Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 117: Chương 117: Phóng Sinh.




Đại sảnh lầu thí nghiệm, đầu thuốc bị đế giày dập tắt, Ada và Lecce bên ngoài đã đi tới phía hông nơi họ đang ở, Vu Tử Thạc nhìn Ada kéo chốt lựu đạn, lùi ra khỏi cửa sổ thủy tinh nằm úp xuống, “Các người ra ngoài còn mang theo món này?”

“Tôi không quên chúng tôi đi đến bắt ai.” Câu sau của Khôngren chìm trong tiếng nổ, nhưng Vu Tử Thạc có thể thấy trong mắt hắn là tia sáng tin tưởng. Người đàn ông này không muốn nói di ngôn, vì hắn tin vào thủ hạ của hắn, tin tưởng Ada Wenskhôngl.

Liên tiếp hai tiếng nổ ầm ầm, cửa sổ thủy tinh chỉnh tề bị vỡ nát rơi xuống.

Không do dự, khói nồng lan tràn còn chưa tan hết, Vu Tử Thạc và Khôngren đã kéo tiến sĩ Conson nhảy ra khỏi cửa sổ, toàn lực chạy đi.

9, 8, 7…

Bọn họ vượt qua hàng rào vây cao nửa mét, Ada đột nhiên hét lên: “Nằm xuống!!”

3, 2, 1__ Ngọn lửa đỏ rực bùng lên khắp tòa lầu thí nghiệm, bắn lên cửa thủy tinh, ầm__ trong chớp mắt biến nó thành cát bụi. Trong không khí vang vọng tiếng lách tách, ngọn lửa mạnh mẽ bùng thẳng lên trời, tòa lầu sắt thép kiên cố như vàng cũng bị thổi thành cát bụi, ngọn lửa không chút cố kỵ lan ra bốn phía, che phủ lối đi và bãi cỏ trước cửa.

Dư chấn kéo dài mười giây, nhiệt độ ăn mòn không khí xung quanh, mồ hôi thấm ướt quần áo và gương mặt của họ, Khôngren quay lại nhìn tòa nhà đã thành đất bằng, trầm trọng nhíu mày, nếu tất cả đã hóa thành cát bụi, thì nếu muốn tìm chứng cớ, chỉ sợ là chuyện không có khả năng.

Trong không khí phủ đầy bụi, trong mắt Ada, đây giống như một màn đại nạn, sau đó phải báo cáo thế nào, có lẽ không phải thứ cô cần quan tâm.

Levi dựa lên ngọn đèn đá thu lại ánh mắt, nhiệm vụ của hắn hoàn thành rồi, mí mắt rũ xuống, khóe miệng hắn mang theo nụ cười thoải mái chưa từng có.

Lecce vừa tỉnh táo lại khỏi cơn hoảng sợ, hắn nhìn tấm biển ‘trung tâm hồi phục’ nát bét dưới chân, lại nhìn sang Khôngren, thầm đoán xem có lẽ chuyện này sẽ khiến Khôngren thay đổi chủ ý, trở lại tầng cấp cao của FBI. Khôngren từng đứng trên đỉnh quyền lực, thì lại vì cái gì dẫn tới hắn không tiếc hạ cấp cũng phải ly khai, nguyên nhân này không ai hiểu. Nhưng Lecce rất rõ ràng, FBI không có Khôngren, thì sẽ từng ngày từng ngày thụt lùi.

Vu Tử Thạc vỗ bụi trên bộ âu phục, vừa định bước đi, thì nghe thấy có tiếng súng phá nát yên lặng.

Vu Tử Thạc theo bản năng né tránh, nhưng không đủ nhanh. Sau lưng chịu một cú nặng xé rách da thịt, trên vai truyền tới cơn bỏng rát, y ngã về phía trước, sau khi tiếng vang nặng nề trôi qua, máu rất nhanh đã nhiễm đỏ mặt đất.

“Thanh tra Khôngren!” Ada kinh ngạc mở miệng quay người sang, trong tay Khôngren còn cầm khẩu súng đang bốc khói, gương mặt cứng ngắc của hắn lộ ra kiên quyết. “Anh ta cứu chúng ta, nhưng anh ta là sát thủ.”

Khôngren luôn không lưu tình với tội phạm, hắn lợi dụng tội phạm, có lúc không tiết vượt giới hạn, nhưng trong mắt hắn, làm vậy chẳng qua là sự thỏa hiệp nhỏ nhoi đưa ra vì mục đích cuối cùng.

Ada lại quay sang nhìn chằm chằm người đàn ông được mệnh danh là Mũ Đen một lúc, vừa định mở miệng, trong góc truyền tới tiếng vải quần áo ma sát thu hút lực chú ý của cô, không đợi cô quay lại, liền thêm một tiếng vang nặng nề.

Khôngren đau đớn ngã xuống đất, Levi sau lưng hắn cười lạnh lùng như băng, thanh tra Lecce nằm dưới đất, có vẻ đã mất ý thức.

Người đàn ông mà Mũ Đen muốn cứu, đương nhiên không phải hạng thành thật gì.

“Buông vũ khí xuống!” Ada chỉ súng vào Levi, nghiêm giọng la lên.

Cạch__ Dưới tình trạng trước mắt, cách biệt thể lực khiến Levi rất thức thời ném thanh sắt vừa cầm trong tay, hắn chỉ cười lạnh, nhưng ngậm chặt miệng. Cục diện hiện tại có chút khó xử, ba thành viên MS-13 hôn mê, hai FBI bị đánh ngã, Mũ Đen bị thương và đồng phạm của y cùng Ada Wenskhôngl…

Ada đi tới bên cạnh mũ đen, dùng mũi chân lật người y lên, súng nhắm vào đầu, cô liếc nhìn sắc mặt tái nhợt và chân mày nhíu chặt vì đau đớn của y, trong một thoáng cảm thấy hoảng loạn. Đây chính là sát thủ mạnh mẽ nhất trong lời đồn, nhưng y hiện tại lại đang thoi thóp từng hơi.

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Ngón tay để lên cò súng, Ada nhìn chằm chằm vào hai mắt Vu Tử Thạc, giống như muốn thông qua đôi mắt màu hổ phách truy tìm tâm tư của y. “Thứ nhất, nghe nói có lúc trước khi giết người anh sẽ hỏi đối phương một vấn đề, vấn đề này quyết định sống chết cho mục tiêu của anh, tại sao anh lại làm như vậy?”

Vu Tử Thạc mất máu quá nhiều nên môi tái nhợt, y che lại nơi bị bắn trúng, áo sơ mi ở phần đó đã bị máu thấm ướt đẫm, nhẹ mỉm cười, giọng nói suy yếu. “Không có nguyên nhân gì, tôi chỉ muốn xem thử lý do đó có phải đủ để dao động ý niệm giết đối phương của tôi không.”

Có thể thấy y muốn cho một vài người cơ hội, nhưng cuối cùng những người đó vẫn chết dưới súng của y. Đây cuối cùng là sự kỳ quặc của y, hay là sự bi ai của những người đó?

Từ xa truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, Ada suy nghĩ gì đó gật đầu. “Vấn đề thứ hai, hôm đó, tại sao anh…”

Biết Ada muốn hỏi gì, Vu Tử Thạc lắc đầu ngắt lời cô. “Cô, là cảnh sát tốt, tôi không thể để cô chết.”

Sắc mặt suy yếu, giọng nói gợi cảm ngắt quãng, giống như đốm lửa lan vào khí quản, bùng cháy trong lòng cô. “Anh!”

Một chiếc xe màu đen lao vào tầm mắt của họ, cửa xe mở bung ra, Ada theo bản năng giơ súng nhắm vào người đàn ông vừa nhảy xuống xe. “Không cho phép động!”

Người đàn ông mặc âu phục kiểu cách trong vô cùng tiều tụy, gọng kính dạng mỏng không thể che giấu quầng thâm quanh mắt hắn, hắn nhếch môi, ánh mắt tập trung trên người Vu Tử Thạc.

“Là anh…” Cảm giác kinh ngạc lại ập tới lần nữa, Ada nhíu chặt mày ngạc nhiên nhìn Giang Hằng, người đàn ông này, chính là người đã tự xưng mình là Xyli Lederman hơn ba năm trước!

Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần, ngôn ngữ vào lúc này đã mất đi tác dụng, Giang Hằng nhìn sang Ada, thông tin phức tạp trong mắt cô bị hắn nắm lấy toàn bộ.

Cuối cùng, Ada thở dài một hơi, nặng nề nhắm mắt, thu súng nói: “Mang anh ta đi.”

Ôm sát thủ vào lòng, động tác của Giang Hằng không chút chậm trễ, Levi đi lên giúp đỡ, trước khi cửa sổ xe dâng lên, Vu Tử Thạc nằm trên đầu gối của Levi cười nhìn Ada: “Cảm ơn cô.”

“Không…” Ada vẫn nhíu chặt mày, trong mắt lại lộ ra thần sắc khác hẳn bình thường. “Là tôi nên cảm ơn anh, từng cứu mạng tôi.” Cô nhỏ giọng nói, ánh mắt phức tạp vô cùng, thật không biết những cảnh sát tới sau đó sẽ có cảm tưởng gì khi nhìn thấy cảnh này. “Nhớ rõ, anh nợ tôi một lời giải thích.”

“Tôi đáp ứng cô.” Vu Tử Thạc nói rồi giơ súng lên, khóe miệng cong lên, ngón tay thon dài bóp cò.

Pằng__ viên đạn găm vào bụng Ada, tuy tránh chỗ yếu hại, nhưng cô vẫn vì đau đớn kịch liệt mà khụy xuống.

Ném súng ra cửa sổ, chân ga bị đạp mạnh, chiếc xe màu đen lao đi.

Để Levi xuống xe ở nơi an toàn, Vu Tử Thạc thở dốc, nhìn mặt Giang Hằng qua gương chiếu hậu: “Này, tôi nói…”

“Cái gì cũng đừng nói.” Giọng nói bình ổn, ẩn giấu khẩu khí mệnh lệnh, hiển nhiên Giang Hằng đang tức giận, chẳng qua hắn đang tức giận bản thân.

“Tình trạng này chỉ là ngẫu nhiên.” Vu Tử Thạc sao có thể không hiểu lý do Giang Hằng tức giận? Tay kéo áo đối phương, không dùng sức, y cũng không còn sức nữa.

“Nhưng sự ngẫu nhiên này đã sắp lấy mạng của tôi!” Giang Hằng thấp giọng gầm ghè, đậu xe trước phòng khám, hắn nhảy xuống xe, gió lạnh mùa đông ập vào khoang xe, lạnh như dao cắt.

Vẻ mặt cứng như sắt của Giang Hằng bị gió lạnh thổi đông thành sương, Vu Tử Thạc hiểu ý của hắn, nhẹ nhíu mày; “Nếu tôi nói tôi không biết tiếp theo nên đi đâu thì sao?”

Giang Hằng không trả lời, cho đến khi phẫu thuật kết thúc, bác sĩ Manson ra khỏi phòng mổ, hắn đứng trước giường của Vu Tử Thạc, nhìn mu bàn tay tái nhợt được cắm ống truyền, trầm giọng nói; “Vu Tử Thạc, anh bị đuổi việc.”

“Washington, Miami, Las Vegas… tùy tiện anh muốn đi đâu cũng được.” Ánh mắt nhìn lên phần khớp xương nhô lên trên cổ tay, ánh mắt Giang Hằng khóa chặt trên gương mặt Vu Tử Thạc, hắn xác định đây là ánh mắt cuối cùng. “Không thể tiếp tục thế này nữa, anh luôn mạo hiểm như vậy, đặt bản thân trong vòng nguy hiểm, nhưng anh đã không còn giống trước kia nữa.”

Giang Hằng biết bản thân đang làm gì, hắn muốn y sống, hắn thả cho y một con đường sống, hắn không muốn hủy diệt y.

“Anh muốn nói anh có thể xử lý tốt, mạng anh cứng. Nhưng tôi không thể mỗi lần đều nhìn anh loanh quanh bên rìa sinh tử, tôi không muốn tiếp tục mạo hiểm.” Nói xong Giang Hằng quay người đi, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn được nhìn Vu Tử Thạc lần nữa, bước ra ngoài.

Cổ tay đột nhiên bị nắm lại, đối phương không dùng lực, nhưng hắn không thể giãy ra. Vu Tử Thạc nói sau lưng hắn. “Lần sau tôi sẽ làm tốt hơn.”

Giọng điệu chuyển sang khẩn cầu gậm nhắm thần kinh Giang Hằng, thật ra hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đối mặt với Vu Tử Thạc, thì ngay cả một câu cũng không thể nói. Hắn siết chặt tay, cuối cùng vẫn giãy khỏi tay Vu Tử Thạc. “Đã hết rồi Vu Tử Thạc, anh đã dùng hết cơ hội và lòng nhẫn nại tôi cho anh.”

Vu Tử Thạc nhìn bóng lưng chắc nịch rộng lớn của Giang Hằng, mở miệng, nhưng chỉ thở dài. Nghe tiếng bước chân đi xa, cánh tay phải nằm giữa không trung nhặt khẩu súng bên cạnh giường lên chơi, nhưng cũng chỉ là trò chơi vô vị cầm rồi lại buông, bất kể thế nào, cục sắt lạnh lẽo này có thể duy trì sự bình tĩnh của y vào lúc này.

Đã hết rồi.

Y biết rõ là vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.