Đạp thắng xe, khi Giang Hằng đuổi tới công viên, không ngờ được lại thấy một màn như vậy, nơi này bị xe cảnh sát bao chặt, dẫn đầu là Khôngren Charlie, hắn đứng ở cửa ra vào ngay tuyến đường áp giải.
Nhìn rõ người bị dẫn ra, Giang Hằng đột nhiên ngẩn người. Không thể nào, điều này là không thể, Giang Hằng một lòng tin tưởng, cho dù tội phạm toàn New York này đều bị ném vào tù, y cũng sẽ không bị bắt.
Vu Tử Thạc bị còng tay phát hiện sau lưng có ánh mắt không thể xem thường, y quay lại mỉm cười về hướng Giang Hằng, hoàn toàn không có sự tức giận và không cam lòng của tội phạm khi bị bắt, con mắt màu hổ phách được mặt trời chiếu rọi, FBI sau lưng ấn đầu y xuống, nhét y vào xe cảnh sát.
Khôngren Charlie gác tay lên cửa sổ, cúi người nhìn y, gương mặt trong bóng râm đó ngoại trừ hơi thở nguy hiểm muốn xóa sổ giết chóc, thì thực sự có thể nói là anh tuấn phi phàm. “Cuối cùng tôi cũng bắt được anh rồi, Mũ Đen.”
Vu Tử Thạc không quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về con đường trước mặt: “Vậy xem ra tôi nên chúc mừng anh, thanh tra, chiến lợi phẩm của anh lại tăng thêm rồi.’
Không có bất cứ không cam lòng nào, y cười chúc mừng sự thành công của hắn, thái độ khiêu chiến này chọc tức đối phương rất nhiều, Khôngren Charlie nắm quyền đánh mạnh lên cửa xe, “Chúng ta đợi mà xem, Mũ Đen, thời gian này anh chỉ cần suy nghĩ xem ghế điện và chích thuốc, anh thích cái nào hơn.”
Giống như xác định y nhất định sẽ bị phán tử hình, trên mặt Khôngren lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Trên thực tế tôi đều rất thích, thanh tra.” Vu Tử Thạc nhẹ quay đầu qua, không cho là đúng nhếch môi cười. “Đặc biệt là khi sử dụng với người khác.”
Giọng nói âm lạnh khiến độ cong trên môi Khôngren hoàn toàn biến mất, “Đáng tiếc anh không có cơ hội đó.” Hắn đứng thẳng dậy, nhìn cửa sổ xe dần nâng lên.
Có cảm giác cái gì đó đang dần trào lên, khuấy động huyết dịch toàn thân Giang Hằng, từng chút từng chút nuốt chửng gậm nhắm hắn, hắn nghiến răng nhìn về hướng xe cảnh sát cuốn bụi lao đi, con mắt màu lam bị sương mù nặng nề vây kín.
Cảnh sát tư pháp Mỹ và FBI liên thủ để bắt sát thủ Mũ Đen, tin tức mang tính bùng nổ này nhanh chóng lan truyền khắp New York, rất nhanh đã đi khắp mọi nơi.
Một tuần nay, Giang Hằng đều chạy đi chạy lại giữa FBI và tòa án, Vu Tử Thạc quá mức tự tin đối với thân thủ của mình, tới mức khắp nơi tại hiện trường đều lưu lại DNA và vân tay của y, tuy không trực tiếp chứng minh kẻ giết người là y, nhưng tất cả đầu mối đều liên kết lại, rất khó tưởng tượng người của bồi thẩm đoàn sẽ đưa ra phán quyết thế nào.
Khôngren Charlie hoan nghênh sự trở lại của hắn với FBI, nếu tất yếu, hắn rất có thể phải dùng thân phận ‘Xyli Lederman’ ra mặt làm chứng.
“Tôi cho rằng cậu sẽ bảo vệ cậu ấy.” Trong góc của bãi đỗ xe, có một phụ nữ tựa trên cửa xe, Enya Pirlo cúi đầu đốt một điếu thuốc, ánh sáng mờ ảo khắc nét lên gương mặt cô. Giang Hằng nhìn cô một cái, lấy chìa khóa xe ra, “Không phải cô hận y sao?”
Chìa khóa cắm vào ổ, cổ tay lập tức bị bẻ ngược, sức mạnh của Enya hoàn toàn không giống như vẻ ngoài mềm yếu của cô. “Giữa tôi và Arthur quả thật có một chút ân oán riêng tư, nhưng tôi chưa từng nói tôi muốn cậu ấy chết.” Khói mù phả ra khỏi miệng phiêu đãng giữa hai người, gương mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên dữ tợn, “Tôi sớm đã cảnh cáo cậu ấy, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ hại chết cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe! Nhưng cậu thử nhìn hiện tại xem? Cậu ấy vì muốn giúp cậu điều tra vụ án nhiều năm trước mà phải ngồi tù, với tội cậu ấy đã phạm, cậu ấy chỉ có một nơi để đi__ Nhà tù trọng hình.”
Tuy hiện tại không cách nào cụ thể được là ở châu lục nào, nhưng nhà tù trọng hình có bao nhiêu nguy hiểm không cần Enya nói Giang Hằng cũng hiểu, nơi đó chuyên môn thu nhận những phần tử bạo lực và xã hội đen.
“Mà cậu lại làm như không có chuyện gì đứng ở đây!” Trực tiếp chỉ trích, Enya không định che giấu cảm xúc của mình, cô thật sự quan tâm đến người đàn ông đã sống cùng mười lăm năm. Giây tiếp theo, tay cô bị bẻ ngược, động tác của Giang Hằng nhanh như gió, hắn ấn cô lên xe, lạnh giọng nói: “Làm như vậy không có tác dụng gì.”
“Tôi không cần cô nhắc nhở tôi nhà tù trọng hình là nơi nguy hiểm thế nào.” Giọng nói lạnh lẽo, sắc mặt vốn không mấy dễ coi đã trở nên âm trầm, “Tôi quan tâm chính là hiện tại tôi có thể làm những gì.”
“Nghe này, Enya Pirlo, tôi vốn có ba phút để có thể xem lướt hồ sơ tìm ra kẽ hở pháp luật, nhưng hiện tại tôi đứng ở đây nghe cô nói nhảm. Cô muốn giết tôi, không vấn đề gì.” Hắn rút súng ra, đưa cho Enya, “Có lẽ bắt đầu từ hiện tại cô nên bắt đầu lập kế hoạch giúp y vượt ngục thế nào, một khi chúng ta thua trên tòa án, ít nhất còn có đường khác để đi.”
Enya híp mắt nhìn người đàn ông này, đột nhiên cười ra tiếng, “Tôi đã phần nào hiểu được tại sao cậu ấy lại thích cậu rồi.”
Enya Pirlo đương nhiên không phải người đầu tiên tìm tới Giang Hằng, trên thực tế buổi chiều hôm đó, khi Giang Hằng mở cửa xe, phát hiện trong xe đã có một người.
Người đàn ông toàn thân trang phục đen trong tay cầm trái táo ném lên rồi lại đón lấy, trên miệng là nụ cười lãnh khốc châm chích, Levi Ansel nằm trên hàng ghế sau, “Tôi thật không dám tin vào mắt của mình, tôi nói anh nghe, đầu của Fay bị vô nước à?”
Giống như đã quen thuộc với cách nói chuyện chế nhạo của Levi, Giang Hằng chậm rãi quay mặt sang, nhìn hắn: “Anh Ansel, nếu tôi nói có người muốn vạch một kế hoạch cùng vượt ngục thì sao?”
“Câu nói này có hơi muộn chút, tôi không biết anh ta sẽ bị nhốt vào nhà tù nào.” Levi lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt màu ngọc lục bảo chuyển động, “A, đợi đã, tôi quên mất, anh là một hacker.”
“Tôi có thể khiến những nhà tù khác biểu hiện trạng thái đầy nghẹt.” Nói rồi, Giang Hằng nâng tay, một tờ giấy được đưa tới trước mặt Levi, nhưng trước khi hắn nhận lấy thì đột nhiên ngừng lại, “Trước tiên cho tôi biết anh tính làm thế nào?”
“Thực hiện kế ly gián tạo nên xung đột bạo lực là sở trường của tôi.” Liếm liếm môi, người đàn ông lộ ra nụ cười tao nhã lúc này lại giống như một con mèo gian xảo. “Tôi cảm thấy có lẽ tôi có thể…” Hắn nhướn mày nhún vai, “Sắp đặt kế hoạch bạo động cùng vượt ngục.”
Gật đầu, Giang Hằng cho rằng chủ ý này không tồi, đưa tờ giấy cho Levi, “Anh cần gì?”
“Một tờ chứng nhận công việc giả tạo, một lượng tiền mặt lớn, vũ khí, heroin và… thời gian.” Tổng kết những yếu tố để phát động bạo động, Levi biết những thứ này không phải ai cũng có thể lấy được. Chẳng qua hắn không cần lo lắng đã đưa ra giá này, vì hắn biết hacker trước mặt không phải người thường.
“Chiều ngày mốt gặp mặt ở đây, tôi sẽ cho anh thứ anh cần.” Giang Hằng nhìn Levi xuống xe, bấm gọi một dãy số. “Đã lâu không gặp, tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
Ada Wenskhôngl đưa ra yêu cầu, muốn được hiệp trợ Khôngren Charlie, ấn tượng của Khôngren đối với cô không tồi, hơn nữa hắn biết vị nữ thanh tra này vẫn luôn muốn bắt sát thủ đó, nên không phản đối.
Ford Klaus tự nhiên cũng không rảnh rỗi, hắn quyết định đi tìm người của ICR.
“Anh Klaus, anh có thể không cần làm vậy.” Giang Hằng không xác định có nên để Ford can thiệp vào không, hắn ta chung quy vẫn là nhân tố không ổn định. Ford nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, cười nói: “Đừng cho là chỉ có một mình anh quan tâm tới sống chết của Fay, nhớ chứ, anh ta cũng là bạn của tôi, anh ta đã cứu tôi rất nhiều lần.”
Chiếc xe màu đen chưa từng chở nhiều người xa lạ như thế, nhưng mấy hôm nay mối làm ăn của nó đặc biệt tốt, vì thời gian khẩn cấp, khi Ted Sean và Giang Hằng nói chuyện, bọn họ đang trên đường tới sân bay. “Tôi không thể giúp gì, anh ta là một sát thủ, các anh đều nói dối tôi. Hơn nữa, anh biết hiện tại đã là không thể giúp gì, anh ta bị bắt, tất cả chứng cứ đều bất lợi với anh ta.”
“Anh Sean, tôi không cần anh thắng.” Giang Hằng nhìn luật sư xã hội đen bên cạnh, “Tôi hy vọng anh cố hết sức để kéo dài thời gian phán quyết.”
Sân bay đã ở ngay trước mắt, Ted Sean chu miệng, chuyển vấn đề, “Là anh ta cứu Nohn Iglesias sao?”
“Có lẽ còn có Andy.” Giang Hằng xuống xe, ném chìa khóa cho Ted, “Anh ta giúp anh tránh khỏi khả năng đưa ra chọn lựa có thể gây hối hận cả đời, anh nợ anh ta.”
“Được thôi, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi sẽ không giúp đỡ tội phạm chân chính.” Ánh mặt trời ánh vào mắt Ted, chậm rãi lưu động trong đáy mắt.
“Tôi có thể nói với anh chỉ có một điều, anh ta cứu rất nhiều người, để họ có cơ hội bắt đầu cuộc đời thứ hai, bất kể người khác nhìn nhận anh ta thế nào, đối với tôi mà nói, anh ta tuyệt đối không phải tội phạm.” Giang Hằng rũ chân mày xuống, con mắt màu lam nhìn thẳng vào Ted, “Hơn nữa, tôi nghe được từ lời nói của anh có âm lạc điệu, anh nói sẽ không giúp đỡ là muốn dọa tôi thôi, xem tôi sẽ phản ứng thế nào.”
“Không thẹn là ông chủ đứng sau màn.” Ted Sean nhận lấy chìa khóa, đột nhiên bật cười, “Quen biết anh cũng là vận may của anh ta.”
Còn mười phút nữa tới giờ kiểm vé, có một người đàn ông đột nhiên lao vào phòng chờ, đi thẳng tới chỗ Giang Hằng, không ai dám đi tới ngăn cản anh ta, vì anh ta là Nohn Iglesias.
“Anh chỉ có chút năng lực vậy sao?” Nohn gấp gáp đuổi tới, mái tóc chỉnh tề thường ngày bị gió thổi loạn là chứng cớ tốt nhất, Giang Hằng lắc đầu, trừ nụ cười trên khóe môi ra thì trên mặt không có biểu cảm nào khác, xem ra giống như cuối cùng cũng thở phào, “Không, trên thực tế, tôi đang đợi anh tới tìm tôi.”
Lấy sự hiểu biết của Giang Hằng đối với Nohn Iglesias, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà nhìn chuyện của Vu Tử Thạc, nhưng nếu Giang Hằng tìm tới, người đàn ông này nhất định sẽ mượn có từ chối, không bằng để hắn cảm thấy mình đã từ bỏ rồi, đợi Nohn ngồi không yên nữa chủ động tìm tới, chỉ có như vậy sự hợp tác giữa họ mới có thể càng thuận lợi.
“Tôi biết chúng ta nảy sinh bất đồng sẽ dẫn tới Fay phải uổng mạng.” Nohn hiểu dụng ý của Giang Hằng, ngược lại tán thưởng gật đầu, “Lần này tôi thật sự cam bái hạ phong.”
Giang Hằng cũng gật đầu, nhưng không nói gì. Bọn họ tạm biệt ở sân bay, mục đích của Giang Hằng là tới Vancouver, ở đó hắn có thể tìm được Sarah Granollers, hắn cần cô giúp tạo một chứng nhận giả.