Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 63: Chương 63: Ngoại Truyện: Vu Tử Thạc Năm Năm Trước Passed - Enya Pirlo -1




Năm chiếc trực thăng bay luẩn quẩn trong bầu trời Washington, chiếu đèn vào năm góc trên đỉnh tòa nhà, nơi ánh sáng dừng lại, có hai bóng đen. Một người đàn ông tiêu sái mặt âu phục màu đen sậm cao quý, mái tóc ngắn màu nâu nhạt bị khí lưu thổi loạn cào cào, con mắt màu hổ phách cất giấu tia sáng lạnh lùng, khóe môi hơi nhếch, đó là một nụ cười vô cùng hống hách. Bên cạnh y là một người phụ nữ, làn da trắng tinh như tuyết, mái tóc ngắn gọn gàng nhanh nhẹn, con mắt màu nâu đậm nhàn nhạt như mây khói, bộ lễ phục màu hoa hồng thanh lịch và sang trọng ôm sát người, tô điểm đường cong hoàn mỹ của cô.

Trực thăng muốn hạ cánh, Vu Tử Thạc đút tay trong túi quần, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ một cái, giọng nói tràn đầy âm từ tính phát ra: “Enya, chuẩn bị xong chưa?”

Enya Pirlo nhìn sang cộng sự của cô, người đàn ông nhỏ hơn cô gần mười tuổi này là do chính tay cô dẫn dắt, với vẻ ngoài thành thục sớm hơn những người cùng tuổi khác, y luôn mang theo vẻ bỡn cợt đời ẩn trong sự dịu hòa, “Arthur, súng của cậu đã khát rồi.”

Arthur Randell, là tên của y khi làm cho CIA, mười tuổi y được thầy của mình đưa đến CIA, cái tên Arthur này là do thầy đặt cho y, khi gặp mặt Enya lần đầu cô đã nói: “Arthur là một cái tên hay, hàm nghĩa là quý tộc thanh cao.” Lúc đó y vừa mười tuổi đã hừ lạnh một tiếng, cầm súng trên bàn chỉ vào phần tử khủng bố sắp bị xử hình bên cạnh, không chút do dự bắn ra hai phát súng, đầu đối phương bị bắn thủng, não và máu cùng bắn lên vách tường màu trắng sau lưng. Bỏ súng xuống, y dùng ngữ điệu trào phúng nói, “Cái gì mà thanh cao hay không, chẳng qua là giết người mà thôi.”

Enya ôm khuỷu tay, lúc đó cô để tóc dài, gió thổi mái tóc nhẹ phất phơ, cô gật đầu nói với người bên kia camera: “Tôi thích đứa trẻ này rồi.”

Thời gian vụt cái trôi đi, đã được mười năm, Enya gần đến 35 nhưng sức quyến rũ vẫn không suy giảm, phong vận vẫn còn. “Các vị trí nghe rõ, tín hiệu vệ tinh bình thường, mục tiêu trong hai tiếng nữa sẽ tới nơi.” Trong tai nghe vô tuyến truyền đến tiếng nói từ trung tâm giám sát, “Nhiệm vụ lần này của các bạn chính là ngăn cản và bắt giữ Hagen Brook và thủ hạ của hắn Carter Ron, lấy lại trang bị trong tay bọn họ, nhớ kỹ, đây là cơ mật.”

“Nhận được.”

Nhảy lên trực thăng, Vu Tử Thạc đưa tay cho Enya Pirlo, Enya nắm lấy, mỉm cười nói: “Chị có nói cậu là quý ông tuyệt nhất chị từng gặp chưa?”

“Tôi cũng chưa nói tôi không khuynh đảo vì chị.” Vu Tử Thạc cười đáp trả, kéo Enya lên, cánh quạt quay nhanh, trực thăng bay lên, đi về hướng tòa nhà Empire State New York. Lúc đó y không hề biết, thời gian này sẽ trở thành những giấc mơ màu kim loại mà trong năm năm tới thỉnh thoảng y lại nhớ về.

“Sở dĩ Hagen Brook chọn tòa nhà Empire State, chị nghĩ có liên quan đến tập đoàn Scarter.” Enya lật xem tài liệu trong tay, trên hồ sơ là hình của thủ lĩnh tập đoàn Scarter Amon Iglesias và con trai cả của ông Nohn Iglesias, “Amon đã già rồi, tuy ông ta vẫn còn ngồi ở vị trí đó, nhưng thật ra tất cả mọi chuyện trong tập đoàn Scarter đều đã do con của ông ta _ Nohn Iglesias xử lý.”

Tập đoàn Scarter là cơ cấu tình báo ngầm lớn thứ hai nước Mỹ hiện tại, đêm nay bọn họ tổ chức một bữa party tại tòa nhà Empire State, Hagen Brook chọn nơi này tiến hành giao dịch, có phải là một kế hoạch của tập đoàn Scarter không?

“Nohn Iglesias…” Vu Tử Thạc nhỏ giọng lặp lại cái tên này, Nohn là một từ đơn tiếng anh, có nghĩa là vận mệnh. Người đàn ông trong hình tuyệt đối chỉ cần nhìn một lần liền tạo ấn tượng rất sâu sắc, gương mặt cương nghị đường nét rõ ràng, ngũ quan anh tuấn, con mắt màu tím thủy tinh sắc bén, mái tóc được vuốt thẳng hết ra sau đầu, chỉ cần nhìn tấm hình cũng có thể tưởng tượng được tính cách nghiêm khắc theo chủ nghĩa hoàn mỹ của đối phương.

“Arthur, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc cấp trên nói có thể cho cậu nghỉ phép vài ngày.” Enya đưa cho y một lon Coca, “Trở về thăm Lam Phi đi.”

“Tôi không uống Coca.” Vu Tử Thạc không nhận ý tốt của Enya, trong khi đang làm nhiệm vụ trừ nước ra y không uống bất cứ loại đồ uống nào khác, “Sau khi hoàn tất chuyện này, chúng ta có thể uống thứ mạnh hơn một chút.”

“Cậu bắt chị khát nước hả.” Enya đóng tài liệu lại, tòa nhà Empire State đã ở trước mắt, cô mở tai nghe, giọng nói bên kia lại vang lên: “Mục tiêu dự định đáp xuống sau 30 phút, nhiệm vụ bắt đầu, nhắc lại, nhiệm vụ bắt đầu.”

“Nhận được.”

Đèn năm màu được gắn trên đỉnh tòa nhà Empire State, chiếu sáng bầu trời bán đảo Manhattan.

Tay Vu Tử Thạc vòng qua eo Enya, Enya nhìn xuống dưới một cái, ngón tay thon dài đó trước kia đã nhìn thấy vô số lần, mỗi lần cô đều không kiềm được cảm thán, nếu so với dùng để cầm súng, chúng có lẽ thích hợp để đặt trên bàn phím piano hoặc dây đàn violon hơn.

Enya nhẹ nắm mu bàn tay Vu Tử Thạc, cả hai dựa vào nhau đi đến cầu thang, giống như chỉ là một đôi tình nhân ân ái bước vào bữa tiệc.

“Xin hỏi anh chị có thư mời không?” Người canh cửa đứng ngoài cửa đại sảnh yến tiệc ngăn cản hai người, Enya rất đúng lúc kêu đau một tiếng, ngồi xổm xuống ôm gót chân. Người canh cửa vội cúi người kiểm tra vết thương của cô, lễ phục màu hoa hồng chỉ che đến đầu gối, khi cô khom xuống để lộ ra bắp đùi vừa thon vừa đầy đặn, những đường gấp khúc bên trong bắp đùi có thể khen là tuyệt đẹp khiến người canh cửa nhìn ngây cả người.

Vu Tử Thạc nhân cơ hội nhanh chóng liếc mắt nhìn danh sách, khi người canh cửa đứng lên, y dìu Enya nói: “Tôi là Fay War, vừa rồi dẫn bạn gái ra ngoài tản bộ, chắc anh có thể tìm được thư mời của tôi.”

Người canh cửa đối chiếu bản danh sách và sấp thư mời phía dưới bản danh sách, xác thực có người này tồn tại. “Vậy xin ngài ký tên thêm một lần.” Đây là sự nhạy bén của người canh cửa, chắc là người do tập đoàn Scarter phái đến, nghe nói từ khi Nohn Iglesias thầm tiếp nhận tập đoàn Scarter, tập đoàn Scarter đã tiến hành một phen đổi máu, rất nhiều người do một tay Nohn huấn luyện ra trở thành những sức mạnh mới của tập đoàn Scarter, nắm giữ nửa bầu trời trong ngành tình báo lũng đoạn tại New York.

“Được, không vấn đề.” Vu Tử Thạc nhanh chóng ký tên lên bảng danh sách, giống hệt chữ ký có sẵn trước đó, bắt chước nét chữ của người khác đối với y mà nói cực kỳ đơn giản, có một thời gian y còn mê đắm thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật, điên cuồng học rất nhiều kiến thức về việc chế tạo và làm giả.

“Thật xin lỗi, vừa rồi đã thất lễ, mời vào, anh Fay War.” Người canh cửa nháy mắt với bảo vệ trước cửa, Vu Tử Thạc mỉm cười gật đầu, nụ cười của y rất văn nhã ôn nhu, vừa đi qua cửa kiểm tra an toàn, vai của y bị một cánh tay to rộng nắm lại: “Có thể nói chuyện vài câu không, cậu War?” Y quay lại nhìn, không phải ai khác, gương mặt này khiến người ta chỉ cần liếc qua cũng không thể quên, người đó chính là Nohn Iglesias.

Hai mươi tám tuổi đã gần như đứng trên đỉnh cao quyền lợi và là lãnh tụ tinh anh của các giới, từ trên cao nhìn xuống thiên hạ, Nohn Iglesias giống như kẻ hàng đầu mới bước ra từ trong tạp chí thương mại, toàn thân tỏa ra khí chất bá vương. Thiên tài trên đời này đại khái chiếm khoảng 1% nhân khẩu, mà trong đó người nổi bật có thể chân chính đạt được thành công chỉ có 0,02%, Nohn chính là người trong 0,02% này.

Chỉ mới chào hỏi, Vu Tử Thạc đã có thể khẳng định, Nohn Iglesias tuyệt đối không phải người thường, trong vòng hai năm tập đoàn Scarter nhất định sẽ vượt qua tập đoàn Molded trở thành tổ chức tình báo đứng đầu Mỹ.

“Đương nhiên rồi, anh Nohn Iglesias, đã nghe danh tiếng của anh từ lâu.” Ý cười không đến được khóe mắt Vu Tử Thạc, y không định giả vờ thân thiện trước mặt Nohn, vì như vậy cũng không tác dụng, nụ cười y lộ ra chỉ vì lễ phép. Enya hôn lên mặt y một cái, nói: “Em đi lấy chút đồ uống.”

“Em yêu, em thật biết quan tâm.” Y thâm tình nhìn theo Enya, y biết, cô đang muốn lôi kéo Fay War chân chính.

“Nào có.” Nohn khiêm tốn lắc đầu, giọng điệu chuyển biến: “Tuy chưa từng gặp cậu, nhưng tôi nghe nói con Samoyed nhà cậu vô cùng dễ thương.” (*Tên một giống chó)

“Anh Iglesias, anh biết không, có lẽ lúc nhỏ tôi từng nuôi một con chó, tính cách của nó rất ôn thuận khiến người ta yêu thích, lại vô cùng thông minh hiểu ý người, nhưng anh chỉ có thể làm hết trách nhiệm của chủ nuôi, tuổi thọ của nó nhiều lắm là 20 năm, anh có thể ở bên nó đến hết đời, nhìn nó ra đi.” Vu Tử Thạc nói đến đây thì thở dài, “Cuối cùng anh chỉ còn một mình bước tiếp, không có gì có thể thay đổi anh. Những người giống anh và tôi, đã định là vĩnh viễn cô độc một mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.