[Chương hồi ức]
Trên lớp da màu xám đã dính đầy vết máu đỏ đậm, thiếu niên bình tĩnh cầm cây dao phẫu thuật, trên bàn là thi thể một con chó săn, tứ chi đều bị đinh thép cố định, thiếu niên đang tiến hành giải phẫu.
Ánh sáng lạnh lẽo sáng rực chói mắt rọi lên làn da tái trắng, con mắt như màu hổ phách trong suốt ngưng tụ lạnh lẽo.
“Không tồi, lần sau cậu có thể thử với con mồi lớn hơn một chút.” Người đàn ông đứng sau lưng cậu, ôm tay nói, “Tử Thạc, cậu tiến bộ rất nhanh.”
Người đàn ông tên Gimson, họ thì hắn chưa từng nhắc tới, có lẽ Gimson cũng không phải tên thật của hắn.
Ba tuần trước Vu Tử Thạc vừa tròn 8 tuổi, cậu đi theo Gimson đã hai năm rồi. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu đã quen với việc cùng Gimson săn bắt, có lúc đối tượng là động vật, nhưng phần lớn là con người.
“Đứa bé như cậu khiến người ta ngạc nhiên, tôi chưa từng thấy đứa bé 8 tuổi nào có thể dứt khoát nhanh nhẹn giải phẫu con chó săn chỉnh tề đến vậy, hạ thủ cũng không do dự.”
Gimson sờ sờ miếng thịt trên bàn giải phẫu, có thể cảm giác rõ ràng đường vân da thịt được bảo trì trong hạn độ lớn nhất. “Thật là thiên chất làm sát thủ.”
“Nếu tôi do dự, nó sẽ chết càng khổ sở hơn.” Thiếu niên lạnh lùng nhìn vết máu đọng trên da lông, con mắt phủ đầy thần sắc thương tiếc.
Săn bắt động vật có thể hình khá lớn đối với bản thân mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện đứa trẻ 8 tuổi có thể làm được, nhưng nếu là Vu Tử Thạc, thì nó trở thành đương nhiên. Mỗi ngày cậu đều phải luyện bắn súng ít nhất 200 lần, mới đầu quả thật không thể thích ứng, đôi tay non nớt nổi lên nhiều bọc mủ, lực dội ngược khiến cậu cảm thấy ngón tay sắp gãy lìa, mọc lên những nốt chai bự không nói, vân tay cũng bị mài sạch. Chẳng qua chỉ hai năm, đã có thể thích ứng rồi.
Sau đó thỉnh thoảng nhớ lại thời gian kia, cậu chỉ có thể nói, thành tựu của con người tuyệt không phải chỉ vì ngẫu nhiên.
Đa số thời gian Gimson là một người thầy nghiêm khắc, điểm này hoàn toàn khác với Enya, hắn thường xuyên trách mắng Vu Tử Thạc, vì hắn hiểu rõ, đối với nghề sát thủ mà nói, cho dù chỉ là ủy thác nhỏ bé, nhưng những sai lầm và lệch lạc đều có thể táng mạng.
Gimson càng giống loại sát thủ giết người săn tiền hơn, hai năm tiếp theo hắn mang Vu Tử Thạc cùng chạy đông chạy tây, đi rất nhiều nơi, khắp Trung Quốc, Seattle, Paris, Iran… nơi cuối cùng là Washington.
Trong hai năm Vu Tử Thạc theo Gimson đã làm rất nhiều ủy thác, người cậu giết không nhiều, số lượng hoàn toàn không thể so với khi giết người cho CIA. Nhưng chỉ sợ không ai có thể tượng tượng được trên lưng đứa bé tướng mạo ôn thuận, vừa tròn 10 tuổi đã gánh bao nhiêu mạng người.
Bắt đầu từ khi rời khỏi quê nhà, Vu Tử Thạc chưa từng có nghi vấn gì đối với chuyện mình đang làm. Lần này lại bất đồng, y và Gimson hủy diệt một gia đình ba người hạnh phúc, nữ chủ nhân trước khi chết dùng ánh mắt ai oán nhìn cậu, cứ nhìn cậu mãi.
Cậu dao động.
Gimson dựng một căn lều đốt lửa bên ngoài, ngồi cạnh đống lửa đẻo cây, trong thời gian nghỉ ngơi làm chút tượng gỗ điêu khắc là sở thích duy nhất của hắn, “Tử Thạc, cậu không ăn sao?”
Mùi thơm thức ăn lan tràn giữa họ, thiếu niên liếc nhìn con thỏ nướng trên giá, ngọn lửa màu đỏ phủ lên tầng màu đường trên mắt cậu, “Tôi không ăn.”
“Cậu là không có khẩu vị, hay dùng phương thức này để biểu đạt sự kháng cự với tôi?” Động tác trên tay Gimson không dừng lại, nhặt một khối thất bại không mỹ quan chút nào ném vào đống lửa. “Có lẽ cậu sẽ nghĩ, làm như vậy có phải là sai không. Nhưng tôi phải nói với cậu, chúng ta thông thường không có thời gian suy nghĩ là đúng hay sai.”
“Làm một sát thủ, tất cả phải bắt đầu từ lợi ích của bản thân, nếu một ngày nào đó sức mạnh của cậu yếu dần đi, thì sẽ nhanh chóng bị bóng tối xung quanh nuốt chửng.” Gimson rất ít nói, bốn năm trước, hắn hầu như chưa bao giờ nói nhiều như lần này. Hắn bồi dưỡng rất nhiều sát thủ, cũng tận mắt thấy những người này chết đi. Làm nghề này lâu dần, rất nhiều người sẽ cảm thấy hoài nghi đối với bản thân, mà sự chần chừ này, là độc dược hại chết một sát thủ.
“Ông đã sai rồi, thầy Gimson.” Bốn năm nay, Gimson dạy Vu Tử Thạc tất cả những gì cần để sống một mình, cũng dạy y làm sao đoạt lấy tính mạng người khác đồng thời bảo toàn bản thân tốt nhất, xưng hô thầy này, với Gimson thì không thẹn chút nào. Thiếu niên đứng lên đi vào lều, chui vào túi ngủ. “Tôi chỉ là không đói.”
Nhắm mắt lại, còn có thể thấy được đôi mắt của nữ chủ nhân đã chết kia, đôi mắt ai oán. Đây không phải lần đầu tiên vào lúc ngủ Vu Tử Thạc nhớ lại người bị cậu giết, nhưng không lần này rõ ràng như lần này.
Tối đó khi thức dậy, trời rất khuya, khi Vu Tử Thạc đi ra khỏi lều, Gimson đã không còn ở đó nữa, đón chào cậu là một người phụ nữ, gió thổi đám lá cây lay động, phát ra tiếng vang rào rào, mái tóc đen dài của cô bay bổng trong gió, “Chúc mừng cậu đã đến điểm kết đầu tiên trong cuộc đời, chuẩn bị tốt cùng tôi bắt đầu hành trình mới chưa?”
Đây là lần đầu tiên Vu Tử Thạc gặp Enya Pirlo, cô tươi cười rực rỡ, chúc mừng cậu đã đến điểm kết đầu tiên. Sau đó cậu đã mấy lần suy nghĩ tiền nhân hậu quả, Gimson là trạm đầu tiên trong lưu trình, hắn phụ trách chọn những đứa trẻ có tiềm chất, tiến hành bồi dưỡng thời kỳ đầu, người có thể thông qua khảo hạch sẽ được đưa tới đây, gia nhập vào CIA.
Khi theo Enya chấp hành nhiệm vụ ở Đức vào năm 14 tuổi, cô từng nói: “Lúc đó cậu không phải là duy nhất.”
Tim Vu Tử Thạc trầm xuống một chút, y không thể tưởng tượng được cảnh ngộ của những đứa trẻ không được Enya chọn sẽ thế nào.
Năm năm qua đi, Vu Tử Thạc nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình, không có sự bầu bạn của Enya, y bắt buộc phải hoàn thành một mình.
Mục tiêu là một gia đình di dân, cha mẹ đều là giáo sư, rất chú trọng internet, bọn họ đang mở một trình tự nguy hiểm nào đó, chính phủ lo lắng thành phẩm sẽ tạo nên uy hiếp đối với an toàn quốc gia.
“Enya, chị biết tôi không giết vị thành niên.” Trong gia đình đó, còn có một đứa bé chưa tròn 9 tuổi. Vu Tử Thạc dựa vào cầu thang gác tay lên, nhìn Enya đốt một điếu thuốc, môi đỏ nhẹ mở. “Đây là khảo hạch vòng cuối cùng, không thể thông qua sẽ bị xóa bỏ khỏi danh sách, kết cục sẽ giống những đứa trẻ kia.”
“Chị nói vậy cũng vô dụng, tôi không giết trẻ em.” Vu Tử Thạc nhìn làn sương mờ quẩn quanh ngón tay, dâng cao dần, làm nhòe gương mặt mỹ lệ, “Có lẽ chị có thể đổi đề khác cho tôi.”
Enya híp mắt, nụ cười lập tức cứng lại. Cậu dám bảo cô đổi đề mục? Tuy rất rõ ràng, trên đời này có thể giành được sự tôn trọng của cậu có lẽ chỉ có người thầy đầu tiên__ Gimson, nhưng bộ dáng khoa trương này vẫn khiến Enya cảm thấy không vui lắm.
“Cậu sinh ra trên đời này đã mười lăm năm rồi, người khác tôi không biết, nhưng cậu đi qua mỗi một trạm, đều dựa vào bản thân, đừng để những nỗ lực đó phí trắng.”
Không cần nghi ngờ, cô quan tâm cậu, cậu là đứa trẻ bản tính mạnh nhất mà Enya từng gặp.
Nhưng Enya không đặt sự kiên trì của cậu vào lòng, cô thậm chí không nhìn mặt cậu. “Không phải không có ai có thể thay thế cậu, nghĩ cho kỹ đi, Arthur.”
Gió đêm vù vù thổi, bị ảnh hưởng của thời giết, ánh trăng đêm nay hiện ra màu đỏ, Vu Tử Thạc sờ súng trên lưng, ánh trăng quái dị rọi lên vai y.
Đẩy cánh cửa gỗ của quán bar, tiếng nhạc khiêu vũ huyên náo đập vào tai đã đến hồi kết, tiếp theo là thời gian biểu diễn cả nhân. Nam ca sĩ tuổi tác không còn trẻ, dưới cằm có râu, trông đã gần bốn mươi năm mươi, hắn ngồi trước micro, ngón tay gảy dây đàn.
“He deals the cards as a meditation…” Giọng ca khàn trầm nặng, giống như trải nghiệm nhiều tang thương, vô số lần trầm nổi từ đỉnh cao tới đáy cốc.
Có một cô gái ngồi trước quầy bar, ánh sáng màu đỏ hồng ái muội chiếu lên bóng lưng ưu mỹ của cô, cô quay đầu nhìn y, cười nhẹ, “Ca khúc của ông già này vẫn không tệ chứ?”
Vu Tử Thạc gọi một ly whisky rồi ngồi xuống, thân hình phát dục quá nhanh, khiến người ta rất khó nghĩ tới y còn chưa thành niên, vì vậy người pha chế không chút hoài nghi rót rượu đặt trước mặt y.
“Tôi thích.” Y uống một hớp rồi nói.
“Tôi là Lindo Carlo.” Cô gái đại khái chỉ mới hai mươi, sự ngây thơ chưa hoàn toàn tan biến trên mặt, mái tóc dài xoăn màu nâu và đôi mắt to khiến cô giống như một con búp bê Châu Âu, “Còn anh?”
Vu Tử Thạc nhìn ly rượu, chỉ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên có người hỏi tên y, y không biết phải trả lời thế nào, Lôi Tuấn, Vu Tử Thạc, Arthur Randell… hay là những cái tên giả kỳ kỳ quái quái?
“Bỏ đi, anh thật vô vị.” Linda dùng mũi hừ nhẹ, quay người không để ý tới y nữa.
Vu Tử Thạc cũng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc tán thưởng màn diễn của nam ca sĩ trên bục, y bưng ly rượu lên, chốc chốc lại uống một hớp.
Thời hạn là ba ngày, hiện tại đã qua hơn một nửa. Tất cả tư liệu về nhà họ Đường đều nằm trong tay y, ban ngày, y ngồi trên cành cây thô ráp, trong tay là súng bắn tỉa. Đôi mắt lạnh lùng sau ống ngắm đã vô số lần lướt qua vị trí trái tim của người đàn ông ngồi sau cửa sổ, mỗi lần y định động thủ, đứa con của người đó đều không đúng lúc chạy tới, ôm chân cha mình làm nũng.
Sau đó ngón tay đặt trên cò súng không thể bóp xuống.
Có trời biết Vu Tử Thạc chán ghét trạng thái này thế nào, y thật sự muốn chuyển đầu khẩu súng, chỉ vào đầu mình mà bắn.
Uống xong ly rượu này y phải đi rồi, y đã không còn nhiều thời gian.