Trong ánh mắt quái dị của hai người, chiếc xe màu xám đậu lại bên đường, Ford vỗ mạnh lên vô lăng, còi xe phát ra tiếng tin tin. “Hai người các anh mẹ nó bị gì vậy?” Nghiêng thân hình mập mạp qua, hắn trừng Vu Tử Thạc trước. “Anh, chính là anh, Fay, anh vì người này có thể từ bỏ quá khứ, đoạn tuyệt quan hệ với Scarter, hiện tại lại không tin tưởng anh ta? Anh có thể đánh ông đây răng rơi đầy đất, nhưng lại ra tay lưu tình với tên khốn này, anh nghĩ ông đay không nhìn ra sao? Ông đây nói với anh ông đây hiện tại cảm thấy rất không công bằng!”
Tiếp theo lại quay sang liếc xéo Giang Hằng: “Còn anh, tên mặc âu phục, khi không thấy Fay người khẩn trương nhất là chính là anh, hiện tại bày ra vẻ mặt cố làm bình tĩnh đó, anh lừa người khác thì được, nhưng anh lừa được bản thân sao?”
Cuối cùng xòe tay, “Ôi! Ông đây thật không hiểu đó! Các người rốt cuộc muốn diễn tới mức nào? Đã già hết rồi còn là con nít đâu, không tin lẫn nhau thì hợp tác cái đếch gì, không bằng mỗi người tự về nhà quách đi!”
Yên tĩnh nghe xong giáo huấn của Ford Klaus, Vu Tử Thạc và Giang Hằng đồng thời nhướng mày nhìn Ford. Ford đương nhiên biết hắn đối diện với hai người ra sao, vừa rồi thực sự nhìn không nổi mới tràn đầy căm phẫn nói một lượt, hiện tại bình tĩnh lại một chút hắn mới phát run, trong thời gian tiếp theo, chỉ cần hai người này nguyện ý, hắn rất có khả năng sẽ trở thành một cái bia sống, bị những phát đạn tranh nhau lao tới bắn thủng.
Nhưng ngoài dự liệu là, hai người này không tức giận hoặc nổ súng phát tiết, ngược lại không hẹn mà cùng chìm vào trầm mặc quái dị.
Vu Tử Thạc ngồi thẳng lại, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, tay vừa chống cằm đồng thời che miệng, nhưng Ford vẫn từ kẽ ngón tay nhìn thấy được độ cong đang giương lên và ý cười ấm áp trong mắt, tên này… đang cười trộm?
Giang Hằng ngồi tựa vào lưng ghế một lát, nhét súng vào túi rồi mở cửa xe, khi bước xuống hắn đột nhiên nói: “Tôi không lo lắng cho anh đến thế, chỉ là cách làm không từ mà biệt của anh khiến tôi cảm thấy rất không vui, còn nữa, Tiểu Trượng nhờ tôi mang anh trở về.”
Cửa sổ xe được hạ xuống, hạt mưa nhanh chóng bắn vào trong, thấm ướt một ống quần, Vu Tử Thạc híp mắt cười nói: “Tôi và Scarter tuyệt giao quan hệ cũng không phải vì anh, và, vừa rồi tôi không ra tay lưu tình, tên này bị tôi đánh răng rơi đầy đất là vì anh ta quá yếu.”
Ford ngồi trong xe chợt chán nản, cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều, nhiệt tình đầy ắp trong lòng nhanh chóng bị dập tắt hoàn toàn, tràn đầy nhàm chán dẩu môi lên.
Trên mái tóc ngắn của Giang Hằng đọng vài giọt nước, bờ vai cũng bị thấm ướt, hắn nhìn Vu Tử Thạc, trong ánh mắt kiên cường lấp lánh tia sáng khó hiểu, “Tôi không hy vọng đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, nếu anh quyết tâm kết thúc khế ước giữa chừng, tôi chỉ có thể tiếp nhận.”
“Chấm dứt khế ước giữa chừng ít nhất cũng tốt cho sự thăm dò và ngờ vực giữa chúng ta, nhưng đây không phải là quyết định, mà là chọn lựa không còn cách nào khác.” Vu Tử Thạc nói xong nâng cửa sổ lên, rồi khởi động xe, chậm rãi lái qua cạnh Giang Hằng, y quay đầu nói với Ford: “Trước hết nói với anh, lời vừa rồi anh nói tôi một chữ cũng không nghe vào.”
“Ha! Tôi biết anh nghe vào mà.” Ford cười ra tiếng, đạp mạnh chân ga, bánh xe cuốn văng nước, tạo thành một chuỗi bọt nước màu trắng.
“Anh muốn nghỉ hưu trước tuổi sao?” Cong đôi môi mỏng nhẹ, Vu Tử Thạc lạnh lùng nhìn Ford.
“Không muốn.” Ford bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng tôi rất khẳng định anh toàn bộ nghe hết không sót chữ nào.”