Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 153: Chương 153: Ai Có Thể Chia Sẻ.




Tư liệu lấy được từ chỗ Dương Trường An cho thấy, Rank__ Rank Frick, đàn ông da trắng 33 tuổi, từng là kẻ buôn bán ma túy. Cái gọi là lấy tài liệu có thể là có liên quan đến kinh nghiệm buôn ma túy, nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng giao dịch ma túy tồn tại. Trải qua ngày như vậy, Vu Tử Thạc và Giang Hằng đạt được nhận thức giống nhau, đó chính là bọn họ không hoàn toàn hiểu vị tác gia nào đó.

Không khí màu kim loại với khí do chất đốt tạo ra, phát ra tiếng vang trầm muộn, Giang Hằng đặt ly lên bàn, “Rất tốt, anh có thể trở về.”

“Nhớ tôi?” Vu Tử Thạc cười nhẹ, tay nắm chặt súng ở eo, răng cắn chặt họng súng, trước nó được gắng ống tiêu thanh.

Tiếng máy móc lạnh lẽo nhắc nhở Giang Hằng chuyện đang xảy ra, nhưng hắn không định hỏi, vì thế hắn không bình luận gì, “Còn chưa nhớ tới mức anh đi cho chủ nhà một chút cảnh cáo thì liền phát cuồng.”

Ngón tay sờ sờ cằm cười lạnh, xem ra Giang Hằng rất rõ y muốn làm gì, mở cốp sau lấy một túi đồ ra, bên trong là súng bắn tỉa, ống ngắm, đạn, kính viễn vọng… còn có dây thừng. Kiểm tra xác định vật phẩm đầy đủ, sát thủ kéo dây kéo của chiếc túi du lịch màu đen, khoác ra sau lưng đi lên toàn nhà trước mặt.

Neal vừa pha xong bình cà phê thứ ba trong hôm nay, Triệu Ảnh trước khi đi còn không quên dặn dò cậu, số lượng cà phê cậu uống mỗi ngày đã quá liều từ sớm. Chuyện này cậu đương nhiên biết, nhưng rất khó thuyết phục mình uống ít một chút.

“Không bằng bắt đầu từ đây là được.” Nụ cười ma quỷ, ánh mắt nhắm vào ống ngắm khẽ lạnh, Vu Tử Thạc bóp cò súng.

Lập tức, viên đạn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, để lại lỗ đạn và vết mạng nhện, trên bàn, bình cà phê bị bắn nát bấy. Trong những mảnh thủy tinh vỡ là cà phê chảy lan, khói trắng bóc lên, vị đắng chát lan tràn trong không khí.

Neal kinh ngạc đổ một thân mồ hôi lạnh, rút con dao găm cạnh chân móc viên đạn ghim trên bàn ra, viên đạn bị cậu móc ra. “Đây là…”

Đây không phải là vì lấy mạng người, nếu là vậy, hiện tại cậu sẽ không còn đứng ở đây. Đe dọa sao? Nhưng lại không có nội dung mang tính thực chất, so với việc dùng thư hoặc hình đe dọa, rất khó đoán ra là do ai làm.

Neal không dám lại gần cửa sổ, điện thoại thì cậu đang cầm trong tay, nếu hiện tại báo cảnh sát, hoạt động sắp tới nhất định bị giám sát, bên cạnh có cảnh sát đi theo, cũng không thể nào gặp mặt đối tượng như Rank Frick. Cố vững tinh thần đi tới cạnh loa, vừa định mở công tắc, nút gạt điều chỉnh âm lượng lại bị bắn trúng.

“Đây thật sự là nằm cũng trúng đạn được…” Luyến tiếc nhìn lỗ đạn trong tình trạng rỉ điện trên loa, day điện bị đứt phát ra tia sáng lam, Neal thở dài, lại quay sang cửa sổ, lỗ đạn lưu lại trên cửa thủy tinh để gió lùa vào, thổi mái tóc màu vàng của cậu.

Vu Tử Thạc mỉm cười báo lại những gì xảy ra, y thu súng, trở lại chỗ ở chỉ mất không tới 15 phút. Chủ nhà trên lầu chỉ sợ không thể nghĩ được vừa rồi người uy hiếp mình lại là khách trọ bên dưới.

“Để tôi xem thử anh còn bắn trúng cái gì? Tập văn kiện, tủ sách, bàn chữ…” Giang Hằng chuyển đổi ống kính quay cảnh tượng trên màn hình, nhìn kỹ từng cái. “Cậu ta rất bình tĩnh, nếu là người bình thường, sớm đã chạy khỏi phòng.”

“Lá gan không nhỏ, nếu không cũng sẽ không lén hẹn với kẻ buôn ma túy.” Phong cách của vị tác gia này khiến Vu Tử Thạc nhớ tới ký giả chiến trường, đối diện với mưa bom bão đạn vẫn không sợ hãi, giá trị tin tức đối với họ mà nói đã sớm vượt qua an nguy của bản thân. “Sáng nay ngủ dậy tôi còn đang nghĩ, lúc nào chúng ta có thể trở về New York?”

“Sẽ không quá lâu, việc thu thập tư liệu về nhà họ Ngụy đã sắp kết thúc, trưa ngày mốt Ngụy Viễn sẽ đáp xuống Bắc Kinh.” Giang Hằng ném văn kiện trong tay qua, được Vu Tử Thạc đón lấy, mở ra, thanh niêm tóc đỏ cười rực rỡ bên trong, khóe môi lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. “Đứa con thứ tư của nhà họ Ngụy?”

“Ngụy Cận trước nay theo kiểu ta thích ta làm vô cùng, không ai quản được cậu ta, hiện tại thường trú ở Tây Tạng và đường biên cảnh nội Mông Cổ, kinh doanh buôn lậu vũ khí. Mà tôi đã điều tra phát hiện, bất luận giao dịch dầu khí Trung Đông hay người xử lý buôn lậu vũ khí, đều là Ngụy Viễn.” Giang Hằng hàm ý tựa hồ phiền phức mà nhà họ Ngụy dính lấy lần này không tránh khỏi liên can đến Ngụy Viễn và Ngụy Cận, giao dịch vũ khí và dầu khí… quả thật đáng để người ta suy xét.

“Cũng chính là nói, Ngụy Viễn có vẻ như đóng vai trò trợ giúp Ngụy Lĩnh, thật ra thì không phải vậy, anh ta luôn là nhân vật quan trọng bên trong.” Vu Tử Thạc khép mắt lại, chìm vào trầm tư, quả thật, Ngụy Lĩnh làm người quá mức chính trực, có lẽ những giao dịch ngầm này anh ta cũng bị che giấu. Ngụy Phong sống quá tự do thoải mái, sớm đã cắt đứt với sự nghiệp của nhà họ Ngụy. Như vậy người có thể đứng sau lưng thao túng giao dịch buôn lậu vũ khí và dầu khí, chỉ còn lại người cha Ngụy Thức, Ngụy Viễn và Ngụy Cận.

Ngụy Thức mưu kế sâu xa, lại thêm Ngụy Viễn cẩn thận vô cùng, Ngụy Cận thì hành động hừng hực khí thế, quả thật đủ để khiến những hạng mục ngầm của tập đoàn Hàng Minh được làm thuận lợi trôi chảy.

“Khi mới tới Bắc Kinh tôi đã có suy nghĩ như vậy, có người đang giăng mê hồn trận, để chuyển lực chú ý sang người khác.” Ngụy Phong và Ngụy Lĩnh đứng trên bục bị mọi người chú mục liên tiếp gặp nguy hiểm, ba người còn lại trong thế giới ngầm thì không chút tổn thương, Ngụy Viễn và Ngụy Cận luôn có hành tung khó nắm bắt, chỉ dựa vào điểm này không thể không nói Ngụy Thức rất cáo già, ông xây dựng cơ chế vận hành này rất khó bị người ngoài vạch trần.

“Chuyện vận hành của tập đoàn Hàng Minh nhất định có được sự ngầm cho phép của chính phủ Trung Quốc, nhưng khai thác dầu khí và buôn bán vũ khí lại cản chở đường tài lộ của một vài người.”

Nguy cơ chắc đến từ lực lượng chính trị của nước khác, có người muốn nhờ vào chiến tranh để giành lợi ích, tập đoàn Hàng Minh cướp việc làm ăn của họ. Vu Tử Thạc sờ cằm, nhíu mày nghĩ, gọi ra một cái tên: “Levi Ansel.”

“Có thể.” Lúc đó bọn họ thỏa hiệp Levi sẽ phá hủy phòng thí nghiệm, người đứng sau màn thao túng phòng thí nghiệm tàn khốc đó đến từ chính phủ Mỹ, bọn họ muốn tự đạo diễn màn khủng bố sinh hóa tập kích, mượn việc đó để phát chiến tranh, tiêu thụ vũ khí, không chỉ như vậy, một khi khai chiến, tranh giành tài nguyên quốc gia Trung Đông, lũng đoạn giao dịch dầu khí rõ ràng cũng bị liệt vào chương trình.

Giả thiết người khơi lên vụ này và người đứng sau màn kế hoạch phòng thí nghiệm là cùng một bọn, vậy Vu Tử Thạc chắc phải trở về New York hỏi Levi một chút, xem hắn có biết thêm tin tức gì không.

“Levi đang trên đường tới Trung Quốc, tôi đã gởi một lời mời nho nhỏ tới anh ta.” Xem ra Giang Hằng đã sớm dự liệu được tình huống này, tuy gương mặt cứng nhắc cự tuyệt lộ ra bất cứ chi tiết nào về chuyện này, nhưng bọn họ đều biết, hiện tại tình báo của Levi đối với họ mà nói rất quan trọng.

Bọn họ được mời tới đây, tuyệt đối không phải là trùng hợp đơn thuần như vậy. Từ cạnh tranh xí nghiệp phát triển tới đối lập hai nước, hiện tại thành viên của nhà họ Ngụy đã tập trung đủ, chính là thời cơ then chốt, để phát động toàn thân.

“Gần đây anh nhạy bén tới kinh ngạc.” Cho dù hiểu cách làm sấm giật gió cuốn của Giang Hằng, nhưng mỗi chuyện Giang Hằng làm trong thời gian này đều đi trước y, loại cảm giác bị người từ sau áp bách thật kỳ quái, Vu Tử Thạc rất khó hình dung rốt cuộc là tốt hay xấu.

“Không phải khả năng thực hiện của tôi mạnh lên, mà là anh chậm lại.” Giang Hằng đưa một ly cà phê cho y, khi Vu Tử Thạc nhận nó, hắn đột nhiên buông tay, chống lên bàn nhảy vọt lên, khuỷu tay nhắm vào cổ họng đối phương, rồi đáp xuống đất cách đó không quá hai cm. Ánh mắt Giang Hằng đột nhiên trở nên tối đi, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên lạnh lẽo. “Anh có tâm sự.”

“Không có.” Đẩy tay đối phương ra, nụ cười trên mặt Vu Tử Thạc lập tức nhạt đi, híp mắt lại lộ ra tia sáng lạnh bén ngót. Quả thật, y gặp một vài vấn đề, đầu tiên, bối cảnh khổng lồ sau lưng nhà họ Ngụy có phải đáng để người ta chấp nhận nguy hiểm tới mức không cần phải suy nghĩ lại, thứ hai, y rất để ý ‘người phụ nữ’ mà Dương Trường An nhắc tới. Trước khi làm rõ hai chuyện này, y không thể không thả chậm nhịp độ của mình.

“Không có? Anh cư nhiên định nói dối trước mặt tôi? Rất tốt.” Giọng điệu vô cùng châm chích, làm Giang Hằng không vui không phải là nội dung của lời nói dối, mà là hành động nói dối của sát thủ.

“Tiểu thuyết gia đó chọn nói sự thật, nhưng kết quả thế nào?” Nghiêng người né tránh nấm đấm của đối phương, cả hai xẹt qua nhau, đứng ổn lại. “Không phải tất cả mọi chuyện chỉ cần dựa vào thẳng thắn là có thể giải quyết.”

“Chuyên ngành chính của anh tại đại học là cách chuyển vấn đề sao? Đây là hai chuyện khác nhau.” Cản lại cái chặt tay, Giang Hằng bẻ ngược cổ tay Vu Tử Thạc. Tay rảnh thì ấn lên đầu gối vừa bật tới của đối phương, cánh tay Vu Tử Thạc gõ lên bụng Giang Hằng. “Đây đương nhiên là hai chuyện, không phải mỗi người đều có thể lấy được hai bằng học vị đại học Munich (thành phố niềm nam nước Đức).”

“Tên này!” Giang Hằng thấy vấn đề bị né tránh càng lúc càng xa, tức giận bùng lên trong mắt, nhiễu loạn đáy mắt phẳng lặng như nước hồ. Dưới cằm chịu phải một đòn, sát thủ phun ra một ngụm máu, cười lạnh. “Anh muốn bức hỏi đến lúc nào? Tôi không thể có chuyện không muốn nói sao?”

“Có thể.” Quan sát biểu tình của đối phương, Vu Tử Thạc không phải chưa từng cố ý che giấu chuyện gì, nếu y không định mở miệng, bức hỏi cũng sẽ không có bất cứ thu hoạch thực chất nào, ngược lại không bằng đợi tới khi y bằng lòng mở miệng.

Không ngờ Giang Hằng thả lỏng dễ dàng như thế, Vu Tử Thạc cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng y chỉ dùng mu bàn tay lau đi vết máu bên khóe miệng, chỉnh lại quần áo bị rối, cười nhẹ, “Này, tôi không phải cố ý che giấu. Mà chuyện này tôi cũng đang điều tra, đợi tôi làm rõ đầu đuôi, tôi nghĩ tôi sẽ nói với anh.”

“Dưới tiền đề không nghiêm trọng, anh sẽ nói với tôi, tôi nghĩ anh là ý này đúng chứ.” Giang Hằng không vui cười một tiếng, ngồi xuống sô pha, cuối cùng nói: “Trên đời này có người mà anh có thể tin tưởng, nguyện ý để anh ta cùng anh chia sẻ tất cả không?”

Giang Hằng nhìn Vu Tử Thạc, Vu Tử Thạc cũng nhìn Giang Hằng, phát ra tiếng cười bí hiểm, “Vậy còn anh thì sao? Chuyện bản thân không làm được thì đừng tới yêu cầu tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.