Tinh dầu thứ này sử dụng mặc dù tốt, sản xuất cũng khá khó khăn, nhất là cánh hoa thứ hồng của nhà lão Chu tinh luyện ra tinh dầu, bởi vì tỉ lệ ra tinh dầu rất thấp, mỗi một giọt tinh dầu, đều phải tiêu hao rất nhiều sức người sức của.
Mọi người tham gia hoạt động hái hoa trên núi tới rồi lại đi, nhóm trâu mỗi ngày thồ cánh hoa và đồ ăn lên núi xuống núi, so sánh cùng lượng công việc khổng lồ, mỗi ngày tinh luyện ra một chút tinh dầu kia, luôn có vẻ ít tới đáng thương.
Trong khoảng thời gian gần đây, hoa hồng Damacus cũng bắt đầu lục tục nở, hoa hồng Damacus có thể hái cả bông, sức lao động cần có ngược lại không cần nhiều như vậy, bên tứ hợp viện mỗi ngày sắp xếp mấy người lên núi hái là được.
Vốn trên sườn núi đó, từ trước đó Lâm Khoát tổ chức trồng một mảnh hoa thứ hồng, chủ yếu vẫn là lấy hái nụ hoa là chính, bởi vì sản xuất tinh dầu thật sự cần hao phí sức lao động rất nhiều, nếu tổ chức nhân công từ bên lão Chu, lợi nhuận sau cùng thật sự rất khó phân phối, mà ở trên mạng, nụ hoa thứ hồng của nhà lão Chu vẫn là có thị trường nhất định, sản lượng tiêu thụ bên Cực Vị lâu Đồng thành cũng rất tốt.
Tinh dầu của hoa thứ hồng và tinh dầu của hoa hồng Damacus phải tách ra tinh luyện, này liền có nghĩa cần phải lại đặt mua một bộ thiết bị, cũng may tiền hàng của đọtt tinh dầu đầu tiên cũng đã đúng thời hạn nhận được, lúc này lão Chu rất dứt khoát, mắt cũng không chớp lấy một cái, liền lại đặt mua một bộ thiết bị, tại một cái nhà kho khác bên cạnh, vì tinh luyện hoa hồng Damacus đơn độc bày một cái máy tinh luyện tinh dầu này*
*nguyên văn 家伙什 (gia hỏa thập): tra baidu, google mà không ra, chả biết nó là cái gì, bạn nào biết thì giúp tui.
Hai cái máy này đều cho Lưu Dũng Huy trông nom, bản thân lão Chu tối đa chính là tại lúc bận rộn nhất di qua giúp một tay, bằng không chính là thi thoảng đi qua thay thế một chút, để Lưu Dũng Huy đi ra ngoài hít thở không khí một chút, tránh cho không cẩn thận một cái khiến Bàn tử này quá mệt mỏi, người ta năm sau liền không tới nữa.
Tuy rằng Lưu Dũng Huy này không làm chuyên môn rất nhiều năm, nhưng gã tốt xấu cũng là có gốc, hơn nữa tính cách trầm ổn lại cực kỳ cẩn thận, việc tinh luyện tinh dầu gã làm mấy ngày, lão Chu nhìn nhìn cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Lúc người này vừa tới, mọi người kỳ thật cũng đều không coi trọng gã lắm, nhìn cái người ngồi không mà hưởng như gã vậy, vừa nhìn liền sẽ không là một người có thể kiên định làm việc. Tại sao nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài, trước đây Lưu Dũng Huy này lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tuy rằng cũng là dựa chút gốc rễ của ba mẹ gã, nhưng mà kiến trúc càgn lớn bên trên, đều là gã tự mình xây từng tầng một lên.
Đối ông chủ mập tung hoành thương trường này mà nói, mỗi ngày gì cũng không suy nghĩ, chơi đùa cánh hoa, tinh luyện một chút tinh dầu, cái này quả thực liền tương tự nghỉ phép vậy, hơn nữa trên Ngưu Vương trang phong cảnh hợp lòng người, đãi ngộ của lão Chu cho gia đình gã lại không kém, ăn ngon ở cũng không tệ, còn có tiền lương lấy đó, lão Lưu gã mấy năm nay chỉ trả tiền lương cho người khác, thỉnh thoảng kiếm một chút từ trong tay người khác, tư vị này cũng hay.
Về phần con gái nhà gã, đi theo ba mẹ đi loanh quanh mấy ngày, đại khái cũng cảm thấy có chút không thú vị gì, Lưu Dũng Huy liền dùng một chút tiền, đưa con gái đi nhà trẻ, để con cùng chơi với trẻ con của trấn trên, dù sao con gái cũng sắp tới tuổi phải đi nhà trẻ rồi, hai tháng này coi như là để con bé thích ứng tước.
“Lão Lưu, tới, tôi chuẩn bị thêm rau xanh cho anh”. Lại là lúc một bữa cơm trưa, Lưu Dũng Huy bảo vợ gã gã trông nom công việc, chính mình bưng hai cái thố cơm đi lấy cơm.
“Cho thêm chút thịt đi, tôi không ăn vợ tôi còn ăn mà”. Lưu Dũng Huy thấy món xào béo ngậy liền tham, nghe nói hôm nay này là lão Chu đi tới trong làng mua, heo nhà nông hàng thật nuôi khoảng tám tháng, ăn ngon không rẻ, lão Chu bình thường không nỡ mua lắm.
“Lão Lưu à, đàn ông chúng ta ấy mà, mập chút cũng không sao, dù sao cũng không chú ý dáng người lắm, nhưng một khi nếu ảnh hưởng tới sức khỏe rồi, này cũng thật không phải đùa đâu”. Hầu mập vừa múc đồ ăn vào trong hai thố cơm của Lưu Dũng Huy, vừa nhịn không được liền lải nhải, trên Ngưu Vương trang chỉ có mấy người mập, trong đó liền lấy Hầu mập tố chất thân thể kém cõi nhất, lần này tới một cái đệm lót cho gã, hàng này lập tức tìm về cảm giác ưu việt rồi.
“Thịt”. Lão Lưu hất hất cằm, Bàn tử chết tiệt này dám cả gan cắt xén một phần kia của gã thử xem.
“Được được, cho anh thịt”. Chậc, thân thể không tốt còn không kiêng ăn, đều như vậy còn ăn thịt, không thể ăn đừng ăn nha, chừa cho người thân thể tốt ăn.
“Đúng rồi Bàn tử, sáng nay không phải còn giết gà sao? Gà đâu?”. Lưu Dũng Huy nói xong, cầm thố cơm đứng qua một bên, tới bên cạnh múc hai phần canh.
“Đừng gọi tôi Bàn tử”. Trong lòng Bàn tử lầm bầm, hai ta còn không biết ai mập hơn đâu. “Gà đó là của Đại Bảo, không phần của chúng ta”.
“Đại Bảo?”. Lưu Dũng Huy biết Đại Bảo, một con chó trắng lớn của nhà lão Chu, gã nói cái con đó lớn lên sao lại mập ú như vậy, thì ra đều là do cho ăn như vậy, gà trống nhỏ của Ngưu Vương trang một con mấy trăm tệ đó, những người này nhưng thật chịu chi.
Lại nhìn nhìn mấy miếng thịt có thể đếm được trên đầu ngón tay trong thố cơm của mình, Lưu Dũng Huy nhịn không được thở dài một hơi thật sâu, nhưng mà trước khi ra khỏi căn tin, gã vẫn là nhịn không được nói một câu cùng Hầu mập: “Đừng gọi tôi lão Lưu, tôi còn chưa tới cái tuổi đó đâu”.
“Vậy anh ta bao tuổi?”. Hầu mập nhịn không được hỏi Vạn Lương Sơn đằng sau.
“Cùng tuổi với tôi”. Vạn Lương Sơn nhếch miệng cười nói.
“……..”. Hầu mập nhìn nhìn người trẻ tuổi nhân khuông cẩu dạng nhẹ nhàng khoan khoái trước mắt này, lại nhìn nhìn bóng dáng ông chú của Lưu Dũng Huy, cả đời lần đầu tiên, gã cảm thấy có lẽ cần phải giảm béo……
*nhân khuông cẩu dạng: chỉ người có hành vi bên ngoài thoạt nhìn rất ngăn nắp, đứng đắn, kỳ thực nội tâm đê tiện hoặc tính tình yếu đuối. Phần lớn là để trào phúng.
Đại Bảo liền chưa từng có qua phiền não như vậy, nó hoàn toàn hài lòng đối dáng người của chính mình, vấn đề hôn nhân lại không cần nó quan tâm, giao cho lão Chu xử lý liền được.
Lúc này Đại Bảo và Nha Nha đang mãnh liệt gặm một chậu thịt gà, hiện tại Nha Nha coi như là được đền đáp rồi, trước đó lúc Đại Bảo đang lớn, sức ăn thật lớn, không ít ăn ké cơm trong thố nó, hiện giờ con trai nó có tiền đồ rồi,
Lúc này có thể kiếm về cả nguyên một con gà trống nguyên vẹn, nó làm cha tự nhiên cũng hưởng xí theo.
Vốn lão Chu đáp ứng để Đại Bảo ăn một tuần gà trống nhỏ, nhưng mà sau đó chờ tìm ra kê linh, anh lại có chút hối hận, bảy con gà trống nhỏ không là gì hết, liền bằng một hân bản lĩnh của Đại Bảo nhà bọn anh, tùy tiện lại để nó tìm thêm được mấy cái kê linh nữa, cho dù cho nó ăn thịt gà cả đời chính mình đều không bị ăn lỗ.
Chẳng qua một ngày một con gà, cứ ăn miết một tuần như vậy, con chó này tới khi đó phải mập thành cái dạng gì đây? Làm không tốt một cái bị ba cao (cao huyết áp, mỡ máu cao, đường huyết cao) gì đó, trực tiếp ảnh hưởng tuổi thọ, này anh nhưng thật liền lỗ rồi, kết quả là lão Chu thương lượng một chút cùng Đại bảo nhà bọn anh, quyết định cách một ngày giết một con gà trống nhỏ cho nó, vốn một tuần gà trống nhỏ, lại là ăn nửa tháng, hôm nay chính là một con cuối cùng.
Bình thường nhóm chó trên Ngưu Vương trang cũng ăn không ít thịt, nhưng mà nếu muốn ăn được gà trống nhỏ trên Trang chúng nó cũng không phải là dễ dàng như vậy, Đại Bảo hài lòng thỏa dạ liếm một ngụm nước canh cuối cùng trong chậu, phe phẩy cái đuôi lại đi tuần tra đàn gà.
Trên một mảnh sườn núi trồng cây sơn trà, hai con chó con của nhà lão Đại đã chờ ở nơi này rồi, haithằng này là tới tìm Đại Bảo học nghệ, bởi vì chúng nó phát hiện ở trên núi tìm kiếm các loại ăn ngon như thế nào nữa, cũng không có Giồng như Đại Bảo vậy tìm kê linh một lần sau đó an an ổn ổn ăn nửa tháng thịt gà đã nghiền.
“Gâu!”. Đông Nhất, Đông Nhị chạy chậm tới bên cạnh bọn Nha Nha Đại Bảo, cả một buổi chiều kế tiếp, hai đứa nó đều định lăn lộn cùng hai cha con này, không bao lâu nữa, sau khi mấy con chó con của nhà lão Tam sinh ra, đội ngũ chúng nó nhất định còn lớn mạnh hơn.
Đại Bảo cực kỳ để tâm đối đám gà trống gà mái dưới tay nó quản lý, nhất là đám gà trống nhỏ mới lớn, nếu có thể lại phát hiện một con mang kê linh, nó liền lại có nửa tháng thịt gà ăn. Mấy con chó lớn chó nhỏ ngửi ngửi nơi này người ngửi nơi kia trong đàn gà, nhóm gà trống gà mái cũng đều quen rồi, cũng không để ý lắm, tự chăm chú bới đồ ăn trong đất.
“Gâu! gâu gâu!”. Bên kia, hai anh em của nhà lão Đại đột nhiên hưng phấn sủa lên.
“Ô!”. Nha Nha, Đại Bảo không chút nghĩ ngợi, nhún nhảy chạy như điên qua bên đó.
“A ô……”. Hai cha con Nha Nha vung đuôi lớn liều mạng chạy, còn tưởng rằng bên kia lại có nửa tháng thịt gà chờ chúng nó, không nghĩ tới chào đón chúng nó nhưng không phải thịt gà, mà là một xâu trái cây xanh xanh đỏ đỏ.
Chỉ thấy tại dưới một cái sườn núi, mấy cây dâu rừng gai cành lá nằm rạp trên ruộng dốc, nhìn từ phía trên, trái cây bị nhiều cái lá màu xanh biếc che lấp, cũng không rõ ràng, nhóm chó thò đầu nhìn xuống dưới, có thể nhìn tới trong đó không hề ít trái cây cũng đã chín rồi, đang phát tán mùi trái cây chua chua ngọt ngọt.
“A ô a ô…..”. Nha Nha nhẹ nhàng dùng chân lay cành lá này một chút, kết quả đám cành này đều có gai, còn là gai nhọn lại vừa cứng lại sắc bén, đâm tới nó a ô một tiếng liền rụt chân về.
“Ô!”. Đại Bảo muốn dùng miệng ngậm trái cây này ăn, kết quả bởi bụi dâu rừng gai này cành lá tươi tốt quá mức, gai bên trên rất nhiều, mấy lần cũng không thành công, cuối cùng nó chui xuống dưới bụi cây này, ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn trái cây đỏ rực bên trên một cái, sau đó xoay người một cái, chổng bốn chân lên trời, dùng chân quặp cái cành bên trên xuống, duỗi cổ qua cắn đám trái cây này ăn.
“Gâu!”. Đông Nhất, Đông Nhị nằm sấp bên ngoài nhìn một lát, rất nhanh cũng đều tự tìm một mảnh phong thủy bảo địa (chỗ thận lợi để ăn và nhiều trái chín á), tận tình nhấm nháp đám dâu rừng gai chín đầu tiên của Ngưu Vương trang.
Nha Nha tự nhiên cũng không bị tụt lại, con này nếu có thể không hề khúc mắc ăn ké thịt gà của con nó, hình tượng gì đó, ở trong mắt nó căn bản không tình là gì, chui vào bụi dâu rừng gai chổng bốn chân lên trời ăn trái cây, sau đó lại lăn một thân bùn đất trở về, đối nó mà nói không hề áp lực.
“Gâu ô……Gâu!”.
“A ô a ô…..”.
Trái cây vị rất ngon, ngược lại cái gai thực hung tàn, không phải đâm đầu lưỡi chính là đâm cái mũi, nhóm chó bị thương ô ô kêu lớn, càng không ngừng vươn chân chó về phía cành cây trên trời, mấy cái đuôi chó lộ ra ở bên ngoài, khi thì hạnh phúc lắc lư mấy cái, khi thì đau tới thẳng run lên.