Ngưu Nam

Chương 8: Chương 8: La Mông gặp khó khăn




Hôm nay đi ra ngoài xem trâu lại không có thu hoạch, lúc trở về đi qua thị trấn Vĩnh Thanh, La Mông thấy ngoài bến xe rất nhiều xe Liuzhou Wuling* đậu ở ven đường chờ khách. Trấn Thủy Ngưu ngoại trừ mỗi nửa giờ một chiếc xe bánh mì (con xe khách ba bét nhè ngày xưa của Việt Nam) chạy hướng thị trấn Vĩnh Thanh, bình thường bên cạnh bến xe cũng có không ít xe Liuzou Wuling chở hàng chở người, tiền xe cũng liền mắc hơn hai ba đồng so với xe bánh mì, còn chở hàng tới tận cửa.

La Mông nghĩ tới sáng mai chính mình phải giao bánh bao cho trường Nhất Cao trong huyện, vì thế tìm một lái xe ở phụ cận hỏi một chút.

“Năm giờ sáng ngày mai, tôi phải từ trấn Thủy Ngưu chở hàng tới trường Nhất Cao trong huyện, chỗ các cậu có xe đi tới đó không?”.

“Hắc, có tiền liền có xe”. Lái xe có chút lưu manh, ngậm điếu thuốc cười hì hì nói với La Mông: “Chỉ cần anh trả tiền, đừng nói năm giờ sáng, hai giờ ba giờ đều được”.

“Về sau mỗi ngày đúng thời gian kia đều có hàng, giá cả có thể rẻ chút hay không”.

“À, mỗi ngày đều có à, tôi tìm người lại đây bàn với anh”. Gã mở cửa xe xuống khỏi ghế lái, chạy mấy bước tới giúp mấy người kia xách túi tới cốp xe, sức trai khỏe khoắn liền nhẹ nhàng nhấc lên, vừa tiếp đón khách vừa bảo La Mông đừng đi, chờ mấy hành khách đều lên xe, lúc này gã mới lấy di động ra gọi một cú.

“Anh chủ, có đơn hàng nè, nói là dài hạn”.

“Bây giờ không phải cậu đang ở phụ cận đây sao, sao cậu không bàn với anh ta?”.

“Trên xe em có hành khách mà”.

“Anh cũng chưa đi mà, hai hôm nay đều bận, đúng lúc em sắp chạy rồi”.

“Nhanh lên đi, tôi sẽ chờ cậu ba phút”.

Lái xe cúp điện thoại, lại nhếch miệng giơ ba ngón tay với hành khách trên xe rồi nói: “Chờ ba phút nữa thì xe chạy”.

Qua một lát, trong ngõ nhỏ bên cạnh bến xe liền có tới một người vẻ mặt cực buồn ngủ và trẻ tuổi đi ra: “Người đâu?”. Gã hỏi tên lái xe kia.

“Đang ở đằng kia”. Đối phương chỉ chỉ La Mông ở ven đường, người trẻ tuổi theo ngón tay tên kia vừa nhìn thì lông mày liền hơi hơi nhăn lại.

La Mông cũng nhìn thấy gã thì nhếch miệng cười với gã một chút, người này không phải Tiếu Thụ Lâm thì là ai chứ.

“Mua bán gì?”. Tiếu Thụ Lâm đi tới đứng bên cạnh La Mông, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, đưa một điếu cho La Mông.

“Không hút”. La Mông khoát khoát tay, nói: “Đưa bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh từ bên trấn Thủy Ngưu tới trường Nhất Cao trong huyện, mùa đông sáu giờ, mùa hè đưa tới trước 5 giờ 40 phút”.

“Có bao nhiêu?”. Tiếu Thụ Lâm rít một hơi, buồn ngủ trên mặt rốt cục bớt đi một chút.

“Không chắc lắm, nếu ít thì năm sáu sọt, nhiều hơn cũng không thêm được bao nhiêu, một trường cao trung cũng chỉ có bấy nhiêu người thôi”.

“Bắt đầu giá hai mươi tệ, ba sọt thì trở lên thì một sọt năm tệ”. Tiếu Thụ Lâm báo giá.

“Tôi đồng ý bắt đầu giá hai mươi tệ, năm sọt trở lên thì một sọt ba tệ”. La Mông trả giá.

Tiếu Thụ Lâm không lập tức đáp lại, gã lại rít một hơi, lau ghèn ở trên mắt, biểu cảm trên mặt có chút ngẩn ngơ, giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, một lát sau, gã đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn La Mông một cái, hỏi: “Cái sọt kia của nhà anh to cỡ nào?”.

La Mông liền cười rộ: “Sẽ không quá lớn”.

“Vậy ok, liền theo lời anh, anh ở chỗ nào ở trấn Thủy Ngưu?”. Mỗi sáng sớm bọn họ đều phải chở hải sản từ thị trấn tới trấn Thủy Ngưu, từ trấn Thủy Ngưu trở về lại phần lớn đều là xe trống, giúp La Mông chở chút hàng thì ít nhiều cũng có thể tăng thêm chút thu nhập, dù sao lại không chiếm chỗ ngồi, không làm lỡ bọn họ đón khách.

“Làng Đại Loan”. La Mông trả lời.

“Quá xa, cũng không đủ tiền dầu, anh tự chở tới trấn trên đi”.

“Việc này không thành vấn đề”. La Mông lập tức đồng ý: “Ngày mai là xe của ai, anh cho tôi số điện thoại để lưu lại đi, đỡ phải tới lúc đó không tìm được người”.

“Gần đây đều là tôi chạy”. Tiếu Thụ Lâm nói xong lấy di động ra: “Số điện thoại của anh là gì?”.

La Mông nói dãy số của chính mình, rất nhanh, di động của anh liền đổ chuông, màn hình hiện lên một chuỗi con số xa lạ, “Anh còn tự chạy công việc buổi sáng? Người lái xe vừa rồi không phải gọi anh là anh chủ sao?”.

“Trước đó có một người bị lủng dạ dày, nhập viện rồi”. Tiếu Thụ Lâm lưu số của La Mông, sau đó nói ngày mai lại liên lạc, liền khoát tay đi vào đầu ngõ vừa mới đi ra trước đó.

La Mông liền đứng ở ven đường như vậy, nhìn Tiếu Thụ Lâm ngáp và biến mất ở đầu ngõ nhịn không được thở dài một hơi thật dài, cái loại cảm giác tim đập thình thịch vừa rồi là gì nhỉ, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lúc này anh quả thật tiêu rồi.

Rời khỏi bến xe, La Mông một đường đi tới chợ nông sản, mua chút bột mì và vật liệu khác, thuê xe chở về nhà, trên đường lại gọi điện thoại cho La Hồng Phượng, bảo chị buổi chiều đừng tới cửa tiệm làm bột nở, sau này phải làm số lượng lớn bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh, liền dứt khoát đều làm ở nhà.

Một ngàn cái bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh, nếu một nhà bọn họ phải làm thì cũng có thể làm xong, chẳng qua việc này không phải ngày một ngày hai, về sau gần như là mỗi ngày đều làm, La Mông không muốn để cha mẹ vất vả như vậy, quyết định thuê một người làm đỡ.

Tào Phượng Liên là vợ của trưởng làng La Toàn Thuận của bọn họ, là một phụ nữ khôn khéo giỏi giang, ngày thường quan hệ cùng Lưu Xuân Lan cũng tốt, tuy rằng chồng là trưởng làng, nhưng quyền lực của trưởng làng ở nơi này của bọn họ không lớn, cho nên cũng sẽ không lên mặt gì, hơn nữa La Toàn Thuận người này thành thật phúc hậu, cho nên ở chung cũng tốt.

Nhà La Toàn Thuận có hai người con, đều làm công ở bên ngoài, năm nay vừa qua tết, còn chưa tới mười lăm liền đều đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già và hai đứa cháu nhỏ, đứa bé trai lớn một chút là của con trai cả nhà ông, bé gái nhỏ hơn một chút là con trai thứ nhà ông, đều học tiểu học, liền không tốt đi ra ngoài làm thuê cùng cha mẹ, đành phải ở lại trong nhà để ông bà nuôi nấng.

La Mông vừa nói ra việc này ở nhà thì Lưu Xuân Lan lập tức đồng ý, ăn cơm chiều xong thì đi tới nhà trưởng làng, không bao lâu thì Tào Phượng Liên liền đi theo đi tới nhà La Mông, thanh danh giỏi giang của người này quả thật không phải giả, bất kể là vắt sữa hay là nhào bột, làm lên đều cũng có khuông có dạng, hàng năm làm việc nhà nông, sức lực cũng lớn.

Hơn ba giờ sáng ngày hôm sau, một nhà la Mông liền thức dậy hấp bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh, không bao lâu thì Tào Phượng Liên cũng tới, bà ấy khéo tay, nắn bánh bao chay có hình dạng cực đẹp, Lưu Xuân Lan liền nhương cho bà ấy làm bánh bao chay, chính mình vung dao phay, phịch phịch phịch chặt bánh bao chay.

Tới khi hơn hơn giờ thì cả làng Đại Loan liền bay lên một cỗ mùi sữa nồng đậm. Người già trong thôn rất nhiều, người già liền đặc biệt ít ngủ, hơn nữa buổi tối lại ngủ cực sớm, thường thường buổi sáng trời chưa sáng liền tỉnh lại, mắt nhìn trần nhà chờ hừng đông, hôm nay mùi thơm của bánh bao nhà La Mông bay ra, có chút người liền không nằm không được.

“Xuân Lan ơi? Nhà cháu làm món gì mà thơm như vậy hả?”. Người trong nhà đang làm việc, âm thanh của một bà cụ ở trong sân đã vang lên.

“Bà Mười Bảy, bà sớm như vậy đã dậy rồi sao?”. Vai vế của nhà La Mông ở trong làng vốn liền cao, bà cụ được Lưu Xuân Lan gọi là bà Mười Bảy thì tuổi đã khá lớn, bà cụ chống một cái gậy trúc, thân mình vừa gầy lại vừa nhỏ, mặt đều nhăn thành một đoàn.

“Bà nửa đêm tỉnh lại, ngửi thấy mùi này, còn nghĩ là chính mình nằm mơ chứ, cũng không biết là mùi bay tới từ đâu, đi theo mùi này liền đi tới nhà cháu”. Bà cụ nhếch cái miệng không răng vui vẻ nói: “May mắn là nhà cháu, không thì không biết bà phải đi tới đâu nữa”.

“Ai dô, mới sáng sớm nói bậy gì vậy”. Lưu Xuân Lan vội vàng đỡ bà đi vào.

“Bà Mười Bảy, sáng sớm thật sự lạnh, bà nhóm lửa giúp bọn cháu đi”. Tào Phượng Liên cũng chào hỏi bà.

“Nhóm lửa ư, bà lớn tuổi rồi, liền thích sưởi ấm trong bếp, rất ấm áp”. Bà Mười Bảy ngồi xuống ở phía sau bếp lò, đặt gậy trúc ở bên cạnh, liền thật nhóm lửa cháy lên, trên tay bà cụ còn thật có lực, bẽ từng nhánh cây tới kêu rắc rắc, lửa của hai cái lòng bếp đều cháy ổn lại hừng hực.

Hấp lồng bánh bao sữa chay đầu tiên xong thì Lưu Xuân Lan lấy ra mấy cái để người trong nhà ăn trước lót dạ, lại nấu một nồi to canh trứng tảo tía, trên bàn không còn chỗ, liền ghép hai cái ghế kê sát tường, múc cho bà Mười Bảy một chén trước, còn lại ai muốn ăn liền tự mình múc.

Một lát thì nồi bánh bao nhân đậu xanh bên cạnh kia cũng chín, muốn no bụng thì còn phải dựa vào bánh bao nhân đậu xanh, bánh bao sữa chay ăn nhiều sẽ ngán. Lúc này nhiệt độ không khí thấp, nhấc nồi bánh bao sữa chay và bánh bao nhân đậu xanh xuống khỏi bếp một chút thì một lát lập tức đều nguội, La Mông liền bỏ bọn nó vào trong cái sọt.

Mấy cái sọt này là ông La tự làm, còn bọc khắp bốn phía, từ trước chỉ dùng để đựng đồ linh tinh, ngày hôm qua cọ rửa phơi khô một chút, lại lót một tầng vải thô ở bên trong, đúng lúc dùng để đựng bánh bao chay.

Thời gian còn chưa tới 4 giờ 30 phút, Tiếu Thụ Lâm đã gọi điện thoại tới, “Tôi tới trấn Thủy Ngưu rồi, hàng của anh lúc nào mới chở tới đây?”.

“Hiện tại lập tức liền chở đi, tới trấn trên liền gọi điện thoại cho anh”. La Mông cúp điện thoại, vội vàng khiêng mấy cái sọt lên xe ba bánh.

“Con không tặng mấy cái bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh cho lái xe à, sáng sớm như vầy, tám phần là chưa ăn sáng đâu”. Lưu Xuân Lan ở bên cạnh nhắc nhở.

“Không quen thân với người ta, tặng bánh bao chay gì chứ, rất mất tự nhiên”. La Mông xoay người khiêng sọt sữa trâu cuối cùng lên trên xe.

“Tặng mấy cái bánh bao chay, có gì mà mất tự nhiên chứ”. Lưu Xuân Lan nói tới đây thì đột nhiên lại nhớ tới tình huống đặc thù của con trai mình, quả thật là có chút mất tự nhiên, vì thế cũng không nói gì nữa.

Sau khi La Mông tới trấn Thủy Ngưu thì gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm, gã nói mình đang ở bến xe nên La Mông liền đi qua, “Anh tới thật sớm”.

“Sớm cái gì, mỗi ngày đều là giờ này”. Tiếu Thụ Lâm đang dựa vào cửa xe hút thuốc, thấy La Mông lại đây thì vứt tàn thuốc trên mặt đất, nhấc chân dí dí lên, đi qua chào hỏi, cùng La Mông cùng nhau dỡ hàng trên xe ba bánh khiêng lên sau xe của chiếc xe.

“Vẫn chưa ăn sáng hả? Trong sọt đều là bánh bao nhân đậu xanh, nếu anh đói bụng liền tùy ý lấy hai cái lót dạ”. La Mông vừa khiêng đám sọt lên trên xe vừa làm cho khi chính mình nói những lời này tận lực có vẻ tùy ý chút.

“Không cần”. Khiêng xong hàng thì Tiếu Thụ Lâm đóng nắp đuôi xe lại, phủi phủi tay, lại lấy gói thuốc lá trong túi áo ra.

“Tiền xe là một lần trả một lần, hay là cuối tháng trả một lần”.

La Mông thầm nghĩ rằng nghiện thuốc lá thật nặng, “Một lần trả một lần, đỡ phải tính toán”.

“Đây”. La Mông lấy tiền mặt chuẩn bị tốt từ trong túi áo ra, trả tiền chở đám hàng này, sau này anh gặp Tiếu Thụ Lâm cũng không có ý muốn bắt đầu cái gì, nhịn không được lại hỏi một câu: “Xe này khi nào chạy?”.

“5 giờ 10 phút”. Tiếu Thụ Lâm nhấc tay nhìn đồng hồ, nói: “Còn mấy phút nữa”.

“À, vậy anh cẩn thận một chút”. Lời nên nói thì đều đã nói xong, La Mông đành phải lái xe ba bánh rời khỏi bến xe.

“Hừ”. Tiếu Thụ Lâm lại hút hết một điếu thuốc lá, nhếch nhếch khóe miệng đối với phương hướng La Mông biến mất, theo thói quen quẳng tàn thuốc tới trên mặt đất dùng chân dí dí hai cái, sau đó gã ngửi thấy một cỗ mùi sữa dễ chịu.

Tiếu Thụ Lâm đã không uống sữa rất nhiều năm rồi, từ sau khi tốt nghiệp cao trung thì sẽ không uống qua sữa, bởi vì năm đó uống tới phát ớn. Mấy năm nay tới bây giờ vẫn là lần đầu tiên cảm thấy được mùi sữa dễ ngửi, không có biện pháp, đều là đói bụng, cho dù gã muốn ăn thì nửa đêm cũng không tìm thấy chỗ ăn cơm, nếu không thì người anh em kia trước đó cũng sẽ không bị lủng dạ dày.

Tiện tay xốc màn che của một cái sọt lên, bên trong là một loạt bánh bao nhân đậu xanh trắng to, cầm một cái ra cắn một miếng, mặc dù có chút nguội, nhưng coi như xốp, mùi thơm ngọt, càng hiếm có chính là mùi sữa kia, thơm nồng ngon miệng, lại một chút cũng không làm cho người ta cảm thấy ngấy.

Tiếu Thụ Lâm liền đứng ở phía trước bến xe tối như mực nhai hai cái bánh bao chay, sau đó gã lại cảm thấy có chút khát nước, liền tìm một chai sữa trâu trong cái sọt ra…….

*Con xe của Lâm ca nà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.