Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 103: Chương 103: Chân Tướng Thật Sự.




Trong ánh mắt khó hiểu của Khôngren Charlie, Ada Wenskhôngl che miệng, ngăn cản mình thốt lên tiếng kêu kinh ngạc. Liên hệ với tình huống hơn ba năm trước, khi Xyli Lederman mất tích xuất hiện, không phải chính là đêm Mũ Đen hành hung sao? Người đàn ông cười thân thiện cô gặp được trong con hẻm, chính là Mũ Đen!

Lúc đó cô muốn soát người Mũ Đen, Xyli Lederman lại đúng lúc xuất hiện ở đó để giải vây, nhưng cô nhớ rõ, cô đã nhìn qua chứng minh của vị Xyli Lederman đó, nó tuyệt đối là thật. Lẽ nào, Xyli Lederman ngoài mặt là FBI, nhưng thật ra âm thầm hiệp trợ Mũ Đen? Không, nói vậy không thông, hơn ba năm trước Mũ Đen vẫn luôn là con sói cô độc. Hợp tác của họ có lẽ bắt đầu từ lúc đó, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quá nhiều nghi vấn vây khốn suy nghĩ của Ada, hiện tại gương mặt của người đàn ông trong con hẻm đó chỉ còn mơ hồ trong trí nhớ của cô, tuy nói lúc đó có lẽ camera đã quay được bộ mặt thật của Mũ Đen, nhưng… ba năm trôi qua, căn bản không biết tìm ở đâu, Xyli Lederman lại mất tích, ngay cả người của FBI cũng không tìm được hắn, như vậy có nghĩa là mọi đầu mối đã đứt.

“Xin lỗi, thanh tra Khôngren, tôi rất mệt, cần ngủ một giấc.” Ada Wenskhôngl không muốn để vị FBI bên cạnh phát hiện mình khác thường, cô giấu nắm tay siết chặt ra sau lưng, mạnh mẽ áp chế cảm xúc không cam lòng.

“Tôi đến là để đưa cô về nhà.” Thanh tra Khôngren vẫn mang theo nụ cười công thức hóa, dìu cô lên ghế sau.”

Ada tựa vào lưng ghế sô pha, nội tâm chung quy không thể nào bình tĩnh. Sau khi tất cả chân tướng đã trôi qua thì cô mới hiểu rõ, cho dù là người mạnh mẽ cương nghị như cô cũng khó thể thuyết phục bản thân ngay lập tức tiếp nhận sự thật này. Thì ra, cô đã từng tiếp cận Mũ Đen sát nút! Ba năm trước cô đã có cơ hội còng tay Mũ Đen, vậy bảo cô sao có thể cam tâm!

Khi Ford Klaus chỉnh lại tất cả tư liệu, mặt trời đã lên cao, hắn cầm túi hồ sơ ra khỏi sở cảnh sát, luẩn quẩn trên đường như đi tản bộ. Fay không nói phải gặp ở đâu, nhưng hắn biết Fay nhất định sẽ tìm được hắn, giống như… giống như mọi lần ‘ngẫu nhiên’ gặp gỡ của họ.

Nghĩ tới đây, Ford bất giác thầm mắng, quả là sự trùng hợp khốn kiếp.

Cho đến khi cánh tay đột nhiên bị kéo ra sau lưng, Ford không kịp kêu lên, đã bị kéo vào một con hẻm, hắn đập túi hồ sơ vào ngực đối phương, chống nạnh nói: “Ông đây nên nói gì mới tốt? Ông đây đã quen thuộc với cách thức gặp mặt chưa chào hỏi đã động thủ của anh rồi?!”

“Đừng yêu cầu quá cao với một người thiếu ngủ.” Vu Tử Thạc xoa đôi mắt lèm nhèm, lười biếng quay người. “Chúc anh và người tình bé nhỏ của anh thuận lợi.”

Giọng nói ấm áp gợi cảm truyền vào tai, Ford nhìn theo bóng dáng đó bực bội hít hơi. “Nếu không có hai tên khốn kiếp các anh thì tất cả đều thuận lợi! Fay!”

Nghe giọng Ford, Vu Tử Thạc quay đầu, hai người đàn ông cả đêm không ngủ sắc mặt đương nhiên không tốt đẹp gì, trong mắt họ cùng mang theo mỏi mệt. “Sao hả?”

“Tôi cũng chúc anh sớm tìm được bạn mình!” Gầm xong câu đó, Ford cũng quay người đi, từ bước chân vội vàng của hắn có thể đoán được, hắn đang vội hoàn thành một chuyện quan trọng nào đó.

Vu Tử Thạc rất ít khi thấy Ford thế này, người đàn ông trung niên này rất hiếm khi liều mạng làm chuyện gì như thế. Miệng khẽ cong lên, đương nhiên y cũng sẽ không bỏ qua những thay đổi ở bộ phận nào đó trong mình.

Rốt cuộc thay đổi bắt đầu từ lúc nào? Y không nhớ rõ lắm, có lẽ từ sau khi gặp được Giang Hằng đi. Bộ phận y từng mất đi vì phá hoại cuộc sống của người khác, đã trở về với sức mạnh lớn hơn nữa.

Cất đi ý cười trong mắt, Vu Tử Thạc đi tới mục tiêu tiếp theo của mình.

Khi Ford đến nhà Lacey, trời đã hoàn toàn tối đi, mây đen trên đỉnh đầu tụ dày đặc, hắn thở phì phò điều chỉnh tâm trạng, do dự một lúc, mới gọi cửa.

Trong nhà đèn vẫn sáng, Ford biết Lacey có ở nhà, chỉ là có lẽ cô không muốn gặp hắn. Không ai ra mở cửa, Ford chỉ có thể đứng bên ngoài la lớn. “Lacey, em gặp mặt anh được không? Có vài chuyện anh nhất định phải giải thích với em!”

Sau khi yên lặng chờ đợi mười mấy phút, sau cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân. Ford vui mừng nhìn cửa được mở. “Lacey, anh…”

Chưa đợi Ford nói xong, một vật không rõ đã đập vào ngực hắn, sau đó là tiếng thứ gì đó bay ra đập xuống đất, hắn lùi về nửa bước mới đứng vững, nhìn rõ thứ trên mặt đất, đó là một chiếc hộp màu hồng, và cả bánh cookie nát vụn. Ngẩng mắt lên, trước mặt là Lacey tràn đầy nước mắt.

Lacey khóc đỏ mắt, nghẹn ngào một chút, nắm chặt khung cửa, “Anh để bạn anh tới tặng quà, chỉ vì anh đang đi điều tra tin tức của ba tôi.” Nói tới đây, cô tự cười giễu một tiếng, “Mà tôi lại cho rằng anh thật lòng quan tâm tôi.”

“Anh thật sự quan tâm em, Lacey!” Không nghĩ ngợi gì, Ford hét lớn tiếng lòng của mình.

“Bớt bày vẻ giả tạo của cảnh sát các người đi.” Lacey chỉ lạnh lùng nói, Ford vĩnh viễn không tưởng tượng được, cảm nhận của cô khi cô đọc được mục tin tức trên báo, người bắt cha mình lại là vị hôn phu của mình. “Anh Klaus, anh đã làm đủ rồi, từ nay về sau xin anh rời khỏi cuộc sống của tôi!!”

Rầm__ Cửa đóng sầm một tiếng nặng nề, cùng lúc đó, đám mây trên cao lóe qua tia chớp, tiếng sấm vang lên.

Trước mắt Ford Klaus bị nhốt bên ngoài, là bông tuyết lất phất rơi, màu trắng nhỏ bé như hạt thủy tinh đậu lại trên da, lập tức tan thành dịch thể không màu.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, bông tuyết dày đặc nhẹ bay theo gió, Ford nhìn cảnh tuyết xung quanh, thở dài nặng nề.

Bất kể bạn có tính cách thế nào, hoặc bạn mạnh mẽ hoặc bạn yếu đuối, bạn có thể lương thiện có thể bỉ ổi, nhưng trước mặt ai đó, bạn vĩnh viễn không cách nào tức giận, người đó là sự tồn tại tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của bạn.

Ford đi tới gần cửa bị đóng kín, đứng vững rồi mới chậm rãi mở miệng, giọng nói hiếm khi trầm ổn và dịu dàng: “Lacey, anh biết là anh không tốt. Luôn bận rộn công việc mà hờ hững em, mỗi lần hẹn gặp đều mượn một đống cớ trì hoãn hoặc hủy hẹn, em là người phụ nữ tốt, cho nên mỗi lần em mới có thể tha thứ cho anh như thế. Nhưng người tệ hại như anh, thật ra không xứng với em, anh biết rõ như vậy, nhưng vẫn ích kỷ không chịu buông tay, đều là anh sai. Lacey, anh yêu em, chuyện của cha em anh rất xin lỗi, có thể quen biết em là may mắn của Ford Klaus này, cảm ơn em đã cùng anh trải qua đoạn thời gian vừa rồi.”

Nói xong, Ford nghe được trong nhà truyền ra tiếng khóc, hắn cố nhịn xuống xúc động muốn nhìn cô, quay người đi.

Giữa người và người có rất nhiều chuyện là do hiểu lầm gây ra, trong cuộc sống có rất nhiều lúc bạn muốn giải thích, nhưng không phải ai cũng nguyện ý nghe bạn giải thích, có vài hiểu lầm có lẽ cho đến khi sinh ly tử biệt cũng không thể hóa giải.

Cứ như vậy, Lacey Switer không có bất cứ phản ứng gì, Ford Klaus rời khỏi nhà cô dưới trời đầy tuyết. Đối với người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi mà nói, chuyện của hắn và Lacey, đến lúc này có lẽ đã là kết cục tốt nhất.

Thế giới bao phủ bởi tuyết, trên mặt đất và cành cây đều đọng đầy tuyết, giày của Vu Tử Thạc ấn vết thật sâu trên tuyết, theo như tư liệu của Ford điều tra, thẻ tín dụng của Levi được dùng qua một lần vào mười giờ sáng nay, hắn đặt một phòng tại khách sạn Pennsylvania ở đường số bảy.

Khách sạn nằm gần tòa nhà Empire State đương nhiên không rẻ, tuy Vu Tử Thạc không hiểu Levi đến đây làm gì, nhưng có thể xác định được hắn hẹn gặp khách, vì trong tài liệu của khách sạn có ghi chú tên của người khác.

Người đàn ông có mái tóc nâu ngắn đang ngồi nói chuyện với Levi tên là Morden Rombaty, ước chừng trên dưới bốn mươi, trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng Morden sẽ dùng ánh mắt vô cùng háo sắc nhìn mặt Levi, Vu Tử Thạc mở tai nghe, bên trong truyền tới tiếng đối thoại của hai người. Vừa rồi nhân lúc đi ngang qua Vu Tử Thạc đã cưỡng chế cài đặt di động của Morden, a, đương nhiên không phải chỉ đi ngang qua, trong túi y còn đang đựng bóp tiền của Morden.

“Anh Ansel, tôi thích bàn chuyện làm ăn trong phòng vào buổi tối hơn, nếu anh không để ý, tối nay chúng ta có thể uống một ly sâm banh, tìm hiểu nhau thật tốt.” Morden biểu đạt rõ ý muốn, nhưng Vu Tử Thạc cũng tuyệt đối tin rằng Levi trời sinh đơn thuần thành thật khẳng định nghe không hiểu ý trong đó.

“Ô, no hay problema (Tiếng Tây Ban Nha: không vấn đề), yêu cầu của anh Kahle tôi sẽ không cự tuyệt.” Levi không hề phòng bị đáp ứng Morden, trong câu nói còn kèm theo mớ ngoại ngữ rối nùi.

Levi gọi Morden là Kahle, trong tài liệu ra vào khách sạn ghi tên đăng ký cũng là Suman Kahle, nhưng giấy chứng mình trong bóp tiền của hắn ta đã nói sự thật cho Vu Tử Thạc biết, tên thật của người đàn ông này là Morden Rombaty. Điều này nói rõ một vấn đề, đó chính là tên ngốc Levi lại bị lừa rồi.

Vu Tử Thạc không nhịn được xoa trán, thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.