[Ngưu-Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ ?

Chương 31: Chương 31: nhập viện.




Mùi máu tanh tràn ngập căn phòng để mở và tiếng hét thất thanh kia là thứ âm vang ám ảnh cả đời những người dân phụ cận.

Non nớt, nho nhỏ mà yếu đuối...

Đau, đến mức muốn chết...

“Aaaaaaa”

Mặc cho tiếng rên la không ngừng, con dao kia vẫn nâng lên rồi hạ xuống, từng nhát....từng nhát...

Ngọt, như xẻo một miếng bơ...

“Thiên Yết, ngừng lại ngay!!!!”

Tiếng bước chân dồn dập, ông Thiên Khôi tiến lại gì chặt hai tay cậu con trai, đôi mắt kinh hãi chả dám nhìn đến lần hai 'thứ' đang nằm trên giường...

“Con bỏ con dao rọc xuống ngay cho ba!!!”- gầm gừ lên thị uy, chỉ tiếc rằng không như mọi khi nữa, Thiên Yết con ông bây giờ, chỉ có biết đến máu và sự thù hận ích kỷ nhỏ nhen...

Im lặng....

Một khoảng im lặng đáng sợ như thước phim kinh dị quay chậm, ông Thiên Khôi bắt nhanh cơ hội túm chặt đứa con trai xuống nền nhà, gầm lên với bóng dáng ngoài cửa.

“Còn nhìn? Đem dây thừng lại!”

Trói lại, gô cổ, như cách người ta vô hiệu hóa một con thú hoang... một con người, đôi khi cũng có thể lâm đến con đường như thế...

Tiếng còi cứu thương vang lên inh ỏi, hòa với nó là tiếng bàn tán, la lên kinh hãi, tiếng khóc thút thít hay đơn giản, chỉ là tiếng thở nơi không gian bị bóp chẹn lại đến thẫn thờ...

Ông Thiên Khôi nhảy lên xe cứu thương, cùng người bác sĩ làm vài liệu pháp sơ cứu sau khi đã tiêm cho cậu con trai lớn một mũi an thần đảm bảo cậu sẽ ngủ ngoan đến tận sáng mai...

“Tình hình thế nào rồi?”

“Vết dao cứa khá sâu, cần cầm máu...”

“Mắt thằng bé cần được chữa gấp, gọi đến viện, yêu cầu ngay vài món đồ nghề cho tôi!”- ông Thiên Khôi thở dốc nói, hai tay cố nâng đỡ cậu con trai út...

Không sai, người bị nhiễm máu, bị đâm và thương tổn là kẻ không hề có một chút liên can gì đến mọi chuyện- Thiên Bình...

“Ba...”

“ Giữ sức!”- ông Thiên Khôi gắt, tay cầm chặt một ống tiêm dài-” bây giờ ba sẽ gây mê cho con, tin ba, ngủ một giấc thôi sẽ ổn....”

“Bé Bình đau...”

“Ba biết, ngoan nào...”

Chìm vào giấc ngủ, chìm vào màn đêm...

Đó là một phẫu thuật dài và đáng sợ nhất trong cuộc đời của ông Thiên Khôi, khuôn mặt và nụ cười, những tháng ngày êm đẹp đó cứ hiện lên làm đôi bàn tay già nua run rẩy, các xúc cảm trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết và đôi tai ông như thay cả chiếc máy điều hòa nhịp tim, sẵn sàng chìm vào từng nhịp thở yếu ớt của cậu con trai...

Thiên Bình, ba van con, xin đừng xảy ra chuyện...

Làm ơn...

Tuyệt vọng, cái cảm giác bế tắc ập đến và ông buộc ép mình phải bình tĩnh, tay run nâng từng mũi kim cho ca phẫu thuật mắt mà theo ông, là đáng sợ nhất trần đời...

Chỉ một sơ suất nhỏ, chỉ cần một nhát dao sai, con trai ông sẽ vĩng viễn trở thành kẻ mù loà...

Thiên Bình, mà nó, còn quá nhỏ...

Nước mắt, không tự chủ lại rơi...

“Bác sĩ Khôi, ổn chứ? Hay ta thay người?”

“Không cần!”- gạt phăng đi, hai tay lại tiếp tục nỗ lực...

Cứu rỗi lại, ánh sáng của con...

Màu đỏ từ căn phòng phẫu thuật sáng lên liên tục, tiếng kêu từ chiếc máy đo nhịp tim vang lên đầt ám ảnh...

Màu đen đêm tối quyện cùng màu đỏ, đỏ đau thương đỏ tranh đấu....

Và màu đỏ, của khát khao bất diệt...

Em, anh yêu màu đỏ máu...

Tàn nhẫn như anh, khát khao như anh.... và cuối cùng, nổi bật như em...

Máu, mau chảy đi...

Chảy đi mọi đau thương vất vả...

Sau đó..

Mặt trời lúc bình minh mọc lên như quả bóng màu to lớn, đỏ chói nhu hòa, phát ra những tia sáng đầu tiên êm nhẹ đằm thấm...

“Anh!”

“Nào, đừng khóc!”- ông Thiên Khôi vỗ vai vợ mình-” nguy hiểm qua rồi...”

“Máu... máu...”

“Đã bù đủ lượng máu... em mệt rồi!”

“Nhưng...”

“Thiên Bình ở phòng 174B khu hồi sức, đến đó coi nó một chút, đảm bảo khi nó tỉnh lại xem chừng nó bị rối loạn tâm lý.... anh bây giờ....”- ông khó nhọc nói ra-” phải qua chỗ Yết....”

“Tại sao Yết lại làm vậy? Nó không phải là... “- bà khó nhọc lên tiếng-” Nó... ghét em và con đến vậy sao?”

“Không phải lỗi của em”- ông thở dài...

Mà là do anh...

Ngay từ đầu... là ông đã sai....

Thiên Yết, ba, đã hại con rồi...

Bị nhốt trong một căn phòng, bị khóa trên một cái giường...

Hai mắt đen khịt, thẫn thờ và lạnh lẽo...

Đau đớn, bi thương và bất lực...

“Ba....”

Một tiếng, vang lên khỏi miệng lời...

“Em ấy sao rồi?”

“Đã qua cơn nguy kịch!”

“Con tệ lắm, đúng không?”

“Thiên Yết.... không phải lỗi do con...”

“Ba biết không? Ngay lúc vừa mở mắt... con nghĩ mình đã nhớ ra được vài thứ....”- cậu cười nhạt, đầy chế giễu-” con không bị tai nạn, là con tạo ra tai nạn....”

“Con biết, một ngày nào đó sẽ như thế này...”

“Con biết trong con tồn tại một con quỷ, con biết mình chẳng bình thường....”

“Con sợ... sợ sẽ làm đau người khác... vậy nên, con muốn chấm dứt...”

“Thiên Yết.. mọi thứ xong xuôi rồi... con chẳng có gì bất thường cả!”- ông Thiên Khôi đặt tay lên đầu cậu mà xoa-” Mọi thứ kết thúc rồi!”

“”Kết thúc ư???”- cậu cười mỉa-” Ba, nghĩ con là Thiên Bình ngây thơ sao?”

“...”

“Ba... con biết... con biết dù con chẳng kiểm soát được...”

“Đủ rồi...”

“”Đôi khi con không hiểu... sao mình lại yếu hèn đến vậy...”

“ĐỦ RỒI....”

“... Con....”

“BA BẢO ĐỦ RỒI....”

“BA CÒN MUỐN PHỦ NHẬN HAY SAO? BA CHO RẰNG CON KHÔNG BIẾT, MÌNH LÀ MỘT THẰNG TÂM THẦN HAY SAO????”

Thiên Yết rống lên, bi thương cùng cực...

Nỗi đau... lặng lẽ chất chồng thêm nỗi đau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.