Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 107: Chương 107: Thu Chi Cân Bằng




Bất luận là tình yêu hay câu thông, đều một lần thông suốt hết. Vu Tử Thạc đưa lưng qua biểu hiện phối hợp, Giang Hằng thu lại nét kinh dị, nhiệt độ còn chưa kịp tan lại được đốt cháy lên. Hôm nay bọn họ đều bộc lộ ra một bản thân khác mà đối phương chưa từng thấy qua, điều này rất hiếm.

Trong tiếng ma sát của chăn nệm, Giang Hằng kéo tay Vu Tử Thạc, để y quay người, thân thể phái nam trước mặt tỏa ra lực hấp dẫn chí mạng, da thịt chắc nịch và những vết sẹo bắt mắt giăng đầy bụng giống như thuốc mê thôi thúc dục vọng. Giang Hằng nâng mặt y lên, hôn lên môi y: “Tôi muốn nhìn vẻ mặt của anh, anh biết không, có vài chuyện phải chú trọng cân bằng thu chi.”

Trong động tác và nụ hôn cuồng nhiệt, mỗi một biểu cảm của Vu Tử Thạc đều bị Giang Hằng nhìn kỹ lưỡng, khi y nhẹ thở dốc hơi há miệng, sắc ám trong đôi mắt hổ phách, và cả dáng vẻ y nhăn mày tiếp nhận.

“Thu chi cân bằng… Tôi không nhớ tôi có thô lỗ với anh như vậy.” Vu Tử Thạc hừ lạnh siết chặt lưng Giang Hằng, ngón tay hầu như muốn đâm vào da thịt, “Vừa rồi là ai nói phải câu thông cao độ.”

“Nha. Vậy anh cảm thấy hiện tại chưa đủ độ sâu?” Sâu trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, tốc độ của Giang Hằng không có xu hướng chậm lại, mà giống như nhiệt độ nóng bỏng dâng cao không hạ của thân thể, chỉ tăng không giảm.

“Anh…” Giang Hằng cắn môi Vu Tử Thạc, ngăn cản y nói tiếp.

Nụ hôn nồng cháy, bọn họ cắn mút môi nhau, lòng bàn tay to rộng trượt lên phần da thịt nhẵn nhụi kích động bản năng của phái mạnh, đôi mắt xanh lam ghi lại cảnh tượng trước mặt, tư duy nóng bỏng trong đầu cuồng nhiệt dâng trào, mái tóc ngắn màu đen rũ trước trán, hoàn toàn bị thấm ướt, mồ hôi chảy xuống cổ, Giang Hằng hừ một tiếng, khi giải phóng đồng thời hắn cảm giác được vật chất đang nhiễu loạn đầu óc dần bị xóa đi.

Một phút trắng xóa, Giang Hằng ôm sát thủ trong lòng, hơi thở nặng nề phả lên ngực đối phương.

Vu Tử Thạc nhìn thẳng Giang Hằng, không che giấu sát khí nổi lên trong mắt, mặt y bị Giang Hằng cười hôn lên: “Đừng nói với tôi anh đang tổng kết một trăm phương pháp giết chết tôi.”

Bóp mạnh mông Giang Hằng, Vu Tử Thạc cắn tay hắn, giọng nói chưa hồi phục bình ổn, vẫn mang theo âm khàn: “Thu chi ngang bằng, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Trên tay Giang Hằng nổi lên vết hai hàm răng màu đỏ, vẻ mặt nhịn đau khiến Vu Tử Thạc cảm thấy vui vẻ không ít, đốt một điếu thuốc hỏi hắn: “Mấy giờ rồi?”

Hai người trầm mê trong tình sự ai cũng không tính thời gian, y và Giang Hằng đều không thiếu kinh nghiệm về mặt này, tuy chỉ là một người một lần, nhưng tính ra thời gian bảo giữ không phải ngắn.

Giang Hằng nhặt đồng hồ dưới đất lên, nhìn giờ, kéo cổ tay Vu Tử Thạc qua, hút điếu thuốc của y xong mới nói: “Hai giờ mười lăm.”

“Anh tắm trước đi, tôi muốn ngủ.” Dụi tắt điếu thuốc, Vu Tử Thạc ngã lại giường, trọng lượng thân thể dè lên phần nệm màu trắng làm nó lõm xuống. Cả người giống như mất nước, mệt mỏi quá độ khiến y không muốn động đậy một chút nào.

Giang Hằng không nói gì, thể lực cũng hắn cũng tiêu hết rồi, đứng lên vào phòng tắm, không bao lâu trong đó đã vang lên tiếng nước. Sau mấy phút hắn ra ngoài, mùi vị tình dục ái muội trong căn phòng đã được gió thổi vào xua đi không ít, hắn ném một chiếc khăn tắm lên mặt Vu Tử Thạc, “Đi tắm, đừng nói với tôi anh thật sự muốn ngủ ở một chỗ thế này.”

Khi nói đến đây, Giang Hằng cố ý liếc nhìn tới thi thể được áo khoác vest che mặt nằm dưới đất. Vu Tử Thạc ngồi dậy, cũng nhìn vị khán giả ‘ngoài ý muốn’ ly thế, khóe miệng cong lên lạnh lùng, “Có thể suy nghĩ tới việc ném hắn vào hồ axit, chúng ta không thể để mai hãy thảo luận chuyện này sao?”

Trên mặt Giang Hằng lộ ra vẻ không chịu nổi, kéo gáy Vu Tử Thạc, tha y vào phòng tắm, một tay mở vòi nước, “Tôi không có ý muốn thảo luận với anh.”

Nước nóng từ vòi sen phun ra thấm ướt ngực Vu Tử Thạc, hơi nước màu trắng lan tràn trong phòng, y hôn lên trán Giang Hằng, “Anh quả thật là chủ thuê khó hầu hạ nhất mà tôi từng gặp.”

Giang Hằng kéo tay Vu Tử Thạc, lực độ hung hãn giống như muốn vặn nát xương. “Chủ thuê? Anh chắc chứ?”

“Một cách xưng hô mà thôi, rất quan trọng sao?” Vặn tay giật ra, tầm mắt lạnh lẽo va phải ngọn lửa tức giận trong mắt đối phương, “Tuy chúng ta đã lên giường, nhưng anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, điều này không có nghĩa là anh có thể bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi sẽ không để anh làm vậy.”

Vu Tử Thạc này, tốc độ trở mặt quả là nhanh vô cùng!

Đương nhiên, trên một ý nghĩa nào đó Vu Tử Thạc nói vậy không sai, quan hệ giữa bọn họ đích thật đã kéo lại rất gần, nhưng điều đó không có nghĩa là ai nên nghe theo an bài của ai.

Giang Hằng đảo tay nắm giữ tay Vu Tử Thạc lần nữa, cánh tay còn lại men ra sau đầu. “Nói cho xong.” Gằn từng chữ, giọng điệu thấp khàn nghiêm túc tạo ra cảm giác áp bách, giống như khi bị đôi mắt của Giang Hằng nhìn chằm chằm.

“Anh luôn muốn khống chế người bên cạnh anh, phải thay đổi theo chuẩn mực của anh, cũng không quan tâm người khác có cần thiết hay không.” Hơi nước lan tỏa trong phòng tắm khiến tầm nhìn bị mông lung, Vu Tử Thạc bóp cổ Giang Hằng, đẩy hắn vào tường, lòng bàn tay có thể cảm thụ được phần cổ họng phập phồng nhấp nhô của đối phương, “Đừng mong thay đổi tôi, tôi không phải là hệ thống của anh, tôi có nguyên tắc của tôi.”

“Ai muốn thay đổi anh?” Giang Hằng thúc cùi chỏ vào phần trong cẳng tay Vu Tử Thạc, đề cao giọng, nắm chặt tóc sau đầu đối phương, nghênh diện ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt hổ phách, “Trừ anh ra.” Câu sau lại giống như thầm thì.

“Tôi biết anh đang nghĩ gì.” Cảm giác cánh tay đối phương thả lỏng không ít, nhưng vẫn bảo trì sức lực nhất định. Vu Tử Thạc mỉm cười với Giang Hằng. “Anh cảm thấy anh xuất phát từ ý tốt, nhưng một vài người nào đó sẽ không bao giờ nhận tình.”

Thật muốn xé nát nụ cười gian xảo này, Vu Tử Thạc cố chấp tới mức quả thật phát ghét, “Hiện tại anh muốn tôi nói gì mới được? Cảm ơn ai kia luôn có chút tự giác?”

“Hừ, đừng như vậy, anh biết chuyện gì cũng cần một quá trình.” Vu Tử Thạc dán sát vào người Giang Hằng, hôn lên gương mặt nghiêm túc của hắn, “Tuy tôi không thể bảo đảm quá trình này sẽ thuận lợi.”

Giang Hằng lắc đầu, hắn thật sự không biết phải nói gì với Vu Tử Thạc mới tốt, mà Vu Tử Thạc lại luôn có thể nhẹ nhàng hóa giải tức giận của hắn, cảm giác này khiến người ta vừa bực vừa bất đắc dĩ, ngậm lấy đôi môi khẽ nhếch trước mặt, đầu lưỡi liếm lên trên.

Cách thức hành vi của con người là do hoàn cảnh trời sinh tạo thành, hắn và Vu Tử Thạc, ai cũng không biết quá khứ của ai, chỉ có thể từ những cuộc đối thoại vụn vặt vô ý mà thăm dò một góc quá khứ của nhau.

Đột nhiên Giang Hằng hiểu lý do Vu Tử Thạc tức giận, sát thủ mạnh mẽ trước mặt hắn này, Vu Tử Thạc có nguyên tắc của mình, sau khi gặp hắn, thật ra Vu Tử Thạc đã nhượng bộ không ít lần, chỉ là hắn không hề phát giác. Giãn khoảng cách ra, hắn đưa khăn tắm cho Vu Tử Thạc, “Này, anh có điều tra quá khứ của bản thân không?”

Không giống câu hỏi tùy tiện bật ra, Giang Hằng luôn khá quan tâm với chuyện quá khứ, còn mục đích là thăm dò hay đơn thuần là muốn hiểu rõ y, thì không nghĩ cũng biết.

“Không có, chưa bao giờ nghĩ tới.” Vu Tử Thạc cầm khăn lau người.

Vu Tử Thạc từng nói y không có gia đình, có lẽ y sinh ra đã là cô nhi, Giang Hằng rất khó tưởng tượng có người lại không hiếu kỳ về thân thế của mình.

“Anh không để ý?”

“Chuyện đã là quá khứ thì còn tra nó làm gì?” Quả thật không để ý, vì không quan trọng. Vu Tử Thạc quay người nhìn Giang Hằng, nhướng chân mày.

“Bất kể tôi sống ở đâu, hiện tại tôi sẽ sống tốt ở đó, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”

Giang Hằng nhìn lại y, không che giấu vẻ tán thưởng trong mắt. Sát thủ này vẫn luôn sống như vậy, kẻ mạnh chân chính sẽ không bị những thứ này quấn chân. Câu nói của Vu Tử Thạc khiến hắn rung động, hắn kính nể sự kiên cường của y, vì đây là thứ hắn thiếu. “Cho dù cha mẹ của anh đều bị người ta sát hại, anh cũng không dự định báo thù sao?”

“Tôi không biết, nếu xảy ra rồi mới biết.” Tư duy của Vu Tử Thạc đơn giản và trực tiếp, y quen tuân theo bản năng sát thủ, hay có lẽ nên nói, tuân theo bản năng con người.

Y đi tới, ngón tay thon dài dán lên mặt Giang Hằng, “Tôi và Ford đều rất rõ một chuyện…”

“Đặc công cũng vậy, sát thủ cũng vậy cảnh sát cũng vậy, đều không phải là công việc bình thường. Anh không thể đề cập tới với người bên cạnh anh, bọn họ sẽ nghe anh nói quá trình hoàn chỉnh, nhưng trên thực thế những trải nghiệm của chúng ta, bọn họ một chữ cũng không hiểu được.” Không ai có thể cảm nhận được quá khứ trên người ai, điều này là thể nghiệm sâu sắc nhất trong mối quan hệ giữa người vừa người của Vu Tử Thạc.

“Anh muốn điều tra quá khứ gì đó tôi căn bản không bận tâm, quan trọng là khi anh biết tất cả thì có thể cân bằng cảm xúc của mình không.” Vu Tử Thạc biết rõ cân bằng thu chi nhìn thì như là một câu đơn giản, nhưng chân chính làm được lại rất khó khăn. Ngón tay y men vào mái tóc màu đen của Giang Hằng, nhẹ hôn lên trán đối phương.

“Đại khái đây là ngày anh nói nhiều nhất.” Giang Hằng mỉm cười, hắn và y rốt cuộc là ai đang cứu rỗi ai, Giang Hằng không rõ lắm, hoặc họ đang cứu rỗi lẫn nhau. Kéo Vu Tử Thạc vào lòng, hôn lên tóc y, “Anh không cần lo lắng cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.