Edit: Hạ Chi
Beta: Mèo
Gần đây làng Đại Loan dâng lên một làn sóng hái trà, lại nói trấn Thủy Ngưu nơi này, xung quanh nhiều núi, mười mấy năm trước liền có người ở chỗ bọn họ bao núi trồng cây trà.
Hồi đó kinh doanh lá trà còn từng là ngành sản xuất có món lãi kếch sù, thế nhưng lợi nhuận kếch xù thường thường đi với là phiêu lưu cao, nhìn xem một đám vườn trà hoang phế phụ cận trấn Thủy Ngưu liền biết, lúc ấy có bao nhiêu người ném tiền vào mảnh núi này, cuối cùng lại có mấy người có thể thu hồi được vốn chứ.
Bữa trước lúc tiệm online của La Hưng Hữu mới mở, các dân làng một đám cũng đều góp vui theo, từ nhà mình lấy dưa chua dưa muối rau khô linh tinh, để La Hưng Hữu chụp ảnh, đăng lên trên mạng, lại chụp mình của chính mình, cũng dán trên bên trong giới thiệu chi tiết của món hàng ấy, một đám nhìn đồ nhà mình bên trong máy tình phối với ảnh chụp chính mình, kia kêu một cái mới mẻ, xem như thế nào đều xem không đủ.
La Trường phú ông nội của La Chí Phương là lão lưu manh, mấy năm nay tuy là đã không giống hồi trẻ thích cờ bạc, nhưng sinh hoạt vẫn là không ra sao.
Hiện giờ ông và người trong làng cùng nhau trồng rau bán rau, La Chí Phương cháu trai ông bình thường đều ăn cơm ở trên Ngưu vương trang, ông một người tùy tiện lấy ít rau xanh rửa rửa qua, rót hai giọt nước tương rắc chút muối trộn trộn một cái, lúc nấu cơm lại hấp cá khô linh tinh, liền ăn tới thơm ngon vô cùng, mấy thứ dưa muối dưa chua kia, ông thật đúng là không có làm.
Không có thì làm sao đây? Liền không vô góp vui? Vậy không được a. Ông lão này nghĩ trái nghĩ phải, vỗ đầu, lấy lá trà chính mình năm nay đầu xuân mình phơi ra, cũng bảo La Hưng Hữu đăng lên trên mạng đi bán.
Lúc ấy mọi người đều chê cười ông, một gói lá trà này chưa được mấy cân, bán có thể bán được bao nhiêu tiền?
“Trà của ông tính bán bao nhiêu tiền một cân ạ?”. La Hưng Hữu vừa chụp hình vừa hỏi La Trường Phú.
“Không biết, người ta đều bán bao nhiêu tiền?”. La Trường Phú trong lòng cũng không có giá cả.
“Cháu xem xem”. La Hưng Hữu tính nhẫn nại rất tốt, nói rồi liền ở trên mạng tìm xem lá trà, lại nói giá trà, cao cao thấp thấp, trên trời dưới đất không có giá chuẩn, một đám người nhìn cả buổi, cũng đoán không ra lá trà làng Đại Loan bọn họ đến cùng xem như vào bậc nào.
“Sao cái này một cân chỉ bán mười đồng vậy?”. Dân làng của làng Đại Loan liền không nghĩ ra, không chỉ trồng trà, chỉ riêng hái trà phơi trà đều không chỉ tốn mười đồng tiền công sức nha, lại là lựa trà lại là vò, còn phải lên men, mất bao nhiêu công sức nữa.
“Đại khái là sử dụng máy móc chế biến”. La Hưng Hữu suy đoán nói.
“Máy móc gì mà xài tốt như vậy a, ngay cả lá trà đều có thể hái được?”. Các dân làng không tin.
“Bà kệ người ta đi, cháu nói trà của ông đây bán bao nhiêu tiền thì thích hợp?”.
“Vừa mới nhìn đến nhà nông kia tự mình làm trà, không phải bán một trăm tám một cân sao?”.
“Nói nhảm gì vậy, người ta đó là Hoàng Sơn, chúng ta đâ ycó thể so sánh với bọn họ sao?”.
“Sao không thể so, tôi uống thấy rất ngon”.
“Vậy bà cũng bán một trăm tám đi, đến lúc đó khách thu được hàng vừa nhìn, không đúng, bị lừa rồi, xong rồi lại đánh giá kém cho bà, tới lúc đó phải làm sao đây?”. Mấy ngày nay các dân làng nghe không ít hai vợ chồng La Hưng Hữu nói chuyện về tiệm online, đánh giá tốt đánh giá kém, nghe vào trong tai bọn họ liền đặc biệt mới mẻ.
“Hay là chúng ta không bán theo cân, bán theo gram, mỗi gram liền mười đồng”.
“Tôi thấy hợp lý, mắc hay rẻ đều không kém nhiều quá”.
“Trường Phú ông thấy thế nào?”.
“Được, bán đi”. Chủ ý ngay từ đầu của La Trường Phú chính là vô góp vui, ông thậm chí cũng chưa nghĩ tới lá trà nhà mình thật có thể bán đi, giá viết bao nhiêu vậy thì có quan hệ gì?
Phát triển tiếp theo của sự việc có chút làm người ta mở rộng tầm mắt.
Lại nói có một người mua, nam, họ Lục, đi làm ở một cái thành phố lớn phía Bắc Đồng thành, dạ dày người này không tốt, trước đó xem nhẹ, đảo mắt đến hơn ba mươi, bệnh này lại nghiêm trọng lên, ở bệnh viện hơn mười ngày, bị tiêm không ít, còn phải mổ, thế là rốt cuộc biết lợi hại.
Người này mua nồi hầm từ trên mạng về chuyên môn dùng để nấu cháo, hôm nay uống cháo này ngày mai uống cháo kia, đổi đủ loại, tối hôm trước cắm nồi cháo, sáng hôm sau uống bát cháo nóng rồi đi làm.
Lúc tiệm online La Hưng Hữu vừa mới khai trương, gã vừa vặn cũng đụng phải, liền thuận tay xài 8 đồng mua một gói đồ ăn tám đồng miễn phí giao hàng thử dùng. Kỳ thật mục đích của người này căn bản còn không phải là vì thử dùng, anh ta chính là vì ăn, 8 đồng mua 600g đậu, ba loại, vẫn là nhà nông tự sản xuất, thực dụng nha.
Buổi tối hôm nay gã liền thả nửa gói đậu tây vào cái nồi hầm của mình, ước chừng 100g, lại thêm một nắm gạo, vo một hồi, lại bỏ mấy hạt muối vô, để nó hầm từ từ, sau khi hầm mấy giờ chín nó liền tự động giữ ấm.
Tối đó người đàn ông trẻ tuổi họ Lục này ngủ đến nửa đêm, liền ngửi thấy một cỗ mùi đậu nồng đậm, sao lại có thể thơm như vậy chứ? Hương thơm này ở trong phòng bay a bay a, bay đến người ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Vài phút sau gã xoay người ngồi dậy, bịch bịch bịch chạy vào phòng bếp múc cháo kia ra, múc vô chén cho nhanh nguội, không được mấy phút liền bị gã ào ào ăn hết sạch. Nhìn nhìn thời gian, hai giờ rưỡi, nhanh chóng lại thả nửa bao đậu hà lan và một nắm gạo vào nồi, giờ tiếp tục hầm, đến hừng đông đại khái còn có thể chín được một nồi nữa.
Sáng hôm sau người này liền lướt “Tiệm đặc sản trực tiếp làng Đại Loan” mua đậu, mua xong đậu lại nhìn nhìn cái đồ khác, mấy thứ dưa chua dưa muối cái gì kia phải xào mới ăn được, rất phiền toái, ngẫm lại vẫn là thôi, nhìn nhìn lại, thế nhưng còn có bán trà, thuận tay liền mua 100g, nếm thử trước đi, dù sao chỉ là nhân tiện mua một ít, còn không tốn thêm tiền phí giao hàng.
Không hai ngày túi hàng này liền được nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến công ty bọn họ, lúc ăn cơm trưa gã mở thùng giấy ra nhìn nhìn, chủ yếu là muốn kiểm tra một chút mấy loại đậu gã mua có giống lần trước hay không.
“Ôi, tiểu Lục, lại lên mạng mua đồ à”. Lúc này sếp bọn họ vừa vặn tiếp khách hàng ăn cơm trưa xong, ưỡn cái bụng bự đi vào.
“Dạ”.
“Tôi không phải nói cậu a Tiểu Lục, cậu như vậy là không được, trước mắt đều hơn ba mươi, không có bạn gái không kết hôn, cũng không cùng bọn thanh niên đi chơi nhiều, bây giờ tốt lắm, ngay cả siêu thị cũng không đi, dầu muối tương dấm đều mua ở trên mạng…….”.
Sếp bọn họ cái gì đều tốt, tuy rằng là đi ra từ nông thôn, làm sếp còn rất tôn trọng người khác, nói chuyện với nhân viên cũng là ôn ôn hòa hòa, chỉ là có đôi khi hơi nhiệt tình quá, đặc biệt nhìn đến người như kế toán Lục này, bao nhiêu tuổi rồi còn ế, ổng liền đặc biệt thích nói mấy câu.
“Gói nhỏ đen đen này là cái gì?”. Xem Tiểu Lục dỡ từng túi đồ một ra ngoài, sếp gã rất nhanh liền bị dời đi lực chú ý: “Đây là lá trà đi?”
“Đúng ạ, trong làng bọn họ có người bán liền thuận tiện mua ít về nếm thử.”
“Nông hộ trong làng làm?”. Sếp bọn họ nghe nhất thời liền có hứng thú, mở ra túi ngửi ngửi, cảm xúc nhất thời liền kích động: “Ôi trời! Ôi trời! Chính là mùi này!”.
“Mùi gì ạ?”. Tiểu Lục cầm qua tự mình ngửi ngửi, chỉ là một mùi lá trà mà.
“Cậu không hiểu, cậu không hiểu”. Sếp khoát tay, lại hỏi cậu ta: “Túi này bao nhiêu tiền? Nhường lại cho tôi trước, được không?”.
“Không đáng mấy đồng, sếp muốn lấy thì cứ cầm đi”. Chỉ mười đồng, gã còn có thể đòi sếp mình được sao?
“Lấy chứ, cậu mua từ tiệm của ai, lại giúp tôi mua mấy cân về nữa”. Ông sếp này lớn lên ở nông thôn nhưng rất có tầm nhìn, cảm thấy mình là sếp, để nhân viên chiếm chút lợi còn nói được, ngược lại là chiếm lợi của nhân viên thì còn ra thể thống gì?
“Sếp muốn mua mấy cân?”, Tiểu Lục cũng biết, sếp bọn họ căn bản không mua hàng qua mạng, giờ mà cho ổng địa chỉ chính ổng cũng mua không được, không có card thanh toán nha.
“Một cân thì bao nhiêu tiền?”.
“Mười đồng 100g, một cân là một trăm”.
“Năm cân, không không, mười cân, cậu trước mua giúp tôi mười cân về”.
“Muốn mua nhiều như thế à?”. Lá trà này trừ ngâm uống, chẳng lẽ còn có thể nhai ăn luôn sao?
“Hắc, bên tôi còn có mấy người bạn mà, cái này cậu không cần lo, nhanh lên mua trước cho tôi mười cân về đã”.
Vì thế cứ như vậy, làng Đại Loan ngoại trừ đậu nhà La Mông, nghênh đón đơn hàng đầu tiên chính là mười cân lá trà này.
Nhưng lá trà nhà La Trường Phú không có mười cân, lúc trước viết số lượng hàng cũng chỉ viết ba cân, khách hàng này một phát muốn mười cân, La Hưng Hữu đành phải đi trong làng hỏi, nhà ai còn có lá trà, có đồng ý bán bớt một chút hay không, 100g mười đồng, bên gã trích phần trăm ba đồng.
Tuy rằng một năm này mọi người phơi lá trà đều không nhiều lắm, nhưng mà giá 100g mười đồng vẫn ổn, không ít người cũng đồng ý bán, mười cân lá trà, rất nhanh liền gom được.
Qua vài ngày, kế toán họ Lục ở thành phố phương Bắc nào đó liền nhận được lá trà, cầm đưa cho sếp gã, sếp gã quả nhiên cho gã một một ngàn mốt đồng, lúc trước lấy 100g tiền lá trà kia của gã cũng coi như cho gã.
Hai ngày này người đàn ông trẻ tuổi họ Lục này nghe sếp nói không ít chỗ tốt của lá trà nhà nông này, thuần thủ công không dùng máy móc, tay xát chân dẫm phơi dưới ánh mặt trời, càng đừng nói chất phụ gia cái gì, hoàn toàn thuần thiên nhiên, lá trà làm ra tới, hương vị đúng là không giống với trên thị trường.
Quê của sếp vốn cũng là từng có vườn trà, sau này vườn trà không kiếm được tiền, chỗ bon họ lại phát triển lên, đất bị quy hoạch, vườn trà bị san bằng, xây lên từng khu từng khu nhà máy, trong tay bọn họ cũng có ít tiền, cũng đều lần lượt kinh doanh, hái trà chế biến trà, cũng liền thành ký ức xa xôi.
Họ Lục này vừa nghe lá trà này là nông hộ dùng chân dẫm ra, nhất thời liền không có hứng thú, chân gã dẫm ra nên còn không nhất định dám ăn đâu, đừng nói vẫn là dùng chân của người khác dẫm ra.
Nhưng mà có người thích củ cải rau xanh thì cũng có người cố tình liền thích loại lá trà này. Sếp bọn họ cùng mấy người đồng hương của ổng liền đều thích loại lá trà này, nói là lá trà liền phải là mùi vị này, tự nhiên.
Mười cân lá trà bán đi, có mấy hộ trong nhà người ta đều không dư bao nhiêu lá trà, hơn nửa năm kế tiếp đều còn phải uống trà nữa, cái này đành phải lên núi hái trà. Mùa hè lá trà hơi đắng chát, không ngọt lành bằng lá trà mùa xuân, có người thích, có người lại uống không quen.
Cũng có mấy dân làng thông qua chuyện này thấy được thương cơ, trồng rau bán rau rất nhiều, cũng đều bớt thời giờ lên núi đi hái chút lá trà về.
Lá trà hái về trải qua phơi héo, liền muốn dẫm trà. La Mông nhớ trước đây, trong làng mỗi khi đến trước và sau Thanh Minh, từng nhà đều phơi lá trà, chờ lúc phơi được không sai biệt lắm sẽ để cho con trai nhà mình rửa sạch chân trực tiếp đạp lên. Có vài người trong nhà không có con trai sẽ để cho thanh niên trong thôn giúp dẫm, hoặc là tự mình lấy tay chậm rãi chà.
Ở làng Đại Loan, dẫm trà là đặc quyền của các thanh niên chưa lập gia đình, hồi trước quan niệm trọng nam khinh nữ của mọi người tương đối nặng, các cô gái không thể tham gia hoạt động này. Cho nên nếu nhà ai không sinh con trai thì hàng năm đến lúc dẫm trà sẽ bị bài trừ bên ngoài bầu không khí náo nhiệt của làng.
Lần này mọi người trong làng lại muốn dẫm trà liền có người đến tìm La Mông. Làng bọn họ thanh niên trẻ tuổi chưa lập gia đình tổng cộng không được mấy người, La Mông chính là một trong số đó.
Ngày này giữa trưa, La Mông uống xong một chén cháo lớn liền dẫn Tiếu Thụ Lâm và La Chí Phương, La Tiến Hỉ đi đến trong làng dẫm lá trà, Liễu Như Hoa không đi, thứ nhất cô không phải người làng này, thứ hai cô là nữ, hiện tại trong làng còn có không ít người già đầu óc vẫn chưa thông thoáng, La Mông tự nhiên cũng sẽ không vì chút chuyện ấy đi trêu vào bọn họ.
“Ôi, La Mông tới rồi”. Lúc này mọi người đều cầm cái sàng lá trà nhà mình ngồi trong sân nhà La Hưng Hữu, từ sau khi mở tiệm online này, nhà La Hưng Hữu liền thật đông vui.
“Sao ạ, La Văn Phong cũng dẫm?”. La Mông vào sân, liền nhìn đến trong sân nhà La Hưng Hữu trải một lớp màng nilon mỏng lớn, La Văn Phong và La Tú Trúc đang đứng ở bên trên dẫm lá trà đâu, dưới chân mỗi đứa đều có một đống lá trà to.
cái sàng
“Ngay cả La Tú Trúc cũng dẫm”. Ông cụ nói câu này hiển nhiên là không tán đồng cho bé gái dẫm lá trà.
“Trà của nhà chúng tôi chúng tôi tự uống, ông không cần quan tâm”. Tào Phượng Liên còn rất lợi hại, lúc này cũng mặc kệ người ta bao nhiêu tuổi, cãi lại luôn trước mặt mọi người.
“Ôi, trên chân này quấn là màng bọc thực phẩm đi, làm được còn rất sạch sẽ”. La Mông vừa nói cái này, ông cụ vừa mới so đo với Tào Phượng Liên cũng liền ngừng nói, hừ hừ hai tiếng không nói nữa.
màng bọc thực phẩm
“Đúng vậy, bây giờ đều thời đại gì rồi, còn có thể đi chân trần đứng lên dẫm?”. Tào Phượng Liên lập tức liền tiếp một câu: “Cái này đều nhiều năm rồi mà làng chúng ta chẳng có mấy cậu thanh niên, đành phải để đàn ông dẫm, bao một tầng màng bọc thực phẩm, không tệ đi.”
“Trước kia La Mông từng dẫm lá trà mà?”. Ngô Đông Mai là người không có ánh mắt, lúc này liền muốn La Mông giúp cô dẫm lá trà.
“Hôm nay em không dẫm”. La Mông vội vàng cười khoát tay: “Của mọi người tổng cộng cũng không bao nhiêu, kêu hai người La Chí Phương và La Tiến Hỉ dẫm là được”.
“Sao? Không nhớ dẫm như thế nào?”. Ngô Đông Mai cười hỏi anh.
“Đều sắp ba mươi tuổi rồi còn có thể tính thanh niên sao? Thanh niên chân chính ở chỗ này nè”. La Mông nói liền vỗ vỗ vai La Tiến Hỉ, đẩy cậu ta ra ngoài. Từ trước trong làng dẫm lá trà đều là những chàng trai mười lăm mười sáu đến mười tám mười chín tuổi, hơn hai mươi phần lớn đều kết hôn, không phù hợp yêu cầu.
Nhưng mà hôm nay anh không chịu dẫm trà cũng không phải vì việc này, trong suy nghĩ của một số người già làng họ, con gái dẫm trà đều đã xem như kỳ cục, La Mông liền càng đừng nói nữa, anh thích đàn ông, có vài người ngoài miệng tuy là không đề cập tới, vẫn là để ý trong lòng.
Trong chốc lát La Tiến Hỉ và La Chí Phương cọ rửa chân, lau khô, bọc từng lớp từng lớp màng bọc thực phẩm, đều tự đi lấy chút lá trà đứng ở trên tấm màng nilon dẫm. Tiếu Thụ Lâm khoát tay tỏ vẻ chính mình không có hứng thú, ngồi ở bên người La Mông nghe cậu ta và dân làng nói chuyện phiếm.
“La Mông à, đậu nhà các cậu bán được không ít tiền chứ?”. Mấy ngày này người trong làng vẫn luôn nhìn đến La Hưng Hữu một xe một xe chở đậu từ Ngưu vương trang đi trấn trên giao hàng.
“Ài, mấy đồng đó sao đủ ạ? Cháu vì cái nhà ở trên Ngưu vương trang kia bây giờ còn thiếu một đống nợ chưa trả nữa”. La Mông có thể nói với bọn họ rằng mình buôn bán lãi thật nhiều tiền sao?
“Cái nhà kia của cậu xây tới cũng sang trọng lắm, không phải là để cho người làm việc ở thôi, làm tới giống như khách sạn, tốn tiền để làm gì chứ, nhà các cậu ở còn không tốt bằng nó nữa”. Nếu thật muốn so sánh thì chính là đúng như thế.
“Cháu nói với cha nhân dịp nghỉ hè này trong nhà việc không nhiều, kéo mấy người thợ mộc ở trên Ngưu Vương trang kia đến tu sửa mấy căn phòng nhà cháu, cha cháu còn không vừa ý, nói là vẫn ở tốt, không muốn phí tiền làm”. La Mông thuận tay từ trên bàn nhà La Hưng Hữu cầm trái mận, cắn một miếng, chua đến cả khuôn mặt anh đều nhăn lại.
mận nhắc tới trong truyện là mận miền Bắc
“Hắc, mận này chua, ăn không nổi, lấy đến ngâm rượu còn đỡ”. La Hưng Hữu thấy La Mông như vậy, có chút ngượng ngùng cười cười.
“Bón phân trâu cho nó nhiều chút sang năm là ăn ngon rồi”. La Mông ném trái mận đã cắn một miếng vào thùng rác, miễn cưỡng cười cười, nuốt nuốt nước miếng, cảm giác miệng càng nhạt nhẽo, “Tiệm online của chúng ta được đánh giá thế nào?”.
“Rất tốt”. Nói tới việc này, La Hưng Hữu liền nhịn không được nhếch miệng cười.
“Đều nói thế nào?”. Ai không thích nghe lời khen chứ?
“Anh mở ra cho cậu xem xem”. La Hưng Hữu nói liền mở ra trang đánh giá của tiệm online, kéo hai cái ghế qua cho La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngồi.
La Mông vừa nhìn, nhất thời liền vui vẻ, miệng ngoác lớn gần bằng La Hưng Hữu. Chỉ thấy khách hàng đầu tiên của tiệm bọn bọ bình luận câu thứ nhất, liền lưu lại một câu như vậy: “Đậu này chỉ trên trời mới có, vì sao nay trên mạng cũng có?”