Ánh đèn rọi lên gương mặt tái nhợt, con mắt màu hổ phách không hề phản chiếu lại cảnh vật, quá nhiều đầu mối có thể truy tìm, chúng đều cùng trào lên một lúc trong đầu, lúc này y cảm thấy không phải có súng đang nhắm vào mình, mà giống như không khí xung quanh đã dừng lại, Vu Tử Thạc không thể không thừa nhận mình đã xuất thần.
“Cậu nhìn cậu kìa, mệt lắm rồi.” Cánh tay lạnh lẽo của Enya Pirlo dán lên mặt Vu Tử Thạc, cô nâng mặt y lên. “Cậu đang buồn sao? Tôi đã lâu lắm không thấy được vẻ mặt này của cậu…”
Ánh mắt cô nhìn y giống như nhìn đồng loại, tận lực vì chính phủ là một cái mác dễ nghe, Vu Tử Thạc và Enya đều rõ, đôi tay của họ, là đôi tay của kẻ giết người.
“Lần trước khi còn ở tòa nhà Empire State, khi cậu cho rằng tôi phản bội cậu.” Người trước mặt không nói một lời, nhưng Enya lại có cảm giác đau lòng, giống như buổi tối nhiều năm trước, khi y buông tay rơi xuống, trong mắt lộ ra tiếc nuối nồng đậm và căm hận kịch liệt.
“Cần tôi cải chính một chút không? Lúc đó chị thật sự muốn giết tôi.” Vu Tử Thạc hơi nhắm mắt lại, giống như bên tai còn có thể vang lên tiếng mưa ầm ầm đổ xuống vào hôm đó.
“Tôi rất xin lỗi, đã khiến cậu phải buồn như vậy. Tôi không biết đó là một cạm bẫy.” Enya ôm Vu Tử Thạc, một tay len vào mái tóc của y, nhẹ ve vuốt. “Arthur, cậu không thể không thừa nhận, người giống như chúng ta, mỗi lần muốn nắm chặt thứ gì, cuối cùng đều sẽ đánh mất. Vì chúng ta sống trong bóng tối…”
Khóe miệng hơi nhếch lên, cánh tay mạnh mẽ nhanh như chớp giật vặn lại cổ tay Enya, khẩu súng phát đạn, viên đạn vô thanh để lại lỗ lõm trên trần nhà. Enya lập tức phát giác không đúng, tay trái ra quyền, cũng bị đối phương nắm chặt.
Đẩy Enya tới tủ chứa đồ, Vu Tử Thạc ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng tụ tia sắc nhọn bắn thẳng vào mặt cô, khóe môi nhếch lên, cười lạnh lẽo, “Đặc công trước nay luôn là diễn viên giỏi, đây là chị dạy tôi.”
Đáng chết! Enya cư nhiên lại quên mất__ Cố ý tỏ ra yếu đuối khiến đối phương cho rằng bản thân đang nắm ưu thế mà thả lỏng cảnh giác là trò đắc thủ của tên nhóc này!
“Cậu không nhìn ra được tôi đang quan tâm cậu sao?” Góc trán đổ mồ hôi lạnh, Enya phát giác sức mạnh của cô hoàn toàn không thể địch lại đối phương, năm năm nay người đàn ông này đã trở nên mạnh mẽ như thế, rốt cuộc y đã trải qua những chuyện gì?”
“Quan tâm, đúng nhỉ, chúng ta đều gian xảo thế mà.” Nửa híp mắt lại, nụ cười trên khóe môi Vu Tử Thạc càng thêm lạnh lẽo, y nắm cánh tay cầm súng của cô, họng súng nhắm vào huyệt thái dương của cô. “Enya, lợi dụng nhược điểm của người khách để chơi trò ly gián là sở trường của chúng ta.”
“Chị muốn tìm người của CIA báo thù, tôi không cản chị, chị tự đi đi. Chị muốn biết Giang Hằng cần cái gì, coi như vì tình cảm quá khứ, tôi cũng có thể cho chị một đáp án.” Buông tay ra, Vu Tử Thạc lấy một bức thư trong túi giao cho cô. “Tôi sẽ gọi điện cho chị.”
Nói xong, y đút tay vào túi, thản nhiên quay người ra ngoài. Nhìn bóng lưng y biến mất sau cửa, Enya nhíu mày, đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy cô không hiểu được y. Mở bức thư trong tay, bên trong chỉ có một tờ ghi chép, nhưng trống rỗng, một chút vết tích từng được viết qua cũng không có.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong túi có thứ gì đó đang run, cô lấy di động ra, chân mày càng nhăn chặt, đây không phải di động của cô, lẽ nào nhân lúc vừa rồi, y đã bỏ di động xài một lần này vào túi cô? Ấn nút nghe, cô ôm tay hỏi. “Cậu có ý gì đây, Arthur?”
“Rất đơn giản, chị cần một đáp án, tôi đã cho chị, đó chính là__ Không thể nói.” Y nhún vai, vẫy tay đón một chiếc xe, ngồi vào ghế sau. Bóng râm trước tủ đựng đồ phủ lên mặt Enya, tay cô đột nhiên bóp chặt. “Giang Hằng rốt cuộc đã bỏ thuốc gì cho cậu? Cậu đã thay đổi rồi.”
Tiếng cười như có như không truyền tới từ đầu bên kia, giọng nam gợi cảm nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng. “Trong mười lăm năm quá khứ tôi cũng luôn bị chị thay đổi.”
“Đó là vì muốn cậu sống tốt hơn!” Giọng điệu lạnh nhạt của Enya cuối cùng cũng có nhấp nhô, cô dùng tiếng gầm thấp biểu đạt bất mãn của mình. Cô huấn luyện y thành thế này, không phải để đưa y vào chỗ chết.
“Tôi sẽ không chết, vì tôi là sát thủ xuất sắc nhất.” Tiếng nói bình tĩnh truyền đạt sự tự tin của y, “Tôi biết chị đang tức giận cái gì, chị không vui vì có người có thể thay đổi tôi.”
Sao có thể vui được, không có sự điều giáo mười lăm năm của Enya, Arthur căn bản không thể sống tới ngày hôm nay, mà sự xuất hiện của người đàn ông đó, khiến y lệch khỏi quỹ đạo cô đã đặt ra, “Tôi còn nhớ biểu tình của cậu, Arthur.” Cô không bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt, “Khi vừa thấy bức thư đó, ánh mắt bị thương của cậu.”
Gương mặt trở lại bình tĩnh của Enya trông càng thêm lãnh diễm cao quý. “Giang Hằng khiến cậu trở nên giống con người hơn, có tình cảm, bi thương, thiện lương…”
Y thậm chí còn có cảm giác chính nghĩa, đó đều là những tình cảm mà ‘sát thủ’ như bọn họ không nên có.
“Đương nhiên cũng sẽ bị thương.” Cô vừa nói vừa lắc đầu, thậm chí thở dài. “Nhưng chúng ta không nên sống như con người, chúng ta là cỗ máy giết người, cậu để mặc tình cảm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình, sớm muộn cũng có một ngày, nó sẽ hại chết cậu.”
“Những thứ này tôi đều biết, không cần chị nhắc nhở tôi.” Vấn đề này vẫn luôn tồn tại, là bức tường không thể nào xem nhẹ giữa Vu Tử Thạc và Giang Hằng. Enya nhếch môi cười, tiếng cười vô cùng lạnh lẽo. “Thời gian sẽ khiến cậu hối hận.”
“Trong từ điển của tôi chưa từng có hai từ ‘hối hận’.” Y cười hạ cửa sổ xuống, ánh mặt trời rực rỡ rọi lên gương mặt anh tuấn của y. “Tôi đã không cần sự chăm sóc của chị nữa, Enya. Tạm biệt.”
Nói xong, y ném di động dùng một lần ra ngoài cửa sổ. Di động màu đen lăn lộn một đoạn trên đường, bị một chiếc xe chạy tới cán thành mảnh vụn.
Enya nhìn di động, lại nhìn tờ ghi chú trống rỗng trong tay, y đã sớm suy nghĩ tới khả năng cô lại xuất hiện, bức thư này vốn có thể là thứ y định dùng để thoát thân vào thời khắc mấu chốt. Chiêu này cũng là cô dạy y, cô lại quên mất.
Cô bật cười lớn vài tiếng, sau đó chuyển sang cúi đầu mỉm cười, so với những thứ đó, một chuyện khác khơi lên hiếu kỳ của cô nhiều hơn, lẽ nào trong cuộc đời của Arthur, chưa từng có chuyện tiếc nuối sao?
Ngón tay vuốt qua đôi môi đỏ mọng, nhẹ ma sát, cô tự lầm bầm. “Arthur, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
Sau khi xuống xe, Vu Tử Thạc không tự chủ đi nhanh hơn, cho dù từ đây tới phòng máy chẳng qua chỉ còn cách vài trăm mét, y vẫn lấy di động gọi cho Giang Hằng. “Này, tối qua ngủ ngon không?”
“Nói thật, không tốt lắm.” Giọng nói của Giang Hằng nghe có vẻ hơi trầm buồn, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận hắn tốn hơn nửa buổi tối để nghĩ xem sát thủ nào đó đi đâu, là tình nhân, thì nên cho đối phương không gian và tự do vừa đúng, cho nên Giang Hằng sẽ không truy hỏi Vu Tử Thạc tối qua đi đâu làm gì, hắn chỉ suy nghĩ sau khi thức dậy dùng máy tính kiểm tra tín hiệu GPS của đối phương một chút, xem thử sát thủ nấn ná ở chỗ nào lâu nhất mà thôi. Đúng, chỉ vậy thôi.
“Tôi nhớ anh rồi đó, còn anh thì sao?” Đi tới trước cửa, cửa vừa mở ra, Giang Hằng đứng trước cửa, ánh mắt họ giao nhau, vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại. Trong con mắt lam nảy ra độ ấm khác với lúc thường, Giang Hằng mỉm cười, mắt nhìn thẳng đối phương. “Tôi cũng nhớ anh.”
“Tôi hơi mệt.” Đi vào trong, Vu Tử Thạc tùy tiện cầm một quyển tạp chí lên, nằm trên sô pha lật xem. Giang Hằng bình thường không xem tạp chí, quyển này là nửa tháng trước y mua ở Trung Quốc, vẫn chưa có thời gian xem.
“Anh không có gì muốn nói với tôi sao?” Đóng cửa lại, Giang Hằng quay người nhìn y chăm chú, giọng nói nặng nề khiến câu hỏi thăm trở nên giống như thẩm tra. Ánh mắt Vu Tử Thạc chuyển từ quyển tạp chí lên mặt Giang Hằng, rất nhanh lại thu hồi. “Hôm nay còn chưa nói tôi yêu anh.”
Sát thủ chuyên chú khác thường xem một câu chuyện cuộc sống bên lề, người không hiểu y nhất định sẽ cảm thấy y đang vô cùng chăm chú xem quyển tạp chí này. Trên thực tế, tâm tư Vu Tử Thạc hoàn toàn không nằm trong đó.
“Câu này có thể để khi lên giường hãy nói, còn có gì khác không?” Đối với sự phô diễn của y, Giang Hằng hoàn toàn không khuất phục. Vu Tử Thạc nhún vai, ánh mắt vẫn đặt trên quyển tạp chí trong tay, nhẹ mở miệng. “Anh có từng làm chuyện gì khiến anh hối hận không?”
“Rất nhiều.” Câu trả lời ngắn gọn thẳng thắn, Giang Hằng chưa từng che giấu thất bại trong quá khứ của mình, đi tới cạnh Vu Tử Thạc, cầm quyển tạp chí lên, một tay thì nâng cằm y, “Đột nhiên hỏi cái này, anh bị sao vậy?”
Bị hacker nhìn chằm chằm bức bách, rất khó né tránh ánh mắt mang theo nghi vấn mãnh liệt của đối phương, Vu Tử Thạc đẩy tay Giang Hằng ra. “Chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.”
Không có thói quen giải thích, né tránh đương nhiên cũng không phải là phong cách của y. Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sát thủ nhìn lại hacker, khéo miệng cong lên. “Tôi còn chưa hỏi anh có chuyện gì đấy, gần đây sao lại luôn khẩn trương như vậy chứ?”
Nụ cười xác định, nhìn không ra có gì ba động. Có lẽ thật sự là mình nghĩ nhiều. “Vậy anh thì sao?”
Nắm cổ tay đối phương, Giang Hằng vẫn nhìn chằm chằm y, “Anh từng hối hận chứ?”
Nghe vấn đề này, Vu Tử Thạc đột nhiên bật cười hai tiếng. Rút tay ra, co chân lên, y đổi tư thế trên sô pha, “Không có.”