Lứa bốn mươi con trâu đực nhỏ đầu tiên của nhà lão Chu, vài ngày liền bị chia sạch, tới nhà bọn anh mượn trâu, chủ yếu chính là một ít nhà nông trồng trọt nhiều của trấn trên, giống đám người La Đức Sinh bên nhà tổ của bọn La Mông.
Lúc bọn La Mông còn nhỏ, trong làng thường thường có thể nhìn tháy trâu nước nhỏ qua lại, vùng bọn họ đều là núi, có mấy mảnh đất như vậy, cũng đều là ruộng bậc thang, cơ giới hóa gieo trồng đó là nghĩ cũng đừng nghĩ tới, nếu muốn bớt chút sức người, phải dùng trâu cày.
Sau đó người trồng trọt dần dần ít, trâu cũng liền ít theo, mấy năm trước gần như đã muốn tuyệt tích, hai năm nay người trồng trọt của làng Đại Loan lại nhiều lên, con trâu lại lần nữa phát huy công dụng. Lưu Xuân Lan và ông La vừa nói chuyện muốn đem trâu của Ngưu Vương trang cho mượn ở trong làng, mấy gia đình đều động tâm tư, dù sao cũng cũng là ở tại trong làng, dựng cái chuồng trâu, bình thường lúc rãnh rỗi dẫn tới trên sườn núi lân cận thả đó cũng bớt lo, có một con trâu, việc nhà nông làm lên liền không biết phải thoải mái bao nhiêu.
Kỳ thật Lưu Xuân Lan và ông La vốn không tán thành La Mông làm như vậy lắm, trâu quả thật linh tính không sai, nhưng không nhẫn tâm thì không nhẫn tâm, nên làm cái gì vẫn là làm cái đó, cha ông mấy ngàn năm đều là trải qua như vậy.
Nhưng mà cái ngưu Vương trang này, dù sao vẫn là có điểm tà hồ, rất nhiều người trong làng nói La Mông việc này làm đúng lắm. Ở trên địa bàn của Ngưu vương giết trâu? Vậy tới khi đó ngộ nhỡ Ngưu Vương tức giận thì làm sao? Phong thủy tốt của Ngưu Vương trang nhà họ còn giữ được sao? Thật muốn tới khi đó, người của làng Đại Loan bọn họ cũng đều đừng nghĩ thơm lây.
Căn cứ vào những suy tính này, hai ông bà nói thầm thì nói thầm, rốt cuộc cũng chưa nói nói ra lời phản đối gì, bản thân ông bà trong lòng kỳ thật cũng là không nỡ.
Hơn nữa, không bán đám trâu nước nhỏ này, tổn thất về tiền bạc quả thật không nhỏ, nhưng hiện tại cuộc sống của nhà bọn họ rất tốt, cũng không tới mức bởi vì thiếu chút tiền này ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đời đời lưu lại bao nhiêu truyện cổ truyền miệng, nói đều là chuyện lòng người vô đáy cuối cùng tự khiến mình trắng tay, răn đe người đời sau phải biết ơn phải biết đủ. Ngẫm lại truyện cổ này, lại nghe người trong làng cũng đều là muôn miệng một lời, hia ông bà rất nhanh liền nghĩ thông rồi, không hề đau lòng tiền bán đám trâu này.
Kết quả là, người ta nuôi trâu lại thêm một cách kiếm tiền rồi, đương nhiên, cho dù là muốn cho nhà người khác thuê dùng, cũng phải kiềm chế chút, đừng để trâu mệt chết, bằng không tới khi đó lão Chu còn phải thu hồi về trước, nếu một con trâu này bị thu hồi rồi, lần tiếp theo còn muốn lên Ngưu Vương trang mượn trâu liền khó rồi.
Người của làng Đại Loan làm hàng hóa đặc thù một lần, nhà ai muốn trâu, đánh tiếng cùng lão Chu nhà bọn họ liền được, người của trấn trên, lại giống như lần cho thuê căn hộ, muốn trâu của người ta, liền điền một cái bảng biểu nhét vào trong cái hộp gỗ bên ngoài siêu thị, chờ lão Chu cầm về xem qua, sàng lọc một chút, lại ấn trình tự trước sau, cung ứng từng nhóm.
Lúc một lần của cho thuê căn hộ bên trên siêu thị, Trần Kiến Hoa gần như liền biết hết mọi người của trấn Thủy Ngưu, lúc này nếu nói tới người nào trong làng trong thị trấn, gã còn rõ ràng hơn so với lão Chu.
Có kinh nghiệm của trước đó, lần này lúc mượn trâu, gã liền lưu loát hơn, lão Chu cầm về một xấp bảng biểu, quản sự trần soạt soạt lựa chọn thông suốt, rất nhanh liền bỏ qua một phần kha khá bảng biểu điều kiện không phù hợp cùng với điền không thật, còn lại, liền chừa lại cho lão Chu quyết định, nhóm trâu đực nhỏ của Ngưu Vương trang về nhà ai, cuối cùng vẫn là tự lão Chu định đoạt.
Danh sách xác định ra, sau đó chính là thông báo những người này chở gạo lên Ngưu Vương trang đổi nhóm trâu đực nhỏ về, bốn mươi con trâu đực nhỏ, lần này gạo đổi vè cực nhiều.
“Chú, một lần tới nhiều gạo như vậy, ăn sao hết được?’. Hôm nay giao trâu đúng lúc thứ bảy, La Toàn Thuận trưởng làng làng Đại Loan cũng chở hai ngàn cân gạo tới chỗ lão Chu dẫn trâu về, lúc này La Văn Phong cháu trai ông liền tới đây góp vui, gần đây nhóc con này vừa tới cuối tuần liền theo cha nó đi Vĩnh Thanh, đi khắp hang cùng ngõ hẻm giao đồ ăn, nghe nói còn tích cóp được chút tiền riêng.
“Cháu biết một ngày trên Trang chúng ta phải ăn bao nhiêu gạo không?”. Lão Chu xoa óc chó, cười tủm tỉm.
“Bao nhiêu ạ?”. La Văn Phong thật sự lười tính toán.
“Liền lấy hôm này mà nói, những người tới chỗ chú làm việc, hơn nữa trong viện của chú, tổng cộng liền có gần ba trăm người, trong ba trăm người này, hơn một nửa đều là lao động khỏe mạnh ăn rất khỏe, chú ước đoán sơ sơ thôi, hai bữa trưa tối, mỗi người tổng cộng một cân gạo, cháu xem, một ngày liền ăn hết ba trăm cân rồi, một tuần có phải sẽ ăn hết một con trâu hay không?”. Không quản lý gia đình không biết gạo củi mắc, từ trước đến nay lão Chu đều là rất hiểu gạo củi mắc.
“A? Nhiều như vậy!”. La Văn Phong hiển nhiên là bị con số trực quan như vậy dọa sợ rồi.
“Hắc, này còn chỉ là bên trong viên tử thôi đó, còn có những người bên lán nấm của làng Thượng Thủy, cháu biết chứ? Đó cũng là những người ăn rất khỏe”. Này thật không phải lão Chu thổi phồng, những người đó thật là ăn rất khỏe.
“Nhưng mà, chú ơi, tới khi đó nếu người ta trả trâu lại, chú có phải trả lại gạo cho họ hay không?”. Có cái từ nói sao ấy nhỉ? Này chính là bội chi nha! (bội chi = chi ra nhiều hơn thu vào, đơn giản là lỗ)
“Này khẳng định phải trả lại”. Lão Chu nói chuyện từ trước đến nay là giữ chữ tín.
“Vậy tới khi đó chú còn phải mua gạo, rất nhiều tiền đó, hiện tại thoáng cái tới gạo này tới miễn phí nhưng thật ra sảng khoái, tới khi đó muốn khóc cũng không kịp”. La Văn Phong vẻ mặt không ủng hộ nhìn La Mông, này rất không biết tính toán rồi, sống có thể sống như vậy sao?
“Ài, không sao, tới khi đó chúng ta không sai biệt lắm còn có thịt trâu bán”. Lão Chu cười cười nói.
“Thịt trâu? Chú muốn giết trâu à?”. Mọi người trong làng nói, trâu của Ngưu Vương trang không thể giết, tuy rằng giáo viên trong trường đều nói không thể mê tín dị đoan, chính là từ sau khi La Mông dẫn Nhị Lang trở về làng bọn họ, cuộc sống chính là càng ngày càng náo nhiệt lên hơn, những cái này bọn họ đều là xem ở trong mắt, tưởng tượng tới lão Chu muốn giết trâu, trong lòng La Văn Phong cũng có chút khiếp sợ, chắc sẽ không tới khi đó cuộc sống hạnh phúc của tất cả bọn nó đều sẽ giống như bong bóng chứ, lập tức đều bị chọc nổ chứ?
“Ai nói muốn giết trâu? Chờ bọn nó sống thọ và chết tại nhà”. La Mông hừ hừ nói.
“Này còn có thể ăn ạ?’. La Văn Phong trợn tròn mắt.
“Sao không thể ăn chứ? Cũng không phải bệnh chết, chết thuốc, chết già tới khi đó nói rõ cùng mọi người, chính là thịt trâu chết của Ngưu Vương trang chúng ta, ai thích ăn thì ăn, không thích ăn đừng ăn”. Bằng không sau này trâu của Ngưu Vương trang chết rồi làm sao đây? Chôn? Hỏa táng?
“Chú, cháu cảm thấy, trâu của nhà chú tốt như vậy, cho dù thịt trâu chết, mùi vị khẳng định cũng không kém được”.
“Sao, thèm hả?”.
“Hắc”.
“Chậm rãi chờ, còn rất sớm., chờ cháu cưới vợ sinh con, con cháu lớn cỡ bằng cháu lúc này, đoán chừng liền không sai biệt lắm”.
“…….”
Lúc này trong làng và làn xóm lân cận tới lão Chu mượn trâu, cơ bản đều là kéo trở về nuôi làm trâu cày, cũng có người có suy nghĩ đặc biệt, định dẫn một con trâu của nhà lão Chu về nuôi chơi.
Đối với tinh thần dũng cảm sáng tạo muốn coi trâu làm thú cưng nuôi của bọn họ, lão Chu cảm thấy được cần phải cổ vũ, nhưng mà mấy con trâu đợt đầu này, khẳng định là không tới lượt họ, liền cá nhân lão Chu, anh cho rằng bất kể là người hay là trâu, đều hẳn là có sự nghiệp của chính mình, ăn không ngồi rồi vẫn không phải kế lâu dài.
Lần này tới dắt trâu về, trong đó có một người tương đối đặc biệt một chút, một người đàn ông trung niên tên là Dương Trí Quyền của trấn Thủy Ngưu, người này năm mươi tuổi, trong nhà chỉ có một cô con gái, đã lấy chồng rồi. Lúc Dương Trí Quyền còn trẻ một mực làm thuê bên ngoài, mấy năm nay bởi vì thân thể không tốt, đã thật lâu không lại đi bên ngoài nữa, cùng vợ ông ta làm qua mấy cái buôn bán nhỏ ở trấn trên, cuối cùng đều không làm thành, hiện tại chính là dựa vào đan rổ sống qua ngày, bởi vì áp lực không quá lớn, cuộc sống cũng bình thường.
Nhà bọn họ không ruộng không đất, nhưng lại là dám như người khác, điền bảng biểu bỏ tới chỗ nhà lão Chu, nói là muốn mượn một con trâu, muốn làm cái xe trâu chở hàng cho người ta ở trấn trên. Hàng xóm nghe nói chuyện này, đều nói không làm được đâu, liền ngay cả vợ ông ta cũng không đồng ý, nhưng bản thân ông ta khư khư cố chấp, vẫn điền bảng biểu, cuối cùng còn thành công dắt một con trâu về từ chỗ lão Chu.
“Anh già, anh dắt con trâu này về, rốt cuộc là định dùng để chở người hay là chở hàng vậy?”. Lúc người này chở một xe gạo lên Ngưu vương trang, lão Chu liền hỏi ông ta.
“Đều được a”. Người đàn ông trung niên nói.
“Này không được, anh phải có cái mục tiêu”. Lão Chu lắc đầu chỉ điểm hướng đi cho ông ta: “Nếu anh dùng xe chở hàng chở người, người ta có thể đồng ý sao? Nếu anh dùng xe chở người chở hàng, này cũng khó chứa”.
“Vậy cậu nói coi, làm sao thì thích hợp đây?”. Đối phương vừa nghe lão Chu nói tới có đạo lý a, vội vàng liền hỏi.
“Tôi nói anh tốt nhất tìm một thợ mộc, làm một cái xe trâu, tới khi đó mọi người thấy mới mẻ, khẳng định có người ngồi, thật sự không được giá tiền định thấp một chút, đưa đón trẻ con giùm nhà người ta, ít nhiều cũng có thể kiếm một chút. Việc chở hàng vất vả, anh chở hàng cho người ta, còn không phải bê hàng lên xuống cho người ta sao? Thân thể anh cũng không tốt, đứt khoát đừng làm, có gì quan trọng hơn thân thể chứ?”.
Hiện giờ cuộc sống của lão Chu nhành nhã, áp lực cuộc sống cũng rất nhỏ, cho nên có đôi khi liền có vẻ nhiệt tình, thích lo chuyện bao đồng, này nếu như là lúc trước anh còn kiếm sống tại trong thành phố, cũng không phải là như vậy.
“Ài, cậu nói tới có đạo lý a, xem ra còn phải chở người”.
Sau khi Dương trí Quyền về nhà, quả nhiên liền từ tầng cao nhất bê xuống mấy khúc gỗ lúc trước xây nhà còn lại, thợ mộc đó là không nỡ tìm, chính mình tìm cái cưa cây búa công cụ linh tinh, binh binh bốp bốp ở nhà bận việc nhiều ngày, lại là khiến ông gõ ra một cái xe trâu.
Này thật sự là một chiếc xe trâu cực kỳ đơn sơ, nhìn một cái, chính là một chiếc xe đẩy tay bên trên lắp mấy cái ghế dài một cái mái che, nhìn xe trâu chính mình làm ra, trong lòng Dương Trí Quyền nhịn không được cũng bắt đầu bồn chồn, một chiếc xe tồi tàn như vậy, thật có thể có người bằng lòng ngồi?
Do dự thì do dự, sáng sớm ngày này, ông rốt cuộc vẫn là kiên trì tới cùng, từ trong chuồng trâu nhà ông dắt con trâu đực nhỏ mấy bữa trước dẫn về ra, đeo bộ xe kéo lên cho nó, chậm rãi đi ra khỏi sân nhà mình.
Trâu đực nhỏ này tới nhà ông đã mấy ngày rồi, lúc mới đầu bộ dáng còn giống như có điểm rầu rĩ không vui, hiện tại cơ bản cũng đã thích ứng rồi, đặc biệt nghe lời, rất nhiều hàng xóm nhà ông đều tới xem qua, đều nói trâu này linh tính, giống như nói gì cùng nó nó đều có thể nghe hiểu.
Hai vợ chồng ông chăm sóc cũng rất chu đáo, mỗi ngày đều phải dắt nó tới bãi suối bên ngoài ăn cỏ. Nơi đó còn có mấy con trâu đực nhỏ khác của trấn trên, đều là vừa mới dắt về từ Ngưu Vương trang, bởi vì cỏ trên bờ suối mọc rất tươi tốt, mọi người đều thích thả bọn nó bên đó, mấy con trâu cùng thả nới đó, các chủ trâu còn có thể hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau một chút.
Sáng sớm tời vừa mới sáng, trên đường còn có vẻ có chút quạnh quẽ, ngẫu nhiên cố một số người buôn bán gánh quang gánh lái xe đi ra, tiệm bán đồ ăn sáng đều đã khai trương rồi, chồng bánh bao cao cao trong lồng hấp đang bốc từng làn khói nóng……
“Chà, Trí Quyền à, xe ông đều làm xong rồi à?”. Dương Trí Quyền vội vàng đánh xe trâu đi tới, rất nhanh liền gặp mấy người phụ nữ, tuổi đều khá lớn, một người trong đó ở rất gần nhà ông, liền cười bắt chuyện cùng ông.
“Ừ”. Dương Trí Quyền có chút ngượng ngùng cười cười: “Các bà đi đâu, tôi đưa các bà đi?’.
“Không cần, không cần”.
“Không sao, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi”.
“Vậy được, nếu không ông đưa bọn tôi đi làng Đại Loan đi”.
“Tới đó mua rau à?’.
“Ừ, tuy rằng nói hiện tại siêu thị trấn trên cũng có, nhưng mà tôi cảm thấy vẫn là tới trong làng bọn họ mua càng thực tế, chọn chọn lựa lựa, còn có thể trả giá”.
“Chính là hơi xa một chút”.
“Ừ, mấy người bọn tôi lại vụng về, cũng không biết chạy xe, liền vẫn đi bộ thôi”.
“Ngồi xe đi, mỗi ngày đi bộ không vất vả à?”.
“Hồi mới đầu đi mấy ngày còn ổn, hiện tại đi nhiều, cũng chán ngấy rồi. Nhưng mà xe đi tới chỗ bọn họ ít, giờ này còn chưa có đâu, chờ tới lúc hơn bảy giờ bọn trẻ con đi học mới có chuyến thứ nhất, hơn nữa, qua lại một chuyến cũng phải mấy tệ, tốn kém lắm”.
Mấy người phụ nữ này ngồi xe trâu, dọc theo đường đi lắc la lắc lư, xe đi không nhanh, cũng gần như các bà tự mình đi bộ, thoải mái là thoải mái không ít, bọn họ một đường đi tới một đường nói chuyện, làng Đại Loan rất nhanh liền tới rồi. Tuy rằng lúc đầu đã nói không phải trả tiền, nhưng mà sau khi mấy người phụ nữ này xuống xe, lại cứng rắn trả tiền xe cho Dương Trí Quyền.
“Này sao được chớ? Tôi đã nói đưa các bà tới đây mà, lấy tiền này rồi còn gọi là đưa à?”. Dương Trí Quyền bị các bà làm cho rất là ngượng ngùng.
“Muốn đưa lần tới lại đưa, ông đây chính là khai trương làm ăn, chúng tôi mặt dày ngồi không của ông sao được?”.
“Không được không được, các bà vẫn là cầm lại đi”.
“Ôi chao, cái ông này chính là khách sáo vớ vẩn, ngồi xe trả tiền xe này là chuyện đương nhiên mà”.
Sau một phen nhường qua đẩy lại, Dương Trí Quyền rốt cục nhượng bộ rồi.
“Vậy cũng không cần nhiều như vầy, một người đưa một tệ là được”.
“Này sao được chớ?”.
“Có gì không được? Trâu kéo xe, lại không cần xăng lại không cần điện”.
“Quá ít, quá ít, này không được”.
“Không ít, chở năm người các bà, tôi cũng kiếm được năm tệ, có như vầy là được rồi”.
“Ài, nếu ông nói như vậy, lát nữa bọn tôi trở về lại ngồi xe của ông”.
“Được, đi đi về về liền có mười tệ rồi, lúc tôi mới đi ra ngoài còn sợ không khai trương được nữa”.
“Ài, bọn tôi cũng có lợi mà, thời buổi này, một tệ đủ làm gì chớ?”.
Cũng liền thời gian một hai ngày như vậy, làm ăn của Dương Trí Quyền liền làm lên rồi, mấy tiếng đồng hồ buổi sáng chủ yếu chính là chạy làng Đại Loan, chuyên môn chở một số người đi mau ra củ, còn có người già tới Ngưu Vương trang làm việc, có đôi khi còn có thể tiện thể chở một hai học sinh đi học buổi sáng sớm.
Ngồi xe của ông cơ bản đều là một số người không gấp gáp về thời gian, xe ông quá chậm, theo đuổi tốc độ khẳng định không thích hợp.
Lúc lên núi Dương Trí Quyền sẽ khống chế tốt nhân số, con trâu này còn nhỏ, đừng để mệt tới thương tổn rồi, tới chỗ độ dốc lớn, bản thân ông liền đi xuống đi mấy bước, trong xe có một số người cũng sẽ đi xuống đi một chút, tiền xe một tệ, cực kỳ rẻ, đi mấy bước có sao đâu?
Lúc xuống núi, Dương Trí Quyền phải nhấn thắng xe lại, cái thắng này là tự ông làm ra, cùng một nguyên lý cùng hai cái thắng xe đạp, diện tích ma xát càng lớn một chút, đơn giản là đơn giản, hiệu quả sử dụng cũng không tệ lắm.
Đối với cái xe trâu này của Dương Trí Quyền, trấn trên người khen chê không đồng nhất, chính là không chống được cái giá rẻ bèo của nó, mặc kệ người khác nói cái gì, mỗi ngày vẫn là có người ngồi.
Trước mắt nhóm khách của ông chủ yếu vẫn là người già người trung niên quen tiết kiệm là chính, những người này phần lớn thể lực không tốt lắm, lại không nỡ bỏ tiền ngồi xe, tiền xe một tệ bọn họ phần lớn có thể chấp nhận, cũng vui vẻ thoải mái, tốc độ chậm một chút đó là không so bì.
Nói trắng ra là, Dương Trí Quyền kiếm chính là tiền vất vả, mỗi ngày vừa phải đánh xe vừa phải chăm sóc trâu, việc cũng không nhẹ, chính là không cần sức lực mạnh mẽ gì, người thân thể không tốt giống ông, chỉ cần chịu làm việc, cũng có thể có chút thu nhập.
Hiện giờ trấn thủy Ngưu tuy rằng nói là phồn vinh không ít so với trước đây, nhưng mà gia đình không có thu nhập ổn định như Dương Trí Quyền cũng không phải số ít, có người thấy Dương Trí Quyền mỗi ngày đánh xe trâu kiếm tiền nuôi gia đình như vậy, liền nổi lên tâm tư bắt chước theo.
Chiều hôm nay lão Chu ngồi ở nhà nhỏ của mình xem những bảng biểu này, liền phát hiện có không ít người liền viết dẫn trâu về định cho nó kéo xe trâu.
“Nếu xe trâu này nhiều, tới khi đó làm ăn sẽ khó làm rồi?”. Tiếu Thụ Lâm lấy bảng biểu trong tay La Mông qua nhìn nhìn, nói.
“Hắc, này cũng không nhất định, trấn trên chúng ta chính là người rảnh rỗi nhiều, không mấy ai làm công ăn lương, rất ít có lúc thời gian eo hẹp, hiện tại bọn họ là còn có chút chưa thông suốt, chờ sau này quen rồi, người ngồi xe liền nhiều”. La Mông vẫn là cực kỳ hiểu biết đối trấn Thủy Ngưu bọn anh.