Nguy Hiểm Và Quyến Rũ

Chương 6: Chương 6: Hắn đã đợi ngày này rất lâu




Editor & beta: Mon

Khoảng cách gần như vậy làm bản thân Sơ Nhuế tràn đầy cảm giác nguy hiểm, lại nghe tới Giang Hàn Úc dùng giọng điệu tương tư say mê ở bên tai mình nói chuyện---

Cô càng cảm thấy sợ, cả người căng thẳng.

“ Tôi----tôi không phải vật sở hữu của anh---”

Sơ Nhuế muốn phản kháng, chưa kịp đẩy Giang Hàn Úc ra, bàn chân cô một lần nữa bị bắt lấy.Chưa kịp phản ứng, Giang Hàn Úc đã trở về vị trí cũ, duy trì tư thế nửa ngồi xổm ban đầu, một tay khác cầm cái kẹp gắp lên một miếng bông sát trùng.

Sơ Nhuế căn bản không kịp nói gì, cồn sát khuẩn thấm ướt vết thương làm cô trong nháy mắt đau đớn đến tận óc, không nhịn được kêu lên: “A-----”

Nước mắt trong nháy mắt ngưng tụ ở hốc mắt, răng cắn chặt môi, muốn rút chân về nhưng lại bị giữ lại. Cồn sát khuẩn vẫn còn tiếp tục.

Sơ Nhuế đau đến thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống giường, trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Cô gắt gao cắn răng chịu đựng, mới không để cho mình lần nữa kêu lên.

Quá đau, không có gì đau hơn sát khuẩn bằng cồn.

Từng bông thấm máu bị vứt, Giang Hàn Úc lấy vải băng gạt ra, thay Sơ Nhuế băng bó. Hắn động tác rất nhẹ nhàng, nhiệt độ đầu ngón tay tựa hồ làm cho đau đớn lúc nãy tiêu tan không ít.

“Còn đau không?” Hắn hỏi.

Sơ Nhuế rốt cuộc tỉnh lại một chút, mắt còn chút ướt át. Cô không trả lời, giơ tay lên dụi mắt, nhưng không nhịn được nhìn xem người đàn ông băng bó cho mình.

Cô bỗng nhiên có loại cảm giác hoảng hốt. Hắn rốt cuộc là loại người gì? Có lúc cảm thấy hắn có chút bệnh hoạn, có lúc lại giống như một người bình thường lịch sự, lễ độ...

Nhận ra được ánh mắt chăm chú, Giang Hàn Úc ngước mắt, Sơ Nhuế không chút phòng bị, đụng phải tròng mắt thâm thúy.

Tim đập giống như bị vỗ một cái.

Cô lập tức thu hồi tầm mắt, tìm lời che dấu sự khác thường lúc này: “ Xong chưa?”

Giang Hàn Úc không nhanh không chậm tiếp tục động tác, nhẹ giọng đáp: “ Sắp.”

“Oh.”

Sơ Nhuế thuận miệng đáp một tiếng, ánh mắt lơ lửng. Chờ tinh thần ổn định, cô nghĩ tới điều gì, thử hỏi: “ Anh nói những lời đó với tôi, đều là thật?”

“ Thật.”

“Anh không hỏi tôi là tôi hỏi cái gì.”

Giang Hàn Úc dừng động tác trên tay, ngước mắt nhìn Sơ Nhuế, chậm chạp nói: “ Tôi đối với em mỗi một chữ đều là thật, tôi sẽ không lừa gạt em.”

Sơ Nhuế giọng không được tự nhiên hỏi: “Vậy...Anh từ khi nào bắt đầu?”

Thật ra thì cô có chút khẩn trương, nhất là thời điểm cùng hắn đối mặt. Nhưng cô muốn một đáp án chính xác. Cô đoán hắn hiểu cô muốn hỏi cái gì.

“ Ở trước tối hôm qua, chúng ta chỉ gặp một lần. Anh nói--- tôi cái gì đó, là kể từ lúc đó bắt đầu?”

“ Yêu”- cái chữ này cô tạm thời không nói ra miệng. Thậm chí, cô không tin Giang Hàn Úc yêu cô.

Bọn họ mới gặp qua mấy lần, ngay cả tiếp xúc cơ bản nhất cũng chưa từng có, nói gì đến chuyện có yêu hay không.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, nam nhân trước mặt một chữ đều không nói. Hắn chỉ dùng con ngươi màu đen trầm chăm chú nhìn cô.

Vốn là Sơ Nhuế trong lòng không tin Giang Hàn Úc đối với cô có tình cảm gì, nhưng đối mặt với con mắt sâu không thấy đáy của Giang Hàn Úc, lại thấy bên trong phản chiếu hình bóng cô, tim bỗng nhiên rối loạn tiết tấu.

Cô thật giống như...tin.

Vốn là muốn một câu trả lời, bây giờ Sơ Nhuế cũng không dám muốn. Cô đột nhiên cảm giác được sợ hãi, không khỏi áp lực rất lớn, giống như là không thở nổi.

Lúc này, Giang Hàn Úc lên tiếng: “ Mười năm trước, chúng ta gặp nhau. Là em cứu tôi.”

Các đường nét trên khuôn mặt anh dưới ánh đèn càng trở nên rõ ràng, môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng trầm ấm. Giống như một vết sẹo đã lành, không muốn chạm vào nó một lần nữa.

Mười năm trước----

Sơ Nhuế trong lòng bỗng nhiên rớt xuống theo, trong đầu thoáng qua bãi biển sắc trời âm u, tiếng sóng đập vào màng nhĩ cùng với từng đàn chim hải âu vỗ cánh bay. Còn có, trên bờ biển kia, chiếc bao hoa văn trắng xanh giống như đồ bỏ đi---

Cô né tránh tầm mắt, cố ý chối: “ Không có, chúng ta chưa từng gặp nhau.”

“Không. Đã gặp.”

Giang Hàn Úc bình tĩnh, Sơ Nhuế giống như nắm bắt được điều gì đó, đột nhiên tiến lên đón tầm mắt hắn, hỏi: “ Anh là bởi vì cái này, mới muốn cùng tôi kết hôn?”

Không đợi Giang Hàn Úc trả lời, cô liền vểnh môi cười, “Làm thế nào bây giờ, anh tìm nhầm người rồi.”

Tiếng nói rơi xuống, bên trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Sơ Nhuế trên mặt mang ý cười, đáy lòng như đang đánh trống. Cô hy vọng mình diễn tốt, hy vọng Giang Hàn Úc sẽ tin. Có lẽ như vậy, hắn có thể bỏ qua cho cô. Mặc dù cô không có mấy phần nắm chắc, chỉ có thể đánh cược một ván.

Ngoài dự liệu, Giang Hàn Úc rất trấn định, tựa hồ bất vi sở động. Thậm chí còn không quên xé băng dính, đem vải băng ở bắp chân Sơ Nhuế dính lại cẩn thận.

Cuối cùng, hắn hướng cô ôn hòa cười, giống như nhìn thấu được những suy nghĩ đắn đo của cô.

Sơ Nhuế chột dạ, né tránh ánh mắt Giang Hàn Úc, lẩm bẩm: “ Cười cái gì, có gì buồn cười.”

Sau đó nhấc chân dịch chuyển một chút, nằm xuống cầm chăn che mình, nghiêng người sang đưa lưng về phía hắn, không đối mặt.

Đột nhiên, đèn tắt, bên trong phong bỗng nhiên quay về bóng tối.

Sơ Nhuế cả người run lên, lúc này mới nhớ tới bọn họ phải ngủ cùng một căn phòng, không khỏi có chút bối rối, nắm chặt chăn, rất sợ Giang Hàn Úc sẽ dựa vào tới.

Trong bóng tối, cô phòng bị, đều bị Giang Hàn Úc nhìn ở trong mắt. Anh khẽ mỉm cười, cúi người chậm rãi tiến lại gần cô, môi kề vào má cô: “Đừng nghi ngờ sự chân thành của tôi, tôi cảm thấy tôi yêu em, là đủ rồi.”

“Ngủ ngon.”

Sơ Nhuế toàn thân cứng ngắc, bên tai một mực quanh quẩn lời hắn nói. Cái gì gọi là...Hắn cảm thấy hắn yêu cô?

Giang Hàn Úc sau khi đi, qua hồi lâu, Sơ Nhuế mới hoàn toàn kịp phản ứng, lấy tay dùng sức cạ mặt. Hắn vừa lúc nói chuyện, môi như có chạm vào má cô---- Có chút giống như bị chiếm tiện nghi.

Thừa dịp Giang Hàn Úc ra khỏi phòng, Sơ Nhuế vội vàng bò dậy mở đèn, xuống giường đi đem cửa phòng khóa lại. Lần nữa trở lại trên giường, cô không tự chủ nhìn vết thương được băng bó đến xuất thần.

Mười năm trước...

Thật ra thì nếu không phải là hôm nay Giai Âm nhắc tới, Sơ Nhuế có thể đã sớm quên. Cô khi còn bé thường xuyên gặp ác mộng, nằm mơ thấy chính là cảnh tượng đó.

Chim hải âu bay đầy trời, từng đợt từng đợt sóng biển vỗ vào bờ, một chiếc bao nằm cô độc trên bờ cát. Màu sắc hoa văn đỏ xanh trắng làm cho người nhìn có chút nhức mắt. Một cô bé lén đi ra ngoài nhặt vỏ sò, đạp bùn lầy, từng bước một đi về phía cái bao, sau đó không nhịn được tò mò, kéo cái khoá kéo ra----

Bên trong cái bao cất giấu một cái người thon gầy, không phân biệt rõ trai gái, khắp người đều là vết máu, môi trắng bệch. Đôi mắt vốn là đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, con ngươi đen thui không có chút ánh sáng, nhưng chặt chẽ nhìn chằm chằm cô...

Sơ Nhuế chợt nhắm chặt cặp mắt, cô thật không thể quên được cái hình ảnh đó, đó là ác mộng một đoạn thời gian dài của tuổi thơ cô. Cô làm sao cũng không nghĩ tới, lúc ấy người kia, sẽ là Giang Hàn Úc.

Cho nên hắn...thật sự là bởi vì chuyện này mới khăng khăng muốn cô? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

-

Một ngày mau chóng trôi qua, bầu trời đã hửng hửng sáng.

Làm xong công việc trong tay, Giang Hàn Úc giơ tay lên tháo mắt kính trên sống mũi xuống, tiện tay ném trên bàn làm việc. Máy tính xách tay còn mở, màn hình hiện lên chuỗi dài chữ tiếng Anh, giống như là một trang văn kiện.

Anh hơi có vẻ mệt mỏi bóp bóp mi tâm, quay người đứng dậy, rời khỏi cái bàn làm việc khiến anh buồn chán, lấy ra một chai rượu từ tủ rượu bên cạnh.

Bóng đêm đã sắp tiêu tán, mấy ngôi sao nhỏ ở trên bầu trời cũng đã biến mất, không tìm được dấu vết.

Giang Hàn Úc đứng ở trước cửa sổ, một tay nâng ly rượu, lẳng lặng thưởng thức, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Anh nhớ tới Sơ Nhuế, nhớ tới Lương Vận Bạch.

Thật ra thì Giang Hàn Úc đối với cuộc sống riêng tư của cha anh vốn dĩ không quan tâm, anh có một khoảng cách không thể vượt qua đối với người cha. Mẹ vì sinh khó mà mất, anh từ nhỏ một mình lớn lên, với ai cũng đều không gần gũi.

Lão gia tử đi tìm bao nhiêu phụ nữ, cho tới bây giờ anh cũng không để ý. Cho đến hai năm trước, anh nghe nói Lương Vận Bạch mang về một đứa bé. Cũng là khi đó, Giang Hàn Úc thấy được bức ảnh của Sơ Nhuế. Cô gái mười sáu mười bảy tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, mắt ngọc mày ngài. Giang Hàn Úc liếc mắt đã nhận ra cô.

Coi như Sơ Nhuế không thừa nhận, anh cũng biết là cô. Cô cùng khi còn bé dáng dấp giống nhau như đúc.

Cô gái cứu anh trong bóng tối, anh vẫn nhỡ rõ hình dáng, nhớ khuôn mặt cô sợ hãi, nhớ bóng lưng cô lảo đảo lúc chạy nhanh. Giống như con nai con trong rừng rậm bị giật mình hốt hoảng chạy trốn. Nhưng là sau đó cô trở lại, mang theo một đám người. Cô núp sau lưng người đàn ông to lớn, co ro, dè dặt dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh. Đây là đôi mắt đẹp nhất mà anh từng gặp.

Cách nhiều năm như vậy, Giang Hàn Úc không nghĩ tới, anh một mực đang tìm người, người đó lại lấy một cái thân phận như vậy xuất hiện. Nếu là nói từ trước đến giờ không ngại cha tìm kiểu đàn bà gì, nhưng từ khắc kia bắt đầu, anh liền bắt đầu để ý đến.

Mà người đàn bà này, lòng tràn đầy ý muốn vinh hoa phú quý, căn bản không để ý sống chết của con gái ruột. Thời điểm con gái bị đám lưu manh dây dưa phải vào đồn cảnh sát, bà ta thậm chí coi như không nghe thấy tiếp tục cùng mấy phu nhân nói chuyện hẹn buổi chiều cùng đánh bài.

Nghĩ tới đây, Giang Hàn Úc bên mép không khỏi nâng lên một tia cười lạnh.

Hắn đợi suốt hai năm, rốt cục chờ tới ngày hôm nay. Con nai đã từng trước mắt hắn chạy trốn, hắn sẽ không lại để cô chạy mất.

-

Sơ Nhuế một đêm này cũng ngủ không được yên ổn. Cô sợ mình ngủ quá sâu, không phát giác được lúc Giang Hàn Úc mở cửa đi vào. Nhưng cô lại rất mệt, mơ mơ màng màng ngủ, trong mộng đều là gương mặt tràn đầy vết máu. Sơ Nhuế tỉnh đi tỉnh lại mấy lần, đến tận lúc trời sắp sáng.

Sau cùng, cô cũng không có thấy ác mộng nữa. Ngược lại là một giấc mơ rất đẹp. Trong mộng, giống như tay bà nội cô vậy, ôn nhu, nhẹ nhàng đụng trán cô, giống như thay cô xem nhiệt độ cơ thể, từng nhịp từng nhịp vỗ nhẹ nhàng sau lưng cô, dỗ cô ngủ.

Cả đời này bất an sợ hãi, tựa hồ cũng như vậy mà tiêu tan.

...

Bình minh đã ló rạng, Sơ Nhuế còn chìm trong mộng ấm áp, cô đã rất lâu không mơ có thấy bà nội. Cô đi tới chui trong lòng bà nội, muốn ôm bà một cái nữa.

Chẳng qua là mộng luôn có một khắc tỉnh kia. Sơ Nhuế ý thức dần dần rõ ràng, chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt cô là màu xanh đậm của bộ quần áo ngủ, cổ áo mở rộng, làn da trắng trực tiếp đập vào mắt.

Cô lạnh cả sống lưng, thân thể cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên cả kinh lui về phía sau, nhảy xuống giường.

Giang... Giang Hàn Úc...

Hắn lại đang ở trên giường!!!

Cô mới vừa rồi còn ở trong ngực hắn!!!

Sơ Nhuế vôi vàng kiểm tra lại quần áo của mình, khá tốt, vẫn y như buổi tối hôm qua---

Không đúng a, cô không phải trước khi đi ngủ đã khóa cửa rồi sao?

Hắn vào bằng cách nào?

Hắn chẳng lẽ có chìa khóa?

Sơ Nhuế nhớ rõ ràng lúc Lương Vận Bạch mang cô vào ở, cô cũng đã đem chìa khóa cửa phòng mình cất đi, ngay cả Lương Vận Bạch cũng không có.

Sơ Nhuế nắm tóc nghĩ không ra, cũng hối hận mình ngủ quá sâu, lại cùng Giang Hàn Úc như vậy ngủ...

Nhìn Giang Hàn Úc còn đang ngủ, Sơ Nhuế đứng cũng không được ngồi cũng không xong, suy nghĩ hay là đi trước thì tốt hơn. Xoay người vừa mới đi về phía trước một bước, cô bị hòm thuốc tối qua chưa dọn dẹp làm trật chân, ùm một tiếng té xuống đất.

Cánh tay cùng đầu gối truyền tới một trận đau. Thật là xui xẻo. Thật là quá xui xẻo. Sơ Nhuế miễn cưỡng ngồi dậy, giơ cánh tay lên kiểm tra cùi chỏ có hay không bị trầy da, đột nhiên cả người bay lên không trung, bị ôm ngang.

Qua một hai giây sau, Sơ Nhuế cơ hồ đều quên phản ứng. Chờ kịp phản ứng lại, cô đã bị ôm đến mép giường, người đàn ông chẳng biết tỉnh lại lúc nào ấn xuống một nụ hôn trên trán cô.

“Sớm.”

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Chúc mọi người một trung thu vui vẻ, sum vầy cùng gia đình nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.