“Tôi thiếu nợ thì không có lý do gì bắt người khác trả, mạng của anh ta là của tôi, chỉ có tôi mới có thể giết anh ta, trừ tôi ra, ai cũng đừng mơ tưởng đụng vào anh ta.” Ném súng lục sang bên cạnh, làm bọt nước bắn tung tóe, vậy mà y lại đang cười, “Anh cần đáp án, tôi cho anh rồi.”
Thời tiết từng quen thuộc, nhưng cuộc đối thoại đã bất đồng.
“Hối hận vì quen tôi sao, Fay?” Nohn híp mắt, tay cầm súng khẽ run, không biết có phải vì vết thương ở ngực không.
“Tôi không hối hận vì bất cứ chuyện gì tôi đã làm, tôi sẽ tiếp nhận sự thật, nhưng anh thì không.” Trong tiếng nói lẫn tiếng súng, sự giận dữ trong con ngươi màu tím cùng trào ra theo viên đạn ra khỏi nòng, sau đó lập tức ảm đạm, thời gian ba năm, Nohn lại cảm thấy như mới ngày đầu quen biết y.
Rầm__ Rầm__ Sau hai tiếng vang thật lớn, cửa của một chiếc xe chở hàng bị đá bung, Giang Hằng với gương mặt xanh tím nhảy xuống chạy về phía này, cực may mắn, hắn tìm được trong khe hở dưới sàn một cây kim để mở còng tay, đá gẫy cột sắt, hắn dùng cột sắt phá khóa. Thấy Vu Tử Thạc ngã dưới đất, sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Đối phương lại chỉ cười cười, nhẹ giọng nói: “Anh thật chậm.”
Giang Hằng không tự chủ mở miệng cười, cúi người ôm Vu Tử Thạc lên, từ xa vang lên tiếng còi xe, hắn quay lại nhìn, bên trong cửa sổ được hạ xuống là nửa gương mặt của Ford: “Anh em, muốn đi nhờ xe không?”
Khi ngồi lên xe, tiếng còi cảnh sát cũng vang lên không ngừng từ xa, Ford đạp mạnh chân ga, “Anh ta thế nào rồi?”
“Không chí mạng, hiện tại đưa đến bệnh viện thì còn cứu được.” Giang Hằng kiểm tra vết thương của Vu Tử Thạc, không chỉ không phải chí mạng, mà thậm chí không tổn thương đến huyết quản chính, xem ra, Nohn vẫn hạ thủ lưu tình, cho dù như thế, Vu Tử Thạc cũng mất máu quá nhiều, nếu trong 30 phút nữa không được cấp cứu kịp thời, tình huống sẽ dần nguy kịch.
“Không thể đi bệnh viện, trong mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, bệnh viện nhất định sẽ bị cảnh sát điều tra.” Ford hiểu cách thức hành động của cảnh sát, Giang Hằng cũng không phải không biết, hắn đảo mắt thấy trên ghế trước có một chiếc máy tính cá nhân, “Cho tôi mượn.”
“Lúc này mà ngài còn có tâm tình chơi máy tính?” Ford hoàn toàn không nói nên lời.
“Tôi muốn tìm một bệnh viện an toàn.” Vu Tử Thạc gối đầu lên đùi Giang Hằng, vì mất máu quá nhiều làm giọng nói của y trở nên xuy yếu: “Tốt nhất anh nên lái xe đến nơi có Wifi hotspot.”
Một bàn tay bất chợt che miệng y: “Mà hiện tại tốt nhất anh đừng nên nói chuyện.” Y ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay, lại chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của đối phương, ai, xem ra không phải đang đùa. Tay dời khỏi miệng, chuyển sang vuốt tóc y: “Phải giữ nhiều thể lực.”
Y cười gượng một tiếng, chuyển tầm mắt, “Hơi lạnh.”
Máy điều hòa được chỉnh tới độ cao nhất, Ford đã nóng tới đổ mồ hôi đầy người, Giang Hằng vừa nhìn chăm chú màn hình, vừa nói: “Đừng không biết chừng mực, tôi còn lạnh hơn anh.”
Vu Tử Thạc lúc này mới nhớ ra Giang Hằng vừa mới chui ra khỏi thùng lạnh không lâu, ngay cả cánh tay che miệng cũng muốn đóng băng, mắt đảo đảo, đường nhìn trở lại mặt Giang Hằng: “Nếu chúng ta chết rồi, trên bia mộ anh muốn khắc cái gì?”
“Muốn tôi nhắc nhở anh sao? Chúng ta chết từ lâu rồi.” Câu trả lời của Giang Hằng khiến y không thỏa mãn. “Còn anh? Ford.”
“Tôi có thể nói tôi không muốn chết không?” Ford cảm thấy kỳ quái, hoàn toàn không ngờ sát thủ này cũng có lúc hỏi một câu ly kỳ như thế.