Sánh đậm, dậy mùi và nóng ấm.
Đỏ tươi rồi thẫm dần sau đó bầm đen.
Máu....
Tôi chạm vào thứ chất lỏng mình vừa rót ra từ tay của kẻ thua cuộc, chơi đùa với hai tay rướm đỏ đầy thích thú.
“Đẹp quá!!”
Tôi mỉm cười, ngồi xổm xuống nhìn người đang nằm phịch dưới mặt đất, mỉm cười.
“Đẹp chứ? Máu của mày đó?”
“Mày.... mày là.... con quỷ....”
“À ha....!”
Tôi mỉm cười, dùng con dạo rọc giấy đen nhẻm, giơ lên...
“Biết chứ? Tao rất thích vẽ.....”
“...”
“Con dao này... là để chuốt bút chì... chuốt thật nhiều, đến đen cả lưỡi dao...”- tôi mải mê nói-” Nhưng lưỡi dao đen, đâu có nghĩa là nó đã mòn lục đâu?”
Ha ha ha.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngày lại qua ngày, đêm lại nối đêm.
Ánh sáng ư? Nó đã bỏ tôi đi xa lắm rồi.
“Anh đi đâu thế?”- Kim Ngưu húych tay tôi-” Cứ học xong anh lại trốn đi đâu đó...”
“À... anh đi gặp bạn!”
“Bạn? Ai thế?”
“Bạn mới ấy mà.... cậu ấy tên là Xà Phu...”
Kim Ngưu nhìn tôi, thật xa lạ. Rồi chậm rãi, em mở miệng.
“Tỉnh lại đi”
Âm vang của sự tang tóc đau thương.
.
.
.
.
.
.
.
“Xin chào, tớ là Thiên Yết!”
“Tôi là Xà Phu!”
Chàng trai ấy mỉm cười với tôi.
“Trông cậu thật quen mặt... ta gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”
“Rồi! Ta đã gặp nhau từ ngày đầu tiên cậu đặt chân đến đây....”
Ngay từ khi cậu sinh ra, tôi đã tồn tại.
Xà Phu...
Cậu đưa cho tôi con dao, chỉ tôi cách rạch da cắt thịt, chỉ tôi phá khóa, vượt rào...
Chúng tôi chơi đùa cùng nhau...
“Ngày mai lại đi chơi tiếp nhé, Thiên Yết!”
“Đồng ý!”
Chúng tôi học cùng lớp nhưng Xà Phu chìm khuất đến đáng sợ, cậu chẳng có bạn, chỉ luôn ghé mắt ra ngoài, lâu lâu lại mỉm cười với tôi, nói năng điên loạn.
“Đi thôi, Thiên Yết!”
“Ok!”- tôi mỉm cười đem theo mớ cặp sách chạy ra ngoài. Chúng tôi thành công phá khóa và đột nhập vào một cửa hàng, cố nhét số bánh kẹo vào hai túi quần, chúng tôi chạy biến.
Ha ha ha...
Tiếng cười của chúng tôi, vang vẳng cả ngày dài.
“Kim Ngưu... em ăn kẹo chứ?”- tôi nháy mắt vốc một nắm kẹo the vào tay cô bé, nháy mắt-” ngon lắm đấy!”
“Ở đâu anh có?”
“Àh .. anh đi cùng Xà Phu... ở cửa hàng cuối đường ấy! Cậu nhỉ?”- tôi cười húych vai Xà Phu ngay bên cạnh, chúng tôi đá mắt nhau.
Phải vậy chứ!
“Thiên Yết...!”- Kim Ngưu đột ngột rống lên, xô ngã tôi-” Anh điên đủ chưa?”
Cô nàng sân tới nắm lấu cổ áo tôi, cổ gân lên và hai mắt đục ngầu.
“Anh đừng lừa mình dối người nữa.... Xà Phu đã chết rồi!!”
À ha...
Xà Phu đã chết thật rồi, chết vào ngày đầy hoa hôm ấy.
Tôi nhìn người con trai bên cạnh, mấp máy môi.
“Mày là giả...”
“Nhưng mày, sống được khi không có tao sao?”
Tin đi, mày cần tao....
Mày nhìn đi, mày sống thiếu tao được sao?
Máu đã chảy, tao cùng mày đều yêu thứ chất lỏng sánh quyện thơm tho ấy, chẳng phải sao?
Tôi vùng vằng mệt mỏi, như con ngựa hoang kẹt trong mớ bùn lún nơi rừng sâu, như cành xương rồng trụi trơ oằn mình giữa bão cát, cô đơn và lạc lõng đến đáng sợ.
Một ngày nọ, bóng hình của Kim Ngưu lấp dần bóng hình tôi, ủi an dỗ dành tôi.
“Em ở đây!”
Anh, thật ra chẳng bao giờ đơn độc.
Lại một mùa hè nữa trôi qua, tôi cùng ba chuyển lên thành phố vì công việc của ông. Nơi ở mới, tôi thật chẳng quen lắm.
Một ngày nọ, ông đem về nhà một người phụ nữ lạ và cả, một đứa bé lạ.
Mẹ kế và em trai.
Ha! Tôi cần sao?
Thằng nhóc tên Thiên Bình rất nhỏ bé múp míp xinh trai, lẽ ra nó sẽ rất đáng yêu khiến tôi muốn cưng nựng nhưng đôi mắt phản bội ấy, nheo lại xem thường và lần đầu tiên, thằng con ngoan là tôi lại đuổi khách một cách khiếm nhã như thế.
“Chuyện gì? Ba nói đi, người phụ nữ đó là ai?”
“Đó... sẽ là mẹ con....”
“Con không phản đối chuyện ba đi bước nữa, nhưng...”- tôi cười nhạt-” Thằng nhóc Thiên Bình ấy, bao nhiêu tuổi?”
“Năm...”
“Mẹ khiếp! Đồ rác rưởi!”
Tôi đánh ba mình, thật mạnh.
“Mẹ mới mất có ba năm thôi! Ông, từ khi nào có đứa con hoang năm tuổi ngoài kia hả?”
“Thiên Yết! Câm ngay! Mày là con tao!”
“Tôi là con ông? Chứ không phải con trai ông là thằng nhóc năm tuổi kia hả? Ông còn nhớ tôi là con ông?”
Tôi gầm lên rồi bỏ đi.
Sự giả tạo.
Cuối cùng, ba tôi vẫn lấy người đàn bà đó, dì yêu quý của tôi, rực rỡ trong lễ thành hôn. Tôi cắm vào túi áo bông hoa phượng rực đỏ, loài hoa mẹ yêu thích, loài hoa đã rơi đầy ngày Xà Phu mất.
Hôn lễ, theo một mặt nào đó, đã bị tôi ngấm ngẩm biến thành tang lễ.
Chịu tang mẹ và bạn tôi đi, những con người bẩn thỉu.
Ba năm, tôi chịu dằn vặt ba năm...
Kim Ngưu, ước chi em ở đây!
Mày còn đợi gì nữa, đó là gia đình của mày mà...
Con quỷ đó, trở lại, nó âm thầm rỉ tai tôi, mang hình hài bạn thân xát muối vào tim tôi, vay mượn kí ức tươi đẹp về mẹ giầy xéo tôi.
Giết nó đi, mày ghét nó mà...
Tôi cầm con dao sắc lẻm, một ý nghĩ mang rợ đượm mùi máu tanh.
Giết nó!
Giết tất cả họ, hãy tiếp tục hận thù đi, tiến lên đi...
Giết nó, giết chết nó, dùng máu nó tế sống mẹ đi!
Rồi mày sẽ trốn về mà hạnh phúc bên Kim Ngưu của mày.
Kim Ngưu.
“Thiên Yết, anh là con người!”- cô gái bé nhỏ từng nói như thế, vào ngày tôi đầy máu. Hình ảnh ấy ẩn hiện, lấp đầy bộ não đang ngập tràn thù hận ám ảnh đáng sợ.
Giết nó!
Mắt thấy con dao giơ cao và đứa bé đang ngủ an lành trên giường nhỏ.
Thiên Bình.
tôi buông tay, bỏ chạy.
Quay lại, giết nó đi....
Không!
Tôi, không muốn bị chiếm hữu như con rối nữa.
Tôi vùng chạy ra đường lớn, đón đầu một chiếc xe tải to.
Đúng vậy, giết nó đi!
Giết con quỷ đang sai khiến tôi đi.
Những hình ảnh cuối cùng xoẹt đến và màn đêm phủ trùm, giọng nói cay độc ấy được thay bằng giọng cười lảnh lót của em.
Tôi là con người... em nói đúng, tôi, là con người....