Ngưu Nam

Chương 255: Chương 255




Hai ngày sau lão Bạch tiên sinh quả nhiên về tới trấn Thủy Ngưu, cùng ngày ông liền dọn vào một phòng nhỏ của bên Lò Rèn ở, Lâm Khoát làm chuẩn bị giúp ông ấy không chỉ có chỉ là quét dọn mà thôi, ngay cả bàn ghế giường tủ đều giúp ông mua xong hết, nồi chén chậu gáo cũng mua một ít, tủ lạnh máy giặt đều có sẵn, trên cơ bản xách túi có thể vào ở.

Đương nhiên mớ công sức này của gã cũng không có uổng phí, lão Bạch tiên sinh sau khi trở về nhìn căn phòng thật là cao hứng, bảo gã sau này gặp phải cái gì không hiểu, cứ việc tới tìm ông, bình thường lúc rãnh rỗi có thể siêng đi Lò Rèn ngồi một chút, lúc chính ông xem bệnh cho người ta, gã ngay tại bên cạnh chậm rãi học.

Sau đó lão Bạch tiên sinh gọi điện thoại cho một nhà đang chờ ông ở trấn trên, một giờ sau người nhà này tới Lò Rèn, để lão Bạch tiên sinh xem tình huống của thằng bé nhà họ.

Trẻ con tuổi này nho nhỏ, thân thể có chút gầy yếu, trên hai cái chân nhỏ mọc rất nhiều nhọt độc khiến người khác muốn ói, đứa bé bốn năm tuổi, bản thân nó khó chịu không nói, mắt thấy liền phải đi học rồi, lấy tình huống hiện tại của nó, rất khó không bị bạn học xa lánh cười nhạo.

Lão Bạch tiên sinh xem xét hai cái chân nhỏ của đứa bé này, chẩn mạch, lại hỏi một ít tình huống khác, sau đó lấy một cuốn tập trên bàn, cúi đầu viết toa thuốc.

“Thầy thuốc, cháu trai tôi chân xem xong rồi?”. Bà nội của cậu bé thấy lão Bạch tiên sinh cũng không nói cái gì, trong lòng còn có chút thấp thỏm.

“Không sao, nó còn bé, ta sẽ không ra thuốc nặng, chậm rãi điều dưỡng, mấy thang thuốc này các người để nó uống trước, lần này khẳng định khỏi, đợi tái phát một lần nữa, các người lại dẫn nó tới đây, nhiều nhất chẳng qua ba lần, trên cơ bản là có thể trị tận gốc”. Lão Bạch tiên sinh đầu cũng không ngẩng lên nói.

“Còn phải ba lần à?”. Bà nội cậu bé vừa nghe, lại có chút buồn rầu.

“Nếu vận may tốt, lại tới một lần nữa liền đủ rồi”. Lão Bạch tiên sinh thản nhiên nói, ông là nhìn quen sống chết rồi, chút vần đề nhỏ của thằng bé này, ở trong mắt ông thật sự không coi là gì hết.

“Thầy thuốc, cháu trai tôi sinh ra tới thân thể liền yếu ớt, ngài y thuật tốt, nhìn một cái giúp nó, chân này chữa khỏi rồi, thân thể này cũng bồi bổ căn cơ cho nó”. Ông nội của cậu bé cũng tại bên cạnh nói.

“Đúng, thân thể là yếu một chút, phải để nó rèn luyện nhiều chút, phơi nắng nhiều một chút”. Lão Bạch tiên sinh gật gật đầu.

“Đúng đúng, sau này bảo nó đi ra ngoài nhiều một chút, sống trong thành phố chính là điểm ấy không tốt, cũng không mấy nơi để đi, thằng bé liền suốt ngày ở trong nhà”. Ông nội của cậu bé vội vàng đáp: “Vậy ngài nói, phả bổ thân cho nó, ăn chút gì mới tốt đây?”.

“Thằng nhóc mới bây lớn, cũng không thể loạn bổ”. Lão Bạch tiên sinh dừng viết máy trong tay, ngẩng đầu nhìn người nhà này.

“Chúng tôi cũng biết cái này, cho nên lúc này mới tìm ngài hỏi đó”. Bà nội của cậu bé cũng tiếp lời nói.

“À….”. Lão Bạch tiên sinh đóng nắp viết của viết máy trong tay, xoay người nói mọt chút với người nhà này: “Nói như thế, các người là muốn dùng chút đồ tốt cho cậu bé này, không sợ tốn tiền, phải không?”.

“Ài, kỳ thật tình huống nhà chúng tôi cũng bình thường, ba mẹ tôi bọn họ có chút nóng vội, thầy thuốc ngài vẫn là ấn toa thuốc ban đầu bốc cho chúng tôi đi”. Mẹ của cậu bé có chút lo lắng một nhà chính mình sẽ bị người ta coi là dê mập chém.

“Thầy thuốc ngài kệ con bé, thật nếu có thuốc tốt gì, ngài liền nói một chút cho chúng tôi, uống nổi hay không uống nổi, chúng tôi tốt xấu nghe trước một chút”. Bà nội cậu bé nóng lòng nhất.

“Đừng gấp, thứ này có hay không, ta còn phải hỏi trước một chút mới biết”. Lão Bạch tiên sinh nói xong liền quay đầu hỏi Lâm Khoát vẫn một mực yên lặng ngồi ở bên cạnh quan sát: “Ếch đá trên núi chúng ta hiện tại đều lớn rồi chứ?”.

“Còn chưa lớn lắm, lão Chu nói mùa thu mới cho bắt”. Lâm Khoát này cũng là người không khách sáo, lão Bạch sinh buổi sáng mới nói với gã lúc ông xem bệnh có thể để gã quan sát, người này buổi chiều liền tới rồi.

“Các người trước chờ chút”. Lão Bạch tiên sinh nói một câu cùng người nhà đó, sau đó cầm di động đi ra sân sau.

“Ài, La Mông à, bên ta muốn hai con ếch đá, phải là ếch già”.

“Ếch già? Ếch mới không được?”. La Mông vừa nghe muốn ếch già, trong lòng liền cực kỳ không nỡ.

Số lượng con ếch già trong khe núi của nhà bọn anh cũng không nhiều, lúc trước Lâm Khoát từ bên ngoài mưa về lứa ếch đá đầu tiên, lúc mùa đồng đầu tiên liền chết một số lớn rồi, mùa đông thứ hai liền chết một đợt nhỏ, hiện tại sống sót đều là tinh nhuệ, sau này không dễ chết được, có chúng nó tọa trấn trong khe núi, con ếch đá nhỏ trên núi của nhà mình mới sẽ không dễ dàng bị rắn nước các con vật hoang dã ăn thịt.

“Con ếch mới cũng được a, nhưng mà dược tính nhất định bị giảm rồi, cậu ra giá bao nhiêu đây?”.

“Con ếch mới khoảng hai ba lạng, một con ba trăm tệ”.

“Hai con bốn trăm”.

“Hắc, hai con sáu trăm”.

“Cậu được đó, liền định như vậy đi”.

Ông lão Bạch hừ hừ cúp điện thoại, quay về căn phòng của mình ngồi xuống ghế, hỏi người một nhà kia trong phòng, nói: “Ngưu Vương trang nghe nói qua chứ?”.

“Nghe nói qua”. Bọn họ nhưng không phải chính là uống thang tháng năm của nhà lão Chu bán, mới ngàn dặm xa xôi chạy nơi này tìm thầy thuốc.

“Trước đó các người uống thang tháng năm đó, chính là thảo dược trên núi bọn họ trồng ra. Lúc này đứa bé nhà các người, ăn mấy con ếch đá trái lại thích hợp, trong khe núi của trên núi nhà bọn họ liền nuôi một ít, tổng cộng cũng không bao nhiêu, nặng hai ba lạng, một con năm trăm tệ, các người thấy thế nào?”. Xoay mặt liền bỏ thêm hai trăm cho bọn họ, ông lão này không hề cảm thấy có cái gì không thích hợp.

“Vậy phải ăn mấy con mới đủ?”. Mẹ của cậu bé hỏi, năm trăm tệ một con, bọn họ trái lại ăn được.

“Cách ngày ăn một con, ba con liền xấp xỉ”.

“Tôi trái lại nghe nói qua ếch đá có thể tiêu trừ nhọt, nếu ếch đá của chỗ họ thật sự có tốt như vậy, để thằng bé ăn thêm mấy con chúng tôi cũng chi được”. Ông nội của cậu bé nói.

“Ba con ta thấy là đủ rồi, tốt quá hóa dở, từ từ tới, bây giờ trước để nó ăn ba con, chờ năm sau, tốt nhất là tại mùa cái chân này của nó đễ bị tái phát nhất, lại cho nó ăn thêm một hai lần, trên cơ bản cũng liền tốt rồi”. Lão Bạch tiên sinh nói xong xé tờ giấy toa thuốc mới vừa viết, lại lần nữa viết lên chỗ trống trên tờ giấy, thêm ếch đá, toa thuốc vừa mới khai liền khác biệt rồi.

Vừa vặn Lâm Khoát muộn một chút còn phải đi trong khe núi cho ếch đá ăn, thuận tiện bảo gã bắt một con về, còn có mớ thảo dược này, cũng để gã cầm toa thuốc tới Ngưu Vương trang lấy, mấy thứ dược liệu trên Ngưu Vương trang không có, trong căn phòng nhỏ trước đó lão Bạch tiên sinh ở liền có, lúc này còn chưa kịp dọn qua đây.

Chờ qua mấy ngày nữa, trước đó lão Bạch tiên sinh liên hệ một ít dược liệu nên tới rồi, mấy chục loại dược liệu phân biệt từ mấy nơi chuyển phát tới đây, trời Nam biển Bắc chỗ nào đều có, có một số, thậm chí còn là lão nông vùng núi nào đó đóng gói gửi bưu phẩm tới cho ông. Ông lão này cả đời đi qua không ít nơi, ông chú ý nhất chính là dược liệu, hơn mười năm tích lũy xuống, cũng là mọt khoản của cải quý giá.

Sau khi Lâm Khoát đi khỏi, lão Bạc tiên sinh liền tỉ mỉ nói cùng người nhà này sau khi cầm ếch đá về phải chế biến như thế nào, mấy ngày uống thuốc lại phải chú ý chút gì, sau đó bảo bọn họ đi về trước, nói chờ một lát dược liệu chuẩn bị tốt xong, sẽ c o người mang tới khách sạn hiện tại bọn họ đang ở.

Đối với lão Bạch tiên sinh, người nhà này thật cũng có thể yên tâm, dược liệu của thằng bé nhà bọn họ cộng thêm phí xem bệnh chưa tới hai ngàn tệ, người ta hẳn là còn chưa tới nỗi lừa gạt bọn họ, vì thế rất dứt khoát thanh toán tiền trước, quay về khách sạn chờ Lâm Khoát đưa thuốc tới cho bọn họ.

Lâm Khoát làm chân chạy việc cho người ta còn làm rất vui vẻ, bên này gã có thể giúp chạy việc, bên kia lúc hỏi lão Bạch sinh vấn đề, ông lão cũng sẽ có vẻ đặc biệt kiên nhẫn chút. Chập tối cùng ngày Lâm Khoát liền xách mọt con ếch đã và tất cả dược liệu mang tới cho bọn họ, ếch đá còn lại, chờ hôm nào lúc bọn họ cần ăn, gã cùng ngày bắt rồi mang qua.

Người nhà này cùng ngày đi một cửa tiệm bên cạnh chợ mua một cái nồi đất, lại mượn một cái lò nhỏ của bà chủ khách sạn này, còn lấy một nắm than từ nhà người ta, dựa theo lão Bạch tiên sinh dạy bọn họ, nấu thuốc cho cháu trai nhà họ.

Ba con ếch đá cộng thêm uống mấy thang thuốc, trước sau cũng liền chưa tới thời gian một tuần, hai cái chân của thằng bé, ngày qua ngày nhìn liền tốt rồi, mấy cái nhọt độc vốn đặc biệt ngoan cố, cũng mỗi ngày biến cứng sau đó kết vảy, hơn nữa khí sắc của thằng bé còn đặc biệt tốt, ông nội bà nội, mẹ của nó đều cảm thấy mừng không kể xiết, nói thẳng lần này tốn tiền có giá trị.

Không chỉ có một nhà bọn họ cao hứng, ngay cả một nhà chủ khách sạn đó cũng cao hứng theo, dù sao trấn Thủy Ngưu cũng là địa phương nhỏ, tuy rằng hai năm nay người bên ngoài tới nhiều hơn, nhưng như thế nào cũng không giống thành phố lớn bên ngoài người tới người đi như vậy, lúc này đột nhiên tới một gia đình như vậy, nói là mang con tới xem bệnh, hai vợ chồng chủ khách sạn, bình thường cũng không ít giúp đỡ bọn họ, nghe nói ếch đá của Ngưu Vương trang đều chữa hết nhọt độc trên đùi của con nít nhà người ta, bọn họ trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Mớ thuốc và ếch đá sau khi uống xong, người nhà này lại dẫn thằng bé nhà mình tới Lò Rèn một chuyến, lão Bạch tiên sinh lại xem cho bé một chút, nói là tầm tầm rồi, sau đó lại khai một toa thuốc, bảo bọn họ sau khi về lại uống mấy ngày.

Người nhà này tới Ngưu Vương trang tìm Lâm Khoát lấy thuốc, sau đó liền vô cùng cao hứng thu dọn đồ đạc đi về, bà cụ ông cụ trong lòng cực vui vẻ, lại bởi vì trước đó mấy cái nhọt độc trên người cháu trai không ít nghe lời ong tiếng ve, lúc này chân của cháu trai nhà họ tốt rồi, bọn họ liền sợ người khác không biết, cùng hàng xóm láng giềng người thân bạn tốt của nhà mình đều tuyên truyền không ít, nói lần này gặp lão trung y kia khó lường biết bao, dược liệu của vùng bọn họ tốt biết bao, xem một cái chữa cho chân cháu trai nhà họ, chưa mấy ngày liền kết vảy rồi, sau này cũng không cần lo lắng sẽ tái phát, lão trung y người ta nói, không phải cái vấn đề lớn gì lớn, không cần lo lắng gì.

Những lời này vừa lan truyền, rất nhanh liền có người tìm người nhà bọn họ hỏi thăm, tuy rằng mọi người đều cảm thấy lời của ông cụ bà cụ nhà bọn họ có chút nhân tố khoác lác, nhưng dù sao chân cháu trai nhà bọn họ quả thật là chữa khỏi rồi, trước sau tổng cộng chưa mấy ngày thời gian, nghe nói còn không có tốn bao nhiêu tiền.

Có người hướng bọn họ hỏi thăm địa chỉ của lão Bạch tiên sinh, cũng đi qua tìm, về phần số điện thoại của lão Bạch tiên sinh, lúc trước người nhà đó cũng là không biết, bọn họ ngược lại có số điện thoại của Lâm Khoát, gọi điện thoại qua, đối phương nói bọn họ trực tiếp qua đó liền được, bình thường lúc buổi chiều lão Bạch tiên sinh đều ở bên Lò Rèn.

Trải qua chuyện thằng bé lần trước, lão Bạch tiên sinh ở trấn trên cũng có một ít danh tiếng, trước dó tuy rằng ông đã ở bên cạnh chữa bệnh cho lão Thường, nhưng mà lão Thường bởi vì rất ít tiếp xúc cùng người của trấn Thủy Ngưu, cho nên cũng không tuyên truyền cho ông lắm.

Lúc này danh tiếng vừa truyền mở, lập tức lại có người ta nói ông là sư phụ của Bặc Nhất Quái, nhất thời thân phận đó lại bị người nâng lên vài phần, thường xuyên cũng có người người tới Lò Rèn tìm ông xem bệnh, tuy nói đều là nhà người thường của trấn Thủy Ngưu, ông lão ông cũng không tốt chặt chém quá, nhưng tốt xấu coi như là có chút thu nhập.

Liền cá nhân lão Bạch mà nói, xem bệnh bốc thuốc cho người ta mà nói, đã là nghề của ông, cũng là đam mê của ông, người bên Lò Rèn nuôi bồ câu thì nuôi bồ câu, trồng trọt thì trồng trọt, ông vừa không thích nuôi bồ câu cũng không thích trồng trọt, lại càng không thích chơi cờ cùng lão Thường, ông liền thích xem bệnh cho người ta.

Có bệnh xem có tiền kiếm, lúc rãnh rỗi lên mạng trao đổi tâm đắc một chút cùng người ta, nói khoác ầm ĩ một chút, lão Bạch tiên sinh sống khá thư thái.

Sáng nay, lão Bạch tiên sinh cùng mấy ông lão ế trong Lò Rèn cùng nhau ngồi xe trâu đi trấn trên ăn sáng, gọi hai cái bánh bao một chén cháo sữa một dĩa dưa chua, vừa ăn vừa bàn bạc cùng bọn lão Thôi hôm nay muốn đi Ngưu Vương trang ăn chực cơm hay không.

Này cũng là chuyện gần đây bọn họ thường làm, sau khi ở trấn trên ăn xong bữa sáng, ngồi xe trâu đi Ngưu Vương trang, giúp lão Chu làm việc nửa ngày, hái một chút dâu rừng gai dâu tây linh tinh, thừa dịp lúc chó lớn chó nhó của nhà họ không chú ý, còn có thể lén ăn hai trái, giữa trưa ăn cơm ngay tại Ngưu Vương trang, ăn no lại quay về Lò Rèn, sau đó phơi nắng lương thực bồ câu thì phơi nắng lương thực bồ câu, quét dọn lồng bồ câu thì quét dọn lồng bồ câu, xem bệnh cho người ta thì xem bệnh cho người ta.

“Chị gái này, hỏi chị chuyện này một chút, nghe nói bên chị có chỗ kêu là Lò Rèn, ở đó có một người chuyên môn chữa nhọt độc cho người ta phải không?”. Lúc này, một bàn khách dưới lầu đứng lên tới bên ngoài quầy tính tiền, hỏi người phụ nữ thu tiền.

“À, các người là tới chữa nhọt độc hả? Đúng, ngay tại Lò Rèn, nhưng mà các người tốt nhất vẫn là tại lúc buổi chiều hẵng qua đó, buổi sáng ông ấy bình thường không ở nhà”. Người phụ nữ đó lưu loát lấy tiền thối tiền lẻ, cười khanh khách trả lời.

“Chuyên môn chữa nhọt độc cho người ta”.

“Chuyên môn chữa nhọt độc cho người ta “.

“Chuyên môn…….”.

Lão Bạch tiên sinh tay trái cầm muỗng, tay phải cầm đũa, ngồi nửa ngày không nhúc nhích, bọn họ nói ai là chuyên môn chữa nhọt độc cho người ta?

“Hôm nay tôi liền ở Ngưu Vương trang, không về Lò Rèn đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.