Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 65: Chương 65: Phần 3: Kết Thúc Bằng Sự Phản Bội.




Tên da đen đó là cao thủ dùng súng, Enya vừa ló người ra lập tức bị đối phương móc súng lục bắn trúng vai, Vu Tử Thạc nhất thời phân tâm, tay cầm súng bị Carter tóm được, Carter gầm thấp một tiếng khống chế y dưới dất, hai người lăn lộn làm bể không ít bồn hoa, cuối cùng khi dừng lại là cảnh hai người hai tay chống nhau, cùng ra sức gồng đối phương. Enya trốn sau tường ổn định cánh tay, rồi nằm xuống, lăn đi bắn trúng đùi tên da đen.

Vu Tử Thạc ngữa đầu ra thoáng chốc đụng trúng đầu Carter, Carter bị choáng, Vu Tử Thạc lập tức nhân thời cơ rút tay ra bổ sung một phát súng vào ngực tên da đen. Lực dội của súng khiến y bị lộ sơ hở, Carter cố gắng đẩy, y bị ép lên trên tay vịn, nửa thân trên vượt qua lan can, chỉ cần nới lỏng tay cầm trên lan can thì sẽ được rơi từ độ cao hơn 400m này xuống.

Enya trông có vẻ quá sức, tuy là cấp trên muốn lưu lại mạng sống của Carter, nhưng hiện tại không thể bận tâm được nhiều như vậy, chết một người vẫn tốt hơn là nhiệm vụ thất bại. Súng bị rớt xuống sàn trong lúc đấu đá, y dứt khoát nắm lan can ưỡn ra sau, hai chân kẹp phần eo Carter nhấc lên, Carter ngã ra ngoài, kêu thét lên rồi rơi tự do xuống dưới. Thật không hổ là tòa nhà Empire State, nghe nói mỗi năm đều có rất nhiều người chạy tới đây tự sát.

Thân hình Vu Tử Thạc treo lơ lửng giữa không trung, nhìn trực thăng sắp rời khỏi, y một tay giữ lan can, một tay lục túi, tìm được một thứ, kéo chốt rồi ném về phía cửa buồng trực thăng, đạn hơi cay chuẩn xác rơi vào trong trực thăng rồi phát nổ, cả khoang bị bao trùm trong làn khói trắng, sau đó giống như mất thăng bằng nghiêng ngả về một hướng. Trong lúc kịch liệt lay động hai va li bị văng khỏi tay Hagen, rơi lên mặt đất của đài quan sát, một trong đó bị bật mở, tiền mặt màu xanh được cất bên trong bay loạn theo gió, một cái khác thì Enya đã đón được.

Hagen thấy tình hình không tốt, lập tức buông thang dây, lúc này trên lưng hắn đã đeo một cái túi màu đen, chiếc dù được bung ra trong bầu trời đêm được thắp sáng rực rỡ.

Enya một tay cằm vali, một tay che bờ vai bị thương đi tới trước lan can, sắc mặt cô tái nhợt, trông có vẻ khá đau đớn, phần vải áo trước ngực đã bị thấm đỏ máu tươi, bộ lễ phục màu hoa hồng dưới sự tô điểm của máu càng thêm tuyệt đẹp.

“Sao cậu lại có đạn hơi cay?” Enya cúi nhìn y, mái tóc của họ bị gió lớn thổi tung lên.

“Giấu dưới bồn hoa.” Vu Tử Thạc cười với Enya, phương thức sinh tồn đi tới đâu liền giấu vũ khí tới đó chính là do cô dạy y.

Enya bị y chọc cười, y nhớ tất cả những gì cô đã dạy, nâng hộp thiết trong tay hỏi: “Arthur, cậu có muốn biết bên trong đựng thứ gì không?”

“Nếu không phải là sấp vé số trúng thưởng thì chị không cần phải nói với tôi.” Vu Tử Thạc biết rõ hành động lần này của họ, tuy nói là bán mạng cho chính phủ, nhưng nếu biết quá nhiều, thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành kẻ địch của chính phủ.

Vu Tử Thạc dựng thẳng người muốn vòng vào trong lan can, lúc này, khẩu súng của Enya lóe lên, pằng, vai của y chảy máu nóng hổi, y rên nhẹ một tiếng, cánh tay còn lại có thể dùng lực nắm chặt tay cằm sắt, trong ánh mắt nhìn Enya dâng trào sự tàn bạo, “Nghỉ phép dài hạn của chị chính là ý này sao?”

“Chị thật sự không muốn làm vậy, Arthur.” Enya nhìn y, trong mắt mang đầy thương xót, y là do cô một tay dẫn dắt, muốn cô một phát giải quyết y, rất khó. Vừa rồi y cứu cô, hiện tại cô lại muốn giết y. “Nhưng ai bảo cậu bán đứng CIA chứ.”

Không ngờ lúc này Vu Tử Thạc lại bỗng nhiên thở dài một hơi, vẻ thương xót trong mắt còn đậm hơn Enya. “Tôi cũng nhận được mệnh lệnh tương tự, sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này, phải giải quyết chị, nhưng tôi…”

“__Nhưng cậu không nhẫn tâm ra tay. Như vậy không thể trách tôi, trong chúng ta chỉ có một người có thể sống, đây chính là quy tắc.” Enya lạnh nhạt ngắt lời y, làm đặc vụ tới tuổi ba mươi lăm, đã không còn xem trọng sống chết nữa.

Chuyện cũ chợt hiện về trước mắt, trong suốt mười lăm năm, mười lăm năm nương tựa nhau để tồn tại, từng vụ hợp tác vô cùng hợp ý, nhiều lần thoát mạng trong đường tơ kẽ tóc, nói không xúc động, nhất định là nói dối. Vu Tử Thạc có rất nhiều chỗ tương tự cô, trên người y có bóng dáng của cô, đó là dấu vết năm tháng lưu lại trên người y. Y giống cô, thậm chí sức mạnh của y vượt xa cả cô. Cô bồi dưỡng y thành một quái vật cường đại, hiện tại cô muốn tự tay giết chết y, tất cả nghe thật hợp tình hợp lý, cô lại nâng súng lên, lần này, là nhắm vào tim Vu Tử Thạc.

“Chị sai rồi, Enya.” Cho dù tới lúc này, giọng nói của Vu Tử Thạc vẫn tràn đầy gợi cảm trong sự nhàn nhã thâm trầm, “Tôi và chị, ai cũng không thể tiếp tục sống, đó mới là quy tắc của chúng ta.”

Màu máu đỏ tươi nhiễm đỏ vai y, cô cũng giống vậy, y chớp mắt, không còn cười nữa, mà nhẹ nhàng buông tay, đồng thời, cô cũng bóp cò súng, viên đạn sượt qua thân thể đang rơi xuống của y, y móc thứ trong túi ra ném lên trên, vật thể hình tròn màu đen lăn tới dưới chân cô.

Đó là một quả lựu đạn, y giấu lựu đạn dưới bồn hoa, cô đã không kịp chạy thoát, mà y cũng đang rơi xuống. Kết cục cuối cùng của hai đặc vụ, không ngờ lại thê thảm như thế.

Tiếng nổ vang lên ầm ầm, trên đài quan sát lửa sáng ngập trời, ngọn lửa nóng bức giống như một mãnh thú giương nanh múa vuốt, tàn sát bừa bãi nuốt chửng tất cả những gì nó đụng tới.

Áp suất của hơi nổ làm Vu Tử Thạc bị thương ngoài da, ngực y bị làn gió nóng bức đốt thành màu đen, trong lúc rơi xuống, y cố vươn tay nắm lấy thứ gì đó, cánh tay đầy vết sẹo vốn đã không còn bao nhiêu sức lực, nhưng lại như bùng phát nắm thật chắc lấy một tay cằm bằng sắt vừa tóm được, thân thể vì trọng lực cộng thêm tốc độ bị kìm hãm đột ngột, hầu như muốn xé ra làm hai. Bản năng cầu sinh của con người, thật là thứ đáng sợ.

Vết thương nơi bị súng bắn rách ra thật lớn, máu thấm đẫm áo sơ mi rách nát của y, y vô lực thở dốc, tự biết chỉ dựa vào sức mình thì không thể nào trèo lên.

Khi y sắp mất đi tất cả sức lực, một đôi tay to lớn đột nhiên vươn ra khỏi lan can nắm lấy cổ tay y, y mượn lực ngẩng đầu nhìn người đó, lộ ra nụ cười tái nhợt. “Ha, kiểu tóc của anh thật không tồi.”

“Nhờ cậu ban cho.” Nohn kéo y lên, đây là đài quan sát ở tầng 86, mái tóc màu nâu đậm của Nohn bị gió thổi loạn, mái tóc vốn được chải hết ra sau đầu hiện tại rũ trước trán, bay bổng theo làn gió, mái tóc bay bay khiến hắn không còn vẻ bá đạo và cường thế như trước nữa, ngược lại vẻ mặt này trông có vẻ khá là… dịu dàng?

Hai người đàn ông đứng trên đài quan sát không người, một nằm, quần áo không chỉnh tề, nhìn như đang thoi thóp, một ngồi, âu phục kiểu cách, hơi thở phì phò, hình thành sự tương phản rõ rệt. “Fay,” Đây là lần đầu tiên Nohn gọi thẳng tên y, hắn đã không còn bận tâm đó rốt cuộc có phải là tên thật của Vu Tử Thạc hay không. “Dùng lựu đạn làm chuông báo thức thật sự rất ồn.”

Rất rõ ràng, Nohn bị bán súng đánh ngất trước đó nhờ tiếng nổ mà tỉnh dậy.

Một cơn gió chợt ập tới kèm theo hơi ẩm, cơn mưa nặng hạt đổ xuống không dự báo, bầu trời bỗng dưng lóe sáng, một tiếng ầm cực lớn, tia sét màu tím đánh thẳng vào cột chống sét của tòa nhà Empire State.

Nước mưa xối ướt đẫm hai người trên đài quan sát, máu chảy xuống theo dòng nước, mùi máu tanh và thuốc nổ lan tràn trong không khí, Nohn quay mặt lại nhìn Vu Tử Thạc, “Tiếng nổ vừa rồi, ai chết?”

“Một…” Vu Tử Thạc mở mắt, lặng lẽ nhìn nhìn gương mặt nghiêng bị nước mưa xối của hắn và bầu trời lúc này đã đen kịt, trong con mắt màu nhạt đó, lộ ra sự căm hận rõ rệt, y ngừng một lát, thu lại tia sáng trong mắt, cuối cùng cười lên. “Một người phụ nữ ngu xuẩn.”

Trước khi xuất phát Vu Tử Thạc đã nhận được lệnh, sau khi nhiệm vụ kết thúc phải giết Enya Pirlo, lý do cũng giống như cô đã nói, bọn họ nói cô phản bội CIA.

Suốt quá trình hai người nói nói cười cười, thậm chí trong nhiệm vụ cuối cùng vẫn có thể rất ăn ý sóng vai tác chiến. Y vốn muốn thả cho cô một con đường sống, nhưng cuối cùng cô vẫn chết vì sự ngu xuẩn của mình. Nhưng hiện tại nghĩ lại, cô có thể chạy được tới đâu? Bọn họ đều là kẻ cô đơn, vĩnh viễn. Nhưng ít nhất…

Y chợt nắm lấy vạt áo của Nohn, lớp vải ướt nhẹp có cảm giác thô ráp nhưng không hề khiến người ta phản cảm. “Giúp tôi bảo vệ một người, cô ấy tên là Lam Phi.”

__ Ít nhất không thể để cô ấy cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.