Nguy Hiểm Và Quyến Rũ

Chương 37: Chương 37: Hoàn chính văn




Giang Hàn Úc nhận được tin nhắn của Sơ Nhuế kêu anh đến chỗ này.

Nơi này vô cùng hẻo lánh, từ ngoài cửa nhìn vào, đồ đạc mới lắp đặt dở được một nửa, xi măng ống thép còn chất ở bên trong.

Anh khẽ cau mày, từng bước đi vào nhưng không thấy bóng dáng Sơ Nhuế đâu.

Sơ Nhuế sẽ không có chuyện đi đến loại địa phương này. Cho nên anh duy trì cảnh giác, khi nhận ra có động tĩnh lập tức quay đầu nhìn sang----

Một ống thép đập thẳng vào đầu, ngay sau đó sau lưng lại bị thêm một phát. Choáng váng trong nháy mắt làm anh không chịu được khụy xuống. Anh ngẩng đầu, thấy một gương mặt không tính là quen thuộc.

Giang Hàn Úc nhớ gương mặt này. Đã từng chỉ nhìn qua ảnh chụp cũng làm cho anh phải sinh lòng ghen tị.

Máu từ trán chảy xuống, dọc theo khuôn mặt chậm dãi chảy xuống. Ánh mắt Giang Hàn Úc bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Tư Dữ, mở miệng: “Sơ Nhuế đâu?”

Diệp Tư Dữ vung ống thép trên tay, hung hăng đánh vào bả vai Giang Hàn Úc. Cậu giống như đang trả thù chuyện mà Giang Hàn Úc làm với cậu trong đêm mưa đó.

Lại liên tục thêm mấy phát đập, Giang Hàn Úc đều cau mày chịu đựng, mở miệng vẫn là một câu kia: “Sơ Nhuế đâu?”

Diệp Tư Dữ tức giận, “Tại sao mày không đánh trả?”

Giang Hàn Úc lạnh lùng cười: “Đây là tôi thiếu cậu.”

Mấy tháng trước anh vẫn chưa biết rõ sự việc đã động thủ với Diệp Tư Dữ. Anh không ngại Diệp Tư Dữ dùng cách này đòi lại. Nhưng anh vẫn lo cho Sơ Nhuế, lại hỏi một lần: “Sơ Nhuế ở đâu?”

Gương mặt Diệp Tư Dữ co quắp lại, nắm chặt ống thép trong tay.

“Đã chết.”

Giang Hàn Úc rất trấn định, “Đừng nói láo với tôi.”

Sau đó nhìn chằm chằm mắt cậu, hỏi: “Cậu lừa tôi tới đây rốt cuộc có mục đích gì?”

Đều là đàn ông như nhau, nhưng ánh mắt Giang Hàn Úc máu đang chảy đầy đầu kia lại làm cho cậu kinh hãi. Đó là sự lạnh lùng, lạnh như băng, không có một chút nhiệt độ nào.

Diệp Tư Dữ mấp máy môi, tay lại giơ ống thép lên đánh Giang Hàn Úc, nhưng lần này bị anh bắt được. Rốt cục Giang Hàn Úc cũng phản kháng, trong tay nhiều thêm một ống thép, giọng rét lạnh: “Sơ Nhuế rốt cuộc đang ở đâu?”

Diệp Tư Dữ thở hổn hển, “Chị ấy đang nhìn mày, tao muốn cho chị ấy biết ai mới là người yêu chị ấy nhất----”

Sau đó liền vọt tới Giang Hàn Úc.

Hai người tay không vật lộn với nhau.

Giang Hàn Úc khinh thường động thủ với Diệp Tư Dữ, đẩy Diệp Tư Dữ ra quăng trên đất. Mà chính anh, do vết thương trên đầu, đứng không vững lùi về sau mấy bước.

“Ngu ngốc.” Anh nói.

Diệp Tư Dữ ngồi dưới đất nắm chặt quả đấm, ánh mắt đỏ lên.

Giang Hàn Úc giơ tay che trán cho máu bớt chảy xuống nữa, liếc mắt nhìn bàn tay đầy máu tươi, không nhanh không chậm nói: “Đừng có dùng cách này chứng minh xem ai yêu ai hơn, cũng chỉ có cái tuổi này của cậu mới nghĩ ra được.”

“Làm sao, cậu muốn liều mạng với tôi?”

Ở trong mắt anh, Diệp Tư Dữ cũng chỉ là một đứa nhãi con.

Anh lạnh nhạt cười một tiếng: “Thời điểm ở trong tù thì đọc nhiều sách một chút, tốt cho bản thân cậu.”

Diệp Tư Dữ bị ở thế hạ phong, nghe được lời châm chọc của Giang Hàn Úc càng nghiến răng nghiến lợi.

Giang Hàn Úc không nói gì nữa, ngoài cửa mấy người áo đen liên tục đi vào. Giang Hàn Úc đưa lưng về phía bọn họ, hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”

Người áo đen dẫn đầu trả lời: “Hai phút trước đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay.”

Giang Hàn Úc thu lại ánh mắt, đi tới trước mặt Diệp Tư Dữ, ngồi xổm xuống nhìn cậu.

“Mới vừa rồi để cậu đánh mấy cái kia, là tôi thiếu cậu, tôi trả lại cho cậu. Sơ Nhuế luôn vì chuyện này mà áy náy, tôi không muốn cô ấy vì một người như cậu mà không vui.”

“Cậu biết tôi và cậu khác nhau lớn nhất là cái gì không?”

Anh cười một tiếng, từng câu từng chữ nói: “Đó chính là, tôi sẽ không ngu đến nỗi đi ngồi tù.”

“Nếu tôi ngồi tù rồi, ai sẽ chăm sóc Sơ Nhuế đây?”

Giang Hàn Úc nói xong, đứng lên, đảo mắt quanh bốn phía, cuối cùng rơi vào cánh cửa đang đóng phía sau bàn làm việc kia.

Diệp Tư Dữ bị anh kích thích, lại nhào qua một lần nữa, bị hai người áo đen đè lại. Diệp Tư Dữ bị ấn trên mặt đất, cắn chặt răng giận dữ nhìn chằm chằm Giang Hàn Úc.

Cậu không phục, không cam lòng.

Giang Hàn Úc không muốn để ý tới cậu ta, chỉ muốn tìm Sơ Nhuế.

Cửa đẩy ra, trong căn phòng u ám chỉ có một ngọn đèn sáng yếu ớt. Sơ Nhuế bị trói ở trên ghế, miệng dán băng dính. Cô khóc đỏ cả mắt, trên mặt toàn bộ đều là nước mắt.

Tất cả những gì lúc nãy cô đều nhìn thấy. Nhìn thấy Diệp Tư Dữ đánh Giang Hàn Úc, nhìn thấy đầu Giang Hàn Úc bị chảy máu.

Cô rất gấp, rất lo lắng, nhưng lại bất lực không làm được gì. Cách một cái màn hình, cô khóc đến hỏng cả mắt. Cho đến khi đám người kia đi vào, cô mới biết Giang Hàn Úc có dẫn người đi theo.

Trái tim treo lên cuối cùng cũng trở về vị trí, nhưng cô vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Cửa mở ra, Sơ Nhuế đối mặt với Giang Hàn Úc, trong lòng dâng trào, càng không nín khóc được.

Giang Hàn Úc đến gần cô, đứng trước mặt cô cẩn thận xé bỏ băng dính trên miệng, sau đó sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Có sao không?”

Sơ Nhuế lắc lắc đầu, anh đưa tay lau nước mắt cho cô.

“Khóc cái gì, không phải tôi đã tới rồi sao.”

Giang Hàn Úc tháo dây ra cho Sơ Nhuế, Sơ Nhuế nén khóc, giọng run rẩy: “Em biết anh nhất định sẽ tới...”

“Đừng sợ, không sao rồi.”

Giang Hàn Úc rất nhanh đã tháo xong sợi dây, ôn nhu an ủi Sơ Nhuế.

“Chúng ta về nhà.”

Sơ Nhuế gật đầu, ôm lấy người đàn ông trước mắt này. Cô ở trong ngực anh, khóc nói: “Anh chảy rất nhiều máu...”

“Tôi không sao, trước kia em bị đập như vậy không phải cũng không có chuyện gì đó thôi?”

Anh dỗ cô, “Vẫn còn tốt lắm, đừng lo lắng.”

Sơ Nhuế rất tự trách, “Đều do em...”

Nếu ban đầu cô không đi đảo Nam Lộc thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô rất hối hận.

“Không trách em.” Giang Hàn Úc buông Sơ Nhuế ra một chút, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, hai bên gò má có dấu tay đỏ ửng rõ ràng, chân mày không khỏi nhíu lên: “Em thật sự không sao?”

“Anh tới rồi thì em không sao hết.”

Chân mày Giang Hàn Úc vẫn nhíu chặt, dấu tay trên mặt Sơ Nhuế quá rõ ràng.

“Nó đánh em?”

“Đánh hai cái.” Sơ Nhuế thẳng thắn.

Giang Hàn Úc chợt đứng lên, lửa giận bùng lên.

Sơ Nhuế vội vàng kéo anh lại, muốn đi theo, nhưng bởi vì bị trói quá lâu, chân đều tê hết cả, té xuống. Giang Hàn Úc kịp thời đỡ lấy cô.

“Được rồi.” Cô nói, “Không phải anh báo cảnh sát rồi sao, cảnh sát sẽ xử lý.”

Giang Hàn Úc bình tĩnh lại, nhịn tức giận xuống, đau lòng nhìn mặt Sơ Nhuế. Sau một lát, anh mới nhớ tới: “Đúng rồi, sao em biết tôi báo cảnh sát.”

Sơ Nhuế chỉ màn hình trước mặt. Giang Hàn Úc nhìn sang, biết, là camera giám sát.

Những chuyện xảy ra khi nãy, Sơ Nhuế đều nghe được nhìn được.

“Đúng rồi, sao anh lại biết mà tới đây? Lại còn báo cảnh sát nữa?”

Sơ Nhuế cũng thắc mắc.

Giang Hàn Úc quay đầu lại nhìn cô, sau đó ôm cô đi ra bên ngoài, giải thích.

“Tôi nhận được tin nhắn của em, nhưng đó rõ ràng không phải em gửi.”

“Lúc em gửi tin nhắn luôn thích dùng nhãn dán, cái tin nhắn kia không có một cái nhãn dán nào.”

Trước khi tới Giang Hàn Úc đã đoán được là có vấn đề. Anh rất hiểu Sơ Nhuế, cô sẽ không vô duyên vô cớ đến nơi như vậy. Cho nên, anh liền giao cho thuộc hạ nếu năm phút sau không nhận được điện thoại của anh thì hãy đi vào. Thuận tiện báo cảnh sát.

Ngật nhất tiệm, trưởng nhất trí.

*** 吃一堑, 长一智 - Ngật nhất tiệm, trưởng nhất trí

Nghĩa tiếng việt: vấp ngã một lần, khôn lên một chút; ngã một keo, leo một nấc; đi một đàng khôn một dặm. (Theo tudienso.com)

Đối với Giang Hàn Úc, năm đó anh bị bắt cóc cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Ít nhất anh học được cách giữ cảnh giác.

Cảnh sát tới, hai người về đồn làm lời khai xong, Giang Hàn Úc mới đến bệnh viện băng bó vết thương.

Vết thương không tính là sâu nhưng cũng chảy không ít máu. Sơ Nhuế lo anh có thể bị chấn động não hoặc thiếu máu gì đó, cứng rắn bắt anh nằm viện.

Sau đó Sơ Nhuế nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát, cô lại đến đồn cảnh sát lần nữa.

Cảnh sát phụ trách nói cho Sơ Nhuế biết, có hồ sơ ghi chép trước kia Diệp Tư Dữ đã từng làm người khác bị thương, lúc ấy cậu ta vẫn còn là vị thành niên. Đối tượng bị hại là em trai cùng cha khác mẹ của cậu.

Cha mẹ Diệp Tư Dữ đã ly hôn khi cậu còn rất nhỏ, sau đó cha cậu lập tức cưới vợ mới, sinh thêm một đứa con trai. Có lẽ do bị đối xử khác biệt, trong lòng cậu dần dần trở nên căm giận, cho đến khi cậu hơn mười tuổi, khóa em trai trong ngăn tủ, lúc phát hiện ra em trai suýt nữa đã bị ngộp chết. Mặc dù đã cứu được nhưng tuổi còn nhỏ, lại thiếu dưỡng khí quá lâu đã dẫn đến não bộ bị tổn thương.

Từ đấy Diệp Tư Dữ đến sống cùng ông nội.

Cha và mẹ kế đều không quản cậu, nghe nói mẹ ruột cũng đã có gia đình mới, không còn nhớ tới có đứa con là cậu nữa.

Mấy năm kia trong khoa tâm thần đều có hồ sơ của cậu.

Đây là những thứ mà cảnh sát điều tra được, Diệp Tư Dữ cũng đã nhận tội. Lúc bắt đầu cảm xúc không được ổn định, bây giờ cậu đã bình tĩnh lại.

Cậu muốn gặp Sơ Nhuế, cho nên cảnh sát mới tìm tới cô. Sơ Nhuế nghe cảnh sát nói xong, tâm tình trở nên phức tạp.

Khi gặp Diệp Tư Dữ rồi Sơ Nhuế bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Diệp Tư Dữ nhìn rất tiều tụy, dưới ánh đèn lạnh băng trông cậu càng gầy hơn. Cậu như người vô cảm, thấy Sơ Nhuế, nhưng không biết phải đối mặt với cô như thế nào, cuối cùng cúi đầu, nói một tiếng: “Thật xin lỗi chị.”

Ánh mắt cậu rơi vào còng tay trên tay, không thấy rõ biểu tình.

Sơ Nhuế sững sờ, nói không ra lời. Bây giờ cô có thể hiểu vì sao lúc ấy Diệp Tư Dữ lại khăng khăng làm theo ý mình gạt ông nội cậu, cũng hiểu được vào cái đêm mưa kia cậu bị đưa vào bệnh viện, sụp đổ khi nghe tin ông nội qua đời như thế nào.

Thật sự, tất cả oán hận cũng là có lý do.

“Em không hy vọng chị sẽ tha thứ cho em, nhưng mà...” Diệp Tư Dữ vẫn không ngẩng đầu nhìn Sơ Nhuế, “Em hy vọng chị sẽ hạnh phúc.”

Sau đó cậu đứng dậy, bị cảnh sát mang đi ngay, không cho Sơ Nhuế cơ hội nói chuyện. Có lẽ là cậu không dám đối mặt.

Cậu chính là một người hỏng bét như vậy, ghen tị khiến cậu trở nên cực đoan mất khống chế, năm đó đối với em trai như vậy, bây giờ lại đối với Sơ Nhuế như vậy.

Sau khi Diệp Tư Dữ đi, Sơ Nhuế ngồi một mình trong đồn cảnh sát rất lâu. Hốc mắt khô khốc.

Vụ án này có thể âm thầm hòa giải, cô không đành lòng để Diệp Tư Dữ ngồi tù. Sơ Nhuế tìm cảnh sát phụ trách vụ án biểu đạt ý mình, sau đó mới rời đi.

Đi trên hành lang của đồn cảnh sát, Sơ Nhuế đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, lần đầu tiên cô vào đồn cảnh sát là Giang Hàn Úc đã tới đón cô.

Cô bỗng nhiên có chút nhớ anh.

Sơ Nhuế quay về bệnh viện, vừa vặn gặp được Sư Âm ở khu nội trú dưới lầu. Sư Âm xách giỏ trái cây, ngoắc ngoắc tay với cô: “Vừa định gọi điện hỏi cậu ở tầng mấy, sao rồi, bạn trai cậu có sao không?”

Sơ Nhuế lắc đầu một cái: “Khá tốt, bác sĩ nói vẫn cần phải quan sát thêm một thời gian.”

Cô nhìn giỏ trái cây trên tay Sư Âm, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tới nhìn bạn trai cậu một chút nha.”

“Làm sao cậu biết...”

“Em họ hai người nói đó, hẹn mình cùng đi chung, nhưng mình tự đi một mình.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên tầng, Sư Âm nhìn ra tâm trạng Sơ Nhuế không tốt, liền an ủi cô: “Đừng lo lắng, không ai muốn chuyện này xảy ra hết, mà cậu cũng thật là xui xẻo, đụng phải người thần kinh có vấn đề.”

Sơ Nhuế dừng chân: “Cậu đều biết sao?”

“Cái người em họ kia nói.”

Hoắc Quân Xuyên giống như cái phễu, cái gì cũng đi lộ ra ngoài, buổi chiều cùng Sư Âm ba ba ba nói một tràng dài.

“Mình thật không nghĩ tới sẽ dẫn đến chuyện như vậy.” Sơ Nhuế than thở, “Mình mới vừa gặp Diệp Tư Dữ ở đồn cảnh sát, thấy cậu ta thật sự rất đáng thương.”

Bất quá đáng thương cũng chỉ là đáng thương, sự việc cũng đã kết thúc. Cậu đã nhận ra được sai lầm, sau này bọn họ cũng sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.

Sơ Nhuế và Sư Âm chuẩn bị vào thang máy, sau lưng bỗng có tiếng gọi: “Chị dâu.”

Hai người đồng loạt quay đầu.

Hoắc Quân Xuyên chạy tới trước mặt hai người. Cầm theo một bó hoa hồng phấn tươi tắn.

“Chị dâu, anh họ không sao chứ?”

Sơ Nhuế và Sư Âm đều chú ý tới bó hoa hồng kia, Sơ Nhuế trả lời: “Không sao, bây giờ anh ấy tỉnh dậy rồi, chúng ta qua đó thôi.”

“Vậy thì tốt, làm em lo lắng gần chết.”

“Cậu lo lắng cho anh họ cậu mà lại đến muộn như vậy.”

Hoắc Quân Xuyên nhếch lông mày, “Không có biện pháp, bó hoa này gói quá lâu.”

“Cậu thật sự rất yêu anh họ mình nha, đi thăm bệnh còn tặng....hoa hồng phấn.”

“Yêu thì yêu thật, nhưng hoa hồng này không phải cho anh họ.”

Hoắc Quân Xuyên đem hoa hồng đi tới trước mặt Sư Âm, đưa tay: “Cho cô...”

“...” Sư Âm sửng sốt.

Sơ Nhuế cũng ngẩn ngơ, hai người này, từ bao giờ mà...???

Sư Âm lần đầu tiên được người khác tặng hoa, người này lại còn là Hoắc Quân Xuyên, cô không biết anh ta có ý gì.

Đầu cô trống không, đem giỏ trái cây đưa cho Sơ Nhuế, sau đó....quay đầu liền đi.

“Ơ này...”

Hoắc Quân Xuyên gọi cô, lại nói với Sơ Nhuế: “Chị dâu, lát nữa em sẽ tới thăm anh họ sau nhé...”

Sơ Nhuế nhìn giỏ trái cây trên tay, lại nhìn hai bóng lưng một đuổi một chạy phía trước, không hiểu bọn họ đang làm cái gì. Nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng, Sư Âm hình như đang xấu hổ.

Sơ Nhuế một mình trở về phòng bệnh.

Giang Hàn Úc đã tỉnh ngủ, trên đầu quấn vòng băng vải màu trắng. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu thấy Sơ Nhuế đã trở lại, cười cười.

“Đi đâu vậy?”

“Em đi đến đồn cảnh sát một chuyến.” Sơ Nhuế thấy anh lại đang làm việc, liền cau mày, đi tới bưng máy tính lên, “Bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì thì để xử lý sau đi.”

Giang Hàn Úc không phản đối, thuận theo cô gật đầu một cái, quay lại lại hỏi: “Em lại đến đồn cảnh sát làm gì?”

Sơ Nhuế đóng máy tính lại, có chút do dự.

“Em chưa thương lượng với anh đã tự quyết định...sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

Cô khẩn trương không biết Giang Hàn Úc sẽ phản ứng thế nào.

Yên lặng mấy giây, Giang Hàn Úc nói: “Em quyết định là được.”

Sơ Nhuế quay đầu nhìn anh: “Anh có giận không?”

“Tại sao tôi lại phải giận?” Giang Hàn Úc bất đắc dĩ cười, “Em làm chuyện mà em cảm thấy đúng là được, tôi sẽ luôn ủng hộ em.”

Dừng một chút, anh lại nghiêm mặt nói: “Sau này tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.”

Sơ Nhuế mím môi, cảm động. Nháy nháy mắt, cô cười lên: “Anh trước tiên chiếu cố tốt bản thân mình đi, bây giờ anh đang nằm viện đấy.”

Giang Hàn Úc cũng cười theo.

Sơ Nhuế ngồi ở mép giường, đắp lại chăn cho Giang Hàn Úc, sợ anh bị lạnh.

Giang Hàn Úc để ý thấy chiếc nhẫn trên tay Sơ Nhuế. Anh bắt lấy tay cô, ánh mắt thâm thúy.

Sơ Nhuế nhìn anh cười: “Làm gì, mình đưa mà không nhớ sao?”

“Em đồng ý?” Giọng Giang Hàn Úc có chút run rẩy.

Sơ Nhuế nhoài người vào ngực anh, nhẹ giọng trả lời: “Vâng.”

“Trước kia không phải chúng ta đã nói xong rồi sao, đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn.”

Cô ôm anh thật chặt, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh, nói: “Chờ anh xuất viện rồi chúng ta cùng nhau đi đăng kí kết hôn.”

Giang Hàn Úc dang tay ôm chặt cô, hôn hôn đỉnh đầu cô.

“Cảm ơn em.”

Sơ Nhuế cười, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Giang Hàn Úc.

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Anh sắp...làm ba.”

Kinh nguyệt đã hai tháng không thấy, cho nên...

“Chúng ta sắp có một gia đình.”

Cô vừa nói vừa ôm lấy anh.

“Em hình như đã mang thai.”

------------HOÀN CHÍNH VĂN------------

Mon có lời muốn nói: Hoàn rồi hoàn rồi *tung hoa* tung hoa*. Cảm ơn tác giả Mộ Lạp, cảm ơn các bạn đọc đã đồng hành cùng Mon đến chương cuối cùng *cúi người*cúi người*. Tạm biệt Giang tổng cùng Sơ Nhuế, tạm biệt các tiểu cô nương đáng yêu của Nguy hiểm lại mê người. Hẹn gặp lại mọi người trong những tác phẩm tiếp theo nhé!!!

---------------OoO---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.