Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 4: Chương 4: Hành Trình Nửa Đêm




Buổi tối New York, ánh đèn sáng choang, ánh đèn từ cửa sổ của các tòa nhà cao ốc chiếu ra có thể chiếu sáng được nửa bầu trời. Chiếc radio trên xe phát ra khúc nhạc nồng đậm phong tình Trung Đông, ring-my-bells, chiếc Lincoln Limousine chạy với tốc độ nhanh, lái xe là người cao to, Vu Tử Thạc ngồi ở ghế sau duỗi thẳng chân đang lật xem xấp tài liệu trong tay, tóc của Giang Hằng trong hình ngắn hơn hiện tại, có lẽ vài năm sau khi hắn ‘tử vong’, đích thật đã xâm nhập vào FBI.

Không biết người này là cẩn thận hay không cẩn thận, mà lại để lại tư liệu có thể điều tra ngược dòng nhiều như vậy, những thành tựu nghiên cứu và ghi chú giải thưởng dưới danh nghĩa của hắn có hơn ba mươi cái, 10 tuổi đã có thể sử dụng máy vi tính tự động lập trình, chỉ mới 14 tuổi đã đạt được giải nhất Olympic cấp tỉnh về lĩnh vực lập trình, sau đó được đưa tới Anh du học, quả nhiên là một thiên tài máy tính. Nhưng mà, Vu Tử Thạc cũng biết, muốn từ trường học của Giang Hằng tra xét tin tức của hắn là không thể, ‘người bạn cảnh sát’ Trung Quốc đã từng gọi điện liên lạc với vài bạn học cấp ba của Giang Hằng, đáp án của bọn họ đều là “Từ trước tới nay chưa từng gặp người này.”

Xem ra người đàn ông này rất chú trọng tới chuyện riêng tư của bản thân, vừa cẩn trọng vừa giấu mình, hầu như không lộ mặt tại trường hợp công cộng.

Ha, rất thú vị, một người còn giống hồn ma hơn mình.

“Anh bạn, xem ra tâm tình của anh không tồi.” Tài xế nói.

“Đương nhiên, sắp giết người, anh nói xem tâm tình của tôi có tốt hay không?” Lời của Vu Tử Thạc rất nghiêm túc, nhưng người bên cạnh nghe thấy sợ là chỉ xem nó như câu nói đùa.

“Tôi cảm thấy khi anh giết người nếu có thể phối thêm chút nhạc Jazz thì càng tuyệt.” Phía trước là một ngõ quẹo, hai bàn tay của tài xế lặng lẽ xoay chuyển vô lăng.

“Anh thật thú vị, không ngờ có thể nói được như vậy.” Vu Tử Thạc có chút ngạc nhiên nhìn người này, không ngờ vẻ ngoài kỹ lưỡng cẩn thận như thế lại có thể nói đùa với y.

Hắn dùng tốc độ cực nhanh bình ổn quẹo cua, vì trong xe chấn động với biên độ nhỏ, mấy chai rượu thủy tinh trong giá khẽ lắc lư, rượu whisky bên trong sóng sánh qua lại.

“Muốn uống ly rượu không?” Tài xế dừng xe dưới một tòa kiến trúc hỏi.

“Được đó, anh giúp tôi rót một ly đi.” Vu Tử Thạc híp mắt dùng giọng điệu biếng nhác nói, trong thoáng chốc tài xế kéo thấp mũ quay đầu lại, họng súng lục ổ quay đã đặt ngay đầu đối phương, cảm giác ấm áp trong giọng nói của y thoáng cái đã tan biến sạch. “Anh thật sự không chịu từ bỏ, Giang Hằng.”

Tuy bị họng súng ngắm chuẩn, sắc mặt Giang Hằng lại không có biến hóa, hắn không phải đang ở thế bất lợi, khi hắn quay người, đồng thời súng trong tay cũng đã nhắm vào ngực Vu Tử Thạc, hắn rút tay còn lại ra khỏi túi áo nắm chặt họng súng đang chỉ vào đầu mình, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào con ngươi màu hổ phách kia, con ngươi màu nhạt đến mức trong suốt phản phất có thể hiện rõ được ảnh chiếu của hắn. “Anh đang xem tài liệu của tôi.”

“Đừng nhiều lời, tôi thật sự sẽ giết anh.” Trong con mắt lạnh buốt xuyên suốt của Vu Tử Thạc thoảng qua một tia sáng hung bạo tàn ngược, ngữ điệu vui vẻ phù phiếm không còn tồn tại, giọng điệu thân thiệt thoáng cái đã bị vặn vẹo thành góc độ sắc bén. Y cảm thấy người đàn ông này rất thú vị, nhưng không đại biểu là y sẽ không giết hắn.

“Tôi không có thói quen bị người ta chỉ súng vào đầu mà nói chuyện.” Giang Hằng thu súng trước, sau đó chậm rãi, nắm chặt họng súng trong tay kéo sang một bên, tránh khỏi đầu mình, lòng bàn tay bóp chặt họng súng rồi xoay cổ tay nắm chặt, từ từ ấn súng xuống dưới. Từ biểu tình của Giang Hằng không nhìn ra bất cứ một chút sợ hãi này, hắn khẳng định y sẽ không giết hắn sao?

“Tôi thì lại thích dùng súng nói chuyện.” Khí thế tàn bạo quanh người Vu Tử Thạc thoáng chốc thu liễm không ít, buông tay, y nhìn Giang Hằng đặt súng cạnh nắp đậy hình vuông của chai rượu. “Nghe cho rõ, tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người anh, anh còn nói thêm một câu phí lời, tôi sẽ dùng cây súng này bắn nát đầu anh.”

“Làm vậy thì anh sẽ hối hận.” Giang Hằng khẳng định, gương mặt rắn rỏi, không cho phép có bất cứ hiềm nghi nào. “Tôi tới cảnh cáo anh, đừng tiếp nhận lần ủy thác này, anh bị lợi dụng.”

“Đàm thoại kết thúc.” Chỉ mới chớp mắt, súng đã trở lại trong tay Vu Tử Thạc, họng súng nhắm vào giữa đầu Giang Hằng, nhưng vẫn chưa bóp cò.

“Tôi nói anh sẽ hối hận.” Giang Hằng cầm súng của mình bỏ vào áo, kéo mũ che mặt mở cửa bước xuống, một chiếc xe màu đen đã dứng bên đường đợi hắn.

Vu Tử Thạc nhìn theo bóng lưng đi xa nhíu chặt mày, vừa rồi không phải y không muốn giết Giang Hằng, mà là y phát hiện trọng lượng súng của mình bất thường. Sát thủ đối với trọng lượng súng vô cùng nhạy bén, chỉ cần súng bị đụng tay đụng chân, nhẹ một gam, nặng một gam, họ đều có thể nhanh chóng phát giác ra sự bất thường.

Đảo ngược súng, quay họng súng về phía mình, quả nhiên, bên trong có thứ gì đó. Có vẻ giống như chất keo đã khô dán kín họng súng, cái này chắc bị Giang Hằng nhét vào trong lúc tay hắn nắm lấy họng súng. Vu Tử Thạc từng nhìn thấy thứ này, mới đầu là dạng cầu, bên ngoài bọc một tầng kim loại, nhưng khi bật điều khiển thì nó sẽ tách ra từ giữa, bột phấn và thuốc thử bên trong dung hợp vào sẽ sinh ra phản ứng hóa học, cùng vỏ kim loại hình thành một màng ngăn chắc chắn bên trong họng súng.

Anh biết họng súng của súng ngắn ổ quay dưới tình trạng bị nhét kín mà bóp cò thì sẽ có kết quả gì không? Viên đạn xoay chuyển mang theo thuốc nổ đã được châm ngòi lao tới họng súng, bị vật khác cản trở, khí đốt và viên đạn bị bắn ngược về sau, va đụng với khí đốt vừa dâng lên. Họng súng sẽ nhanh chóng biến dạng, phát nổ, thân súng và viên đạn nổ tung nát vụn thành những hình dáng không theo quy tắc nào bắn ra bốn phía.

Vừa rồi nếu bóp cò, bị thương chỉ có tay của y. Y nói sẽ dùng khẩu súng này giết Giang Hằng, nhưng rất rõ ràng khẩu súng này đã không thể sử dụng nữa, sát thủ cũng là người giữ lời, cho nên y không tiếp tục động thủ. Xem ra lần này, y đã thua một điểm.

Người đàn ông đó là người thông minh, y thích người thông minh.



Tòa cao ốc AB Company ở quốc lộ thứ sáu, số 1330, Vu Tử Thạc ngồi trên ghế lái xe, cầm một tấm ảnh, người đàn ông Iliad Clark trên tấm ảnh đang ở trên tòa cao ốc này.

Kéo mũ che phủ mặt, Vu Tử Thạc nhắm mắt đợi con mồi của y dẫn xác tới.

Iliad Clark, tổng biên tập tòa báo, con cháu thế gia, có thế lực nâng đỡ, trong tay nắm quyền và là nhà tin tức hàng đầu của giới tài chính hiện tại, người muốn giết hắn đương nhiên không ít. Lần này người ủy thác đưa ra giá tiền đủ để nói rõ tính mạng của tên này vô cùng đáng giá. Càng là người đứng đầu hãng tin tức, thì càng dễ tự chuốc lấy họa sát thân, vì đã biết quá nhiều.

Trong mắt Vu Tử Thạc, Iliad và những người khác đều giống nhau, đứng trên tầng cao, cho rằng bản thân nắm vững mọi thứ không gì không biết. Nhưng đối với uy hiếp xung quanh lại thản nhiên không biết, kỳ thật chỉ cần một viên đạn, hoặc một con dao găm sắc bén, thì tất cả những phú quý danh lợi mà bọn họ có được toàn bộ sẽ tan biến như mây khói chỉ trong một đêm.

Tám giờ đúng, Iliad đi ra từ cửa chính, tóc của hắn được chải vuốt hết ra sau, trên người mặc bộ âu phục giá trên trời đi tới xe của Vu Tử Thạc, nói chuẩn xác, thì là xe của Iliad. Tại sao Vu Tử Thạc lại ở trên chiếc xe này? Vì vị thương nhân nổi danh Klein Donovan muốn gặp mặt Iliad thương nghị chuyện đầu tư vốn vào thời báo tài chính, Iliad phái tài xế di đón Klein Donovan do Vu Tử Thạc giả dạng. Nhưng không ngờ được Giang Hằng đã hack vào máy tính của Vu Tử Thạc nhìn thấy ủy thác này, bước đầu tiên tìm được tài xế, đánh ngất hoặc đã giết chết, rồi giả dạng thành tài xế.

Tuy Giang Hằng cố ý kéo mũ sụp xuống, nhưng Vu Tử Thạc vừa mới nhìn bóng lưng đã lập tức nhận ra, đối với việc này, tin rằng Giang Hằng cũng đã phát giác, suốt quãng đường bọn họ chỉ phối hợp với nhau diễn màn hợp xướng mà thôi.

Không ai biết Klein Donovan đã mất tích từ một tuần trước, vợ của hắn yêu cầu phía cảnh sát che giấu tin tức hắn mất tích, trên thực tế Klein Donovan chân chính đã chết, hắn là mục tiêu trước đó của Vu Tử Thạc, mà người ủy thác chính là vợ của hắn.

Có điều, sự xuất hiện của Giang Hằng đích thật đã làm rối loạn kế hoạch của Vu Tử Thạc, y vốn dự định sẽ giải quyết tài xế trước, rồi giả làm tài xế, chở Iliad tới nơi hẻo lánh rồi giết chết. Hiện tại, y chỉ có thể ra tay ở đây.

Tiếng bước chân bên ngoài rãnh cửa sổ xe càng lúc càng gần cuối cùng đứng lại, Iliad nhìn từ bên ngoài không thấy được cảnh tượng trong xe, hắn cho rằng tài xế của hắn ngủ gật, liền gõ lên cửa sổ.

__ Đừng tiếp nhận ủy thác lần này, anh bị lợi dụng.

Giọng nói trầm thấp và biểu tình thâm trầm của Giang Hằng lóe lên trong đầu Vu Tử Thạc, nói đùa, sao y có thể vì một câu như có như không của người bên cạnh mà cự tuyệt ủy thác.

Kéo mũ ra sau đầu, khi cửa sổ từ từ hạ xuống, đồng thời điệu nhạc Jazz mới lạ mạnh mẽ truyền ra bên ngoài, Iliad nhìn thấy một nửa gương mặt thần bí mang theo nụ cười dưới chiếc mũ đen, và họng súng màu bạc đang ngắm vào ngực mình, quan điểm của Vu Tử Thạc, là giết những người khác nhau sẽ dùng những cây súng khác nhau, Giang Hằng cho người ta cảm giác rắn rỏi mãnh mẽ, cho nên nếu y muốn giết hắn, y nhất định sẽ dùng súng lục ổ quay, mà loại hình như Iliad là chim ưng sa mạc chết dưới họng súng, tuyệt đối không hổ với thân phận của hắn. “Đừng nhúc nhích, nếu không ông sống không quá một giây nữa.”

Iliad bị hù dọa không dám động đậy, nhưng hắn cố gắng khống chế run rẩy do nỗi sợ mang tới. “Anh là sát thủ?”

“Đúng vậy.” Vu Tử Thạc đột nhiên kéo mũ lên để lộ nụ cười sáng lạn. “Ông Iliad, có di ngôn gì không?”

Sát thủ này nhất định không còn nhân tính! Trước khi giết người mà y còn cười được! Iliad cứng cả người, trong con ngươi xẹt qua sợ hãi và tuyệt vọng, hai chân bắt đầu run rẩy. “Bọn, bọn chúng cho anh bao nhiêu tiền, tôi cho anh gấp đôi!”

Vu Tử Thạc lắc đầu.

“Vậy anh muốn tin tình báo? Nếu, nếu anh không giết tôi, tôi có thể nói cho anh nghe bí mật lớn nhất của giới tài chính!”

Vu Tử Thạc cười lạnh.

“Đừng giết tôi__” Hai chân không còn chống đỡ được trọng lượng thân thể, Iliad lùi ra sau nửa bước. “Đừng…” Đồng thời, một tiếng súng nổ, hạt máu bắn tung tóe lên trên chiếc mũ Vu Tử Thạc vừa kéo vội. Trước đó chỗ Iliad đứng vừa khéo chặn lại màn hình camera ở trước cửa, khi hắn bắt đầu ngã xuống, gương mặt của Vu Tử Thạc đã được chiếc mũ đen che kín.

“Đã bảo ông đừng cử động.” Vu Tử Thạc nhíu mày, bật cửa sổ lên khởi động xe.

Chuyện này từ trước tới nay đều không có chỗ để trả giá, danh dự của sát thủ là vô giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.