Nếu đã quyết định phải trồng sơn trà, La Mông liền không chờ tin tức bên Mã Từ Quân, từ nhà La Hưng Hữu về, chiều cùng ngày liền dẫn người lên núi làm cỏ đào hố.
Địa điểm trồng sơn trà liền chọn bên ngoài thưng lũng trồng dương mai, làm mảnh núi đối diện lối vào thung lũng, mảnh núi này địa thế bằng phẳng, thổ nhưỡng tương đối phì nhiêu, tầng đất dày, dẫn nước cũng dễ, tuy rằng lúc mùa đông độ ấm có thể sẽ thấp hơn một chút so với trong thung thung lũng, nhưng mà ngược lại điều kiện ánh nắng cũng tốt so với trong thung lũng.
La Mông dẫn theo một đám lao động khỏe mạnh, trước làm cỏ sau đào hố, sau đó còn phải bón phân bón lót vào hố đất. Nếu không xịt thuốc diệt cỏ, trừ cỏ cho một mảnh núi lớn này cũng là một hạng công trình to lớn.
Đoàn người này mỗi người đều vác một cái cuốc, La Mông lại từ dưới chân núi chở một xe sọt không và đòn gánh lên, dùng cuốc làm cỏ, gặp phải tảng đá liền gạt ra ném vào cái sọt không, mớ đá này tới lúc đó có thể chở tới đất trống bên cạnh dòng suối nhỏ trước, sau này Ngưu Vương trang ở đâu muốn dùng đá vụn, tới lúc đó lại chở tới bên đó.
“Tôi nói lão Chu này, đám cỏ này phơi nắng xong tới lúc đó dùng cho trâu ăn hay nhóm lửa vậy?”. Đám đàn ông vừa làm cỏ vừa nói chuyện cùng La Mông, từ trước đến nay việc trên Ngưu Vương trang không nhẹ, tiền lương cũng không cao lắm, nhưng mà không khí làm việc nhưng vẫn đều khá tốt, đây tự nhiên là liên quan tới thức ăn và điều kiện ngủ nghỉ.
“Tới lúc đó phơi nắng một trận, lại trộn thêm chút phân trâu, đốt mấy đống phân, giữ lại sau này làm màu mỡ đất”. La Mông xoay người từ trên mặt đất nhặt tảng đá lớn bằng bàn tay, bịchmột tiếng ném vào trong sọt, miệng trả lời bọn họ.
“Đốt phân?”. Một ít người thành phố sẽ không hiểu đây là nghĩa gì?
“Ài, cái này không nói rõ được, chờ thêm hai ngày đốt lên, mấy người liền hiểu được”. Bình thường phương pháp xử lý phân của nông thôn liền hai loại, một loại chính là ủ phân xanh, một loại khác chính là đốt phân, đốt lên một đống phân, bên trong có cỏ có đất, có đôi khi còn có thể trộn một ít phân nước tiểu của người và động vật, châm lửa đốt từ từ, đốt nhỏ lửa, đốt nhỏ lửa ba năm ngày, một đống phân đốt mới đốt chín.
“Đốt phân này chính là kỹ thuật sống, liền mấy người chúng ta có thể làm được sao?”. Biên Đại Quân bên cạnhliền nói, ý của gã không phải nói chính mình không làm được, là nói những người thành phố không làm được, bình thường người nông thôn còn có đốt không thành công phân đốt, kêu những người thành phố này làm cái này, đó không phải vô nghĩa sao?
“Lúc mới đầu anh làm mẫu cho bọn họ, chờ sau này quen tay liền thành công”. Cả Ngưu Vương trang biết đốt phân chỉ có hai người rưỡi, một người không cần phải nói chính là La Toàn Quý, còn có một người chính là Biên Đại Quân, còn lại nửa người kia chính là La Mông, anh không đủ kinh nghiệm kỹ thuật bình thường, cũng chỉ có thể xem như một nửa.
“Anh Đại Quân, hai ngày nữa những người chúng tôi đều nhờ anh chỉ dạy”. Những người thành phố làm việc trên Ngưu Vương trang, bọn họ vẫn là rất tôn trọng đối La Toàn Quý, Biên Đại Quân, việc trồng trọt không biết thì cơ bản chính là hai người bọn họ dạy.
“Không có gì”. Biên Đại Quân xua xua tay, tỏ vẻ đây đều là việc nhỏ, không đáng nhắc tới.
“Vậy anh nói đại khái một chút cùng bọn tôi trước, việc đốt phân này đại khái làm như thế nào?”.
“Đốt phân này, chủ yếu vẫn là xem lúc đầu đắp đống phân có đắp tốt hay không, nếu đắp không tốt……”. Tay Biên Đại Quân cầm cọng cỏ, máy hát liền phát.
Bên này chuẩn bị làm việc, bên Mã Từ Quân rất nhanh cũng nghe ngóng được một đám sơn trà giống khá tốt, nghe nói là người ở một ngọn núi phía Tây Đồng thành, dùng hạt giống của một cây sơn trà lâu năm trong sân nhà mình trồng ra, cũng là trồng trên núi mấy năm, khả năng chịu lạnh rất tốt, có cây giống 5 năm, có cây giống 7 năm, có cây giống tám chín năm, thậm chí mười mấy năm cũng có, nhưng mà số lượng cũng không nhiều lắm, giá cả cũng cao một chút so với trên thị trường.
La Mông tính toán một chút, đều muốn mua hết cây giống hơn sáu năm bảy năm tám năm của đối phương, nếu sơn trà dùng hạt trồng, lớn lên cũng rất chậm, bình thường ít nhất phải bảy tám năm mới có thể bắt đầu nở hoa kết trái, mua hai nhóm cây giống này về, nếu chăm sóc bọn nó tốt, mùa đông năm nay có thể nở hoa rồi.
Sơn trà giống một năm mới lớn một chút, đối phương liền không sẵn lòng bán lắm, hét giá cũng cao, La Mông liềnchỉ cần hơn một trăm cây, còn có cây giống dưới bảy năm, La Mông muốn mua hơn một ngàn cây, tính ra đám sơn trà giống này tổng cộng phải hơn một ngàn tám trăm cây.
Chưa tới hai ngàn cây sơn trà giống, cùng con số gần mười ngàn cây óc chó, hạt dẻ thì còn kém rất xa. Nhưng mà đất núi trên núi của La Mông thích hợp trồng sơn trà dù sao có hạn, hơn nữa hiện tại là mùa hè dời trồng, che nắng tưới nước cũng phải tốn nhiều công sức, trồng nhiều cũng chăm sóc không nổi, dứt khoát mua đám này trước, huống chi đối phương cũng không sẵn lòng bán hết cây giống của nhà mình.
Chưa tới hai ngày, xe chờ cây giống liền chạy lên Ngưu Vương trang, lái xe chính là chàng trai trẻ hơn hai mươi, lớn lên không coi như cáo ráo, khá rắn chắc. Ngồi ghế lái phụ chính là một người đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi, cũng không cao, tóc hơi hoa râm, nhưng mà cả người thoạt nhìn khôn khéo hơn so với người bình thường ở vùng núi.
“Đỉnh núi này của cậu chỉnh lý rất tốt”. Vừa xuống xe, người đàn ông trung niên này liền nói, trước đó La Mông nghe Mã Từ Quân nói, người bán cây giống này họ Lục, có lẽ người này chính là lão Lục trong miệng gã ta, lão Lục lão Lộc*, nhưng mà La Mông nhìn người này thế nào, cũng không như là động vật ăn cỏ hiền lành lương thiện.
*lục là màu xanh = cây cỏ màu xanh, lộc = hươu, nai. chắc anh chơi chữ. Mèo hiểu như vầy tên nghe hiền lành nhưng người lại nhìn gian xảo.
“Tạm được, trời nóng, hai người một đường tới đây cũng vất vả, tới bên tứ hợp viện hóng mát một chút trước?”. La Mông trước đó vừa vặn nhận được điện thoại của bọn họ trước, liền sớm chờ ở bên chuồng trâu rồi.
“Không vội, chúng ta vẫn là kiểm cây giống trước đi”. Lão Lục nói.
“Được, vậy cháu kiểm số lượng trước”. Người nơi khác tới nơi này bán cây giống, có chút cảnh giác cũng là có thể hiểu được, đám sơn trà giống này, thời gian trưởng thành đều phải trồng hơn mười năm, nhà bọn họ cũng không phải giàu có, lần này nếu như bị lừa, đó thật sự là khóc cũng không có chỗ ngồi khóc.
Đoàn người bốc dỡ cây giống trên xe, ấn theo năm lớn nhỏ để riêng ra, sau đó kiểm số lượng, đúng lúc chính là La Mông muốn chính là như vậy, không dư cây nào cũng không thiếu cây nào.
“Vậy bây giờ cháu đưa tiền cho chú?”. Một đám sơn trà giống này bị bớt lại gần hai trăm cây, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng mà giá cao, tổng cộng cũng phải phải hơn mười vạn, biết hôm nay bọn họ phải chở cây giống qua đây, La Mông liền chuẩn bị sẵn mớ tiền này rồi.
“Được”. Lão Lục gật gật đầu, nếu tiền này không cầm trong tay, ông liền không yên tâm.
Kiểm cây giống xong thanh toán tiền xong, lập tức liền tới giờ cơm trưa rồi, La Mông giữ bọn họ ở lại ăn cơm trưa, lão Lục lúc đầu vẫn là từ chối nói không cần, nhưng mà sau đó bị mọi người khuyên mấy câu, ông do dự một chút, liền đồng ý rồi.
Hôm nay buổi trưa Ngưu Vương trang ăn chính là rau trộn dưa leo khô, còn có một nồi nhỏ cháo thịt bí đỏ, ngoài ra mỗingười còn có một miếng dưa hấu.
Dưa leo khô là lần trước Ngô Đông Mai cho, đã ăn hai lần rồi, lần này ăn xong liền hết rồi, dưa leo phơi nắng qua sau khi ngâm nước cắt khúc, trộn thêm sốt tương tự chế của đầu bếp mập Hầu Tuấn, ăn vào có một phen hương vị khác. Thịt là La Hồng Phượng giúp mang về, hiện tại bản thân cô mỗi ngày đều phải mua thịt, thuận tiện liền đồng thời mua cho trong nhà và bên Ngưu Vương trang.
Ngoại trừ bên Cực Vị Lâu, hiện tại Ngưu Vương trang đã không bán dưa hấu ra bên ngoài, nhưng mà mỗi ngày dưa hấu hái về, đều sẽ trải qua tuyển chọn đưa vào kho lạnh, trái nào chín quá hoặc là bị nứt, liền không thích hợp lại tiến hành thời gian dài ướp lạnh, bình thường chính là tiêu hao sạch ở bên Ngưu Vương trang.
“Đừng khách sáo, cơm không đủ tự bới, bên đó còn có cháo bí đỏ”. La Mông tiếp đón bọn họ nói. Hiện tại Ngưu Vương trang mỗi ngày ít nhất đều có mấy chục người ăn cơm, thêm phần của hai người vẫn là rất dễ.
“Ừ”. Lão Lục lùamột miếng cơm gật gật đầu, sau đó ông liền hỏi La Mông, nói: “Thức ăn của chỗ cậu làm rất ngon, đỉnh núi nàycủa cậu cũng chỉnh ý rất tốt, nơi này là cậu nhận thầu à?”.
“Dạ”. La Mông gắp một đũa dưa leo khô, lại nói món này ăn không tệ, vừa vặn qua thời gian nữa trời lạnh trồng gì cũng không dễ, dứt khoát dựng mấy cái lều lớn trồng dưa leo cũng rất tốt, bán không hết liền đều phơi nắng thành dưa leo khô, còn có thể tăng chút thu nhập.
“Đỉnh núi này cậu bao bao nhiêu tiền?”. Tuy rằng biết hỏi như vậy có chút đường đột, nhưng mà lão Lục vẫn là nhịn không được hỏi rồi.
“Một năm khoảng bốn vạn đồng”. La Mông cũng không giấu diếm, đối phương thoạt nhìn chính là cảm thấy hứng thú đối bao núi, nói ra để ông ta tham khảo cũng tốt, dù sao hiện tại bình thường dân quê nghĩ muốn tự mình bỏ tiền bao một mảnh núi, cũng là rất không dễ dàng.
“Nhiều như vậy?”.
“Chỗ bên cháu rộng, ngoại trừ ruộng dốc gần đây, ngay cả rừng già núi sâu bên trên cũng đều cùng bao một thể”.
“À, cái này khó trách”.
“Sao ạ, chú cũng muốn bao núi ạ?”.
“Nếu không muốn bao núi, tôi cũng không thể bán đám sơn trà giống này”. Lão Lục lúc này thật cũng không giấu diếm, nói xong, ông liền nói tới chuyện của mình.
Cha lão Lục là làm bún gạo, tay nghề mấy chục năm rồi, bún gạo nhà bọn họ làm ra, ở trong làng trấn trên đều bán rất chạy, nhà lão Lục có hai anh em trai, hơn hai mươi năm trước em ông liền dọn đi nơi khác, đi làm ở bên Đồng thành, ngày trôi qua cũng tốt, ông liền kế thừa tay nghề của cha ông, ở trong làng làm bún gạo.
Theo lý thuyết nhà bọn họ hiện tại cũng có chút tiền tiết kiệm, muốn dọn tới trấn trên ở không khó, nhưng mà bọn họ làm bún gạo, mỗi ngày chỉ là phơi nắng bún gạo đều cần một mảnh đất trống thật lớn, đất đai của trấn trên không dễ tìm, xe tới xe đi bụi mù trời, dứt khoát liền một mực ở trong làng.
Lão Lục có hai người con, con lớn nhất chính là hôm nay lái xe này, từ nhỏ thành tích liền kém, tốt nghiệp sơ trung liền không đi học nữa, giúp trong nhà làm bún gạo, hai năm trước đưa nó đi thi bằng lái xe, lại mua một chiếc xe tải, bình thường liền nhận chở đồ linh tinh cho người trấn trên, lúc rảnh rỗi vẫn là giúp trong nhà làm việc.
Con gái út nhà ông tốt nghiệp cao trung đã một năm rồi, con nhóc đó không biết trong đầu nghĩ cái gì, thành tích rất tốt, lại ương ngạnh không chịu tham gia thi đại học, nói là học đại học vô dụng, chỉ là lãng phí tiền. Trong nhà ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, cãi nhau cũng cãi nhau rồi, nó không đi chính là không đi, không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải tùy nó.
Chính là mùa hè năm trước, con gái ông ở nhà mở cái tiệm online, lúc mới đầu mọi người trong nhà không ủng hộ, nói nó là mù quáng làm, sau đó thế nhưng cũng làm tới không tồi, bún gạo của nhà họ đăng lên mạng bán, so với ở trấn trên, một cân bán nhiều hơn một đồng, người ta vẫn sẵn lòng mua, nói là ăn ngon hơn so với trong siêu thị.
Còn có sơn trà của nhà họ, trước đó lão Lục liền xem nó là nghề phụ làm, không muốn kiếm bao nhiêu tiền, lúc sơn trà của trấn trên bọn họ vào mùa, cũng liền ba năm đồng một cân, sơn trà lâu năm nhà họ cho trái ngon, có thể bán bảy tám đồng liền coi như kịch kim rồi, kết quả bị con gái ông đăng lên mạng, mười lăm đồng một cân mà còn cung không đủ cầu nữa.
Tiệm online vừa mở, nhà họ liền buôn bán lời không ít tiền so với năm trước, lão Lục cũng động tâm, một cân sơn trà có thể bán hơn mười mười hai đồng, vậy ông trồng nhiều lên, nhưng mà sân nhà họ liền chỉ lớn bằng ấy, đất cũng không nhiều, bình thường ngoài trồng lúa nước và một chút rau cho nhà mình ăn, cái khác sớm đều trồng sơn trà giống rồi, hiện tại còn muốn trồng nữa, vậy phải bao núi.
Bên cạnh làng họ hồ nước, phụ cận hồ nước một mảnh ruộng dốc thật lớn đều bỏ hoang, lão Lục liền muốn bao mảnh đất này, tới lúc đó lại trồng một ít cây sơn trà giống, lại nuôi một đám vịt ở hồ nước, đồ của nhà họ trên tiệm online liền nhiều rồi.
Cho nên lúc này đây, cháu của lão Lục hỗ trợ ở phòng bếp của Cực Vị lâu, lúc gọi điện thoại cho ông nói có người muốn mua cây sơn trà giống, ông không chút do dự đáp ứng.
Cho dù là cây sơn trà giống bảy tám năm, đã có thể trổ hoa kết trái rồi, hàng năm có thể kết trái vẫn rất ít như cũ, căn bản không bao nhiêu, mà nếu một cây sơn trà giống có thể bán được hơn 110 đồng, bây giờ ông đang cần tiền, dứt khoát bán chút cây giống trước, gom lại, trước bao núi rồi nói sau.
“Tôi bán cho cậu đều là cây trồng từ hạt, khác với cây giống chiết cành bên ngoài”. Lão Lục nói với La Mông:
“Bên huyện kia của chúng tôi, còn có người mua cây sơn trà giống của tôi về chiết cành đó, gã từ chỗ tôi mua một cây giống, có thể chiết cành ra hơn mười cây giống. Tới lúc đó cậu đừng chê ít, cũng học làm như gã ta, dùng cây sơn trà đã có thể kết trái rồi, lại chỉnh lý một đám cây giống đỗ quyên, chiết cành một chút, có thể kết trái, chỗ bên tôi bao đất, cũng chuẩn bị làm một đám như vậy”.
“Được ạ, tới lúc đó cháu cũng thử xem”. Hơn một ngàn cây giống, quả thật là thiếu chút.
“Nhưng mà chiết cành thì chiết cành, tới lúc đó cậu còn phải chừa lại mấy cây làm cây giống, cây nào chiết cành rồi, khẳng định không có cây con thuần chủng, hiện tại không phải rất nhiều người nói dùng hạt ươm giống không ổn định dễ sinh ra biến dị sao, tại sao à, không phải là bởi vì gien không thuần khiết sao, giống cái cây già trong sân nhà tôi kìa, tôi lấy hạt của nó trồng cây sơn trà giống mấy chục năm, còn chưa gặp qua biến dị là dạng gì đâu”. Lão Lục sinh sống tại trong núi, chính ông cũng có một bộ hiểu biết đối với gieo trồng cây ăn quả.
“Lời này thật ra rất đúng”. La Mông cười cười, cá nhân anh cũng không thích giống mới đi ra từ trong phòng thí nghiệm lắm, nhưng mà nếu suy xét tới nhân tố thị trường, giống mới tự nhiên là có ưu thế của chính nó.
“Cây sơn trà của nhà tôi tốt, hơn mười vạn này của cậu xài không uổng, bây giờ nắng to, cần chú ý che mát, chờ cuối tháng mười nở hoa rồi, cậu liền nhìn ra được điểm tốt”. Lão Lục hiển nhiên là rất có tin tưởng đối cây sơn trà của nhà mình.
“Chú có kinh nghiệm trồng cây sơn trà, tới lúc đó gặp phải vấn đề gì, cháu liền gọi điện thoại cho chú”.
“Được, chuyện này không cần bàn”. Lão Lục thỏa mãn liền đồng ý.
Ăn cơm xong, lão Lục lại hỏi La Mông: “Tôi vừa lúc nhìn tới phụ cận chuồng trâu của cậu, nó giống như là cây giống óc chó núi hả?”. Một mảnh cây giống có mấy loại cây giống, cái khác lão Lục nhìn không ra, duy độc liền cây giống óc chó núi bị ông nhận ra, bởi vì nó lớn lên rất giống cây hạnh đào giống.
“À, là có cây giống óc chó núi”. La Mông rốt cuộc hiểu ra, người này ngay từ đầu rõ ràng ôm tiền liền muốn lập tức về nhà, tại sao lại ở lại ăn cơm, còn nói nhiều với mình như vậy, thì ra chính là hướng tới khu cây giống đó.
“Tôi thấy cây giống này đều lớn lên không tồi, mấy thứ khác là cây giống gì vậy?”. Lão Lục lại hỏi.
“Thượng vàng hạ cám, trồng linh tinh, cũng không biết có thể sống được hay không”. Dù sao óc chó núi và óc chó Mỹ cơ bản là không có vấn đề gì, vấn đề lớn nhất vẫn là hạt dẻ cười, thứ này khó trồng, từ lúc nẩy mầm tới bây giờ, lục tục đã chết một nửa rồi, sau này còn không biết sẽ thành như thế nào nữa?
“Chàng trai à, sau này nếu đám cây giống của cậu khỏe mạnh, cũng bán cho tôi một ít được không? Điều kiện thổ nhưỡng khí hậu của bản địa hai chúng ta đều xấp xỉ, bên cậu có thể trồng sống, bên tôi liền cũng vậy”. Nếu muốn mua đám cây giống này, phổ cập ra ngoài đều là chuyện sớm muộn, bất quá nếu có thể bớt được chút tiền mua cây giống, đó cũng là không tồi.
Được La Mông hứa hẹn, hai cha con lão Lục lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi xuống Ngưu Vương trang. Bên này La Mông lấy cái ấm nước, làm bộ làm tịch tưới một ít nước linh tuyền cho đám cây sơn trà giống đặt ở chỗ râm mát, chờ một lát trời bớt nóng một chút, đám cây sơn trà giống này có thể dời tới trên núi trồng.
Hơn hai giờ chiều, La Hưng Hữu lại đầu đầy mồ hôi chạy xe ba bánh tới Ngưu Vương trang chở hạt dưa bí đỏ khô. Xe ba bánh vẫn là cái xe ba bánh từ trước, chẳng qua là gắn thêm một cái môtơ chạy điện, đốt dầu ma-dút, dùng ít sức hơn so với trước kia.
Hai hôm nay cũng không biết làm sao, các món bên Ngưu Vương trang đột nhiên lập tức bán tới đặc biệt sốt, khiến La Hưng Hữu và vợ gã mỗi ngày chỉ là viết vận đơn đều tới tê tay, trước đó mua cái máy in không phải máy in kim, không in được vận đơn, thật sự không có biện pháp, qua mấy ngày còn phải lại đi mua một cái.
“Sáng hôm nay chở một chuyến rồi mà vẫn chưa đủ à?”. La Mông mặt mày hớn hở nhìn La Hưng Hữu một túi lớn một túi lớn bê đồ lên trên xe, mấy thứ này bán đi liền đều là tiền. Giá mật ong liền giảm rồi, cả Ngưu Vương trang lớn như vậy, chỉ dựa vào mật ong chống đỡ khẳng định cũng không phải kế lâu dài, các phương diện chung tiến hành cùng lúc mới là phương thức phát triển khoa học.
“Không đủ, anh vừa mới hỏi một khách hàng…….”. La Hưng Hữu nhấc một cái sọt lớn bí đỏ khô lên thùng xe ba bánh, hừ một tiếng, đại khái là mệt quá.
La Mông vội vàng đi qua giúp gã ta bê mấy thứ còn lại lên xe: “Hỏi gì vậy?”.
“Hỏi cô ấy làm sao mà biết được tiệm online nhà chúng ta”. La Hưng Hữu dừng lại lau lau mồ hôi trên đầu.
“Vậy cô ấy nói sao?”. La Mông cũng không quen biết Lâm Xuân Ngọc, đương nhiên cũng sẽ không biết đồ nhà mình sớm bị người ta xét nghiệm qua mấy lần, gần đây mấy món này tại sao đột nhiên lập tức bán tới sốt xình xịch như vậy, anh thật đúng là không biết.
“Nói là từ một cái diễn đàn quen thuộc nhìn đến đề cử”. La Hưng Hữu chưa tham gia qua diễn đàn, gã liền nghĩ không ra: “Cậu nói coi ở trong diễn đàn chỉ là đề cử một chút, sao liền khiến tốt như vậy chứ?”.
“Vậy phải xem là diễn đàn lớn thế nào, còn phải xem là ai đề cử, có ít người lăn diên đàn lăn tới rất tốt, chắc sức ảnh hưởng lớn”. Trước đó lúc La Mông vừa mới cùng người hùn vốn mở nhà máy, suy nghĩ nát đầu để chèo kéo đơn hàng, một mảnh diễn đàn này tự nhiên cũng là không bị bọn họ xem nhẹ.
“Đúng rồi, bà chủ của cái công ty chuyển phát nhanh kia, hai ngày nay thế nào rồi?”. Sau chuyện lần trước, La Mông gọi điện thoại cho Úy Trác Dương, tên kia nói chính mình quả thật gọi điện thoại cho bên chuyển phát nhanh, còn sâu sắc ghét bỏ nhà chuyển phát nhanh của trấn trên này.
“Liền như vậy thôi”. Dù sao chính là không được tốt lắm, bà chủ đó vốn chính là người nóng tính, lúc ấy cơn tức đang dâng trào, bị La Mông dập tắp, trong lòng chị ta có thể thoải mái sao?
“Mất hứng à?”. La Mông đoán nhất định là vậy.
“Ừ”. La Hưng Hữu gật gật đầu.
“Thể hiện thái độ với anh?”. Nếu chị ta thật sự vênh váo như vậy, La Mông liền tự mình mở công ty chuyển phát nhanh ở trấn Thủy Ngưu, tới lúc đố tuyển mấy người, anh còn kiếm được tiền nữa, bất quá chính là phiền toái chút.
“Cái này thì không”. Bà chủ mập kia kỳ thật người cũng không xấu, chính là nóng tính một chút.
“Vậy được rồi, anh nghe em”. La Mông nói xong liền dùng cân đòn trong sân cân một cân bí đỏ khô, lại cân nửa cân hạt dưa, dùng túi dập miệng đựng, sau đó đưa cho La Hưng Hữu, nói:
“Lát nữa lúc anh đi giao hàng, nhớ rõ đưa hai món này cho chị ta, liền nói em đã gọi điện thoại câu thông cùng khách hàng rồi, khách hàng cũng thừa nhận chính mình lúc ấy quả thật là nói nặng lời, hiện tại nhớ tới cảm thấy chính mình thật sự là không nênsau đó liền từ tiệm online của chúng ta mua hai túi ăn vặt tặng cho chị ta, thay lời xin lỗi”.
“……..À”. La Hưng Hữu đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó lập tức gật gật đầu, nhếch miệng cười lên, người ta nói có chút người, trong bụng họ mưu ma chước quỷsao có thể nhiều như vậy chứ.
“Nhớ rõ phải nói như thế nào không?”. La Mông vẫn là có chút lo lắng.
“Đều nhớ kỹ rồi”. Gần đây La Hưng Hữu cũng giao tiếp không ít cùng khách hàng, một khi hiểu được những cong cong vong vòng trong đó, mấy câu nói đó học thuộc thật cũng rất dễ dàng.
“Nhất định phải nói là khách hàng tặng cho chị ta”. La Mông lại dặn dò lần nữa.
“Được, biết rồi”. Bây giờ La Hưng Hữu cũng muốn gấp gáp về nhà đóng gói lô hàng, sau khi đáp lời, chạy xe ba bánh liền đi khỏi tứhợp viện.
Qua mấy ngày Úy Trác Dương gọi điện thoại lại, La Mông liền nói với gã: “Mấy hôm trước ông tặng một cân bí đỏ khô nửa cân hạt dưa đen cho bà chủ công ty chuyển phát nhanh của trấn trên chúng ta”.
“Tui không tặng”. Úy Trác Dương nói.
“Tui tặng giùm ông”. La Mông nhếch miệng cười cười, ai biểu hai người bọn họ bây giờ vẫn là đối tác làm ăn chứ.