọng mầm đậu phộng từ bên trong, trực tiếp bỏ vào miệng nhai.
“Thế nào?”. La Mông hỏi gã ta.
“Tươi! Ngọt”. Bàn tử cười tới cái mặt mập ú của gã thành một bông hoa: “Cuốn bánh tráng ăn ngon nhất”.
tui dịch thoát cái laoị bánh này đó, không biết kêu nó là gì luôn, sợ GG thấy có loại giống nó là bánh của Mexico tên là bánh Tortilla
“Bây giờ luôn?”. La Mông đại khái nghe hiểu được ý của gã.
“Đúng nha anh chủ, bây giờ anh đối bụng hay chưa? Tôi làm mấy cái bánh tráng cho anh lót bụng?”. Bàn tử vẻ mặt nịnh nọt.
“Được”. La Mông gật gật đầu, lấy di động gọi cho Tiếu Thụ Lâm: “Bé Khỉ dậy chưa? Bàn tử nói muốn làm bánh tráng”.
Hầu mập hang này vừa lại lại ham ăn không ưu điểm gì, chính là làm đồ ăn thật có chút tài năng, làm mấy cái bánh tráng, với gã mà nói chính là một bữa ăn sáng, từ trên chảo tới trên bàn, cũng chưa tới nửa tiếng đồng hồ, hàng này nói đúng, mầm đậu phộng này á, cuốn bánh tráng ăn rất ngon.
Lưu Xuân Lan và ông La ăn mấy cái, bụng no rồi trở về bên căn nhà nhỏ bên kia tiếp tục làm bánh quy, lúc La Hồng Phượng dẫn hai cô con gái tới đây, bánh tráng và rau ăn kèm cơ bản đều sắp ăn sạch rồi, La Mông lại bảo Hầu mập đi làm, Hầu mập nhào bột nhão xong xuôi, để bọn họ tự mình nướng, gã đi xào rau.
Nướng bánh cuộn cũng là một công việc cần kỹ thuật, dùng một cái chổi quét chấm bột nhão quét một cái lên đáy chảo, vừa không thể quá mỏng cũng không thể quá dầy, tại bếp chật chỗ quá không đủ rộng thoáng, Tiếu Thụ Lâm liền bưng bếp tới hành lang nướng, Bé Khỉ và La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh ngồi xổm bên cạnh mắt long lanh chờ đợi.
Tiếu Thụ Lâm nướng xong một cái thả vào trong dĩa, bọn nó liền cuộn mầm đậu phộng sư phó mập xão sẵn rồi vào trong, mấy ngụm liền ăn sạch. Tiếu Thụ Lâm chiên một cái bọn nó ăn một cái, ăn thẳng mười mấy cái, lúc này mới ợ một cái chưa thỏa mãn nhường chỗ cho người khác, sau đó Nha Nha, Đại Bảo mang theo Đông Nhất, Đông Nhị, cũng ngồi xổm ở chỗ đó……
“Gì vậy? Bánh tráng à, tui liền nói ngửi thật thơm mà, lão Chu, tui cũng ăn một cái nha”. Trong chốc lát, một ít người làm việc ở trên núi ngửi thấy mùi cũng tới đây rồi.
“Cái này ăn rất ngon! Cái giòn giòn này là gì? Không giống mầm đậu”.
“Lão Chu? Này là cái gì? Lát nữa tui phải mua chút mang về”.
“Mầm đậu phộng, giờ hết rồi, hôm khác đi”. Lão Chu suy nghĩ một chút, nếu có thể ủ đậu phộng mọc mầm rồi bán, giống như quả thật cũng có chút lời, ít nhất lời hơn nhiều so với bán đậu phộng luộc, hơn nữa đậu phộng của nhà anh thành thục rồi độ nẩy mầm cao, kiếm ổn không lỗ.
Chiều nay người tới ăn bánh tráng hết nhóm này tới nhóm khác, Tiếu Thụ Lâm nướng bánh tráng còn nướng ra hứng thú rồi, làm tới cũng rất hăng say, lão Chu vừa nhìn, bảo Hầu mập mang mầm đậu phộng còn lại xào hết đi, cuộn bánh tráng cho mọi người ăn.
Bọn Bé Khỉ đều ăn no rồi, La Mông bỏ một ít bánh tráng cuộn xong rồi vào trong một cái rổ nhỏ, để bọn bé mang qua cho Đông, Tây, Nam, Bắc. Thời gian trước tuy rằng La Mông đã dạy một nhà lão Đại thay phiên hóng gió như thế nào, nhưng mà Phì Muội và lão Đại nhưng không hề rời khỏi địa bàn của bọn nó, bình thường đều là để Đông Nhất, Đông Nhị đi theo Nha Nha, Đại bảo đi ra ngoài chơi.
Nếu mầm đậu phộng này được chào đón như vậy, lão Chu tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội làm ăn này, chiều cùng ngày lúc Tiếu Thụ Lâm đang nướng bánh tráng, anh liền gọi mấy tên lao động cường tráng trở về ăn bánh đi làm việc, dọn dẹp cái nhà khô làm bánh bao chay kia, định sau này dùng ủ mầm đậu phộng.
Ủ mầm đậu phộng cũng không khó, có thể là bởi vì nguyên vật liệu của nhà lão Chu rất rốt, cũng không có xảy ra tình trạng thối hết hoặc là không nảy mầm giống như trên Internet nói. Bình thường chỉ cần đảm bảo độ ấm độ ẩm cùng với không khí lưu thông, kịp thời loại bỏ mầm bệnh tránh bị lây nhiễm, nghe nói chỉ cần không mốc meo không có bị lây nấm mốc màu vàng, mầm đậu phộng chẳng những vô hại đối cơ thể người, giàu resveratrol, còn có thể có tác dụng phòng bệnh ung thư.
Gần đây ông chủ Mã rất cần mẫn tới Ngưu Vương trang, có việc không có việc tới trấn Thủy Ngưu quan tâm một chút tình trạng hoạt động của hồ bơi nhà gã, sau đó thuận tiện tới Ngưu Vương trang ăn ké một hai bữa cơm.
Trạng huống hoạt động của hồ bơi nhà gã đương nhiên là không tồi, cơ bản mỗi đứa con nít của trấn Thủy Ngưu đều bảo cha mẹ làm thẻ bơi một năm hoặc thẻ bơi một tháng, người lớn tương đối ít, một mặt là người của trấn trên tiết kiệm quen rồi, cho dù là vé vào cửa đã rất rẻ, nếu tiêu xài thời gian dài, cũng không phải hoàn toàn không áp lực, còn có chính là các phụ nữcủa trấn trên rất xấu hổ khi mặc đồ bơi.
“Mọi người nói xem, cháu làm cái ngày chuyên dành cho phụ nữ bơi được không?”. Trưa hôm nay Mã Từ Quân ăn ké cơm xong rồi cũng không vội đi, liền tám chuyện cùng mọi người trên Ngưu Vương trang.
“Này tốt nha, chờ cậu làm ra, ta cũng đi làm cái thẻ”. Một bà bác nói.
“Sao, không làm ngày chuyên dành cho phụ nữ mọi người liền xấu hổ không đi?’. Tên Mã Từ Quân này trà trộn trên Ngưu Vương trang còn rất quen thuộc, đều tám nhảm cùng tất cả người già trong viện tử.
“Ài, chủ yếu là mọi người rất quen thuộc”. Bà bác cười lên.
“Hơn nữa, cho dù ta muốn đi, chồng ta còn không đồng ý đâu, không phải ta nói, đàn ông của trấn trên thật là rất lạc hậu, ông chồng nhà ta đều tự đi mấy lần rồi, lại là không cho ta đi”.
“Đúng đó, mấy hôm trước người nào đó của trấn trên chúng ta đi, ôi chao, sau lưng đều bị người ta nói thành cái đạng gì không biết nữa”.
“Còn có người nói dáng người cô ta không đẹp, ha ha ha”.
“Đi hồ bơi liền thế nào cũng phải là dáng người đẹp, cho là đóng phim hả? Đồ ngốc này!”.
“Ai nha, nên vẩy nước đi”. Đang nói, một bà bác trong đó lấy di động ra từ trong túi quần, híp mắt nhìn một cái, vội vàng liền đứng lên.
“Tôi đi cùng bà”. Một bà bác khác cũng đi cùng bà, hai người nói xong liền đi hướng một nhà kho.
“Vẩy nước cái gì vậy?”. Mã Từ Quân hỏi. Gần đây Mã Đinh Lương nhận được lời mời, đi nước ngoài đi tham gia một cái hội nghị học thuật, thời tiết lạnh, ông cụ họ Mã cũng không thường tới bên tứ hợp viện này, chuyện mầm đậu phộng gã còn chưa nghe nói tới.
“Lão Chu giờ không phải đang ủ mầm đậu phộng sao, nghe nói ủ ra một cân phải bán mười lăm tệ, một cân đậu phộng có thể được hai ba cân mầm đó, hắc, nói nếu bán chạy, sau này sẽ không bán đậu phộng, chỉ bán mầm đậu phộng”. Chính là cái mầm đậu phộng mà thôi, cũng không phải cơ mật kinh doanh gì, các ông bà bác thuận miệng liền nói.
“Mầm đậu phộng? Ăn được không?’. Mã Từ Quân nhíu mày.
“Ăn ngon, mấy bữa trước không phải cuốn bánh tráng một lần a, vừa non lại giòn, rất thơm, ngon hơn nhiều so với mầm đậu”.
“Này có thể không ngon hơn so với mầm đậu sao? Một cân mười lăm tệ đó”.
“Này có thể không tiếc tiền mỗi ngày mua về ăn à? Lúc tết ăn một lần liền được rồi”.
“Tết nhất định phải mua”.
“……..”
Ông chủ Mã sờ sờ cằm, nếu không sao lại nói gần quan được ban lộc, chậc chậc, ở gần thì phải có ưu thế nha, sau đó gã móc di động ra gọi điện thoại cho La Mông.
“Nghe nói gần đây cậu đang làm mầm đậu phộng?”.
“Tin tức còn rất nhanh nhạy”. Đầu kia điện thoại La Mông cười nói.
“Đưa tôi trước một chút để tôi ăn thử”. Không ăn qua gã khẳng định là sẽ không mua.
“Chờ lứa mầm đậu phộng đầu tiên ra tới, tới khi đóp gởi mấy cân cho anh”.
“Bây giờ nếu thích hợp, cậu nhưng phải cung ứng nhiều thêm chút hàng cho tôi”. Gần hết năm rồi, trong khoảng thời gian này đúng là lúc kiếm tiền tốt nhất.
“Sợ là không nhiều được”. La Mông nói.
“Sao? Không phải năm nay trồng rất nhiều đậu phộng sao?”. Mã Từ Quân vừa nghe, này bất thhường nha.
“Mấy ngày trước bên Hồng Công đã đặt đơn hàng với tôi rồi, một tuần gởi hàng hai lần, mỗi lần đều phải không ít, giá rất hợp lý, tôi đồng ý rồi”
“Xa như vậy, chở qua tới còn không phải hư hết sao?”.
“Ngắt bỏ rể dùng xe giữ tươi chở qua, đi trước một chuyến thử xem, bình thường hẳn là không có vấn đề gì, nếu thật sự không được, vậy đành phải bỏ thôi”.
“Không phải tôi nói chứ, cậu làm việc này rất không có tình nghĩa, hai ta chính là giao tình lâu lắc rồi, chuyện mầm đậu phộng này, cậu cũng không nói gì cùng tôi, sao lại nói trước với họ vậy?”. Ông chủ Mã mặc kệ.
“Tôi không nói”. Lão Chu oan uổng.
“Vậy sao họ biết chứ?”.
“Hắc! Rất tà môn đó!”.