*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tháng năm, trên Ngưu Vương trang có một chút trái sơn trà chín sớm liền bắt đầu vàng vỏ rồi, mỗi ngày hai chị em La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh chạy lên núi nhìn nhìn, năm ngoái Bé Khỉ tới muộn, còn chưa ăn qua sơn trà, thấy hai chị cả ngày chạy lên núi nhìn trái sơn trà, bé liền hỏi lão Chu:
“Ba ba, sơn trà một cân bao nhiêu tiền?”.
“Một cân ba mươi tệ, giảm giá 8% cho con, chính là hai mươi bốn tệ”. Lão Chu trả lời.
“Rất mắc, chúng ta không bán cái này”. Lúc này, Tiếu Thụ Lâm ngồi ở cách đó không xa đang điêu khắc óc chó liền nói.
“……”. Bé Khỉ gãi gãi cái lổ tai, hai mươi bốn tệ rất mắc sao, bình thường bé bán một cân bánh quy nhỏ nhiều nhất cũng phải mười sáu tệ.
Đợi tới lúc trái sơn trà chín rồi, Bé Khỉ liền biết ba ba tại sao nói trái sơn trà rất mắc, sơn trà của nhà bọn bé bởi vì là giống bản địa, kích cỡ đều đã không tính lớn, cho dù như vậy, cân cũng chỉ có khoảng mười trái.
Mấy trái sơn trà như vậy liền bán hai mươi bốn tệ? Bé Khỉ nhướn mày, bẽ cũng cảm thấy mắc. Nhưng mà chính mình ăn ngược lại rất không tệ, sơn trà này mùi vị ngon, vừa ngọt lại mọng nước, hơn nữa mặc kệ ăn bao nhiêu, ba ba bé cũng sẽ không lấy tiền bé.
“Tiếu La Bình, sao bạn không mang sơn trà tới?”. Thời gian chưa dược mấy ngày, đám con nít của trấn trên cũng nghe sơn trà cảu Ngưu Vương trang chín rồi.
“Đi siêu thị”. Lúc này Bé Khỉ đang bán rau củ đông khô cho một bạn nữ cùng lớp, dùng túi zipper rất nhỏ đựng từng túi một rau củ đông khô, một túi bán một tệ, cô bé so sán mất cái túi trên mặt bàn, cuối cùng cọn cái túi thoạt nhìn hình như là trọng lượng nặng nhất kia.
túi zipper
“Siêu thị mua không được”. Không phải mỗi cha mẹ đều sẵn lòng sáng sớm xếp hàng, để con mình mua một chút đồ ăn từ Bé Khỉ, một trái sơn trà ba tệ cũng mới ba tệ, năm tệ cũng mới năm tệ, mỗi ngày ăn một một hai trái, gia đình bình thường đều vẫn là gánh vác nổi, đương nhiên chính yếu vẫn là tiện lợi.
“Tiếu La Bình, bạn cũng bán sơn trà đi!”. Bé gái mới vừa mua rau củ đông khô, lúc này đã mở túi lớnra ăn rồi.
Bé Khỉ suy nghĩ một chút, tối cùng ngày trở về liền nói với hai ba ba muốn bán sơn trà, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngược lại cũng đều không ngăn cản, dù sao cuối cùng là mệt là lỗ, cũng phải để bé tự mình bán mới có thể biết.
Sáng sớm hôm sau Tiếu Thụ Lâm như cũ đi trấn trên luyện võ, La Mông dẫn Bé Khỉ đi bên tứ hợp viện lúc ăn xong bữa sáng, sơn trà của cùng ngày cũng đã hái về trong viện tử rồi, La Mông cho bé mọt cái rổ nhỏ để bé Khỉ tự đi chọn, anh cũng không ở bên cạnh nhìn, đi nói chuyện cùng Trần Kiến Hoa.
“Bé Khỉ à, sao con chỉ lấy trái nhỏ không vậy?”. Bác gái bên cạnh đang cân ký sơn trà nhịn không được liền hỏi.
“Mắc!”. Bé Khỉ nhíu mày nói.
“Ôi chao! Xem con cái thằng bé này!”. Bác gái nhịn không được cười ha ha, nói với người bên cạnh: “Bao nhiêu năm không gặp chuyện như vầy rồi? Trước đây lúc chúng tôi cuộc sống khốn khó, thật làm qua như vậy, trong nhà có một người khách tới, dù thế nào đều phải luộc hai cái trứng gà, chọn lớn không nỡ, chọn nhỏ lại sợ người ta nhìn ra, mỗi lần đều lấy tới lấy lui, mấy cái trứng gà là sờ tới sờ lui”.
“Ai nói không đúng chứ? Lúc đó đừng nói trứng gà, ngay cả cơm tẻ đều không có mà ăn”.
“Hiện tại, người trẻ tuổi không trải qua cuộc sống khốn khổ, chính là khác với chúng ta, tôi thấy có một số người, bọn họ trong nhà cơm thừa đồ ăn thừa ngày nào cũng mang đi bỏ, nhìn tôi đều tiếc thay bọn họ”.
“Đó đều là chưa từng bị đói”.
“Hiện tại, muốn đói cũng khó”.
“Các bà nói coi, lão Chu dạy thằng bé như thế nào vậy, sao biết tính toán như vậy chứ? Bán sơn trà còn phải chọn trái nhỏ”.
“Ha ha, nhà trẻ bọn nó lại không có cái cân, cũng không chính là bán theo trái sao”.
“Bé Khỉ à, con lấy sơn trà nhỏ như vậy bán cho bạn học hả?”.
“Dạ”. Bé Khỉ cũng không cảm thấy chính mình làm không đúng ở đâu, hiện tại bé liền nghĩ đám sơn trà này phải bán thế nào mới sẽ không lỗ vốn.
“Lão Chu à, xem cậu dạy một đứ bé tốt như vầy đều thành đứa bé tham tiền rồi”.
“Gì ạ?”. La Mông vừa mới nói chuyện cùng Trần Kiến Hoa, không chú ý động tĩnh của bên này.
“Cậu xem Bé Khỉ chọn sơn trà này”. Bác gái đó cười chỉ chỉ trong rổ Bé Khỉ, bảo lão Chu nhìn sơn trà bé chọn ra.
La Mông vừa nhìn, này còn có cái gì không rõ, không phải là muốn lấy sơn trà nhỏ một chút số lượng nhiều một chút thôi, bé con này không tệ, này đều biết phải giảm chi phí tăng thu vào, vì thế anh hài lòng khích lệ nói:” Con ba thật thông minh”.
“Con cậu thật keo kiệt!”. Người bên cạnh đều cười phản bác.
“Lão Chu cậu cũng không thể làm như vậy nha? Sao còn có thể dạy bé chuyên môn chọn sơn trà nhỏ chứ?”. Một bà cụ trêu ghẹo anh nói.
“Này không phải cháu dạy”. Đây là con của anh thông minh, chính mình ngộ ra.
“Không phải cậu dạy bé còn có thể là ai dạy? Bé mới bao tuổi, tự mình có thể biết làm như vậy?”. Trẻ con bốn năm tuổi, có thể biết gì?
“Cậu muốn nói là Thụ Lâm dạy bọn ta cũng không tin đâu”. Tuy rằng Tiếu Thụ Lâm là con trai của Tiếu lão đại, nhưng mà hình tượng của gã ở trong cảm nhận của mọi người nhưng đứng đắn nhưng thành thật, hơn nữa hiện tại mỗi ngày gã lại ở trấn trên dạy người luyện võ, nhân duyên chính là tốt hơn nhiều so với trước kia.
“Dù sao cũng không phải cháu dạy, chắc không phải các bác dạy chứ? Ha Ha, cháu liền không để ý tý thôi, xem các bác dạy bé cái gì kìa?”. Lão Chu thấy chính mình dù sao là không phủi sạch được, vì thế trả đũa.
“Nói gì đó?”.
“Chúng ta sao có thể dạy bé như vậy nha?”.
“Lại nói, tôi ngay cả nghĩ đều không nghĩ còn có thể làm như vậy”.
“Ngoại trừ lão Chu còn có ai?”.
“Bé con này bị cậu ta dạy, còn cần các bà nói sao?”.
“Đi ra ngoài nói bé không họ Chu cũng không ai tin”.
“Họ gì?”.
“Họ Chu”.
“Lão Chu họ gì?”.
“Ái chà, coi tôi này, lại quên mất tiêu, lão Chu không họ Chu!”.
La Mông liền tại trong mồm năm miệng mươi này, cân một rổ nhỏ sơn trà đó, sau đó nắm cái tay nhỏ của con anh, hai ba con cùng nhau đi đến giao lộ chờ xe trâu, mỗi ngày thời gian buổi sáng này, đường cái bọn họ đi lên đi xuống không hề ít xe trâu, một lát liền có thể chờ tới một chiếc xe trâu rồi.
Trên đường La Mông hỏi bé một trái sơn trà bán bao nhiêu tiền, Bé Khỉ nói với anh muốn bán ba tệ rưỡi, La Mông cũng không nói gì, dù sao bất kể là bán lời hay lỗ, đều phải để Bé Khỉ tự mình bán xem, kinh nghiệm người khác nói với bé, vẫn không bằng chính bé tổng kết ra khắc sâu.
Bé Khỉ một rổ nhỏ sơn trà, tổng cộng cũng liền hơn ba cân, vừa tới nhà trẻ, chưa được một lát liền bị các bạn nhỏ tranh sạch rồi, bên trong còn có hai giáo viên trẻ cũng mua theo.
Trước đó hiệu trưởng của nhà trẻ tìm bọn La Mông nói qua một lần, chính là bởi vì chuyện Bé khỉ bán đồ ăn ở trường học, hiệu trưởng này thật cũng là một người tiến bộ, ông nói Bé Khỉ tính cách rất hướng nội, không thích nói chuyện, cũng không thích chơi đùa cùng các bạn nhỏ khác, bán đồ ăn ngược lại bán tới rất vui vẻ, trao đổi cùng các bạn học khác cũng nhiều lên, dứt khoát để bé bán tiếp.
Nhưng mà chỉ có thể bán một chút chơi chơi thôi, không thể làm ra động tĩnh quá lớn, phía nhà trẻ bọn họ muốn làm bộ không biết đều không biện pháp. Hơn nữa sau này nếu có phụ huynh phản ánh vấn đề này, nói là Bé Khỉ ảnh hưởng bầu không khí học tập của nhà trẻ các loại, bọn họ cũng là không thể không quản, tới khi đó Bé Khỉ hẳn là cũng là không thể bán đồ ăn tiếp.
Tối hôm nay Bé Khỉ về nhà đếm tiền, phát hiện bán lời, nhất thời cao hứng, sáng sớm ngày hôm sau, lại cầm cái rổ nhỏ đi chọn sơn trà, hoàn toàn không biết nghiệp lớn kiếm tiền của chính mình tùy thời đều có khả năng sẽ bị kêu ngừng.
Bên kia, hai người nước ngoài trên Ngưu Vương trang, bọn họ vừa tới Ngưu Vương trang chưa được hai ngày, liền thăm dò rõ dâu rừng gai của Ngưu Vương trang sản xuất ra một phần bán hướng Đồng thành, một phần bán hướng Hồng Công, căn bản không có trái cây dư thừa có thể bán cho bọn họ, vì thế hai người bọn họ liền dựa vào danh nghĩa khảo sát, một mực ở tại Ngưu Vương trang không quay về.
Lần này sơn trà trên núi chín, hai người bọn họ còn có chút ngồi không yên, hai người bàn bạc một phen, vẫn là quyết định đi tìm trần Kiến Hoa bàn chuyện hợp tác.
Trên Ngưu Vương trang trồng loại cây sơn trà này, kích cỡ trái không lớn, vị trái nhưng rất đầy đủ, lúc trước lúc La Mông mua cây sơn trà về, chính là mua cây sơn trà bản địa loại cây già trong làng người ta dùng tạo giống, sau khi trồng dời tới đây đã hơn một năm, cây ăn trái lớn tới càng thêm cường tráng không ít, năm nay kết trái càng nhiều, hơn nữa còn có một đợt cây ăn trái năm ngoái chưa bước vào kì kết trái, năm nay cũng bắt đầu kết trái, cho nên năm nay sản lượng sơn trà trên Ngưu vương trang nhiều hơn không ít so với năm ngoái.
Nhưng mà không ít cũng chỉ là tương đối so với năm ngoái thôi, năm ngoái bọn anh một trái sơn trà không bán hướng Hồng Công, chỉ là cửa tiệm trấn trên và Cực Vị lâu Đồng thành cũng đã cung không đủ cầu, năm nay lại thêm bên ông chủ Đoạn, đám trái cây trên núi thoạt nhìn nhiều, kỳ thật cũng không hẳn đủ bán.
Trần Kiến Hoa nói chuyện này cùng La Mông, La Mông liền bảo gã từ chối, Ngưu Vương trang của anh tổng cộng cũng chỉ có chút đất đai lớn bấy nhiêu thôi, chỉ là thị trường trong nước đều đã làm không xuể rồi, hơn nữa ở trong nước giá bán cũng không tệ, cần gì vất vả như vậy đưa đồ ra nước ngoài chứ?
Mike và Charles hiển nhiên cũng có thể lý giải quyết định của La Mông, dù sao về giá tiền, bọn họ cũng không phải rất có ưu thế, ông chủ Đoạn và ông chủ Mã ra cái giá đều là rất không tệ, nếu giá cao nữa, cộng thêm phí vận chuyển, chi phí thật sự rất cao, như vậy mạo hiểm quá lớn, đối bọn họ mà nói cũng không phải lựa chọn tốt.
Ở lại Ngưu Vương trang lâu như vậy, Mike và Charles cũng đều biết, quy mô của Ngưu Vương trang cũng không lớn, ngoại trừ trên phía sau núi trồng rất nhiều trái hồng hỏa tinh, số lượng trái cây khác đều rất có hạn, đám trái cây có hạn này đều bị người nhìn chằm chằm, bọn họ đại khái rất khó tìm được cơ hội.
Vì thế hai người nước ngoài này bắt đầu nghiên cứu tính khả thi của việc xây dựng vườn trái cây tại cái trấn nhỏ này, cho dù không đạt được độ cao của Ngưu Vương trang, ít nhất làm cái giống như làng Đại Loan vậy, vật phẩm trong làng sản xuất cũng không tệ, bọn họ cũng là sớm liền bắt đầu chú ý cái này rồi.
Chính là người của trong làng đều nói, hoa màu sở dĩ lớn lên tốt như vậy, đều là bởi vì Ngưu vương phù hộ. Hai người nước ngoài đứng ở trên sườn núi nhìn con Ngưu vương trong truyền thuyết, đều có chút chân tay luống cuống, ngày hôm qua bọn họ còn vung roi hối thúc con trâu này kéo cày đó, nó chính là Ngưu vương?
“Ngưu vương còn phải kéo cày?”. Làm Ngưu vương chẳng lẽ không có một chút đãi ngộ đặc thù sao?
“Phốc!”. Nhị Lang phát ra một tiếng phì phì trong mũi, lười phản ứng hai người này, Sơn đại vương còn phải cho khỉ ăn đó, Ngưu vương kéo cày thì làm sao? Không thấy được khoen mũi của nó đều là bạc ròng sao? Trâu khác cũng không có đãi ngộ này.