Chiều hôm sau Trần Cương tới trấn Thủy Ngưu, đầu tiên là đi nhà Thôi Bảo Khôn một chuyến, bàn một chút cùng ông ấy về chuyện cho La Mông thuê nhà cửa của làng bọn họ, sau đó lại gọi điện thoại cho La Mông, gọi mấy người của làng Thượng Thủy, đoàn người cùng nhau đi làng Thượng Thủy một chuyến, xem qua nhà cửa của các gia đình, kiểm tra một chút vấn đề điện nước, lại bàn bạc xong mấy ngày sau công tác lần lượt bảo trì đường dây điện của làng bọn họ phải phân chia như thế nào.
Bởi vì chính là sữa chữa và bảo trì đơn giản, cũng không định thuê người, tới khi đó La Mông chi vật tư, người của làng Thượng Thủy ra sức, dọn dẹp một chút nhà cửa của các gia đình, hai cái giếng lâu năm trong làng cũng phải súc rửa sạch sẽ, dây điện nên kéo lại liền kéo lại.
Đều là một ít nhà cửa cũ, tiền thuê tự nhiên cũng không mắc, hơn nữa La Mông cũng nõi rõ cùng bọn họ rồi, sau này bọn La Mông tại trong làng này trồng nấm, người của làng Thượng Thỷ mới tới đây làm việc, sẽ tận tực bố trí, chờ sau này nếu làng Thượng Thủy dựa vào cơn gió Đông La Mông này phát triển lên, dân làng của làng bọn họ càng là vô cùng được lợi, cho nên lúc này đây La Mông muốn thê nhà cửa của làng bọn họ, những người này đều là đồng ý trăm phần trăm, quá trình đều có vẻ rất dễ nói chuyện.
Buổi tối, đợi tới sau khi đám người đó tản đi, La Mông và trần Cương lại đơn độc đi một chuyến chỗ La Cảnh Lượng, bàn luận một chút công việc sau khi hợp tác.
Trần Cương người này rất có nhiệt tình, chẳng qua dòng đời cũng không dễ dàng, thanh niên nhiệt huyết bao nhiêu ở trên xã hộ lăn đi lộn lại cuối cùng lại té bầm dầm mặt mũi, nghĩ muốn vượt trội hơn người cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, điểm này trước đây La Mông cũng là tràn đầy thể hội.
“Dù sao cậu cũng là tự mình làm sự nghiệp, lần này lại quay về làm thuê cho người khác, tôi sợ cậu sẽ không thích ứng được”.
Sau khi tán gẫu một chút về chuyện trồng nấm cùng Trần Cương, La Mông nói như vậy, ý ở ngoài lời, Trần Cương là muốn trồng nấm cùng anh, hai người bọn họ sẽ chỉ là quan hệ thuê mướn sẽ không là quan hệ hợp tác, địa bàn của chính mình, lão Chu cuối cùng chính là muốn tự mình làm chủ.
“Mặc kệ là làm cho chính mình hay là làm cho người khác, chỉ cần có thể làm ra thành quả, có thể thật sự kiếm được tiền, có thể dài lâu có thể an ổn, vậy đều giống nhau”.
Trần Cương cũng đã nghĩ rõ rồi, lợi thế trong tay của gã quá ít, nhưng mà ỷ vào chính mình là người của làng Thượng Thủy, hơn nữa biết một ít kỹ thuật trồng nấm, muốn chia một chén canh từ chỗ La Mông, nhưng La Mông cũng không ngốc, bây giờ người biết trồng nấm nhiều mà, cho dù không có gã, người của làng Thượng Thủy cũng sẽ coi La Mông như thần tài sẽ không làm trái ý La Mông, có gã hay không có gã, kỳ thật chính là chuyện nhỏ.
Hiện giờ gã tuổi cũng là không nhỏ, ngoại trừ trong thẻ hồi mới ra xã hội tiết kiếm được chút tiền, cũng không có thành tựu khác, gã cũng cực kỳ thực tế, ở trong mắt gã, Trần Kiến Hoa, Lâm Khoát trên Ngưu vương trang, còn có Cao Tố Nữ bên siêu thị, chính mình chỉ cần noi gương theo bọn họ liền ổn rồi, cơ bản nửa đời sau có thể ăn uống không lo.
“Nếu như vậy, nếu cậu cảm thấy hứng thú, liền tới làm giúp tôi cái lán nấm này đi, công tác tiền kì đều do cậu tổ chức, năm đầu tiên, ấn doanh số kinh doanh của tôi cho cậu ba điểm* tính tiền lương cho cậu, sang năm, tôi chờ sang năm xem tình hình lại bàn lại”. (ba điểm: bản QT ghi thế, 3% thì quá nhiều rồi, chắc là 0.3%, tui đoán vậy)
“Thời gian tới khi nào?’.
“Lấy tết âm lịch sang năm làm giới hạn”.
“Được, anh bố trí mấy người hỗ trợ tôi trước, tốt nhất là quen thuộc một chút đối bên Ngưu Vương trang”. La Mông muốn trồng nấm, rất nhiều tài liệu khẳng định phải lấy ra từ Ngưu Vương trang, bản thân gã lại không quen thuộc đối Ngưu Vương trang có một số việc làm lên sẽ bất tiện.
Này cũng không thành vấn đề, buổi tối La Mông trở lại tứ hợp viện, đi tìm mấy đứa bọn Mắt Kiếng, hiện giờ Mắt Kiếng học làm quản sự cùng Trần Kiến Hoa, là trợ thủ đắc lực của gã, tự nhiên không thể điều đi làng Thượng Thủy, ngoài ra còn có hai đứa Đại Cái và Bàn tử, Bàn tử này không phải Bàn tử kia (nhóc mập này không phải Hầu Tuấn mập nhé), nhưng mà thuộc tính của hai Bàn tử này gần giống nhau, cũng không thuộc loại hình chịu khổ nhọc, bảo nhóc đó đi trồng nấm nó hẳn là không thích.
Đại Cái còn được, nghe nói tình huống gia đình không phải đặc biệt tốt, La Mông nhìn qua, cũng hiểu được cậu ta là người có thể chịu khổ, trước đó La Mông bảo Mắt Kiếng đi theo Trần Kiến Hoa học quản sự, tuy rằng thằng nhóc này không nói gì, trong lòng khẳng định cũng là có chút sốt ruột, hiện giờ cứ nó đi làng Thượng Thủy rất thích hợp, vừa vặn cũng ăn rơ cùng Trần Cương, đều là thuộc loại hình dốc lòng, đại khái có thể hợp.
La Mông vừa nói việc này với nó, Đại Cái quả nhiên bằng lòng.
“Bên làng Thượng Thủy vất vả, tháng sau anh bảo kế toán Lâm tăng lương cho em, sau này em có thể thường thường sẽ chạy qua lại giữa làng Thượng Thủy và tứ hợp viện, gặp vấn đề gì không xử lý được, hoặc là lúc bực tức vô cùng, cũng không phải gấp tới thượng hỏa, về viện tử chúng ta tìm anh nói một chút, nói cùng Trần quản sự cũng được, đều sẽ dạy em”.
Nói trắng ra là, chạy hai đầu liền dễ gặp phải chuyện bực mình, tuy rằng nói trên Ngưu Vương trang cũng không có gì người không tốt gì, Trần Cương thoạt nhìn cũng không như là sẽ làm khó dễ cấp dưới, nhưng thằng nhóc này vẫn rất trẻ tuổi, La Mông có hơi lo lắng nó xử lý không tốt trong việc giao tiếp này.
“Dạ”. Đại Cái gật gật đầu, có chút ngại ngùng cười cười với La Mông, La Mông vỗ vỗ bờ vai của nó, rời khỏi ký túc xá bọn nó. Ngày này cũng đủ bận rộn, vừa là đi làng Thượng Thủy lại là uống rượu cùng Trần Cương, khiến cho buổi chiều anh đều không thể dành ra thời gian cùng tiếu Thụ Lâm cùng đi lên núi cho khỉ ăn.
Nhiệt độ không khí tối mùa đông rất thấp, lão Chu rụt cổ đi trên đường nhỏ bên cạnh con suối, lúc đi ngang qua ổ chó của một nhà lão Đại bọn nó, nghe được từ trong ổ truền tới hai tiếng nức nở nhỏ, không biết là con chó con nào đang nói mớ. Trong khoảng thời gian này Đông Nhất, Đông Nhị đi theo hai cha con Nha Nha, Đại Bảo cọ ăn cọ uống khắp nơi, thân hình đó là càng ngày càng tròn, cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng là như Đại Bảo rồi.
Hai ngày trước La Mông kiên quyết giữ hai anh em nó bên rừng cây ăn trái, đuổi hai vợ chồng lão Đại đi ra ngoài đi bộ một vòng, cũng để chúng nó hóng mát một chút. Lão Đại và Phì Muội giống như hiểu được loại quy tắc quy tắc thay phiên hóng mát này, nhưng mà hai đứa nó vẫn là không chịu dễ dàng rời đi địa bàn của chính mình, ngày thường đều để Đông Nhất, Đông Nhị đi chơi đùa giỡn khắp nơi, ăn tới cái bụng tròn vo trở về tìm bọn nó lăn lộn làm nũng, có đôi khi còn có thể mang chút đồ ăn về, ví dụ như đậu phộng khoai lang nhỏ dính bùn đất linh tinh, có một lần hai đứa nó mang về hai cái trứng chim nâu vằn, lão Đại và Phì Muội cũng đều không khách sáo, mỗi đứa một cái ăn sạch.
Tới gần căn nhà nhỏ của chính mình, La Mông mơ hồ nhìn tới phía trước cửa sổ có mấy cái bóng người chớp lên, còn tưởng rằng là Lưu Xuân Lan và ông La còn chưa đi, vào nhà nhìn một cái cũng không phải, thì ra là lão Yến tử và cháu trai ông Yến Vân Khai tới.
“Cuối cùng về tới rồi”. Lão Yến tử thấy La Mông vào nhà, cười tủm tỉm chào hỏi cùng anh, Yến Vân Khai cũng nhìn qua bên này, cười cười với La Mông, xem như chào hỏi. Cậu ta vừa cười, tâm tình của lão Chu nhịn không được liền sáng sủa lên, quả nhiên, tồn tại của mỹ nhân chính là vì để người ta vui tai vui mắt tâm tình vui sướng.
“Hôm nay sao hai ông cháu lại rãnh rỗi tới đây vậy?”. La Mông hỏi bọn họ.
“Sao không rãnh rỗi chớ, này đều chờ cậu hai ba tiếng đồng hồ rồi, cậu cũng thật bận rộn, giờ đều là giờ nào rồi, mới làm xong hết việc a?”. Lão Yến tử hỏi.
“Không phải, đúng lúc hôm nay gấp gáp. Lúc năm sáu giờ không phải là lúc bồ câu về chuồng sao, hai ông cháu còn có thể đi ra ngoài?”.
“Bồ câu trong nhà đều lập chuồng mới rồi, cha mẹ Vân Khai cũng tới đây rồi, sau này có thể rãnh rỗi chút”. Người nuôi bồ câu chuyển nhà tuyệt đối không phải một chuyện thoải mái, lần này đám người Yến Vân Khai, trước trước sau sau diễn ra hơn mấy tháng, lúc này mới rốt cục đều sắp xếp gọn gàng đầu đầu đuôi đuôi, hơn nữa trong quá trình lập chuồng mới, hoặc nhiều hoặc ít cũng là có chút tổn thất.
“Vậy hôm nay hai ông cháu tới đây là?”. Vẫn không thể là rãnh rỗi tới đây chơi chứ?
“Gần đây nhà cậu ấp ra mấy đôi bồ câu đều không tệ a, buổi chiều ta ở bên Lò Rèn nhìn tới một đôi bồ câu mới, đoán chính là của nhà cậu, liền muốn tranh thủ tước khi bọn nó quay về tổ, tới đây nhìn một cái”. Lão Yến tử nói.
“Mấy đôi bồ câu mới của nhà cháu không tệ a?”. Lão Chu nhất thời liền lên tinh thần rồi.
“Tạm ổn”. Lão Yến tử gật gật đầu.
“Bác à thị lực của bác không tồi nha, bồ câu nhiều như vậy, liếc mắt một cái có thể nhận ra là của nhà bọn cháu?”. La Mông lập tức liền nịnh hót ông ta.
“Giao tiếp cả đời người rồi, có gì không nhận ra chớ”. Lão Yến tử quả nhiên hưởng thụ.
“Vậy bác xem xem, đôi bồ câu mới tốt nhất của nhà bọn cháu có thể giá trị bao nhiêu tiền?”. Bồ câu gì đó La Mông dù sao cũng không hiểu, chính là hỏi bao nhiêu tiền trực quan nhất.
“Không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mà quả thật là điều kiện tốt hơn so với đôi bồ câu cha mẹ trước đó, ta chính là muốn nhìn một chút, sau này chờ bọn nó ấp ra bồ câu con, có phải lại càng tốt một chút so với một đôi này hay không”. Lão Yến tử nói.
“Vậy à”. Còn tưởng bồ câu của nhà mình lại kinh thế hãi tục rồi, lão Chu cao hứng không công một hồi.
*kinh thế hãi tục: khiến người khác kinh ngạc khiếp sợ
“Tương lai một đôi bồ câu này đẻ trứng, cậu giữ lại cho ta, đừng lại ăn mất”. Đối với hành vi nhà bọn La Mông đem trứng bồ câu làm trứng gà ăn, lão Yến tử cũng là biết.
“Một đôi nào?’. La Mông hỏi.
“À, Thụ Lâm cậu ta biết, mới nãy chúng ta cùng đi xem”. Lão Yến tử nói.
“Ừm”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm đang tựa vào trên sô pha bên cạnh, khi có khi không gảy gảy móng tay của chính mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe được lão Yến tử nhắc tới tên của mình, liền không nhẹ không nặng lên tiếng.
“GIá tiền tính thế nào?”. Lão Chu đương nhiên tin tưởng đôi bồ câu thế hệ tiếp theo khẳng định sẽ rất tốt, cho nên cũng không sợ giá bán cao.
“Ba đôi bồ câu đầu tiên đều để lại cho ta, một đôi đầu và một đôi thứ hai, một đôi ba trăm tệ, đôi thứ ba hai trăm tệ, được không?”.
“Không được”. La Mông lắc đầu.
“Vậy cậu ra giá đi”.
“Một đôi năm trăm tệ, tùy bác muốn lấy đôi nào”.
“Có phải hơi mắc hay không?”. Đây chính là đời thứ ba của hàng đào thải, cơ hội ra bồ câu tốt đó là khá xa vời.
“Yên tâm đi, bác không lỗ đâu”. Lão Chu tự tin tràn đầy.
“Vậy được, cậu giữ lại hai đôi đầu cho tôi”. Lão Yến tử rốt cuộc vẫn là tiếc tiền, không lấy đôi thứ ba, tiền ông có, nhưng cũng không thể xài lung tung, tiết kiệm 500 tệ, đủ cả nhà ông ăn ngon mấy ngày.
“Hắc, liền hai đôi? Lần tới cũng không giá này”. Lão Chu bắt đầu thả mồi nhử, nói thế nào, kiếm thêm 500 tệ cũng tốt mà.
“Lần tới cái gì?’. Lão Yến tử xua xua tay: “Lần này hai đôi này còn chưa biết thế nào nữa, ài, thời gian cũng muộn rồi, chúng ta cần phải trở về, trời rét mướt này, phải đi ngủ sớm một chút mới được a”.
“Hai ông cháu đi bộ tới đây à?’. Mới nãy lúc La Mông về tới, không thấy có xe khác đậu bên ngoài.
“Ừ, trời tối thui thế này, chạy xe cái gì chớ, đừng để chạy tới trong mương, đi bộ một chút liền được rồi, hai đứa cũng đừng đưa……”.
“Hắc, lại kiếm một ngàn tệ, hôm nào bọn mình đi Vĩnh Thanh mua mấy bộ quần áo đi, thuận tiện cũng mua mấy bộ cho Bé Khỉ, giờ không phải đi nhà trẻ rồi ư, phải mặc cho đẹp trai chút”. Hai ông cháu Yến Vân Khai đi rồi, La Mông đóng cửa lại, ngồi lên sô pha cạnh Tiếu Thụ Lâm.
Thật ra mới nãy anh đã phát hiện rồi, lúc chính mình vừa mới vào nhà, chuyện xấu liếc nhìn Yến Vân Khai một cái, bây giờ anh đang chọc cười đánh lạc hướng, ý đồ tránh được một kiếp.
“Đi tắm rửa trước đi”. Tiếu Thụ Lâm hất hất cằm với anh.
“Muốn…..cùng nhau hay không?’. Lão Chu như cô vợ nhỏ kéo kéo tay áo cùa Tiếu Thụ Lâm.
“Tớ tắm rồi”. Tiếu Thụ Lâm thản nhiên nói.
“Vậy được rồi”. La Mông đi ba bước liền quay đầu lại nhìn một cái, liền ôm tâm tình thấp thỏm như vậy vào phòng tắm, được rồi, anh thừa nhận, kỳ thật có một chút có một chút chờ mong, kỳ thật là rất chờ mong.
“Tắm xong rồi?’. Thấy La Mông đi tới từ phòng tắm, Tiếu Thụ Lâm ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt mang theo một tia ý cười xấu xa nhàn nhạt, giọng nói cũng là trầm thấp lộ ra hấp dẫn, câu tới toàn thân lão Chu hoa lửa văng kháp nơi.
“Ừ”. La Mông ừng ực nuốt một chút nước bọt.
“Đi lên lầu”. Tiếu Thụ Lâm thản nhiên nói một câu, cũng không nhìn ra tới cái cảm xúc gì, dẫn đầu liền đi hướng trên lầu.
La Mông nhắm mắt theo đuôi theo sát ở đằng sau, bây giờ Bé Khỉ đã sớm ngủ say rồi, Hoa Hoa cũng không biết trốn tới chỗ nào chơi rồi, cả căn nhà trống rỗng, quanh quẩn tiếng bước chân của hai người họ, mỗi một bước chân, dục vọng trong cơ thể La Mông liền phải tăng vọt một phần……..
“Ngồi vào chỗ này”. Sau khi vào phòng, Tiếu Thụ Lâm thuận tay chỉ chỉ một cái ghế dựa trong phòng, sau đó thuận tay liền khóa cửa phòng.
La Mông ngoan ngoãn ngồi lên, trên mặt không biể hiện ra cái gì, kỳ thật trong lòng đã gấp không nhịn được rồi! Ngao! Để bão táp tới càng mạnh liệt chút đi!
“Tay”. Tiếu Thụ Lâm từ trong ngăn tủ đựng quần áo cầm ra một cái áo ba lỗ, kéo hai tay La Mông ra sau, dùng áo ba lỗ xoắn thành mảnh vải cố dịnh hai cái cổ tay của La Mông trên chỗ tựa lưng của ghế dựa, sau đó lại tắt đèn lớn trong phòng, chỉ chừa một cái đèn ngủ nhỏ đầu giường, lúc này mới không nhanh không chậm ngồi lên mép giường.
“…….”. Tiết tấu này có hơi quá chậm, lão Chu có hơi chịu không nổi.
Qua một hồi lâu, Tiếu Thụ Lâm lúc này mới loạt soạt cởi quần áo, từng động tác đều giống phim quay chậm, chậm tới La Mông ngồi ở đối diệncào gan cào phổi lửa dục đốt người.
Tiếu Thụ Lâm cởi chính mình tới chỉ còn lại có một cái quần đùi, lúc này mới dừng lại động tác, tới gần trước mặt La Mông, phun ra hơi thở ấm áp ở trên mặt anh, “Thế nào, không đẹp bằng cậu ta ha?”.
“……..”. La Mông khóc không ra nước mắt, hiện tại anh đã có thể đoán được chủ đề của đêm nay là cái gì rồi.
*****bỏ bớt phần H này, tương lai có cơ hội bù lại***** (lời tác giả đó)
“Ài., La Mông sao chảy máu mũi vậy?”. Lưu Thải Vân đối diện đi tới vội vàng lấy ra khăn tay từ trong túi ra cho anh bịt lại.
“Hai ngày nay nóng trong người”. Lão Chu ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu hướng lên trời, trái lương tâm nói. Hai ngày trước ông La vừa mới mua một cái tim heo từ chỗ bọn La Hán Vinh hầm mật ong gọi cha con ba người qua ăn, nhà của La Hán Lương nuôi heo không tệ, tim heo cũng ăn ngon, xắt tim heo thành từng miếng mỏng, cắn ăn còn rất thơm, ăn xong tim heo rồi, lại uống canh mật ong, dễ chịu biết bao, làm sao có thể lại nóng trong người nhanh như vậy?
“Ái nha, cháu cái thằng này, lớn tuổi như vầy rồi sao còn chảy máu mũi vậy?”. Con nít chảy mũi mũi ngược lại bình thường, một người lớn như vậy, nếu không bị va chạm, rất hiếm có bị chảy máu mũi đó.
“Khụ khu, hỏa khí mạnh”. Người này nói dối, thực tế là bởi vì anh không cẩn thận nhớ tới một số hình ảnh người khác không nên nhìn của tối hôm qua, khá nóng bỏng.
“Hay là thân thể xảy ra vấn đề gì? Muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Đừng xem nhẹ nó, dì nói cháu này, có vấn đề liền phải phát hiện sớm chữa trị sớm……”. Lưu Thải Vân nhịn không được bắt đầu lải nhải.
“Thật không sao……”. La Mông bụm mũi nhìn trời.
“Ái chà lão Chu, đây là làm sao vậy?”. Người làm việc trên Ngưu Vương trang phát hiện tình huống bên này, cũng đều bu lại tỏ vẻ quan tâm.
“Không sao, không sao, đều đi làm việc đi”. La Mông liên tục xua tay, lúc này anh thật sự không muốn bị vây xem.
“Trời ạ! Đây là chảy máu mũi hả?’.
“Lão Chu à, tới bệnh viện làm xét nghiệm máu đi”.
“Không sao, chính là có chút nóng trong người……” (
“Con cái thằng này, mới vừa ăn tim heo, sao lại nóng trong người chứ? Bảo con bớt dùng đồ nướng đi còn không nghe, sau này trong nhà cũng đừng vẫn đốt lò sưởi âm tường, đốt tới phòng rất khô, bằng không đang đi tử tế trên đường đột nhiên liền chảy máu mũi chứ……”. Đợi lúc ăn cơm trưa, từ chỗ Lưu Thải Vân nghe nói chuyện La Mông chảy máu mũi, Lưu Xuân Lan lại nhắc nhở một hồi.
“…….”. La Mông không rên một tiếng, cười như không cười liếc mắt nhìn Tiếu Thụ Lâm một cái, vùi đầu lùa cơm.
Hồ Đàn Phong và Vương Đại Thắng nghe nói việc này, bị kích động liền kết bạn lên Ngưu Vương trang: “Cậu, cái cậu này, trứng bồ câu toàn tự mình ăn sạch, hiện tại xem đi, bổ tới chảy máu mũi luôn rồi?”.
Lải nhải dai dẳng tới nửa ngày, lại là từ trong tay La Mông mang đi hơn mười cặp trứng bồ câu, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi xuống núi, trên đường hai người này còn cực kỳ cao hứng nói: “Thú này là rất bổ, anh nói coi, không thì thằng nhóc La Mông cũng không có thể bổ tới chảy máu mũi luôn, tôi cũng phải ăn nhiều, lớn tuổi rồi liền phải tẩm bổ”.
Đối mặt hiểu lầm của mọi người, lão Chu đành phải lau lau cái mũi, lựa chọn im lặng, chuyện này rất khó giải thích.
“Ba ba”. Chạng vạng hôm nay Bé Khỉ trở về từ nhà trẻ, tìm lão Chu trò chuyện.
Lại nói đứa bé này thích ứng tới vẫn ổn, nói cũng rõ ràng hơn so với trước đây, bọn La Mông dứt khoát liền để bé đi học tiếp, vốn định nộp học phí, hiệu trưởng của nhà trẻ nói dù sao học kỳ này cũng còn có mấy ngày thôi, học phí liền không cần, học kỳ sau lại nói, La Mông cũng sẽ không khách sáo.
“Sao?”. La Mông hỏi bé.
“Cô giáo nói không được mang Hoa Hoa theo”. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen của Bé Khỉ mang theo một ít mất mát.
“Tại sao vậy?’.
“Bạn nhỏ khóc rồi”. Bé Khỉ xoa xoa óc chó trong tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn La Mông một cái, hô, không tức giận.
La Mĩ Linh nói mỗi lần bạn nhỏ trong nhà trẻ vừa khóc, hai chị em nó liền xui xẻo rồi, bảo bé phải cẩn thận, tuy rằng việc hôm nay nghiêm khắc nói tới cũng không phải lỗi của bé, nhưng mà là bởi vì có bạn nhỏ phát hiện Hoa Hoa trong lòng bé, muốn giơ tay sờ một cái, kết quả bị Hoa Hoa ngao một tiếng dọa tè luôn thôi.
“Tại sao bạn nhỏ khóc hả?’. Liên hệ đối thoại trước đó, lão Chu đã có thể đoán được việc này khẳng định liên quan tới Hoa Hoa, nhưng mà vì dẫn dắt con trai mình nói chuyện nhiều một chút, anh vẫn là biết rõ rồi mà vẫn cứ hỏi.
“Bạn ấy là quỷ thích khóc”. Bé Khỉ xoay đầu, kiên quyết không nói là lỗi của Hoa Hoa, hàng này bao che khuyết điểm.