Bạn biết bạn sống trong thế giới ra sao, mỗi ngày có rất nhiều người chết đi, rất nhiều người còn sống sẽ tiêu phí đại khái ba mươi giây, nhìn xem tin tức, cảm thấy ‘thật là đáng sợ’ hoặc ‘thật là hoang đường’, vì thế giới bên ngoài quá cao xa, và bình lặng.
Mà bạn chưa từng nghĩ tới, tất cả sẽ có thể phát sinh trên người mình.
Cyril Allen ngồi trên băng ghế dài công viên, đốt một điếu thuốc, hít từng hơi khẽ khàng. Hắn đang nhớ lại những chi tiết nhỏ, có những cảnh tượng bắt đầu mở rộng trong đầu hắn. Cuộc gặp mặt cùng Noah Leslie, Cohen Connor, Lloyd Wilson là vào ngày thứ ba sau khi Hannah chết, đám người này cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề, hoặc nên nói là đang thương lượng đối sách chạy trốn, thuận tiện chỉ trích lẫn nhau.
“Đây đều là sai lầm của anh!” Noah Leslie trực tiếp chỉ vào mũi Cohen Connor, hung tợn nói, “Là anh đề nghị đem hệ thống này quyên cho quốc gia! Hiện tại chúng ta ngay cả con cờ duy nhất cũng mất rồi!”
“Hả! Sai lầm của tôi!” Gầm nhẹ châm chích, Cohen trừng mắt lại Noah, đi tới một bước, tiến sát mặt cô, “Lẽ nào là tôi kêu cô tự sát cô liền chạy đi nhảy lầu? Đừng nói với tôi đây không phải là do mọi người nhất trí bỏ phiếu biểu quyết! Cô dám nói cô không nghĩ tới lợi dụng hệ thống này không những có thể kiếm một món tiền lớn mà còn được tuyên dương sao?!”
“Này, các người cảm thấy hiện tại là lúc thích hợp để nội chiến sao?” Lloyd Wilson cũng nhịn không được bùng nổ, từ người nhà trở mặt thành thù thật khó xem, “Có rảnh không bằng suy nghĩ…”
“Câm miệng! Lloyd!” Hai người đang chì chiết lẫn nhau đồng thời quay đầu tức giận gầm lên, tiếp theo Noah nghiến răng nghiến lợi quay mặt đi, ngón trỏ chọc mạnh vào ngực Cohen, “Bất kể anh có nguyện ý thừa nhận hay không, chúng ta xong rồi, Cohen!”
“Cô thử khiêu chiến lần nữa với tôi xem?” Đẩy Noah ra, Cohen mím miệng tức giận trừng Noah, “Đừng cho rằng cô là phụ nữ thì tôi không dám ra tay.”
“Câm miệng đi Noah Cohen!” Lloyd gầm lên, nhất quyết chen vào giữa hai người đang dương cung bạc kiếm, “Xem thử bộ dáng của các người đi! Khó coi! Allen sẽ không vô duyên vô cớ gọi chúng ta tới đây, cứ nghe thử anh ta muốn nói gì đi.”
“Bình tĩnh chút đi, mọi người.” Cyril thư giãn gân cốt một chút, đi tới trước mặt mọi người, tựa hồ trò kịch náo vừa rồi hoàn toàn không gây ảnh hưởng tới hắn. “Để tôi nói thẳng vậy, trong số chúng ta có nội gian. Trải qua cuộc thảo luận vừa rồi của mọi người tôi cũng đã hiểu rõ, tuy hệ thống này vốn nên nặc danh quyên góp, nhưng có vài người trong đầu lại nghĩ cách làm sao lợi dụng nó để kiếm tiền. Hiển nhiên, nguyên nhân mọi người bị bán đứng rất có khả năng là một món kếch xù.”
“Cứ làm như không có chút quan hệ nào với anh, thử nói lại xem lúc đầu nghị án chế tạo hệ thống là do ai đề ra? Hả! Là anh! Cyril Allen!” Ánh mắt phẫn nộ của Noah Leslie di chuyển, sử dụng giọng điệu hùng hổ dọa người, nhưng đồng thời giọng nói của cô cũng vì quá cao mà run rẩy.
“Nói vậy cũng không sai, ngay cả khi hai người đầu tư đã chết, người bắt đầu chế tạo hệ thống như anh vẫn an toàn vô sự, xem ra chuyện này thật kỳ lạ a.” Cohen giống như hoàn toàn quên mất nửa phút trước hắn còn đang cãi vã với Noah, cùng chuyển mũi giáo nhắm vào Cyril.
“Cyril sẽ không tự châm lửa trên người, các người tốt nhất nên khống chế ngôn ngữ hành vi của mình chút đi.” Lloyd lại lên tiếng, hắn vẫn luôn là người hòa giải trong đội.
“Kẻ cướp lại la bắt cướp? Thử nhiệm không tồi.” Cyril cười vỗ tay, từng cái từng cái, động tác chậm rãi, có lẽ trong giọng nói còn có chút tán thưởng, “Bất luận các người ai là nội gian, trở về nói với những người kia. Bọn họ vĩnh viễn không thể đạt được thứ họ muốn.”
“Anh thấy chưa? Anh ta lại giũ sạch trách nhiệm!” Thanh âm Noah đề cao không ngừng dâng lên tám độ, khiến người nghe có cảm giác điếc tai.
Bỏ lơ người phụ nữ không có trọng điểm, Lloyd nhíu mày hỏi hắn. “Không đạt được là có ý gì?”
Cohen cũng gật đầu, nhưng vẻ mặt của hắn lại giống nghi hoặc hơn, “Bọn họ rốt cuộc muốn có cái gì?”
“Được thôi, tôi muốn nói chỉ có… hệ thống đã được bảo mật thêm.” Ngẩng mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh, ánh mắt Cyril lướt qua gương mặt từng người. “Máy giải mã đã bị tôi giấu rồi, muốn có sao? Vậy thì tới tìm tôi đi, tôi sẽ đối mặt nói cho họ__” nói tới đây, Cyril ngừng một lát, chậm rãi phun ra ba chữ, rất chậm, “Đi chết đi.”
Sau khi tan rã trong không vui, có một người ở lại, Lloyd đi tới cạnh hắn, sóng vai đứng với hắn, “Tại sao làm như vậy? Chuyển lực chú ý lên mình anh không phải là chọn lựa thông minh.”
“Thu dọn hành lý đi, sau đó cao chạy xa bay. Anh đối với họ mà nói đã không còn giá trị lợi dụng nữa.” Gió thổi động mặt hồ tĩnh lặng, cũng khuấy động mái tóc màu vàng phất phơ của Cyril, hắn nhìn lên bầu trời, cảm thụ họng súng lạnh lẽo đang nhắm vào bụng mình, “Tôi biết anh là nội gian, Lloyd.”
“Anh biết? Sao anh lại biết?” Nụ cười cổ quái hiện lên trên miệng Lloyd, ánh tịch đương kéo dài chiếc bóng của họ.
“Tôi nói những lời đó, Cohen hỏi tôi ‘bọn họ muốn cái gì’, nhưng anh lại hỏi tôi là ‘tại sao không đạt được’, nhớ chứ? Khi nói tới nội gian, phản ứng của anh quá mức bình tĩnh. Thuận tiện hỏi một câu, thi thể của Hannah là do anh xử lý sao?” Trên mặt Cyril không có sợ hãi, hắn trấn định như không nói, giọng nói vẫn bình tĩnh thong thả.
“Đúng, là tôi, hơn nữa tôi không hề cảm thấy áy náy.” Trong mắt Lloyd không xuất hiện bất cứ sự hổ thẹn nào, ngược lại trong đó đang lấp lánh ánh lửa, hưng phấn và khát vọng: “Anh không tưởng tượng được hệ thống đó có giá trị thế nào, lúc đầu khi họ tìm tới tôi, khi dò thám tin tức, tôi từng nghĩ muốn bảo mật, sau đó họ đưa ra giá tiền, anh đoán thử xem bao nhiêu? Mười tỉ. Mười tỉ đó Allen!”
“Anh nói rất đúng, anh không cần vì vậy mà cảm thấy áy náy.” Cyril quay lại nhìn hắn, chớp mắt, cười nói: “Tôi chỉ không hiểu lắm, trên thế giới này sao lại có người ngu xuẩn như anh. Dựa vào chuyện bán đứng bạn bè đổi lấy mười tỉ đô la. Căn bản không tới được tay anh. Bộ hệ thống này là bí mật, anh biết người thế nào mới có thể giữ bí mật chứ Lloyd?__ Người chết.”
“Bớt phí lời đi! Tôi không muốn cùng anh vòng vèo nữa Allen, mang tôi đi tìm trình tự giải mã, nếu tâm tình tôi tốt, sẽ suy nghĩ để anh sống thêm vài ngày.” Họng súng chọt vào bụng đối phương, Lloyd cười hắc hắc, hạ thấp giọng, dùng tốc độ cực nhanh nói: “Anh biết chứ, quen biết lâu như vậy đây vẫn là lần đầu tiên tôi cảm thấy tôi không thấp hơn anh một bậc.”
“Thế nào, nhất định phải có súng trên tay mới có thể khiến anh không cảm thấy tự ti khi thành tích thi SAT của anh kém hơn tôi sao? Cyril cười chế nhạo, trong mắt hắn thì không có ý cười, “Buông súng xuống đi đồ ngu xuẩn, hôm nay tôi còn chuyện khác phải làm, kim giờ qua mười hai giờ thì anh có thể tới công ty tìm tôi. Hoặc hiện tại anh nổ súng, anh sẽ vĩnh viễn không thể tìm được đầu mối trình tự giải mã.” (*Điểm thi SAT (Scholastic Assessment Test) là một trong những yêu cầu quan trọng được hầu hết các trường Cao đẳng, Đại học tại Mỹ sử dụng nhằm quyết định việc chấp nhận sinh viên theo học. Điểm SAT còn là căn cứ quan trọng để xét cấp học bổng)
“Giỏi lắm, Cyril!” Chọc mạnh họng súng vào bụng Cyril, Lloyd căm hận xiết chặt tay, “Đã là sáu giờ chiều rồi, tôi cho anh thêm sáu tiếng nữa, nhớ đó, anh không thể chạy thoát. Muốn làm rùa rút đầu cũng không quan hệ, nhưng tôi xác định bọn họ sẽ giết sạch mỗi người mà anh từng quen biết. Ha, tôi tin trong đó nhất định có một hai người anh bận tâm.”
Chống lên lan can đứng vững, Cyril phun ra dịch máu, híp mắt nhìn Lloyd đi xa dần. Sau đó hắn rút di động ra, bấm một dãy số, “Giang Hằng?”
“Làm phiền anh nói cho tôi biết tất cả bình thường.” Tay gõ phím dừng lại, Giang Hằng lắng nghe tiếng nói ở đầu bên kia.
“Tôi rất tốt, vấn đề đã giải quyết rồi, chỉ có chút nhớ cậu.” Giọng nói ấm áp quen thuộc, không khác gì bình thường. Giang Hằng cười vén rèm cửa sổ lên, để mặc ánh sáng ấm áp rọi lên người. “Anh muốn đi đâu?”
Cyril cúi đầu nhìn đồng hồ, “Chín giờ gặp tại công ty đi, tôi nhớ chúng ta vẫn chưa chúc mừng qua đàng hoàng, tôi vừa mua được một chai sâm banh.”
“Biết rồi.” Cúp máy, Giang Hằng nắm di động cười nhẹ, có lẽ hắn nên mang thêm hai phần bít tết và salad hải sản, a, còn bánh nướng bơ, không biết tên đó có thích đồ ngọt không. Cyril tháng trước mới sửa lại phòng làm việc của mình, nơi đó hiện tại quả thật được cách điệu thành phòng ăn cao cấp.
Vẻ mặt cứng ngắc vừa rồi bị nụ cười dịu dàng thay thế, ánh sáng chiếu nghiêng lên mặt Giang Hằng, tia sáng màu đỏ tô điểm dáng vẻ khỏe mạnh đẹp đẽ của hắn, hắn nắm chìa khóa xe trên bàn đi ra khỏi phòng, nhẹ đóng cửa lại.
Bắn ống thuốc vào nút gỗ bịt trên chai, Cyril lắc bình sâm banh, khiến nó được trộn lẫn hoàn toàn. Mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn dần xuống, ráng chiều dần lên, căn phòng lại tối tăm tịch mịch.
Hắn đốt một điếu thuốc, xương mù lan tỏa, luẩn quẩn không dứt quanh ngón tay hắn, đốm lửa màu quả quýt chợt mờ chợt tỏ, đang thiêu đốt phần điếu thuốc còn dư.
Bạn biết bạn đang sống trong thế giới thế nào, lời nói dối đầy rẫy trong từng ngày từng phút, cho đến khi người nào đó nói anh ta yêu bạn rồi, sự thành khẩn của anh ta khiến bạn kinh ngạc, tình yêu thắm thiết và nóng cháy của anh ta khiến bạn vui sướng, cũng khiến bạn khổ sở. Bạn chờ đợi, nhưng lại sợ hãi.
Mà có vài chuyện, từ khi bắt đầu bạn đã biết kết quả sẽ thế nào.
Sau đêm nay, bọn họ đều sẽ yên giấc ngàn thu. Đây đã là kết cục tốt nhất.