Trong phòng thí nghiệm đồi bại lan tràn vị than cháy và khói trắng, Lecce ngồi xổm dưới đất, khổ sở cào đầu, tên cầm đầu đám tuần tra toàn thân run rẩy không ngừng, miệng ngắt ngứ cầu khẩn.
Ada và Khôngren nhìn nhau, ánh mắt lại chuyển sang chỗ khác. Ada chống tay lên chiếc bàn tróc sơn, cúi người hỏi: “Thanh tra Lecce, anh nói chúng ta xong rồi, là ý gì?”
“Nơi này cũng giống như trung tâm phòng chống bệnh tật của chính phủ, cất giữ những vũ khí và virus có thể tạo nên nguy hiểm sinh hóa đại quy mô.” Âm thanh của Lecce khản đặc dị thường, hắn cố gắng muốn ngẩng mặt lên, nhưng đầu lại như nặng ngàn cân, cuối cùng hắn không thể động đậy, siết chặt tay mình. “Nếu là vậy, chính phủ nhất định sẽ bó buộc nó, đó chính là hệ thống khống chế trí năng. Như vậy, một khi bị tấn công… hoặc hệ thống cho rằng nó gặp phải uy hiếp, thì sẽ khởi động cơ chế phòng ngự, cấm tất cả sinh vật sống rời khỏi đó, cho đến…”
Giọng nói của Lecce trở nên nghẹn ngào, hắn không nói được nữa.
“Cho đến khi hoàn thành tiêu độc toàn diện.” Khôngren tiếp lời Lecce, tư liệu về mặt này hắn cũng từng thấy qua, cho nên hắn biết Lecce không phải đang khuếch đại sự thật, hiện tại xem ra, sinh tồn của họ đã vô vọng.
“Trời ạ..” Ada cuối cùng cũng hiểu hàm ý trong lời bọn họ, cả người ngây ngẩn tại chỗ. Đèn trong căn phòng chợt tắt, đôi mắt và gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi của cô hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Lầu thí nghiệm bị cắt điện, Levi và tiến sĩ Conson đối mặt nhìn nhau trong bóng tối, hắn có thể thấy rõ được vẻ sợ hãi trên mặt tiến sĩ Conson.
Con đao đâm vào thân thể hắn bị rút ra mang theo dòng máu, Conson nói gấp gáp: “Có đáng làm vậy không Levi Ansel? Ban đầu bọn họ nghi ngờ mày, tại sao mày phải tự làm cái kén cuối cùng đem bỏ tính mạng? Mày chỉ cần làm theo bọn họ muốn là được rồi!”
“Ông không biết đâu, tiến sĩ.” Levi ánh mắt lạnh lẽo, trong căn phòng tối đen, giống như lửa ma trơi ghê rợn, hắn mở miệng, giọng điệu lạnh tận cốt, “Ông không biết thứ đó đại biểu cho cái gì.”
“Tao không muốn biết.” Tiến sĩ Conson lắc đầu, giơ cây dao trong tay lên, muốn đâm vào tim Levi. “Tao chỉ biết mày sẽ chết sớm hơn tao!!”
Pằng, trong bóng tối bắn ra một tia sáng mạnh, ánh sáng đèn pin ảnh hưởng đến động tác của Conson, trong một phần ngàn giây hắn do dự, viên đạn đã nhanh chóng xoay vút đi xuyên qua vai hắn.
Vu Tử Thạc đi vào nhặt cây dao lên, nâng tay Levi lên mở trói cho hắn, động tác của y nhẹ nhàng lưu loát, có thể thấy không phải là lần đầu tiên y đối mặt với tình huống này. “Anh là người biết lấy oán báo ân nhất mà tôi từng gặp.” Nói rồi cười nhếch miệng, tuy mới đầu đã không cho rằng Levi sẽ thật sự tin tưởng y, nhưng cũng không nghĩ tới bản thân sẽ bị Levi thiết kế lợi dụng.
“Vậy sao anh còn cứu tôi? Não bị đạn bắn nát rồi sao?” Nói xong Levi cười lạnh, xoa xoa hai cổ tay được giải phóng. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng cười lạnh lẽo của hắn giống như tiếng vang khi ném người ta vào giếng nước làm bọt văng lên, khiến người rợn tóc gáy.
“Nên nói thế nào đây.” Vu Tử Thạc không coi ra gì nhún vai, nụ cười bâng quơ cho dù trong bóng tối vẫn thu hút người khác. “Nhiệm vụ của anh là đi vào chỗ chết, mà nhiệm vụ của tôi là cứu anh.”
Thân thể Levi nhẹ run, ánh mắt chuyển sang nơi khác, khi đưa ra quyết định này, hắn cũng không hề do dự áy náy gì. Đặc biệt là hôm đó, sau khi Vu Tử Thạc nói với hắn những lời kia, một cảm xúc gì đó dâng lên trong lòng hắn, tựa hồ hắn sắp không thể khống chế được bản thân đẩy toàn bộ kế hoạch này đi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn khống chế rất tốt tâm tình của mình, hắn là đặc vụ, không thể có tình cảm.
Conson bị bắn trúng lăn một vòng dưới đất, than vãn thật dài, nhìn Vu Tử Thạc: “Đáng tiếc người mày muốn cứu dự định hại chết cả mày.”
Levi vẫn giữ vẻ mặt cười lạnh, đi qua đạp một đạp lên mặt Conson, “Tôi nói rồi, ông không biết thứ bọn họ muốn nguy hiểm thế nào.”
“Liên quan đến bức [Con quạ đêm đen] sao?” Vu Tử Thạc tựa vào cửa, tên của bức tranh được phát âm rõ ràng.
“Tao chỉ biết nó đại biểu cho một món kinh phí lớn.” Tiến sĩ Conson không còn sức đẩy Levi ra, chỉ nắm chặt tay. “Mơ ước cả đời tao… đều cược vào đây.”
“Không phải chỉ đơn giản là kinh phí! Cho nên tôi mới nói ông chẳng hiểu gì cả!” Giọng nói của Levi chưa từng kích động như thế, đạp thật mạnh lên ngực Conson, “Thứ ở bên trong sẽ dẫn tới cuộc chiến tranh thế giới thứ ba!! Ông là đồ ngu xuẩn!!!!”
“Cái…” Vu Tử Thạc cho rằng y nghe không rõ, vừa định hỏi, tín hiệu của Giang Hằng chợt thông. Chỗ tốt của ngừng cung cấp điện, là màn chắn tín hiệu cũng biến mất.
“Tôi đoán anh gặp phải phiền phức.” Giọng nói thấp trầm mang theo gấp gáp, ánh sáng mờ ảo trên màn hình vi tính rọi lên mặt Giang Hằng, có trời biết trong hai tiếng vừa rồi hắn đã tưởng tượng ra bao nhiêu khả năng chết toi nào!
“Đúng vậy, chỗ tôi có một hệ thống sẽ lập tức phát nổ ngay đây, ba vị cảnh sát và một…” Vu Tử Thạc nói rồi nhìn Levi một cái, nhẹ than: “Đồng minh lừa đảo.”
Nghe đánh giá của sát thủ, Levi rất tự giác hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Vu Tử Thạc và Giang Hằng nói chuyện một chút, sau khi hai bên đạt thành thống nhất nào đó, y mới kéo Levi ra ngoài.
“Anh có dự định gì? Sắp chết tới nơi đừng tiếp tục giày vò nữa được không?” Levi không chút kiên nhẫn, vì hắn không biết sát thủ này còn muốn làm gì.
“Có người đề nghị với tôi hack vào kho cơ sở dữ liệu của máy tính trí năng cấy virus vào, nhưng tôi không biết máy chủ ở vị trí nào, cần anh dẫn đường.” Máy tính giờ treo trên cao đã đếm được 20 phút, trên mặt sát thủ vẫn mang theo nụ cười.
Có lẽ y không sợ chết, có lẽ y tự tin sẽ không chết ở đây, bận tâm làm gì chứ, sát thủ này luôn có thể đảo chuyển càn khôn một cách bất ngờ. Levi không muốn nghĩ nhiều, chỉ sang lối đi an toàn bên phải. “Chỗ đó.”
Levi tuy bị thương, nhưng khí lực của quân nhân giúp hắn không bị chậm tốc độ di chuyển. Tay Vu Tử Thạc đặt lên tay nắm cửa, sau lưng chợt truyền đến tiếng nói: “Không được động, Mũ Đen.”
Là Ada, Ada Wenskhôngl.
Cô cuối cùng cũng nhớ ra, vào đêm hơn ba năm trước, người đàn ông cô gặp trong con hẻm, chính là y!
Nụ cười đặc biệt của y đã bao nhiêu lần ra vào trong giấc mộng của cô, chỉ là trong hơn ba năm rưỡi này cô không hiểu nguyên nhân.
“Ha, cảnh sát Ada.” Giọng điệu như từng quen biết, gợi cảm lại chậm rãi, Vu Tử Thạc thong thả xoay người. “Cho dù qua vài phút nữa chúng ta đều chết cả, cô vẫn muốn bắt tôi sao?”
“Suốt ba năm rưỡi… tôi mỗi giây mỗi phút đều chờ đợi thời khắc này đến.” Tiến sĩ Damon không nói sai, dục vọng truy bắt này không lúc nào không giày vò cô! Ada nắm chặt khẩu súng, cao giọng gầm lên: “Buông vũ khí của anh xuống!”
“Cô không thể đợi sống sót ra ngoài rồi hãy bắt tôi sao?” Vu Tử Thạc nhướng mày, chỉ vào cánh cửa sau lưng: “Tôi có biện pháp để tất cả rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây? Sao có thể rời khỏi?” Ada đang do dự, vừa rồi tín hiệu rào chắn biến mất, bọn họ thuận lợi liên lạc với sở cảnh sát. Nhưng đối phương tỏ vẻ, nếu liên quan đến hệ thống phòng ngự của phòng thí nghiệm, bọn họ không thể làm gì. Ada muốn bắt Mũ Đen, nhưng nếu cái giá là đánh cược với tính mạng của Khôngren là Lecce, thì cái giá này quá lớn.
“Vừa đi vừa nói.” Vu Tử Thạc đẩy cửa tỏ vẻ Ada và Levi vào cùng, khi chạy xuống lầu, y nói: “Có thể xâm nhập vào hệ thống máy chủ, rồi tiếp tục từ bên ngoài công phá tường lửa bảo vệ của hệ thống, thay đổi mật mã, tạo lại một cơ chế phòng ngự khác.”
“Sau đó để chúng tự tấn công lẫn nhau? Kết quả không phải vẫn là tự nổ sao?” Levi nghe ra được đầu mối, nếu là vậy, tất cả có ý nghĩa gì đâu?
“Đúng, khác ở chỗ cửa sẽ được mở ra, chúng ta có cơ hội nhân khoảng trống hai hệ thống tấn công lẫn nhau rời khỏi chỗ này.” Đi tới trước máy chủ, Vu Tử Thạc liên kết trình tự xâm nhập mà Giang Hằng đưa trước đó vào máy chủ, không thể không nói Giang Hằng suy nghĩ thật vẹn toàn.
“Vừa rồi anh chính là đi tìm người này…” Ada nhìn Levi bị đánh không ra hình, trong bóng tối, cô căn bản không nhận ra hắn, “Mà không phải muốn phá hoại nơi này?”
“Tùy cô nghĩ sao thì nghĩ, cô cảnh sát.” Vu Tử Thạc không muốn đối mặt với vấn đề của Ada, mà trên thực tế, y và Levi đích thật muốn phá hoại một chút ở đây.
Nụ cười nhàn nhã như ý của sát thủ khiến người ta không thể hiểu nỗi, Ada chỉ đành hít sâu một hơi, “Nếu không kịp để tất cả mọi người rời khỏi đây thì sao?”
“Có khả năng này, cho nên tôi hy vọng cô và người của cô dẫn hắn đi trước.” Màn hình chớp sáng, ánh lên mặt Vu Tử Thạc. Ý của y là, y sẽ hoàn thành chuyện còn lại sao?
Không, chuyện này Ada quyết không cho phép, cô nắm cổ áo y lên. “Nghe này, thân làm cảnh sát, tôi không thể bỏ anh lại không lo.”
“Cảnh sát?” Levi chợt cười lạnh một tiếng. “Cô cảnh sát à, vừa rồi rõ ràng cô muốn giết anh ta.”
“Câm miệng!” Ada tức giận gầm lên, kéo cổ áo Vu Tử Thạc càng chặt, ánh mắt dữ tợn, nghiến răng nói: “Tôi muốn bắt anh, chứ không phải muốn anh chết!”
Nói cách khác, cô không cho phép y trước khi bị cô tự tay bắt được lại tùy tiện chết. Lẽ nào đây là dục chiếm hữu của cảnh sát với tội phạm sao? Vu Tử Thạc không tin lắm nhướng mày nhìn, khi quan sát Ada, đồng thời y càng cười đậm hơn. “Tôi thì không sao hết, nhưng đồng sự của cô thì sao?”
Đáy mắt Ada thiêu đốt ngọn lửa, tiếng nghiến răng ngay cả Levi đứng sau cũng nghe thấy. Sát thủ này muốn cô phải lựa chọn, y rất thản nhiên bắt cô lựa chọn! Đối với cô mà nói, đây không chỉ đơn giản là đang ở trong hiểm cảnh, bị bức đến tuyệt cảnh, mà còn có tâm của cô.
Ada mở miệng, cuối cùng buông tay, hung ác trừng mắt nhìn y. “Anh đợi đó cho tôi!”