Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 83: Chương 83: Ám Đấu Dưới Gầm Bàn




“Anh không biết có lúc lời nói đùa của người khác sẽ chân thật hơn sao?” Giang Hằng nhìn chăm chăm Vu Tử Thạc một lúc, con mắt màu lam đậm híp lại giống như mang theo hàm ý sâu hơn nữa. Bỗng nhiên, một cánh tay gác lên chân hắn ở dưới gầm bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ma sát bên trong đùi. Hắn nhíu mày, chủ nhân của cánh tay cong miệng cười tràn đầy hứng thú. “Không sai, cũng giống như khi người ta nghiêm chỉnh nói chuyện chưa chắc đã là nói thật.”

“Con người luôn phức tạp như thế.” Nắm lại tay đối phương, tay trái của Giang Hằng cũng đặt lên chân Vu Tử Thạc, lòng bàn tay chắc nịch truyền đến độ ấm nóng cháy, thân thể Vu Tử Thạc không tự chủ run rẩy một chút, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười bình thản không có chuyện gì. “Anh muốn lật cái bàn này sao?”

“Tôi chỉ hy vọng anh có thể trực tiếp một chút.” Mà không phải châm chích nóng lạnh thế này, ngắt mạnh vào chân Vu Tử Thạc, Giang Hằng đảo ánh mắt lạnh lẽo qua mặt đối phương. Vu Tử Thạc vẫn cười, vươn tay trái tóm lấy vật đặc trưng của phái nam giữa hai chân Giang Hằng, trực tiếp? Không vấn đề, “Anh bắt đầu trước đi.”

“Có lẽ là hiểu lầm ngoài ý muốn.” Tay di chuyển lên trên đùi, Giang Hằng nhướng chân mày, đồng thời nụ cười của Vu Tử Thạc càng đậm, “Đùa à, cột chống sét của tòa nhà Empire State mỗi tháng bị đánh trúng vài lần mới gọi là ngoài ý muốn.”

Trên bàn, ánh mắt đụng nhau, sản sinh tia lửa, dưới bàn, hai tay bắt chéo, một cánh tay khác của họ, thì đang nắm chặt ‘điểm yếu’ của nhau.

Khăn trải bàn che giấu cánh tay của hai người, người xung quanh chỉ thấy hai người ngồi trên bàn vẻ mặt đạm nhạt, mà không biết trong bóng tối dưới gầm bàn đang sục sôi thủy triều.

Món ăn chính được bưng lên, Giang Hằng thấp giọng nói cảm ơn, người phục vụ lễ phép cúi người rồi đi vào.

Vu Tử Thạc và Giang Hằng ngồi đối diện, dưới gầm bàn, họ đang nắm chặt dục vọng nóng bỏng của nhau, hai bên đều có thể cảm nhận được thứ trong tay đang thay đổi trạng thái, vẻ mặt điềm tĩnh không thể che giấu biến hóa của thân thể, hơi thở của hai người cùng từ từ nặng nề hơn.

“Mười giờ sáng ngày mai, xe vận chuyển sẽ đến trước cửa ngân hàng.” Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Amy và Moon, lập tức kéo lực chú ý của Giang Hằng và Vu Tử Thạc lại. Bọn họ đều là người biết phân rõ nặng nhẹ, Vu Tử Thạc bỏ tay trước, nhìn Giang Hằng, ánh mắt đó có ý tứ sâu xa khác. “Tôi nói này.”

“Gì?” Giang Hằng cũng nhanh chóng buông đối phương ra, lau sơ tay bằng khăn ướt trên bàn, giọng điệu mang đao hỏi.

“Ba năm nay anh ở Trung Quốc sống thế nào?” Vu Tử Thạc một tay chống cằm, híp mắt, con mắt màu hổ phách càng thêm sâu thẳm dưới ánh đèn màu cam, giống như được phết thêm màu cà phê đắng.

“Làm chút chuyện riêng, thỉnh thoảng nhớ tới anh.” Khi nói câu này, Giang Hằng nhìn Vu Tử Thạc một cái, tốc độ nói rất chậm, ngữ điệu bình tĩnh, giống như chỉ đang trần thuật lại một chuyện bình thường không hơn, nhưng Vu Tử Thạc biết, nó không bình thường. Giang Hằng chuyển mắt đi. “Thế nào, muốn thông qua đáp án để định hình tâm lý của tôi sao?”

“Không, tôi muốn nói, tôi thích anh.” Vu Tử Thạc nhếch miệng, giọng điệu ngả ngớn mang theo vài phần nghiêm túc, lại giống như đang nói đùa, chẳng qua cho dù là câu nói đùa thì cũng không ngại… có lúc câu nói đùa của người ta lại là thật. Nếu trực tiếp như thế, bộc bạch bâng quơ như thế ngược lại vô cùng thích hợp với tính cách của Vu Tử Thạc.

Giang Hằng cúi đầu cắt con cá nướng, cầm nĩa xiên bỏ vào mồm, sau khi nhai xong nuốt xuống mới chậm rãi nhướng mày hỏi: “Anh muốn phá hủy bữa cơm tối này sao?”

“Không, rõ ràng, tôi là muốn chọc anh. Vu Tử Thạc cũng cầm dao nĩa lên, dáng cầm dao của y cộng thêm nụ cười nhạt trấn định, làm y trông giống như một bác sĩ ngoại khoa với tư thế anh tuấn bất phàm.

“Sau đó anh còn muốn làm cái gì?” Dao trên tay Giang Hằng rạch qua miếng thịt cá màu vàng, không giống Vu Tử Thạc, biểu tình trầm ổn cầm dao ăn của hắn giống như quý tộc có gia giáo.

“Còn có thể làm gì?” Vu Tử Thạc ý cười dào dạt, giọng nói ấm áp trách cứ đối phương không hiểu phong tình, uống ngụm rượu sherry rồi bổ sung: “Làm tất cả những chuyện tôi muốn làm.’

Amy và Moon đã dùng xong bữa cơm dắt tay ra ngoài, Giang Hằng cũng gọi phục vụ quẹt thẻ. “Nên đi rồi.”

“Thật lãng phí.” Vu Tử Thạc luyến tiếc nhìn con cá nướng còn lại hơn một nửa trên bàn. Khi ra khỏi cửa, Giang Hằng kéo Vu Tử Thạc vào một con hẻm nhỏ, không nói nhiều, hung tợn cướp đoạt môi đối phương, trong nụ hôn kéo dài tay Vu Tử Thạc trượt tới phần thắt lưng đối phương, đẩy hắn ra, nhẹ cười nói: “Có thời gian cho việc này không bằng ăn hết món chính.”

“Món chính đang ở trước mắt tôi.” Giang Hằng nắm tóc y thấp giọng nói, khi y ra vẻ bình thường nói ra câu bộc bạch đó, Giang Hằng chỉ cảm thấy người này sao có thể như thế, nghe loại câu nói đó, ai còn tâm tình mà ăn cơm?

“Đáng tiếc hiện tại anh không thể ăn.” Vu Tử Thạc khéo léo gở bỏ cánh tay Giang Hằng, quay người ra khỏi con hẻm, đi theo sau lưng Amy và Moon, nói với Giang Hằng qua tai nghe, “Hôm nay có lẽ sẽ không có một giấc ngủ ngon.”

“Tôi đi tìm thanh tra Klaus, anh…” Giang Hằng cũng ra khỏi con hẻm, nhìn theo bóng dáng trơ trọi trong màn đêm, “Chú ý nghỉ ngơi.”

“Tôi sẽ tìm một sân thượng đánh giấc.” Vu Tử Thạc đương nhiên sẽ không thể nào không phát giác ánh mắt sau lưng, như một lực kéo cực lớn, y quay đầu. Ánh mặt chạm nhau, ngọn lửa trong mắt bắn ra kích khởi phản ứng tĩnh điện trong không khí, Giang Hằng mỉm cười, “Tôi cũng cảm thấy anh không tồi.”

“Tôi biết từ lâu rồi.” Nghiêng đầu cười nhếch miệng, Vu Tử Thạc tiếp tục đi, độ cong trên khóe môi lập tức biến mất, đi được vài bước, y mới xoa nắn môi dưới của mình, khẽ cười.

Hai mươi phút sau, xe của Ford Klaus đậu dưới cửa nhà, ngoài ý muốn là vị trí xe hắn thường đậu lại bị một chiếc xe hơi màu đen khác chiếm mất, hắn hiểu ngay đây là chuyện gì, cầm túi đựng hồ sơ đi tới trước cửa xe gõ gõ, cửa kính chậm rãi hạ xuống, bên trong dần lộ ra nửa gương mặt của tên mặc âu phục. “Lên xe nói.”

Quả nhiên là người cẩn thận, Ford đi vòng sang ghế phụ lái, lên xe rồi đóng cửa, giao túi hồ sơ cho người đó, vốn đã tan tầm giờ lại bị người này sắp đặt cho công việc mới, thật là xúi quẩy, rõ ràng, hiện tại tên mặc âu phục và sát thủ đang luân phiên sai sử hắn, “Nói ra mới nhớ tôi không biết anh tên là gì.”

Tên mặc âu phục không để ý tới hắn, từ phản ứng mắt điếc tai ngơ của hắn có thể đọc ra được câu này__ “Bộ cần phải nói với anh sao?”

Cũng như một năm rưỡi trước đó, người này không thích thú gì hắn, chẳng qua có sao đâu, tuy không khiến người ta ghét bằng Fay, nhưng hắn cũng chả có thiện cảm gì với tên này, “Moon Kate, 21 tuổi, sinh viên năm cuối trường đại học thể thao, dáng vẻ nhã nhặn như thế, rất khó liên tưởng đến một chuỗi tiền án do đánh nhau ẩu đả lưu lại.”

Quả nhiên ở cùng với người phụ nữ hai mặt đó thì không đơn giản, có lẽ xu hướng bạo lực là bản tính trời sinh của hắn.

“Thor Maud, 29 tuổi, đã kết hôn, đảm nhận kỹ sư kỹ thuật cao cấp của một nhà máy, không có bất cứ ghi chú phạm tội nào. Tôi phát hiện vợ của anh ta chính là Amy Wilder mà trước đó các anh bảo tôi điều tra, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giới thiệu xong tình hình tổng quát của hai người đó, Ford không kiềm được hỏi.

“Chuyện xảy ra giữa vợ chồng hình như không có liên quan tới anh, thanh tra Klaus.” Giang Hằng lật xem tài liệu, kỹ sư kỹ thuật cao cấp, Vu Tử Thạc nói Thor là người thành thật, có lẽ thật sự là vậy, trên đời này có rất nhiều đàn ông không ngại vất vả nỗ lực làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng lại gặp cảnh vợ ngoại tình. Hắn gọi điện cho Vu Tử Thạc, trầm giọng nói: “Bên anh thế nào rồi?”

“Amy và Moon tập trung một đám người ở ngõ hẻm thảo luận kế hoạch ngày mai, trong ngân hàng đó hình như có tiếp ứng của họ.” Vu Tử Thạc trốn trong xó tường, nhẹ giọng nói.

Tiếp ứng, cũng có nghĩa là, trong số nhân viên ngân hàng, có một nội gian.

“Tôi biết rồi.” Cúp máy, Giang Hằng lần đầu tiên quay lại nhìn thẳng vào Ford, Ford nhìn ra được dị thường từ trong hành vi của hắn. “Chắc không phải giống như tôi nghĩ đó chứ?”

“Không sai, thanh tra Klaus, anh phải tăng ca nữa rồi.” Giang Hằng mỉm cười. “Ngân hàng Wells Fargo trên đường Madison, điều tra các nhân viên trong đó, đặc biệt là người mới vào làm trong nửa năm nay.”

“Lần trước là thiếu nữ, lần này là muốn cướp ngân hàng sao?” Ford nhướng chân mày, nửa nói đùa.

“Anh Klaus, nếu tôi nói chúng tôi muốn ngăn cản một vụ cướp xảy ra, anh có cảm thấy bất ngờ không?” Giang Hằng xem xong toàn bộ hồ sơ, nhét lại vào túi, khởi động xe, Ford cài dây an toàn, khi nhìn Giang Hằng, đồng thời hắn cũng hiểu tại sao hắn cảm thấy nhiều hảo cảm với người này hơn Fay, người này xưng hô với người khác luôn thêm vào từ kính ngữ, anh hoặc thanh tra hoặc từ khác… tóm lại, so với tên Fay thường xuyên xưng hô thẳng tên người khác, người này rõ ràng lễ mạo hơn rất nhiều, Ford thích người lễ mạo, cho dù khi sử dụng những từ xưng hô này đồng thời cũng làm cho quan hệ giữa người và người trở nên xa lạ hơn, “Nói thật, tôi không bất ngờ, tôi cho rằng chỉ cần ở cạnh anh, Fay sẽ không làm chuyện xấu, cho dù anh ta muốn, anh cũng sẽ không cho phép.”

“Tôi cho rằng anh ta chỉ làm chuyện mình muốn thôi.” Chiếc xe tăng nhanh tốc độ, Giang Hằng nhìn người đàn ông trung niên kế bên, mái tóc màu nâu xoăn, đôi mắt màu xám nhạt mang theo dấu vết của năm tháng, Ford là người có tài, Giang Hằng không phủ nhận có lúc ánh mắt của Ford rất chuẩn.

Trầm mặc khá lâu, Ford mới ngẩng đầu lên, hắn nhìn chăm chú vào người đàn ông đang cầm vô lăng, luôn thích mặc âu phục sang trọng, gương mặc hình lăng giác rõ ràng, đôi mắt cương nghị để lộ sự kiên định và quả cảm, không thể không nói, đó là một cá thể phát huy đặc trưng của phái mạnh đến cực điểm. “Tôi luôn nghĩ, rốt cuộc tại sao tôi phải hòa lẫn vào chuyện của các người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.