Ngưu Nam

Chương 55: Chương 55: Tới lò rèn đi




Lập tức La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau trở về Ngưu Vương trang, chuyển ra hai ba mươi giỏ trúc đựng đồ linh tinh, trước tiên trải 1 lớp đất trong giỏ trúc, sau đó lại lót một tầng phân trâu, cuối cùng dùng cái xẻng xúc rau cải cúc nở hoa kể cả rễ, bỏ vào trong giỏ trúc.

Phòng ở bên lò rèn tổng cộng có 19 phòng, mỗi phòng ở cửa sổ trước sau đều treo giỏ hoa, từng cửa sổ treo hai ba cái giỏ hoa. Hai ba mươi giỏ này hiển nhiên còn chưa đủ, hai hôm nữa La Mông còn phải lên núi chặt chút cây trúc mang về, để La Toàn Quý bện 1 đám giỏ cho anh.

Treo xong đám giỏ hoa này, trước tiên La Mông chụp mấy tấm hình, tòa đại viện đá xanh này phong cách cổ xưa, dưới sự tô điểm của hoa cúc vàng, lại phát ra sức sống bừng bừng, La Mông tách tách chụp mấy tấm hình, đều cảm thấy rất là không tồi.

Chụp chụp, La Mông vừa quay đầu, liền nhìn đến Tiếu Thụ Lâm đang ngồi trên ghế đá xanh hút thuốc, cảnh nền phía sau liền giống như trong tranh, người cũng giồng như người trong tranh. “Cũng chụp 1 tấm cho cậu nhé”.

“Không cần”. Tiếu Thụ Lâm cười, tách tách một tiếng liền bị La Mông chụp 1 tấm.

Buổi tối trở về, La Mông ngay tại diễn đàn thường lên đăng 1 bài post mới, tiêu đề viết: “Chán ghét cuộc sống thành phố sao? Hướng tới nông thôn và thiên nhiên sao? Cảm thấy mệt mỏi sao? Sốt rột sao? Chán đời sao? Vậy tới lò rèn đi, tìm kiếm yên tĩnh sâu trong tâm hồn”.

Nội dung cụ thể của bài post như sau:

Tại Đông thành có núi vây quanh trấn Thủy Ngưu vị trí gần làng Đại Loan, bản nhân có 1 tòa đại viện đá xanh, phòng ở lớn nhỏ tổng cộng 19 phòng, đều là kết cấu gỗ đá, nhà hai tầng, lầu một có thể làm phòng bếp phòng khách, mỗi phòng trang bị một cái bàn bếp, lầu hai chỉ có 2 phòng, bên trên còn có 1 cái gác lửng, có thể đựng đồ đạc linh tinh cũng là thể làm phòng ở.

Đại viện này tất cả bức tường đều dùng đá xây đông ấm hè mát, tiền thuê rẻ, giao thông hơi chút bất tiện, gần đường cái, tự mình chuẩn bị xe cộ, mỗi ngày còn có tuyến xe cố định, thời gian không chắc chắn.

Chung quanh đại viện còn có 1 ngọn núi hoang, hiện tại không ai nhận thầu, hộ gia đình trong lò rèn liền có thể khai khẩn quanh đó, thể nghiệm lạc thú canh tác, còn trở về hòa mình với thiên nhiên.

Dưới là điều khoản cụ thể hợp đồng cho thuê phòng, xin nghiêm túc đọc.

Tiền thuê: Chính diện 5 phòng lớn, mỗi gian phòng tiền thuê 1 năm bảy ngàn, 1 tháng 700, 1 ngày 50. Hai căn nhà bên hông tổng cộng 10 phòng, mỗi phòng tiền thuê 1 năm 5 ngàn, 1 tháng 500, 1 ngày 40. Nếu ai muốn tìm người thuê chung, xin tự tìm người thuê chung, thật sự tìm không được, có thể trao đổi cùng bản nhân.

Hai: điện và nước. Tiền nước miễn toàn bộ, trong sân có giếng cổ, nước giếng mát lạnh ngọt lành không cần tiền, nhưng mà căn cứ nguyên tắc bảo vệ môi trường, xin chớ lãng phí. Tiền điện theo số điện trong công tơ điện, dưới 50 số 7 xu mỗi số, dưới 100 số 1 đồng 4 mỗi số, dưới 200 số 2 đồng 8 mỗi số, dưới 300 số 5 đồng 6 mỗi số, người nào mỗi tháng dùng hơn 300 số điện, mời tự mình dọn đi, bổn đại viện đi chính là xu hướng đơn giản, không thích hợp người xa xỉ.

Ba: chọn hàng xóm. Mỗi người vào ở, đều có quyền lựa chọn hàng xóm, khi mỗi hộ gia đình trong đại viện mang tới rác rưởi ô nhiễm nghiêm trọng, tạp âm ô nhiễm ô nhiễm, ô nhiễm ánh sáng hoặc là bất tiện khác trong sinh hoạt, có hơn 3 hộ gia đình phàn nàn với bản nhân, thì sẽ phát động bỏ phiếu, nếu hơn 8 phần hộ gia đình yêu cầu hộ đó dọn đi, thì hộ gia đình đó dọn đi vô điều kiện, tiền thế chấp toàn bộ trả lại, tiền thuê còn thừa trả 1 nửa.

Bốn: Không được khất nợ tiền thuê nhà điện nước, người có kinh tế khó khăn, có thể tới Ngưu Vương trang làm công, bao cơm 3 bữa, tiền lương kết toán trong ngày.

Năm: nếu có chút vấn đề khác, hộ gia đình có thể bàn bạc giải quyết cùng chủ nhà, giải quyết không được, có thể hủy hợp đồng, nếu do phía hộ gia đình đề xuất hủy hợp đồng, tiền thế chấp toàn bộ trả lại, tiền thuê còn thừa trả 1 nửa, nếu do chủ nhà đề xuất hủy hợp đồng, tiền thế chấp trả lại gấp đôi, tiền thuê còn thừa trả lại toàn bộ.

Dưới là 1 số hình chụp lò rèn đại viện đá xanh, đổi mới liên tục, mời mọi người chậm rãi thưởng thức.

(tiếp theo là vị trí đăng tấm hình).

” Lão Chu lại post bài mới rồi!”.

“Tòa nhà này thoạt nhìn không tệ”.

“Chỉ là hơi vắng vẻ, cũng không có hơi người, lần trước đi qua chỗ đó rồi, một cái bóng quỷ cũng không nhìn tới”.

“Hố cha a, tiền điện 5 đồng 6! Lão Chu anh sao không đi cướp đi?”.

“Cá nhân tôi cho rằng việc này cực kỳ hợp lý, một tháng dùng nhiều điện như vậy, tạo thành tổn hại đối môi trường là không thể lường được, chúng ta cần phải vì xa xỉ của chính mình mà trả hóa đơn”.

“Nếu không xài máy lạnh, một tháng không xài bao nhiêu điện đâu, dưới 100 số liền tính 1 đồng 4, có thể chấp nhận”.

“Nhà đá xanh khá mát mẻ, đừng nói máy lạnh, tôi thấy ngay cả quạt điện cũng không xài, buổi tối ngủ còn phải đắp mền”.

“Lò vi sóng, nồi cơm điện cũng có thể bỏ bớt, ở đó không phải có bàn bếp hay sao, lên núi đi nhặt củi khô đốt là được”.

“Ấm điện cũng không xài”.

“Nghe người ta nói buổi tối dùng cái rổ treo đồ ăn thừa trong giếng, hiệu quả giống như tủ lạnh í”.

“Vậy chẳng lẽ đều có thể không kéo dây điện?”.

“Bạn ngốc à, buổi tối không có đèn sao được?”.

“Còn có di động nha, chẳng lẽ không sạc điện?”.

“Còn có máy tính nữa, người hiện đại không máy tính có thể sống sao?”

“Lại nói, chỗ đó có internet hay không?”.

“Chắc có, chỗ này còn gần trấn Thủy Ngưu hơn so với làng Đại Loan, liền sát bên đường cái, không khó kéo”.

“Sao bạn biết rõ như vậy chứ?”.

“Lần trước tôi đi Ngưu Vương trang làm việc, lúc đi ngang qua liền nhìn trúng đại viện này, không nghĩ tới bị lão Chu đoạt trước rồi”.

“Nếu không sao lại kêu lão Chu chứ”.

“Đây là hoa gì? Nhìn đẹp ghê”. Rốt cục có người nhắc tới vấn đề mấu chốt.

“Không biết nha, nhìn qua giống hoa cúc”.

“Cúc châu Phi?”.

“Tôi nói là rau mấy người tin hông?”.

“Không thể nào? Rau gì?”.

“Rau cải cúc”.

“……..”

“Tôi đã vô lực phun tào rồi”.

*Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.

“Rau này không dễ dàng nha!”.

“Lúc còn non bị người ta hái cho vô nồi không nói, gìa rồi còn phải tiếp tục canh gác, cửa sổ cao như vậy, bên trên gió lại lớn, các ông nội rau cải cúc, các người vất vả rồi”.

La Mông đợi non nửa ngày, vẫn là không đợi được tới 1 ai nói muốn thuê phòng, có chút thất vọng đóng máy tính, an ủi chính mình nói không sao, trước kia lúc vừa mới bắt đầu tuyển nhân công, cũng không phải cũng không ai tới hay sao, bây giờ xem trên Ngưu Vương trang anh náo nhiệt bao nhiêu.

Lại nói gần đây Ngưu Vương trang hiệu suất làm việc cao, thu xong cây đậu rồi thu cây ngô, chờ đám cây ngô này thu xong rồi, La Mông liền định trồng củ cải, cải trắng, cải xanh, cải bẹ các loại trên ruộng bậc thang, củ cải có thể muối thành của cải mặn củ cải chua, cải trắng có thể làm thành cải trắng cay hoặc là phơi nắng làm thành dưa muối, cải xanh cải bẹ cũng đều muối hết.

Rau này tới lúc đó ngoại trừ làm dưa cải để trong Đại Thủy ngưu nhũ phẩm, Ngưu Vương trang của La Mông cũng có thể tiêu hao không ít, gần đây nhiều người tới làm việc, dùng rau cũng nhiều hơn, nếu như dùng không hết tới lúc đó còn có thể bán cho người tới làm việc, lại bán không hết liền cho mấy trường cao trung bên Vĩnh Thanh tiêu thụ.

Chủ yếu gần đây nhân công có chút đầy đủ quá, nhiều người tới, La Mông cũng không thể để bọn họ rãnh rỗi, cho dù đất đai của Ngưu Vương trang rộng lớn, nhưng cũng gây sức ép, thứ nào chỉ cần có thể trồng ra liền có thể thu hoạch, anh liền không ngại nhiều.

Hôm nay buổi sáng ngủ thẳng rạng sáng ba giờ, hoàng đại tiên đúng giờ đến thăm, con này hiện tại không nghe tiếng đồng hồ báo thức đều có thể tới chuẩn giờ luôn, cũng không biết nó tính giờ như thế nào, dù sao thật sự chuẩn, từ đầu đến cuối sẽ không vượt quá 10 phút.

Lúc trước La Mông chân bị thương, lúc mới vừa dọn về nhà ở, con chồn này hơn 2 giờ tha con chuột tới chuồng trâu vừa nhìn thấy, đổi người rồi, nhất thời gấp đến độ xoay quanh, loạn tìm khắp nơi 1 trận, ngay hôm ấy ban đêm tại tứ hợp viện nghe người ta nói, có con gì đó nửa đêm cào cửa sổ của bọn họ, roạt roạt roạt, nghe rất dọa người.

Sau đó lúc ba giờ, đồng hồ báo thức trên đầu giường của La Mông vang lên, con chồn này tha con chuột liền đi thẳng, một đường cực kỳ trôi chảy, chính là lúc trèo cửa sổ mất chút sức. Hoàng đại tiên chi chi oa oa ồn ào một chút với La Mông, La Mông lười phản ứng nó, làng Đại Loan liền lớn bi nhiêu thôi, con chồn này tìm khắp nơi không thấy người, còn không biết xấu hổ kêu đại tiên?

Theo thường lệ cắt lỗ tai trái cho mỗi con chuột, lại đút con chồn mấy ngụm nước linh tuyền, La Mông liền đi xuống lầu súc miệng rửa mặt, lát sau lại ăn 2 cái bánh mỳ mới ra khỏi lồng hấp, lại uống 1 chén canh nóng, liền mang 1 chút bữa sáng cho nhóm La Toàn Quý trên Ngưu Vương trang.

Lại qua 1 lát nữa chờ đám người ở tứ hợp viện thức dậy, La Mông còn phải dẫn bọn họ đi Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm, những người này gần như mỗi ngày đi Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm ăn sáng, mỗi lần vừa đi, liền giồng như kẻ cướp vào thành phố, một chút cũng không bình tĩnh như người của trấn Thủy Ngưu.

Buổi sáng La Mông đang cùng Tiếu Thụ Lâm ngồi trong căn tin chọn đậu, Cam sư phó tới tìm La Mông nói chuyện:

“Gần đây lão già Tạ ở Bạch Ốc Giác đang cần tiền gấp, định từ trên đỉnh núi nhà bọn họ chặt chút cây sam bán, hỏi bên tôi có ai mua hay không, đúng lúc cậu không phải có hơn 100 phòng phải lót sàn nhà hay sao, hơn nữa tầng hai, mỗi phòng tốn không ít gỗ, cậu thấy sao?”.

“Mua của ông ấy có thể rẻ bao nhiêu a?”. Một đám gỗ này khẳng định tốn không ít tiền, gần đây túi tiền La Mông eo hẹp, nếu từ từ trang hoàng, bên anh luôn luôn có thu vào, nhưng thật ra cũng cung ứng không đủ, nếu vội vàng mua rồi, liền không đủ tiền. Cho nên nếu tiền không chênh lệch bao nhiêu, anh vẫn là định từ từ làm, một bên kiếm tiền một bên trang hoàng.

“Nếu cậu mua ít, vậy cũng chênh lệch không bao nhiêu, nếu mua nhiều, ít nhất có thể chiết khấu 2%”. Mất một chân của xưởng gỗ, người mua và bán đều có thể được chút lợi, ông làm người trung gian, cũng là có thể có lợi hơn 1 chút.

La Mông vừa nghe chiết khấu 20%, có chút động lòng, mua 30 vạn tiền gỗ có thể bớt được 6 vạn, 6 vạn này có thể dùng vào nhiều việc khác, được cho không, có thể không động lòng sao?

“Chú chờ đã, cháu xem thử trong tài khoản đã có tiền bọn họ chuyển qua chưa”. Hai hôm nay La Mông vừa mới xuất 1 đám hàng cho Cực Vị Lâu, chủ yếu là mật hoa cẩu kỷ, cẩu kỷ cũng có không ít, bên anh còn chưa nhận được tin nhắn báo tiền đã vào tài khoản, thằng cha Mã Từ Quân kia đại khái còn chưa chuyển tiền cho anh.

La Mông liền định gọi điện thoại qua hối thúc, phải mua được đám gỗ này, thật sự không mua hết được thì mua trước 1 phần, còn lại qua 1 thời gian nữa mua tiếp, tới lúc đó nhờ Cam sư phó nói tốt với họ.

“Khoảng bao nhiêu tiền?’. Tiếu Thụ Lâm bên cạnh liền hỏi.

“Khoảng 3 tới năm mươi vạn”. Đối phương không nói cụ thể, nhưng mà trong lòng Cam sư phó đại khái cũng đoán được, mảnh rừng cây sam của lão già Tạ ở Bạch Ốc Giác không lớn lắm, cũng chặt không được bao nhiêu gỗ đâu.

“Đừng gọi điện thoại, số tiền hàng kia chuyển tới cũng không đủ dùng, trước cứ lấy từ chỗ tôi đi”. Tiếu Thụ Lâm nói với La Mông.

“Cũng được”. La Mông cười cười, đồng ý rồi.

“Vậy tôi sẽ nói ông già Tạ chứ?”. Cam sư phó tại địa phương này quen biết nhiều người, dĩ nhiên cũng biết Tiếu Thụ Lâm là con trai của Tiếu lão đại, cậu ta nói như vậy, vậy khẳng định liền không sai được.

“Dạ, chờ bàn giá xong rồi, chú bảo bọn họ yên tâm chặt cây đi, hai ngày nữa cháu kêu mấy chiếc xe qua chở”. Công ty vận chuyển của Tiếu Thụ Lâm cũng có mấy chiếc xe tải, bình thường không dùng nhiều lắm, lúc có hàng mới chạy thôi.

“Chất lượng của đám gỗ này, chú coi kỹ giúp cháu”. La Mông cuối cùng lại dặn dò Cam sư phó, dù sao cũng là thứ tốn hơn 10 vạn, chú ý nhiều bao giờ cũng chắc ăn hơn.

“Việc này tôi hiểu mà, lát nữa tôi liền mang lão Đường thợ mộc đi Bạch Ốc Giác xem gỗ, thuận tiện lại bàn giá 1 chút”. Cam sư phó làm đốc công mấy chục năm tại địa phương này, có thể làm cho bảng hiệu của chính mình hỏng vì đám gỗ này hay sao?

“Cám ơn nha”. Chờ Cam sư phó đi rồi, La Mông nói lời cám ơn với Tiếu Thụ Lâm.

“Không có gì”. Tiếu Thụ Lâm thản nhiên đáp lại 1 câu.

Giữa trưa cơm nước xong, Tiếu Thụ Lâm liền đi trấn Thủy Ngưu rút tiền, lúc trở về liền đưa 1 túi tiền cho La Mông, tròn 50 vạn.

Bản thân La Mông cũng là từng gây dựng lập nghiệp qua, biết rõ một cái công ty mới vừa hoạt động 2 năm, căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền, có chút doanh thu, cơ bản đều là tái đầu tư, công ty vận chuyển của Tiếu Thụ Lâm cũng liền vừa mới kinh doanh mấy năm, 50 vạn này cho dù không phải toàn bộ vốn liếng, cũng tuyệt đối là hơn phân nửa vốn liếng rồi.

“Tới lúc đó dùng còn thừa, tôi tả lại cậu”. Cam sư phó nói 30 – 50 vạn, có lẽ khoảng 30 vạn thôi, tới lúc đó tiền này còn dư.

“Gần đây không dùng tiền, cậu giữ xài đi”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền từ trong túi lấy ra gói thuốc lá.

“Cũng cho tôi 1 điếu”. La Mông nói.

Hai người liền như vậy ở hành lang tứ hợp viện hút thuốc lá, Tiếu Thụ Lâm đứng, La Mông ngồi xổm, trong tay còn ôm 1 túi tiền, nặng trình trịch.

Hai hôm nay Tiếu Thụ Lâm không bình thường, lại càng không thích nói chuyện so với trước đây, bỏ thuốc đã lâu lại hút lại, người cũng không đắc ý nữa, Tiếu Thụ Lâm như vậy giống như là con nhím không có gai, tuy rằng mềm mại, nhưng cũng khiến người khác đau lòng cực kỳ.

Xem thay đổi của Tiếu Thụ Lâm ở trong mắt, La Mông hiển nhiên cũng nghĩ tới phương diện kia, hiện giờ cậu ta lập tức có thể cho mình mượn 50 vạn, suy đoán trong lòng cơ bản liền thành sự thật rồi.

Tiếu Thụ Lâm hút xong 1 điếu thuốc lá, theo thói quen ném tàn thuốc xuống đất nghiền nghiền, rời đi.

La Mông nhìn bóng lưng rời đi của Tiếu Thụ Lâm, hung hăng hút 1 hơi thuốc, mày đều nhăn thành một đoàn. Anh là trời sinh, năm đó thân thể bắt đầu dậy thì liền biết, con đường này là ông trời dành cho anh, không có lựa chọn khác, Tiếu Thụ Lâm lại là có lựa chọn.

Trong lòng La Mông rất mâu thuẫn, càng là thích một người, lại càng không đành lòng khiến cậu ta khó xử, càng hy vọng cậu ta sống tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.