Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 200: Chương 200: New York.




Ngón tay thon dài động động, Giang Hằng lập tức nắm tay Vu Tử Thạc, khi mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên là Gimson đang ngồi trước cửa, trên mặt ông không có biểu cảm.

Con mắt màu hổ phách chậm rãi chuyển động, đập vào mắt là gương mặt vô cùng mệt mỏi của Giang Hằng, hoàn toàn là dáng vẻ nhiều ngày không gặp ánh sáng, dưới cằm mọc râu, cả người gầy đi một vòng lớn, tiều tụy tới mức Vu Tử Thạc không nhịn được muốn nhìn lâu hơn.

“Được rồi, hiện tại anh ta tỉnh rồi.” Levi cũng ở đây, hắn dựa vào tường, ôm tay, “Các người có thể ra ngoài giải quyết vấn đề của mình rồi.”

Gimson không nói gì, đứng lên đi ra ngoài. Trước đó bọn họ đã hẹn, bất luận thế nào cũng phải đợi Vu Tử Thạc hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm mới có những dự tính tiếp theo, hiện tại y đã tỉnh rồi.

Giang Hằng vừa định đứng lên, cảm thấy Vu Tử Thạc nhẹ nắm tay hắn, hắn hôn lên mu bàn tay y, “Cho chúng ta một chút thời gian.”

Từ giọng nói âm trầm có thể cảm giác được tâm tình phức tạp của Giang Hằng, trên thực tế đối với một ông chú đột nhiên xuất hiện, tâm trạng của Vu Tử Thạc cũng rất phức tạp, y không phải chưa từng nghĩ tới việc giết Gimson, nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như thế… những thứ này đều là thứ ban đầu y không thể dự kiến được.

Nếu Giang Hằng quyết định giết Gimson để trả mạng cho người nhà, Vu Tử Thạc cũng hoàn toàn có thể lý giải, dù sao Gimson đã đoạt đi tất cả của Giang Hằng.

“Anh đi đi.” Y buông tay ra, nhìn Levi, “Cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”

Cho tới khi Giang Hằng đóng cửa ra ngoài, Levi đi tới ngồi xuống cạnh giường y, “Tôi đưa nữ bác sĩ ra ngoài rồi thì vòng trở lại, sau đó anh cũng biết. Sau khi anh ngất đi chúng tôi luân phiên cõng anh ra ngoài, Scarter đã an bài xe và máy bay, phẫu thuật được tiến hành trên máy bay, bác sĩ là người của Nohn Iglesias.”

“Ford Klaus hỏi người của ICR một số thuốc phiện, khi đang giao dịch thì FBI đột nhiên xông vào, là anh ta mật báo cho họ. FBI thuận theo đầu mối này tra xét, ICR từ trên xuống dưới đều bị dính líu, toàn bộ đổ sụp.” Khi nói ra câu này, khóe môi Levi mang nụ cười. “Khôngren Charlie tán thưởng biểu hiện của anh ta, mời anh ta gia nhập FBI, hiện tại anh ta đã là trinh sát rồi.”

Vu Tử Thạc hiểu tại sao Levi lại cười, “Một bộ phận thuốc phiện ở trong tay anh.”

“Đúng, tôi giao nó cho Ada Wenskhôngl. Cô ta và hacker đem những thứ này phát huy tác dụng rất tốt, chẳng hạn, tư liệu về vân tay và DNA trong phòng thí nghiệm chỉ trong một đêm đã bị thay đổi.” Rõ ràng, bọn họ đã mua chuộc hoặc uy hiếp người của CSI (Phòng thí nghiệm điều tra hiện trường tội phạm).

“Nhưng làm như vậy không ích gì, băng ghi hình hôm đó vẫn còn, bọn họ biết anh còn sống.” Vu Tử Thạc vừa nói xong câu này, thì thấy Levi lấy một cuộn băng trong túi ra, cười lạnh lắc đầu, “Sau khi xảy ra bạo động, khi tôi trở về phòng giám sát tìm anh đã nhớ tới điểm này, cho nên tôi đã lấy nó đi rồi.”

“Grove rốt cuộc vẫn không thể chạy thoát một kiếp, khi hắn đang muốn chạy qua bức tường bị đổ để vượt ngục thì bị cảnh sát bắn chết. Còn về Arak, hắn rất may mắn còn sống sót, sau đó phía cảnh sát tìm hắn nói chuyện, dò hỏi xem ai đã giúp hắn xử lý cấp cứu.” Levi quay đầu nhìn Vu Tử Thạc, thăm dò tỉ mỉ.

Vu Tử Thạc không bận tâm tới khoảng ngừng cố ý của Levi, “Anh ta không nói, đúng không?”

“Anh ta nói là thượng đế cứu anh ta.” Levi hừ một tiếng, “Coi như anh may mắn.”

“Vết thương trên mặt anh ta là do ai làm?” Vu Tử Thạc chú ý thấy, gần khóe mắt Giang Hằng có ứ thâm. Levi đứng lên, đi tới cạnh bàn, chọn một trái táo trong giỏ táo ra, “Nohn Iglesias.”

“Khi máy bay hạ xuống đảo Guam, hắn thấy anh được khiêng bằng cán xuống.” Còn lại không cần nói cũng biết, Levi nhún vai, lấy trong áo khoác ra con dao gọt táo. Vu Tử Thạc đột nhiên ngồi dậy, lập tức một trận choáng váng, y dùng tay xoa đầu, “Ý của anh là hiện tại chúng ta đang ở đảo Guam?”

Đảo Guam nằm ở phần hải ngoại của Mỹ, là lãnh địa không thuộc quản hạt, bọn họ ở đây rất an toàn.

“Nghiêm khắc mà nói là vậy, nơi này là biệt thự của Nohn Iglesias.” Lớp vỏ táo đỏ diễm trở thành vòng xoắn trong tay Levi, “Anh ta và con của anh ta tới đây nghỉ mát.”

“Con?” Sao Vu Tử Thạc không biết Nohn có con?

“Là con nuôi, nghe nói vừa thi vào đại học Yale.” Levi đưa quả táo đã gọt cho Vu Tử Thạc, thấy đối phương không nhận lấy, hắn nhăn mày nói, “Anh muốn tôi đút anh ăn à?”

Vu Tử Thạc đột nhiên nhớ tới bức hình trong ngực Nohn, nhất thời hiểu rõ, nhịn không được lắc đầu cười khổ, “Thì ra là thế…”

Trong lúc nói chuyện, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, người đàn ông cao to anh tuấn đi vào, tây trang thẳng tắp, mái tóc chải gọn ghẽ không một sợi rối. Levi nhét táo vào tay Vu Tử Thạc, đi ra ngoài, khi hai người lướt qua vai nhau, hắn lịch sự cười một tiếng, “Chào buổi chiều, anh Iglesias, các anh nói chuyện đi.”

“Xem ra tôi phải cảm ơn anh rồi.” Ánh sáng ấm áp len vào qua rèm cửa sổ màu trắng, chiếu sáng mái tóc màu nâu nhạt của Vu Tử Thạc, nụ cười trên khóe môi cũng rực rỡ như ánh sáng đó, “Trước kia tôi còn cho rằng đứa trẻ đó là tình nhân của anh.”

“Tôi từng ghen tỵ với người đàn ông đó, tôi cảm thấy là anh ta giành cậu khỏi tôi.” Nohn đứng bên cạnh cửa, ánh sáng rọi xuống nền nhà ngăn cách hắn và Vu Tử Thạc, “Tôi trách anh ta để cậu đi sâu vào nguy hiểm xém chút mất mạng. Anh ta đứng lên nói với tôi__ anh ta biết toàn bộ là do anh ta sai, cậu không muốn để anh ta giết người, cậu luôn muốn bảo vệ người cậu quan tâm, cậu đồng tình với kẻ yếu, mà anh ta lợi dụng điểm này của cậu.”

“Tôi đột nhiên nhớ tới lời cậu nói với tôi hôm đó, cậu nói nếu cậu yêu một người, cậu sẽ không để người đó giết người. Lúc đó tôi cảm thấy… vô cùng xấu hổ.” Con mắt như thủy tinh tím che phủ một tầng sương, Nohn ngừng một chút, rồi nói tiếp, “Cho tới hôm đó tôi mới phát giác, nếu tôi nguyện ý nhận sai sớm một chút, có thể hiện tại người ở bên cạnh cậu chính là tôi.”

“Tôi hy vọng anh không còn tự trách nữa.” Vu Tử Thạc chuyển mắt nhìn vào mắt Nohn, cười lắc đầu, “Tình cảm của chúng ta là do cả hai cùng hủy diệt, chúng ta cùng tạo ra tất cả sai lầm.”

Nohn trấn định nhìn sát thủ ngồi trên giường. “Cậu là sự tồn tại tốt đẹp nhất trong sinh mạng của tôi, vẫn luôn như vậy.”

Hắn quay người mở cửa, “Tôi sẽ an bài máy bay tư nhân đưa cậu về New York, chuẩn bị một chút.”

Giang Hằng và Gimson đứng trên bãi cỏ ngoài biệt thự, Gimson híp mắt nhìn mặt trời rực rỡ trên đầu, rút từ sau lưng ra một khẩu súng giảm thanh, giao cho Giang Hằng, “Động thủ đi.”

“Ông cảm thấy tôi sẽ không thể ra tay sao?” Kéo chốt bảo hiểm xuống, viên đạn lên nòng, Giang Hằng dùng họng súng chỉ vào đầu Gimson, “Nói thẳng, chuyện này mỗi giây mỗi phút tôi đều suy nghĩ một hai lần. Đừng nói với tôi mấy hôm nay ông chưa từng nghĩ tới việc muốn hạ thủ trước.”

“Tôi từng nghĩ.” Vẻ mặt của Gimson rất thản nhiên, kẻ thù của ông nhiều tới mức đếm không xuể, nhưng không phải ai cũng có thể khiến không từ bỏ phản kháng đứng đó mặc đối phương quyết định sống chết của mình. “Nếu tôi giết cậu rồi, Tử Thạc nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi. Tôi không hy vọng cháu của tôi hận tôi.”

“Gimson, hễ tôi thấy mặt ông tôi liền nhớ tới cảnh người nhà chết thảm.” Ngón tay nhẹ ấn lên cò, viên đạn bắn ra, sướt qua vai Gimson, làn khói từ họng súng làm mơ hồ gương mặt cương nghị và hai mắt đỏ bừng của Giang Hằng, “Nhưng tôi không thể đoạt đi thân nhân duy nhất bên cạnh anh ta.”

Giang Hằng hiểu rõ, nếu hắn giết Gimson, giữa hắn và Vu Tử Thạc, sẽ không bao giờ có thể trở lại trước kia nữa.

“Ông đi đi.” Trong bầu trời màu đỏ vàng, tiếng máy bay nhiễu loạn khí lưu vang lên trên đầu, mái tóc ngắn màu đen của Giang Hằng bị thổi dạt sang một bên, hắn trầm giọng nói: “Có lẽ thêm một thời gian nữa, tôi có thể tới gặp ông.”

Ánh sáng xế chiều ánh trong đôi mắt xanh như mặt hồ của Gimson, ông gật đầu, “Nói với nó, tôi và Pirlo muốn tới Washington một chuyến.”

__

Trước mặt là đường chạy của máy bay tư nhân, Vu Tử Thạc chỉ mặc một chiếc sơ mi tay ngắn màu lam nhạt, đứng ở cạnh đó nhìn Giang Hằng mang phần lớn hành lý lên khoang. Phi công mở radio, trong khoang máy bay vang lên tiết tấu nhịp nhàng, nó giống như là snow patrol của New York.

[Nếu quỹ tích của chúng ta có từng giao nhau]

[Anh sẽ nói với em anh yêu em…]

“Chuẩn bị xong chưa?” Giang Hằng đi ra khỏi cửa khoang, bộ âu phục màu đậm tô điểm đôi chân dài của hắn. Vu Tử Thạc đút tay vào túi quần bò, nghiêng đầu, “Đi đâu?’

“Theo tôi về New York.” Khí lưu nhiễu loạn cuốn bụi bay lên, Giang Hằng mỉm cười, giơ tay về phía Vu Tử Thạc, ánh sáng ấm áp nhu hòa gương mặt hắn, trong khoang máy bay truyền ra tiếng nhạc rộn ràng.

“Come on, come out, come here, come here.”

[Tới đây, tới nơi gần anh, tới nơi gần anh.]

“Come on, come out, come here, come here.”

“Come on, come out, come here, come here.”

“Come on, come out, come here, come here…”

Vu Tử Thạc quay người nhìn Levi, Levi gật đầu với y, “Anh không cần lo lắng cho tôi.”

Hành lý màu nâu được xách lên, Vu Tử Thạc nắm tay Giang Hằng, lộ ra nụ cười rực rỡ, hàm răng đều trắng tinh được chiếu sáng, “Đã sắp đợi không kịp rồi.”

Bánh xe bên dưới chậm rãi chuyển động, không ngừng gia tăng tốc độ trên đường bay, cánh máy bay màu trắng được tia sáng đỏ bao bọc nhanh chóng thay đổi góc độ. Từ trong cửa sổ che nắng được mở ra có thể thấy mặt đất đang dần cách xa.

“Ngủ một chút đi.” Tầm mắt khiến người cảm thấy thâm tình, Giang Hằng ôm Vu Tử Thạc vào lòng, hôn lên ngón tay y. Sau khi máy bay lên tới độ cao ổn định, xung quanh dần an tĩnh, chỉ có giọng hát của nam ca sĩ vẫn chậm rãi vang vọng bên tai.

[Đèn cầu vồng sáng lên trong đêm tối cô tịch.]

[Biển rộng truyền tới từng đợt hơi ấm]

[Ngọn lửa trong tim, tựa hồ vừa chạm liền bùng phát…]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.