Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 137: Chương 137: Phần 9: Nguồn Gốc Con Số.




Lại là trời mưa, thời tiết New York luôn thất thường như thế, một giây trước mỉm cười với bạn, một giây sau có thể sẽ cho bạn một bạt tai. Giang Hằng vẫn mỗi ngày đối diện với máy tính, nhưng không biết có thể làm gì. Hắn vẫn hoài niệm Cyril, cho dù những ký ức đó đang dần nhạt đi. Hắn vẫn nhận được những hóa đơn điện tử phiền phức kia, nhưng bất luận có bấm chọn những hạng mục phục vụ đó thế nào cũng vô dụng.

Hắn thậm chí còn muốn dứt khoát đổi email, nhưng không tác dụng, hóa đơn vẫn không ngừng gửi đến email của hắn. Hắn từng không kiên nhẫn gọi điện thoại đến số dưới hóa đơn để hỏi thăm, nhưng chỉ có giọng thu âm lặp đi lặp lại nói cho hắn hai từ đơn ‘contingency-plan.’ (Dự án đáp ứng nhu cầu cấp thiết)

Buông điện thoại xuống, hắn ẩn ẩn cảm thấy có gì đó. Hóa đơn điện tử xuất hiện từ lúc nào? Một tuần trước khi Cyril chết, lúc đó hắn tựa hồ từng nói qua, muốn tạo ra lỗ thủng cho hệ thống, thu những số hiệu dự báo bình thường.

Mở email ra, Giang Hằng kéo một hóa đơn nhận được vào tuần đó ra, đem số tiền ở hạng mục phía dưới tổ hợp lại…

“Trời… là số bảo hiểm xã hội.” Hơi thở dường như nặng hơn, cuộn lấy cổ họng hắn, kéo một tờ giấy qua, Giang Hằng nhanh chóng ghi lại những con số này, sau đó tiến hành kiểm tra. Quả nhiên, số của đám người Hannah, Lloyd cũng ở trong số đó. Mà buổi tối khi Cyril nhìn thấy hóa đơn điện tử này, con số trên đó, chính là của Cyril.

Những con số này bị bỏ vào thùng rác rồi lại được thu hồi, nói như vậy Cyril sớm đã biết bản thân sẽ chết, nhưng hắn không biểu hiện ra bất cứ điểm nào, hay có lẽ, hắn thầm cảm thấy may mắn vì hiệu quả của dự án cấp thiết.

__ “Một vài chuyện luôn có người phải trả giá.”

__ “Từ khi bắt đầu tôi đã nghĩ tới kết quả này.”

__ “Tôi cảm thấy mỗi người đều nên có cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, cho nên cậu biến thành Giang Hằng.”

__ “Tôi hiểu điều này rất khó, nhưng cậu cũng phải học cách tin tưởng người khác chứ?”

__ “Nếu người quan trọng của tôi có thể gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ hy vọng có người có thể cứu anh ta.”

Lời của Cyril đột nhiên vang lên bên tai Giang Hằng, hắn nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cyril, anh rất đáng phải chết!”

Chép lại địa chỉ và tư liệu của chủ nhân dãy số mới nhất, Giang Hằng cầm áo khoát, đi ra ngoài. Tất cả, hiện tại hắn mới hiểu. Cyril cho hắn thân phận đặc vụ FBI, để hắn có lý do quang minh chính đại giúp đỡ những người này.

Cyril tự chọn cái chết, nhưng lại cho hắn lý do để sống tiếp.

Không giỏi biểu đạt tình cảm sao, trên một ý nghĩa nào đó mà nói hắn quả thật là một người đã nói sẽ làm. Giang Hằng nhắm mắt, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

Doanh nhân Andy Grove từng nói__ “Chỉ có kẻ cuồng chấp nhất mới có thể tồn tại.”

Thời gian đang trôi đi, ngày chồng lên ngày, năm chồng lên năm.

Có lẽ bạn muốn biết sau đó, kết cục chủ nhân của số hiệu này có được cứu hay không, thậm chí người tiếp theo và tiếp theo đều đã chết rồi. Giang Hằng tìm kiếm từng chủ nhân của các dãy số, giống như những màn vũ hội muộn màng. Đã chết năm người, có lúc hắn chỉ có thể đứng từ xa để nhìn, nhưng không thể cứu bọn họ. Hoặc có lẽ một khi hắn cứu họ, tiếp theo bọn họ vẫn gặp nạn.

Hắn cần một trợ thủ, một trợ thủ cường đại. Hay có lẽ, từ bỏ làm chuyện mà hắn vốn không muốn làm lắm này. Đây là Cyril cưỡng ép bỏ vào cuộc sống của hắn, nhưng hắn cũng đích thật không biết, nếu không làm chuyện này nữa, hắn có thể làm gì khác nữa.

Hóa đơn mới được gửi tới, Giang Hằng lại vô lực di động con chuột, trên bảng gỗ bên tay phải ghim những bức ảnh nhắc nhở thất bại của hắn, vẫn còn mới nguyên.

Cuối cùng hắn vẫn nhìn, trừ cảm giác chấn động lúc đầu, nụ cười tươi sáng của cậu thanh niên trong ảnh khiến hắn không tự giác hồi tưởng lại ai đó, người này rất giống Cyril, thấp điệu ôn hòa nhưng lại ẩn ẩn lộ ra khí tức nguy hiểm. Đương nhiên càng đặc biệt hơn là thân phận của anh ta, tuy không rõ anh ta đang làm việc ở bộ phận nào, nhưng rất rõ ràng, trải qua điều tra, rất nhiều tin tức cá nhân của anh ta là giả, hồ sơ cũng được bảo mật.

Đồng thời có một dãy số khác cũng được gởi tới theo hình thức hóa đơn, là phụ nữ, ngũ quan cô tinh xảo hoàn mỹ, trong mắt tỏa ra hơi thở thần bí. Nụ cười dịu dàng mê người, vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, nghi hoặc về thân phận giống hệt người đàn ông kia.

Hắn do dự một lát, viết tên của họ lên bức hình được in ra.

“Arthur Randell.”

“Enya Pirlo”

Ở sau lưng lại viết thêm chú giải, CIA? Đây giống như một suy đoán hơn.

Tầm mắt nhìn chăm chăm vào người đàn ông trên bức hình, như con chim ưng bay lượn đang nhắm chặt con mồi của mình, Giang Hằng rất rõ, tiếp theo hắn sẽ tỉ mỉ quan sát người này, cho đến khi bắt được y.

Căn cứ theo kinh nghiệm trong thời gian này, Giang Hằng cũng đã có nhận thức sâu sắc về hệ thống dự báo nguy cơ, chẳng hạn sau khi dùng hóa đơn điện tử đưa con số tới, trong 72 tiếng mục tiêu sẽ gặp nạn. Chỉ là sự cứu giúp thông thường sẽ không có ý nghĩa, nhất định phải diệt tận gốc vấn đề, mới có thể chân chính hóa giải nguy hiểm.

Hắn hack vào kho dữ liệu của CIA để điều tra tư liệu, tin tức hiển thị Arthur Randell và Enya Pirlo này cho đến nay luôn là đồng sự. Nghe lén tín hiệu thu âm trên máy bay, giúp hắn biết được mục đích của hai vị đặc công này là tòa nhà Empire State, bè phái thương nghiệp của Nohn Iglesias.

Trước đây Giang Hằng chưa từng tiếp xúc qua quá nhiều người của thế giới ngầm, nhưng đối với Nohn Iglesias thì cũng có nghe tới. Người đàn ông này tàn khốc nhẫn tâm, làm chuyện gì cũng dứt khoát nhanh gọn, không lưu chỗ thừa, vì đạt mục đích, không từ thủ đoạn.

Thời gian gấp rút, Giang Hằng không kịp tìm cơ hội trà trộn vào đại sảnh tiệc, hắn đứng trên tầng đỉnh của tòa kiến trúc đối diện, dùng ống nhòm phóng đại 3000 lần nhìn thấy toàn bộ, bao gồm sự phản bội của Enya, vụ nổ trên tầng đỉnh, và Arthur Randell được Nohn Iglesias cứu đi. Sau đó vị đặc công này liền bặt vô âm tính, kết quả khiến hắn phiền não, hắn biết hắn đã bỏ lỡ cơ hội quan trọng.

Những người đó thường nói Nohn Iglesias là một người đàn ông tàn khốc, nhưng Giang Hằng lại vì một lần ngẫu nhiên mà nhìn thấy được vẻ mặt khác bình thường của hắn. Hắn không phải thần tiên tràn đầy quyền năng, có máu có thịt, sẽ bị thương, sẽ thương xót người khác, sẽ đau lòng.

Có câu có mất ắt có được, chỗ tốt là, Giang Hằng biết người bị liệt ra số hiệu, không nhất định là người bị hại, mà cũng có thể là hung thủ.

Nửa tháng cứ thế trôi qua, Giang Hằng tham gia vào cuộc thi kiểm tra tư cách của FBI, thành công vượt qua. Ba tháng gian khổ huấn luyện rất nghiêm khắc, rất nhiều người không thể chống đỡ, tỉ lệ đào thải lại cao, khó trách thanh tra FBI luôn tự cao, người đã trải qua những thứ này mới hiểu được cái gì gọi là chọn một trong trăm.

Khi nhận được huy hiệu cảnh sát Giang Hằng đã biến thành một người khác, rất nhiều chuyện đã trầm lắng trong lòng, cuối cùng triệt để bị vùi chôn.

Trong nửa năm làm việc cho FBI, hắn tích lũy không ít kinh nghiệm ứng phó tội phạm, đương nhiên cũng không bỏ qua luyện tập huấn luyện vật lộn và bắn sung. Thời gian này hắn còn thông qua hóa đơn điện tử hệ thống gởi tới để cứu vài người, cho dù chỉ là thiểu số, nhưng lại khiến hắn được cấp trên chú ý, điều này đối với hắn mà nói không phải là chuyện gì tốt. Đối mặt với sự thăng chức chợt tới, cuối cùng hắn chọn lựa lập kế hoạch cho cái chết của mình, nhân khi ra ngoài điều tra chứng cớ, hắn cứ đi luôn.

Mất tích là một vị thanh tra FBI ưu tú, cục vô cùng coi trọng, đáng tiếc với năng lực như người tàng hình của Giang Hằng, hắn quyết định biến mất, thì không ai có thể tìm được tung tích của hắn. Sau hai tháng tìm kiếm không có kết quả, người của cục điều tra liên bang cũng chỉ đành từ bỏ. Hắn trở lại Cincinnati ở bang Ohio, muốn đi gặp cha của Cyril. Nhưng khi hắn dựa theo trí nhớ tới được nơi đó, nhìn thấy chỉ là một thi thể đã mục rữa trong nhà.

Ông già đã chết được hai tháng tại nhà, không phải vì chứng bệnh ung thư, từ những vết lở loét đầy giòi bọ trên người có thể thấy được dấu vết tra khảo, cha của Cyril, phần bụng hoàn toàn lõm xuống, xương cốt đứt đoạn. Những người đó tìm được ông và tra tấn ông, cuối cùng ông chết.

Cảnh tượng thê thảm đập vào mắt nhắc nhở ký ức đã lâu của Giang Hằng, hắn mang tâm trạng nặng nề trở lại New York, thuận đường đi qua nơi ở cũ của Cyril, nhìn thấy hòm thư trước nhà bị nhét đầy. Vốn chỉ vô ý dừng lại nhưng hắn chợt phát hiện một tấm bưu thiếp dán bên phải hòm thư, cảm thấy quen mắt, hắn gỡ tấm bưu thiếp xuống, tỉ mỉ đánh giá, ánh mắt kinh ngạc ngắn ngủi mà chân thật.

Trên bưu thiếp in một bức hình màu, là một cái hộp, lật sang mặt sau, ở đó có người lưu lại một câu__ “Lấy thứ anh muốn đi, cách anh ta xa một chút, tôi biết bí mật của anh.”

Nét chữ thẳng thóm mạnh mẽ, rất khó phán đoán là từ tay đàn ông hay phụ nữ, có thể xác định được là, kẻ bất minh này có trình độ giáo dục văn hóa rất cao.

Giang Hằng tin đây không phải là trùng hợp, nếu là vậy, chuyện đột nhiên xảy tới sau đó lại càng trùng hợp. Nửa tháng sau, hắn nhận được một hóa đơn mới, số hiệu mới, nhưng trên bức hình lại là một gương mặt quen thuộc.

Nụ cười ôn hòa, tao nhã ôn nhu, khác trước kia ở chỗ hơi thở tà ác trong mắt đã nhạt đi không ít. Arthur Randell bặt vô âm tính đã lâu lại biến thành Mansen Gunn, nhà sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, mười mấy ngày trước y từng vì cái hộp mà có liên lạc với người liên lạc Hudson của Giang Hằng. Hiện tại tình báo cần phải làm mới, có lẽ đối phương còn có thân phận là sát thủ Mũ Đen. Trong mười bảy tháng ở trong FBI, hắn lợi dụng thân phận thanh tra thầm điều tra rất nhiều lần, đáng tiếc vị sát thủ nào đó quá mức thông minh, Giang Hằng không có chút thu hoạch nào, tay trắng trở về.

Giang Hằng cảm thấy, hiện tại là lúc gặp y. Hiện tại Giang Hằng cần làm chỉ có giăng một cạm bẫy thông minh hơn, dẫn đối phương bước vào.

Cyril nói không sai, bạn cuối cùng sẽ trở thành người mà bạn từng ghét, Giang Hằng không biết tại sao lúc này lại nhớ tới Cyril, có thể xác định là hắn đã không còn vì vậy mà cảm thấy bất cứ hổ thẹn nào nữa.

Hai năm có thể khiến người ta thay đổi rất nhiều, mà những người khác không biết trải nghiệm của bạn, bọn họ sẽ không hiểu tại sao bạn lại biến thành như vậy. Chỉ có bản thân bạn biết.

Ghim bức hình lên tấm bảng gỗ, Giang Hằng nghiêm túc đánh giá gương mặt sát thủ, nụ cười vô hại của y, rất dễ khiến người ta thả lỏng cảnh giác đưa ra phán đoán sai lầm, nhưng Giang Hằng xác định, lần này hắn sẽ cắn chặt đối phương không buông.

Nhưng mà, ngoài dự liệu của Giang Hằng, khi hắn mở cánh cửa đó, khi bóng lưng chắc nịch đập vào mắt, hắn cũng cảm thấy hình như mình thấy được sự bắt đầu mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.