Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 180: Chương 180: Báo Thù Nho Nhỏ.




Máy phát trong xe đang phát khúc nhạc thịnh hành, Vu Tử Thạc hạ cửa sổ xuống một nửa, đốt một điếu thuốc, gió thổi vào khoang xe, cuộn làn khói nhiễu loạn cùng mái tóc dài của Enya.

Enya Pirlo liếc nhìn Vu Tử Thạc một cái: “Nói ra thì, hình như từ sau hôm đó cậu đã bắt đầu hút thuốc.” Bí mật trong nội tâm lặng lẽ kéo dài, tạo thành y hiện tại, chẳng qua, hiện tại tựa hồ đã không còn thích hợp để thảo luận tới nó nữa, cô chuyển vấn đề: “Tôi đói rồi, cậu đói không?”

“Chị rất lo lắng sợ đụng phải Koren Charlie, tại sao?” Đèn đỏ trước mặt sáng lên, Vu Tử Thạc giúp cô đổi hướng cần xe, “Khi chị trốn trong khách sạn ở Washington DC thì bị anh ta tìm ra được sao?”

“Ai nói tôi sợ anh ta?” Bất mãn nhíu mày, Enya dẫm mạnh chân ga, cô không thích trò đùa này của Arthur một chút nào, “Koren Charlie phá hủy rất nhiều chuyện của CIA, chắc cậu từng nghe tới lời đồn anh ta đột nhiên bị giáng chức chứ.”

Khi điều tra tư liệu của Koren Charlie quả thật thấy được tin tức này, Vu Tử Thạc nghiêng đầu nhìn nụ cười xảo quyệt trên môi Enya, “Là trò do chị làm.”

“Tôi có sao? Chúng ta chẳng qua tạo chút tin tức bên lề, nghĩ cách để FBI tầng cao đè ép xuống. Chân chính hủy đi tiền đồ của anh ta là bản thân anh ta.” Đèn đỏ nhấp nháy, chuyển sang đèn vàng, chân Enya dần thả lỏng bộ ly hợp, “Vụ án nổ bom liên hoàn ở Las Vegas, anh ta nghe theo đề nghị của Damon Myron, phái cấp dưới đi vào ngân hàng cứu con tin, kết quả tên quỷ thuốc nổ cho nổ bom cài trong ngân hàng. Quyết định này của Koren hại chết mười cấp dưới của anh ta, và mười ba con tin.”

Đèn xanh sáng lên, khi đạp chân ga, Enya đồng thời cũng kéo cao cần gạt, bánh xe lăn nhanh, lao tới trước. “Nhưng không có nghĩa là Koren dễ đối phó, chỉ nói rõ vận may của chúng ta tốt. Cậu rốt cuộc muốn có thứ gì ở anh ta?”

“Tôi cần chứng nhận của anh ta.” Cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về, Vu Tử Thạc xoa xoa miệng, khóe môi nhếch lên nụ cười thuận lợi. Enya ngây ra nửa giây, đảo mắt nhìn y một cái, “Cậu đang đùa à? Chỉ cần một ly cà phê là đủ rồi.”

“Chị cho rằng tôi chưa từng nghĩ tới sao, đáng tiếc là anh ta biết mặt tôi.” Nhưng nếu là Enya chưa từng gặp mặt, tiến hành chuyện này sẽ tiện hơn nhiều, nụ cười trên mặt Vu Tử Thạc càng đậm, “Chị không định nói thử xem chị làm sao sống sót sao?”

Vụ nổ trên đỉnh tòa nhà Empire State sáu năm trước, y tận mắt nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng không còn đường lui của cô. Enya thu lại ý cười trong mắt, ngồi thẳng dậy nhìn con đường sáng sủa ngoài cửa sổ. “Vì tôi rất giỏi tìm đường sống trong tuyệt lộ.”

Chiếc xe dừng lại trước chỗ ở của Koren Charlie, ngôi biệt thự riêng, khu người giàu trong truyền thuyết. Không ngờ được anh bạn FBI này lại có tiền đến vậy, Enya hít một hơi, buông kính viễn vọng xuống: “Cậu đang đùa với tôi sao? Cậu nhìn cánh cửa đó đi, hệ thống an toàn Tikva, tại khu trung đông nó chuyên được dùng để bảo vệ cứ địa quân sự, không ai có thể hack vào nó.”

“Cái này không thể nói chắc…” Ngữ điệu gợi cảm, Vu Tử Thạc cầm kính viễn vọng trên tay Enya nhìn kỹ, “Chúng ta không vào dược, nhưng chúng ta có thể đợi anh ta đi ra. Chị cho rằng Koren Charlie sẽ bó tay với dạng phụ nữ nào?”

Thông qua cửa sổ có thể thấy được phòng khách mang màu sắc lạnh lẽo trong nhà Koren Charlie, trang trí kỳ quặc bất biến giống như gương mặt của người đàn ông đó, Enya ưỡn người cho giãn gân, “Tôi cảm thấy anh ta có thể nắm chắc bất cứ người phụ nữ nào, để bọn họ nghẹt thở trong cuộc sống vô vị.”

“Tôi xác định hai trăm phần trăm anh ta nghe thấy đánh giá này thì ngay cả chân mày cũng không động một chút.” Ngọn đèn trong phòng đã tắt, Koren Charlie mặc âu phục thẳng thớm khóa trái cửa, đi ra vườn. Vu Tử Thạc đưa tay ra, mở cửa thay Enya, “Đến lúc chị lên sân khấu rồi, nữ diễn viên thần kỳ.”

“Có lẽ tôi thật sự nên suy nghĩ tới nghề này.” Enya cười cất đôi chân thon dài, nhẹ đóng cửa. Cùng lúc này ở khu Brooklyn New York, Ford Klaus bị cản lại tại bãi đậu xe, “Thứ cần đã lấy được rồi, chúng tôi muốn đặc biệt cảm tạ anh một chút, thanh tra Klaus.” Người đàn ông nói chuyện ít nhất cũng cao một mét chín, làn da đen thui, ánh mắt lạnh nhạt từ trên cúi nhìn hắn.

“A? Làm trò gì hả?” Ford Klaus không hiểu gì, trề môi hỏi: “Kristen, tên nhóc cậu là người của ICR?”

“Xem ra người đàn ông đó rất xem trọng anh.” Kristen ấn vai Ford, “Chúng tôi muốn anh giúp chúng tôi tìm được anh ta.”

Rất rõ ràng, người bọn họ muốn tìm là sát thủ Mũ Đen, Ford nhún vai, sải hai tay, “Này, thật là ý kiến hay, mẹ nó ông đây cũng hy vọng biết thằng đó đang ở đâu!”

Biết ICR thu tay lại vì sự giúp đỡ của Fay, trong lòng Ford đang dồn một đống lời cảm tạ muốn nói với sát thủ nào đó. Thù mới hận cũ sớm đã biến thành một đống phù vân, hắn muốn nói với Fay, hắn rất cảm kích đối phương đã cho mình cơ hội bắt đầu lại.

“Thanh tra Klaus, tôi nghĩ anh nên suy nghĩ rõ ràng rồi hãy trả lời.” Kristen nhíu mày, đôi mắt tràn đầy uy hiếp như kẻ cướp đoạt, “Người đàn ông đó không đáng cho anh phí tính mạng.”

“Tốt lắm, tiếp tục đi.” Ford đẩy cánh tay gác trên vai mình xuống, gương mặt hài hước hiếm khi trở nên nghiêm túc, “Tiếp tục vượt giới hạn đi Kristen!”

“Anh không nhìn ra Mũ Đen chỉ đang lợi dụng anh sao?” Kristen quái dị thu tay, tiếp theo hắn bị Ford Klaus nắm cổ áo đè lên xe, “Cậu bị ngu hả? Không thấy ông đây triệt để phát ngán đám ICR các cậu rồi hả?”

“Cậu thử động tới tôi nữa xem?” Chỉ ngón tay vào mũi Kristen, giọng điệu của Ford trở nên khí thế ngất trời: “Trở về chuyển lời với tên ngốc Moni Hans, nếu hắn còn có ý định gì với Mũ Đen, tôi sẽ dùng tất cả của mình lôi hắn xuống nước, không tiếc bất cứ giá nào để hủy diệt hắn!”

Đạn đã lên nòng, súng của Kristen nhắm vào tim Ford Klaus, “Xem ra anh đã không còn tác dụng gì với ICR nữa.”

Sắc mặt Ford lập tức biến đổi, mồ hôi lạnh tuôn từ góc trán. “Đợi đã… đừng kích động…”

“Nếu hiện tại cậu bị nổ đầu, cũng sẽ trở nên không còn tác dụng.” Vật thể kim loại lạnh lẽo chỉ vào sau đầu Kristen, cánh tay lớn vượt qua đỉnh xe cầm súng, Giang Hằng đứng sau lưng Kristen trầm giọng nói, “Thanh tra Klaus, gần đây khỏe không?”

“Anh anh anh… mẹ nó tới đúng lúc quá đi!” Không bận tâm lịch sự, Ford quay người chạy nhanh ra sau lưng Giang Hằng, thò đầu ra cười lớn, hưng phấn đến uốn giọng: “Này, Kristen, đi chết đi!”

Lấy báng súng đánh ngất Kristen, Giang Hằng trực tiếp mở cửa xe vào ngồi, “Lên đường thôi, thanh tra Klaus.”

“Đi đâu?” Ford một tay thắt dây an toàn, một bên nhịn không được thò đầu ra nhìn Kristen ngã dưới đất. Giang Hằng ôm tay, trầm giọng nói ra một địa danh, “Washington DC.”

“Anh đang đùa à!” Ford lập tức quay mặt lại, nhìn chăm chú vào gương mặt lúc thường hắn căn bản không dám nhìn thẳng kia, “Đừng nói với tôi anh định…”

____

Enya Pirlo nhìn thấy Koren Charlie đang đi về phía này, hai mắt cô phát sáng, kêu lớn, “Ồ! Jasmin!!”

Trong mắt Koren vụt qua nghi vấn, Jasmin là ai? Không kịp suy nghĩ, một bờ ngực mềm mại liền ập tới, Enya cho hắn một cái ôm chặt cứng, “Em nhớ anh muốn chết!!”

Thuận tay lấy luôn chứng nhận ở túi trước của Koren đặt lên nóc xe sau lưng rồi đẩy mạnh, được Vu Tử Thạc trốn sau xe an ổn tiếp được. Enya nhếch môi, nhấc tay cho Koren một bạt tai, từng giọt nước mắt bự chảng bắt đầu rơi xuống, “Khốn kiếp!! Tại sao anh lại bỏ tôi!!!”

Một màn này có hơi hoang đường, cho dù là Koren Charlie đã từng trải trăm trận cũng không có biện pháp gì đối với người phụ nữ đang khóc thét này, gương mặt tuấn tú hiện lên vết sưng, hắn vặn ngược tay Enya, ấn cô lên xe, “Cô gái, cô nhận nhầm người.”

“Đồ phụ tình!!! Đồ phụ tình!!!” Enya hét lớn, tiếng hét thu hút không ít người dừng lại, đám người vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, khiến Koren cảm thấy áp lực rất lớn, một tay đỡ trán, hắn dán sát vào người Enya, “Đừng diễn nữa, cô rốt cuộc muốn gì?”

“Tôi cái gì cũng không cần! Chỉ cần anh chịu trách nhiệm đối với đứa bé trong bụng tôi!!!” Màn diễn này kỹ thật thực cao, Vu Tử Thạc trà trộn trong đám người không kìm được nghĩ, nói không chừng Enya nếu đi làm diễn viên, thật sự có thể vào Hollywood, “Làm tốt lắm, Enya, vậy tôi đi trước một bước.”

“Cái gì?” Trong tai nghe truyền tới âm thanh ngả ngớn của sát thủ, Enya siết chặt tay, “Vậy tôi làm sao đây?”

Nhét chứng nhận vào túi, Vu Tử Thạc đốt một điếu thuốc, cất bước đi, “Tôi nhớ chị từng nói, chị rất giỏi tìm đường sống trong tuyệt lộ.”

“Cậu đang báo thù tôi sao?” Enya nghiến răng, trừng mắt nhìn Koren Charlie không hiểu gì nói, nhưng trên thực tế, câu này là nói với người đàn ông đang chuẩn bị đánh bài chuồn kia.

“Tôi có thù tất báo, chị cũng đâu phải không biết.” Đi ngang qua một thùng rác, Vu Tử Thạc dừng lại, “Chắc chị sẽ không đơn thuần cho rằng chuyện tại tòa nhà Empire State có thể cho qua như vậy chứ, đây chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ, Enya.”

Ngắt điện thoại, Vu Tử Thạc ném di động đi, di động màu đen vẽ một đường cong tuyệt mỹ trong không trung, rồi rớt bẹp vào thùng rác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.