Ngưu Nam

Chương 10: Chương 10: La Mông coi tiền như rác




Từ khi Tiếu Thụ Lâm và Vương Tương Dương đi một chuyến tới nhà La Mông thì về sau mỗi buổi sáng liền đều tới làng Đại Loan chở hàng, chính gã tiện thể tới đây ăn sáng, lúc đi còn có thể mua một ít bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh. Lúc đầu cũng chỉ mua hai ba mươi cái, thuận tiện dần dần nhiều hơn, có đôi khi La Mông còn bỏ vào sọt đưa cho gã.

Cái người kêu Vương Tương Dương trẻ tuổi kia nhưng thật ra không có lại tới qua, Lưu Xuân Lan hỏi qua một lần, Tiếu Thụ Lâm nói cậu ta không làm ca này, chờ thêm đoạn thời gian, công ty bọn họ sẽ đổi một người khác, tới lúc đó gã sẽ không chạy ca này nữa.

Lúc Tiếu Thụ Lâm nói lời này thì La Mông cũng có mặt, gần đây mỗi ngày Tiếu Thụ Lâm lại đây chở hàng, cũng nói qua mấy câu với La Mông, nhưng mà đều là một ít trao đổi tất yếu. La Mông thật cũng không rất sốt ruột, ngày còn rất dài, trong tay Tiếu Thụ Lâm còn có một công ty vận chuyển, liền quản tuyến từ trấn Thủy Ngưu tới trấn Vĩnh Thanh này, dù sao chạy không xa.

Theo số lượng trâu La Mông mua trở về càng ngày càng nhiều, cái chuồng trâu nhà anh liền có vẻ có chút chật chội, anh muốn nhanh chóng quyết định xong chuyện bao núi, tới lúc đó địa phương liền lớn.

La Mông nhưng thật ra ngắm trúng một chỗ, liền cách làng anh không bao xa, dọc theo đường cái của cổng làng hướng lên trên đi mười phút là tới. Một cái khe núi nhỏ, bên trong còn có một con suối nhỏ, nhưng mà thượng nguồn của khe suối kia bên cạnh làng anh, bên cạnh còn có ngọn núi nhỏ, lúc trước có người từng khai hoang ở nơi đó, còn đắp ruộng bậc thang, nhưng mà hiện tại đã bỏ hoang rất nhiều năm.

Vì chuyện này, La Mông đi tìm La Toàn Thuận hỏi một chút.

“Mảnh đất này, nếu cháu muốn bao thì cũng được, nhưng là giá khẳng định không rẻ, liền khe suối kia, chảy qua làng chúng ta, dọc theo đường đi hợp lại cùng mấy mạch nước khác, một đường chảy tới trấn trên của chúng ta, coi như là một trong mấy cái mạch nước chủ yếu của trấn chúng ta.

“Liền một cái rãnh nước nhỏ mà coi là mạch nước gì chứ?”. Lúc La Mông còn nhỏ cũng không ít lần đi con suối nhỏ chơi, dòng suối nhỏ kia còn chưa sâu tới một mét, chiều rộng cũng chưa quá ba mét, nước suối còn thật sự nông.

“Cháu đừng tưởng nó nông, đợi tới mùa mưa, hoa màu làng chúng ta đều dựa vào nó, chảy xuống chút nữa, cũng bồi đắp không ít ruộng. Nếu cháu chỉ nuôi một đám trâu, vậy tìm một chỗ khác đi, thực dụng hơn chút”.

“Cháu cũng thấy mảnh đất đó cũng không tệ lắm, chú ơi, chú giúp cháu hỏi một chút, nếu muốn nhận thầu thì cần bao nhiêu tiền”. La Mông tự nhiên không phải chỉ định nuôi một đám trâu, anh còn định an cư lạc nghiệp tại nơi này nữa, chỗ ở thực dụng mà không thoải mái thì cũng vô dụng.

“Được rồi, vậy chú giúp cháu hỏi trước một chút”. La Toàn Thuận đồng ý, tuy rằng ông làm trưởng làng, nhưng trưởng làng ở nơi này của bọn họ không có thực quyền gì, có chuyện gì thì còn phải tìm người trong làng hỏi.

Chưa tới hai ngày thì La Trường Thuận liền hồi âm cho La Mông, ý người trong làng là mảnh đất kia không thể nhận thầu một mình nó, nếu muốn bao thì phải ngay cả đỉnh núi trên Ngưu Bối Lĩnh cũng phải bao luôn.

Thì ra Ngưu Bối Lĩnh kia là một vùng núi đã vượt qua phạm vi của làng Đại Loan, là phạm vi thuộc Vương gia trang, nghe nói mấy cán bộ ở trấn trên bọn họ đều là xuất thân từ Vương gia trang, lại nói tiếp việc này còn có ý chút ép mua ép bán.

Bản thân La Toàn Thuận vẫn khuyên La Mông đừng bao mảnh đất này, nếu La Mông muốn nuôi trâu, ngay tại trong phạm vi làng Đại Loan của họ thì tùy tiện khoanh mảnh đất hoang nuôi đi, một xu tiền cũng không cần La Mông trả.

Nhưng La Mông cân nhắc hết lần này tới lần khác, vẫn quyết định bao mảnh đất này, chủ yếu là giá này cũng không tính cao, một mẫu đất một năm có mười hai tệ, tuy rằng phía sau cái núi nhỏ kia rộng lớn, nhưng anh bao nó thì cũng không phải một chút tác dụng đều không có.

Sau khi La Mông tỏ rõ thái độ thì La Toàn Thuận tập trung tất cả dân làng trong làng Đại Loan lại, mở một cái hội nghị mang tính tượng trưng.

Nói La Mông muốn nhận thầu khối núi này, tổng cộng 3217 mẫu, trong đó 2203 mẫu là của làng ta, dựa theo giá nhận thầu một mẫu hàng năm là mười hai tệ, về sau hàng năm làng ta có thể có 2 vạn 6436 tệ nộp vào sổ sách, tới lúc đó tiền này phải ấn đầu người phát tới trong tay dân làng, hay là chi tiêu xây dựng trong làng Đại Loan, đều từ mọi người định đoạt, vấn đề lúc này là mọi người có đồng ý đem vùng núi cho La Mông nhận thầu hay không

Việc này có gì mà không đồng ý chứ, dù sao cũng là núi hoang, bỏ hoang cũng là bỏ hoang, làng bọn họ có hơn 100 gia đình, nếu có người nhận thấu khối núi này thì mỗi người hàng năm đều có thể lĩnh hơn 200 tệ, cái này căn bản là chuyện tốt trên trời rụng bánh thịt.

Toàn bộ dân làng của làng Đại Loan bỏ phiếu thông qua, bên Vương gia trang cũng không có vấn đề, trải qua thương nghị, song phương đều đồng ý phí nhận thầu thu một lần là mười năm, La Mông ký hợp đồng nhận thầu cùng hai làng, cũng đi chỗ công chứng công chứng hợp đồng, sau đó lại thanh toán tiền phí nhận thầu mười năm tổng cộng 38 vạn 6040 tệ, việc này coi như là giải quyết xong.

La Mông vừa chi hơn 30 vạn phí nhận thầu, làng Đại Loan rất nhanh liền lĩnh về hơn 20 vạn, dựa theo ý kiến của mọi người thì chia theo đầu người, mỗi người có thể được chia hơn hai ngàn, có ít gia đình có năm sáu người thì mỗi nhà được chia hơn một vạn.

Dân làng được chia tiền thì mỗi người cười toét miệng, bên ngoài nói La Mông hào phóng, cũng không ít người nói La Mông coi tiền như rác.

La Mông người coi tiền như rác lúc này chảy máu (í nói phải móc túi chi quá nhiều tiền) nghiêm trọng, trước đó mua trâu vốn liền tốn không ít tiền của anh, lần này bao núi, không chỉ có xài hết tiền gởi ngân hàng trước đó, vừa rồi số tiền lợi nhuận được chia cũng xài hết hơn phân nửa.

Cha mẹ trong nhà lại không nói gì, chính là ông La lại trầm mặc hơn một ít so với bình thường, hiển nhiên ông cũng biết áp lực lớn, lo lắng lúc này La Mông sẽ lỗ chổng vó. Từ trước đến nay Lưu Xuân Lan mặc kệ việc lớn trong nhà, từ lúc bà gả về đây, việc lớn liền nghe theo ông La, hiện giờ La Mông cũng trưởng thành rồi, cũng tới lúc có thể tự quyết định rồi.

Còn La Hồng Phượng, tối hôm nay lúc dọn dẹp bàn cơm xong thì từ trong phòng mình lấy ra một túi vải cũ nát, đặt đám tiền lẻ được xếp chỉnh tề trong túi ở trên bàn.

“Chị đây là muốn làm gì?”. La Mông biết chị anh muốn làm gì, nhưng anh chính là cảm thấy có chút mất tự nhiên.

“Chị em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, việc này chị đã sớm muốn nói, cũng không biết mở miệng như thế nào, chần chừ liền kéo dài tới hiện tại”.

“Cái này có gì không tiện mở miệng chứ, tính như thế nào thì cứ tính vậy đi”. Lưu Xuân Lan nói.

“Chị nghĩ rồi, em tốn không ít tiền mua đám trâu này, cho dù chi phí trong tiệm của chị, về sau bất kể là thuê người hay đặt mua gì thì em đều đừng trả tiền, tiền buôn bán mỗi ngày, cho em năm phần, chị lấy ba phần, cho cha mẹ mình hai phần. Em thấy sao?”. La Hồng Phượng nói ra suy nghĩ của mình.

“Cha mẹ có cần tiền đâu, cha mẹ không cần, hai chị em con chia đôi là được”. Lưu Xuân Lan vội vàng từ chối.

“Sao lại không cần, vừa giúp nuôi trâu lại giúp vắt sữa làm bánh bao chay, cho hai phần là còn ít, con sẽ không lấy năm phần, hiện tại bao núi, về sau cũng giúp không được bao nhiêu, không cần cho con nhiều như vậy”. Tuy rằng Lưu Xuân Lan và ông La là không trả tiền cho ông bà thì ông bà cũng sẵn lòng giúp con gái làm việc, nhưng La Mông cũng không bằng lòng để cha mẹ làm không công.

“Đã nói chi tiêu trong tiệm tính cho chị, nếu em tới giúp thì chị còn phải trả tiền công cho em nữa. Ngoài ra, bên trường học, sau này nếu có nơi khác lấy bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh chỗ chị, không cần thông qua tiệm của chị, em liền tự thu tiền hàng, chị sẽ không đi theo chia tiền”. La Hồng Phượng cười nói.

“Nếu không thì em cũng lấy ba phần, cha mẹ mình mỗi người hai phần”. Nếu La Mông lấy ba phần, không nhất định có thể hồi vốn, nhưng mà đối với người nhà, anh cũng vui vẻ làm một người coi tiền như rác, hơn nữa anh cũng không thể chỉ dựa vào cửa tiệm này kiếm tiền, hiện tại nhận thầu núi hoang, về sau con đường của anh liền trải dài.

“Không cần, không cần, lớn tuổi rồi còn cần nhiều tiền làm gì, cuối cùng vẫn là của các con”. Lưu Xuân Lan vẫn từ chối.

“Cứ để dành số tiền đó đi, trong tay có nhiều tiễn vẫn tốt hơn, đứng thẳng lưng, cũng không cần nhìn sắc mặt của ai”. La Mông chính là hy vọng cha mẹ có nhiều bảo đảm một chút.

Chính anh dĩ nhiên là không thể để ông bà phải nhìn sắc mặt anh mà sống, La Hồng Phượng đại khái cũng sẽ không, nhưng phía dưới còn có Cao Mĩ Tuệ, Cao Mĩ Linh, hiện tại bọn nó còn nhỏ, ai cũng không thể nói trước chuyện sau này, nếu ông La và Lưu Xuân Lan sống lâu, nói không chừng còn có thể bế chắt trai, ai có thể cam đoan mỗi người bọn họ đều hiếu thuận.

Trải qua một phen nhún nhường, cuối cùng Lưu Xuân Lan vẫn đồng ý nhận số tiền này trước, chờ sau này nếu hai chị em thiếu tiền, liền nói một tiếng cùng bà. Nhưng trong lòng hai chị em La Mông và La Hồng Phượng đều có một loại ăn ý, về sau hai chị em nếu ai túng tiền thì có thể tìm đối phương mượn, chính là không thể đụng phần tiền kia của cha mẹ.

Nếu đã nhận thầu vùng đất đó, La Mông liền muốn tìm một chỗ dựng chuồng trâu, lúc anh thả trâu, thuận tiện làm quen địa bàn của chính mình một chút, đơn giản làm cái quy hoạch.

Phía sau ngọn núi lớn kia liền trước hết không động vào nó, sau này lại có thể trồng chút thảo dược và vân vân, các loại hạt dẻ cây hạch đào cũng có thể trồng một ít. Trên sườn núi độ dốc ít một chút có thể trồng cây ăn trái, bên cạnh sườn núi kia còn có thể cày xới mảnh đất, tới lúc đó có thể trồng chút hoa màu và vân vân.

La Mông đang cân nhắc thì bên La Hồng Phượng lại gọi điện thoại tới, nói là anh đi cửa tiệm một chuyến.

“Chuyện gì vậy?”. La Mông hỏi La Hồng Phượng.

“Mấy người của Cao Nhị, Cao Tam đang ở trong tiệm của chị, nói là muốn chị cũng cung hàng cho căn tin bọn họ”. La Hồng Phượng cũng có chút bất đắc dĩ, mấy ngày hôm trước vừa mới mua về mấy con trâu, tuy rằng đồ ăn trong tiệm của cô vẫn là không đủ bán, nhưng so với lúc trước coi như là tốt hơn một ít, không nghĩ tới lại có trường học tìm tới cửa nữa.

“Chị liền nói với bọn họ là không cung ứng được”. La Mông lập tức từ chối.

“Nói rồi, nhưng mà họ không đi, nói muốn nói chuyện với em”. Người ta từ tốn nói chuyện, La Hồng Phượng cũng không thể dùng chổi đuổi người đi, người ta chính là không đi, mình có thể làm gì chứ.

“Chị chờ chút, em lập tức qua đó”. La Mông không muốn khiến La Hồng Phượng khó xử, làm người xấu phải để anh tự làm.

La Mông gọi điện thoại cho ông La, nhờ ông đi qua trông đàn trâu giùm anh, chính mình liền đi trấn trên, may mắn hiện tại Lưu Xuân Lan không cần tới cửa tiệm, hai chị em Mĩ Tuệ, Mĩ Linh cũng không lo không ai trông chừng.

“Ôi, đây là La Mông đi”. La Mông vừa tới trong tiệm, liền được tiếp đón nhiệt tình.

“Chú là?”. La Mông nhìn về phía người đàn ông cao lớn cường tráng trước mặt.

“Tôi tên Lương Đức Hỉ tới từ Tam Cao trong huyện chúng ta, người này là Bao Kì Phú tới từ Nhị Cao”. Lương Đức Hỉ làm một chút tự giới thiệu.

“Hai người sao lại cùng đi tới đây vậy?”. La Mông cười hỏi.

Nhị Cao là một trường học không tệ ở trong huyện, học sinh lên lớp ngang tài ngang sức cùng Nhất Cao, nhưng mà hàng năm học sinh thi đậu trọng điểm ít hơn, mà Tam Cao trước đây không gọi Tam Cao, kêu cao trung Diệu Tổ, là trường học tư nhân, mấy năm nay không biết như thế nào mà rất nhiều người liền kêu trường bọn họ là Tam Cao, trong đó cụ thể là tình huống gì thì La Mông cũng không tìm hiểu.

“Hài, đều là quản lý căn tin, lâu ngày liền quen biết, Quách mập kia thật không phúc hậu, có thứ tốt cũng không gọi tôi một tiếng”. Lương Đức Hỉ nửa thật nửa giả oán giận nói.

“Hiện tại tôi cung ứng cho một trường đều cố hết sức, hơn nữa giá tôi bán cho bọ họ thì chắc hai người cũng đã biết, căn bản không có lời”. Ý của lời La Mông nói rất rõ ràng, cho dù có thể cung ứng hàng thì anh cũng sẽ không cung, vì sao, không có lời.

“Việc này chúng tôi cũng nghe Quách Đại Oa nói rồi, mọi người đều nói cậu rất hào phóng, đầu năm nay người trẻ tuổi như vậy rất ít”. Bao kì Phú cũng chụp mũ cho La Mông.

“Nhưng cậu thấy đó, học sinh của Nhất Cao là học sinh, học sinh của Tam Cao bên tôi cũng là học sinh, tôi không thể bởi vì con nhà người ta không đậu cao trung trọng điểm mà không cho bọn nó đãi ngộ tốt, cậu nói đúng không?”. Ý của Lương Đức Hỉ là muốn La Mông cung hàng cho bọ họ ấn theo giá bán cho trường Nhất Cao.

“Nếu tôi có khả năng thì chỉ mong đều miễn phí đưa tặng cao trung tiểu học cả nước, đáng tiếc tôi không có năng lực này, đúng không?”. La Mông căn bản dầu muối không ăn.

Nói đùa à, học phí cao trung một học kỳ liền hai ba ngàn, trường học không chịu ra chút máu (tiền đó mừ), chỉ muốn tới chỗ anh chiếm tiện nghi, thật khi La Mông anh là coi tiền như rác à. Nếu anh đều ủng hộ mỗi cái trường học, vậy còn như thế nào biểu hiện anh đặc biệt ưu ái cho trường học cũ của chính mình chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.