Ngụy Kiều Hoàng

Chương 2: Chương 2




Thiên linh linh, địa linh linh, đáp lại Ngôn Tuyên Nhi, chỉ có một mảnh

Điều này làm cho nàng than thở ngồi trên ghế, uể oải thiếu chút nữa không cầm được nước mắt, nhưng trời sinh tính mạnh mẽ, sau vài cái hít sâu, nàng nói với chính mình, “Hảo, Ngôn Tuyên Nhi, không cần gấp, không cần hoảng, ngẫm lại khi còn ngủ trên xe công, sự kiện phát sinh cuối cùng ở hiện đại là……”

Mặt nàng đổi sắc. Nịch thủy! Lúc ấy vì cứu một đứa nhỏ rơi xuống nước, cho nên nàng……

Nàng hít 1 ngụm khí lạnh. Chẳng lẽ nói, nàng căn bản đã chết, mới có thể mượn xác hoàn hồn? Trời ạ! Nàng cảm thấy xương cốt bủn rủn, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Nhưng, không đúng a! Khi nàng vừa tới thời đại này, rõ ràng là mặc áo pull cùng quần bò của nàng…… Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? A! Mặc kệ, trước vẫn nên nhìn xem Kim Ngôn này có bộ dạng gì. Đúng vậy, lại nói tiếp, căn bản nàng không có cơ hội hảo hảo nhìn xem khuôn mặt này!

Hai tay vuốt mặt mình, nàng vội vàng đứng dậy vọt tới trước gương đồng, để sát vào, xem cẩn thận.

Ân, mặt trái xoan này, của nàng! Một đôi mày liễu, là của nàng, một đôi mắt hắc bạch thoạt nhìn hoảng sợ trừng lớn cũng là của nàng, còn có cái mũi rất buồn cười này, không phải của nàng, là ai……

Nàng lẩm bẩm một hồi, tay xoa bóp bóp bóp khắp mặt, thẳng đến đôi môi đỏ mọng kia mở mở khép khép lại thủy chung không có phát ra âm thanh quen thuộc nào.

Hô! Hảo gia! Nàng ói ra khẩu dài khí, vỗ vỗ bộ ngực. Ít nhất thân thể này vẫn là của nàng,diều này đại biểu rằng nàng còn chưa có chết, không có mượn xác hoàn hồn, hơn nữa thân thể này còn có khuôn có dạng, rất đẹp!

Cho nên, có thể xác định là, nàng đã xuyên qua thời không, sai sót ngẫu nhiên mà thay thế một cô gái có bộ dạng rất giống nàng làm nữ hoàng ở nơi đây? Bất quá chẳng lẽ bộ dạng nữ nhân cổ đại già trước tuổi sao?? Nàng nhớ rõ Nghị Dung các nàng có nói qua, Kim Ngôn thật mới 15, 16 tuổi, trong khi nàng đã 21 tuổi, bề ngoài phải có chút chênh lệch chứ. Ai, mặc kệ, tóm lại, chuyện mượn xác hoàn hồn không xảy ra, giờ phút này, tựa hồ làm nữ hoàng cũng không đáng sợ đến vậy. Ngh như vậy, nàng không khỏi cười rộ lên.

“Theo lễ nghi, nữ tử đứng không thể y môn, biết không lộ chỉ, tự nhiên, cười không thể nhe răng –” Bỗng dưng, thanh âm trầm tĩnh vô ba của Nghiêm Luân đột nhiên vang lên.

Nàng sợ tới mức nhảy dựng, vỗ về trái tim kinh hoàng trong ngực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân bước vào.

“Này, dọa người có thể hù chết người, ngươi có lầm hay không a?” Sao đi vào mà không có tiếng động a! Nàng thật sự bị dọa đến tim đập hai trăm nhịp một phút luôn.

“Ta nói rồi, người là nữ hoàng cao quý, nói chuyện không được dùng “ngươi a, của ta”, có vẻ ngả ngớn mà không trang trọng.”

“Pháp, ngươi quả thật là phụng chỉ đến phụ tá ta làm nữ hoàng, cả người đều tràn ngập khí chất cổ hủ.” Nàng đô đô ồn ào cố ý nói mơ hồ không rõ, không nghĩ tới –

Hắn lạnh lùng trừng,“Cái gì kêu người này? Cái gì lại gọi khí chất cổ hủ, mỗi ngày chuồn êm ra ngoài cung du ngoạn, học tất cả những việc này sao?”

Mỗi ngày chuồn êm ra khỏi cung? Kỳ quái, nghe tới chuyện tại sao có điểm quen tai, dường như đã nghe được ở đâu đó. Nàng cố gắng nghĩ, nhưng càng nghĩ mí mắt càng trầm, muốn ngủ. Đúng nha, bên ngoài mặt trời chiếu sáng, lại là thời gian nàng ngủ sao?

Thấy nàng không nói gì bác bỏ, hắn liền trở lại chuyện chính,“Chúng ta nên đến ngự thư phòng đi.”

Nàng chịu đựng khốn ý, nhìn nhìn hắn lại chỉ chỉ chính mình.“Ngự thư phòng? Ngươi cùng ta?”

Nhìn vẻ mặt nàng hoang mang, hình như là lần đầu tiên nghe nói, hắn chịu đựng lửa giận trong ngực,“Ta vẫn biết ngươi tâm không cam lòng không nguyện muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nhưng một khi đã ở vị trí này, liền phải chịu trách nhiệm. Có rất nhiều tấu gấp, ta đã thay ngươi phê duyệt, nếu ngươi không có tiến bộ, chỉđi chơi, ta không ngại phong kín thông đạo bí mật trên giường ngươi, khiến ngươi không có cơ hội chuồn ra khỏi cung!”

Nếu không quá mức nhân từ, biết nàng cần phát tiết áp lực buộc chặt của ban ngày, hắn đã sớm bịt thông đạo lại, làm gì phải nhiều chuyện phái Phúc Khang võ công cao cường chạng vạng canh giữ đường ra của thông đạo, âm thầm bảo hộ an nguy của nàng. Nhìn xem, hắn khoan dung cũng không làm nàng thu liễm, ngược lại càng làm theo ý mình!

Thật hung dữ nha! Rõ ràng nữ hoàng không phải nàng, nhưng nàng lại bị hắn nhắc đi nhắc lại tâm sinh áy náy,mà nếu thản nhiên thừa nhận nàng không phải Kim Ngôn, người này đại khái sẽ nghĩ nàng trốn tránh trách nhiệm, lại mắng nàng cho thối đầu đi?

“Ta đã biết, phải đi ngự thư phòng.” Cố gắng giả bộ vẻ mặt sám hối, ý đồ mong hắn có thể giảm nhiệt.

“Đi thôi.”

Đi theo hắn ra khỏi tẩm cung, nàng cố ý đi chậm lại. Bằng không, trời biết ngự thư phòng ở đâu?

Nghiêm Luân mân bạc môi, dò xét liếc nàng một cái, ma cọ xát cọ, là muốn đi sau đi?

Hắn rõ ràng xoải bước mà đi, sau khi đi qua cầu gấp khúc, đi vào một tòa cung điện kim bích huy hoàng như mọi nơi khác. Nhưng khi đi vào, cảm giác sẽ không giống, có mùi thơm của sách, có thật nhiều thật nhiều giá sách, không gian rộng mở, trên bàn dài là văn phòng tứ bảo, còn có một đống tấu gấp nàng chỉ từng nhìn thấy trong tuồng hát.

Dưới ánh mắt sắc bén của hắn, nàng đi đến ghế dựa ngồi vào chỗ của mình, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn ở phía đối diện nàng.

Hắn đem một quyển tấu chương giao cho nàng,“Nhìn xem, nói cho ta biết chuẩn bị phê như thế nào.”

“Được.”

Nàng nhận mệnh mở bản tấu viết rậm rạp này ra, vụng trộm liếc hắn một cái, một tay học hắn cầm lấy bút lông chấm mực nước trên nghiên mực, như thấy chuyện lạ, một bên vừa xem một bên nhíu mày trầm tư. Nhưng vừa thấy hắn không chú ý, nàng liền đưa tay vụng trộm trả bản tấu này trở về rút ra một bản khác, xem có đơn giản hơn hay không.

Nhưng mà, có 1 số chữ ngay cả xem nàng cũng chưa từng xem qua, kết quả đổi đi đổi lại, quyển sau so với quyển trước còn làm nàng đau đầu hơn.

Nàng rốt cuộc đang làm cái gì! Nghiêm Luân lần nữa sắp bùng nổ lửa giận, bút lông trên tay bị hắn nắm sắp gãy.

Nàng nghĩ nàng đang đi mua hàng sao? Đổi đi đổi lại? Một chồng tấu chương ngay ngắn, bị nàng rút ra cắm vào, đã lung lay sắp đổ, mà nàng còn tự cho là giấu diếm được hắn, tiếp tục đổi đi đổi lại?

Nhưng Ngôn Tuyên Nhi thật sự cảm thấy chính mình sắp điên rồi, tấu chương này bao hàm nội dung rộng, làm cho nàng xem đến ho hỗn loạn.

Bản này, viết 1 loạt điều muốn cải cách, một bản khác vốn là một quan lớn bệnh đột ngột qua đời muốn tiền trợ cấp, tiếp theo là Uy Xa tướng quân thành thân hy vọng nữ hoàng đích thân tới chúc phúc, còn có bản này viết có trường hợp công chúng phê bình nữ hoàng không nặng quốc sự, muốn nàng nhanh chóng truy bắt để tránh ngưới khác bắt chước làm theo……

Lão thiên gia, mấy cái tấu chương quỷ quái này là muốn nàng phê chỉ thị như thế nào?

Hỏi nàng kỳ hạn giao hàng thế nào, nàng còn có vẻ có khái niệm a, bởi để làm một người giao hàng có giấy phép kỳ hạn, chưa hết nghỉ hè, nàng đã bắt mình nửa đêm rời giường khêu đèn suốt đêm xem kỳ hạn giao hàng, sau khi được nghỉ dài hạn, lại tiến vào công ty giao hàng vừa làm vừa học.

Thời gian giao dịch ở Mĩ vào mùa hạ đều từ chập tối tới nửa đêm, thường thường chờ nàng xong việc tan tầm, đều là 5, 6 giờ sáng, lại chống được về nhà, nàng cơ hồ là mệt đến ngã đầu xuống liền ngủ.

Nghỉ hè qua hơn một tháng, nàng đã có thói quen cuộc sống ngày đêm điên đảo nghỉ ngơi, mà ở cổ đại một ngày này thật sự là dài đằng đẵng. Nàng thật, thật sự không chống đỡ nổi nữa.

Bốn phía im ắng, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, mí mắt của nàng càng lúc càng nặng, đầu bắt đầu gục, lại gục…… Rốt cục, mặt của nàng dán trên bàn, tấu chương trên tay phải rơi xuống bàn, tay trái bút lông dừng ở bàn giác, trên bút rơi xuống vài giọt mực!

K nàng sẽ nằm úp xuống như vậy, Nghiêm Luân ninh mi nhìn nàng vù vù ngủ. Như vậy nàng cũng có thể ngủ? Trực giác, hắn muốn đánh thức nàng, nhưng là –

Chắc hắn đa tâm, tổng cảm thấy nàng trở nên có chút không giống với trước kia, ít nhất đây là lần đầu, sau khi đi vào ngự thư phòng, nàng còn ngoan ngoãn lật xem tấu chương. Tuy rằng thói quen khó đổi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên, nàng không phản đối hắn, hay giở trò, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt……

Nghiêm Luân trừng mắt nhìn dung nhan đang ngủ say sưa. Nàng lại muốn chơi cái trò gì đây?

Bóng đêm thâm trầm.

Trong mật thất Quân Vương phủ, đèn đuốc sáng trưng.

Quân Vương năm nay bốn mươi tuổi, là hoàng thúc của nữ hoàng đương triều. Giờ phút này hắn chính khí phi phàm ngồi trên long ỷ, bằng hữu tâm phúc phân ra ngồi ở hai sườn, sắc mặt người người ngưng trọng, thở cũng không dám thở mạnh .

Nguyên bản Quân Vương đã thông tri cho bọn họ biết, hắn đã đi giết nữ hoàng, giải quyết cái gai trong thịt.

Chờ đến khi lâm triều, ven hồ Khôi Tinh có thể phát hiện xác chết trôi của nữ hoàng. Đến lúc đó, lấy lí do nước không thể 1 ngày không có vua, để chúng thần đề cử hắn lên ngôi. Ai ngờ, Kim Ngôn lại tới lâm triều trễ như thường lệ, cũng không có gì khác thường.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nước trà trên bàn sớm lạnh, không khí trong mật thất vẫn như vết nứt, có người nhịn không được bắt đầu run run, như ngồi bàn chông.

Thấy mọi người ngồi không yên, vẻ mặt Quân Vương lạnh lùng cứng rắn, tâm phúc hắn vụng trộm ngắm nhìn lúc này lại không dám động.

Bởi vì vị Vương gia này dã tâm bừng bừng, má phải có vết sẹo năm xưa kéo dài từ mắt đến khóe miệng, trên người lại lộ ra hơi thở âm nhu, quần áo tơ lụa cẩm bào, quý khí có thừa, vẻ mặt lãnh lệ, duy độc quyền đầu nắm chặt đã tiết lộ trong lòng hắn đang phẫn nộ. Nàng hẳn phải chết rồi!

Giờ phút này, hắn vốn nên nâng chén chúc mừng, nhưng vì sao nàng lại không chết? Một nha đầu không rành kỹ năng bơi ngã vào trong hồ sâu như vậy làm sao có thể sống?

Nói thêm, nàng bị hắn đẩy vào trong hồ, tại sao nàng lại không phái người tróc nã hắn? Hết thảy đều lộ ra quỷ dị.

“Các ngươi đi đi. Trong gian mật thất này, mỗi câu, mỗi sự kiện, chỉ cần phong phanh lộ ra ở trong cung, chúng ta đều là người ở trên cùng chiếc thuyền, một kẻ cũng trốn không thoát!” Hắn lạnh lùng nói.

Sắc mặt mọi người trắng bệch, đều gật đầu,“Hiểu được.”

Chờ mọi người nối đuôi nhau theo mật đạo rời đi, bên trong chỉ còn có Quân Vương cùng quản s bên người hắn Thụy Tân.

Thụy Tân tiến lên từng bước, cung kính xin chỉ thị,“Vương gia, kế tiếp, ngài có tính toán gì không?”

Quân Vương hít sâu một hơi:“Trước quan sát đã, ta không tin lần kế tiếp nàng còn có thể may mắn như vậy.”

“Nhưng nữ hoàng đã biết chuyện Vương gia làm, Vương gia không trốn……” Thụy Tân lời vừa ra khỏi miệng, ánh sáng lạnh lập tức bắn lại, hắn bối rối sửa miệng,“Vương gia tự nhiên không cần trốn, không có nhân chứng, nói miệng không bằng chứng, có phải hay không?”

“Đúng vậy!” Đúng, chính là nguyên nhân này, nha đầu kia mới không dám hành động thiếu suy nghĩ đi!

Hắn có thể nói nàng là vu hãm, bất quá, nếu nàng nghĩ thả hắn, hắn sẽ từ bỏ dã tâm đăng hoàng, vậy nàng quá ngây thơ rồi!

Sau khi Kim Hiền bị bệnh cấp tính mà chết, hi vọng xưng đế của hắn càng thêm mãnh liệt, chỉ cần chuyển khối đá Kim Ngôn chướng mắt này đi là có thể. Không nghĩ tới tảng đá này rơi vào trong hồ sâu còn có thể nổi lên, thật sự đáng giận!

Thụy Tân thấy vẻ mặt hắn hòa hoãn chút, nhịn không được lại mở miệng,“Nhưng thật bất khả tư nghị, tại sao trong trạng huống kia, nữ hoàng còn có thể sống sót?”

Lúc ấy, hắn ám sáttrấn giữ ở ven hồ Khôi Tinh thay chủ tử, bốn phía cũng có tâm phúc tuần tra, đã nửa đêm, phụ cận căn bản không có người, ai có cơ hội cứu nữ hoàng chứ?

“Vậy chỉ còn lại một khả năng.” Quân Vương âm trầm nói.

Thụy Tân vừa nghe, liền hiểu được ý chủ tử là gì.“Có khả năng sao? Vài canh giờ ngắn ngủn như vậy, chuyện lại xảy ra đột nhiên, cho dù là tìm người thế thân, cũng rất khó tìm được người có thân hình giống nhau như thế.”

“Không sao cả, mặc kệ có phải hóa thân hay không, lâu ngày sẽ lộ ra dấu vết. Đương nhiên, phái cơ sở ngầm ở trong cung muốn bọn họ trong khoảng thời gian này quan sát thật kĩ, bổn vương tạm thời sẽ không vào cung, lấy tĩnh chế động.”

“Dạ, nô tài sẽ phân phó.” Thụy Tân chắp tay trả lời.

Hắn híp mắt lại,“Chuyện liên quan đến thượng thư tiếp tục tiến hành, chỉ cần nàng làm không tốt, cho dù Thái Hậu tư tâm bao che khuyết điểm, đối mặt chúng văn võ bá quan buộc tội, cũng không chịu nổi, đến lúc đó ngôi vị hoàng đế vẫn sẽ rơi vào trong tay ta.”

Nhưng đây là hạ sách, hơn nữa thời gian chờ đợi quá dài, kiên nhẫn của hắn có hạn.

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Thụy Tân liền khó xử,“Nhưng lão gia hỏa Đồ đại nhân kia vẫn không chịu ký, vì hắn là lão thần tiên hoàng nể trọng, hắn không ký, có rất nhiều quan viên liền có cơ sở cậy vào, không ký theo.”

Hắn mắt lạnh nhe răng cười,“Gán tội danh, tìm điểm yếu đánh cho hắn một quyền. Dám đối địch với ta, sẽ phải trả giá đắt, giết gà dọa khỉ, xem ai dám không ký!”

“Nô tài lập tức đi làm!”

Thụy Tân lui xuống, Quân vương độc tọa bên trong, một mảnh tĩnh lặng, đột nhiên,“phanh” một tiếng, hắn nắm tay đánh mạnh xuống bàn, chỉ trong chớp mắt, cái bàn liền bể nát, chén lách cách rơi xuống đất.

Hé ra khuôn mặt lạnh lùng bởi vì vặn vẹo mà trở nên dữ tợn, hắn cắn răng,“Nhất định! Nhất định sẽ trừ bỏ ngươi!”

“Ba trăm hai mươi lăm con dê, ba trăm hai mươi sáu con dê, ba trăm hai mươi bảy con dê…… Di? Tại sao đột nhiên thấy lạnh buốt?”

Trong phòng ngủ ở hoàng cung, Ngôn Tuyên Nhi nằm ở trên giường một hồi lâu mà vẫn không ngủ được.

Nàng nhàm chán đếm dê, nhưng còn chưa đợi được Chu công đến, đã cảm giác được một cỗ không khí lạnh đến xương!

Nàng nhăn mày liễu, chà xát chà xát cánh tay đang nổi da gà, ngồi dậy, lại ra khỏi màn trướng, chỉ thấy vải mành che cửa sổ bị thổi bay thật cao, gió lạnh cứ như vậy mà tiến vào

Nàng xuống giường đi đến bên cửa sổ, khép cửa sổ lại. Chỉ thấy ngoài cung điện một loạt đèn cung đình sáng ngời, nguyệt nhi treo cao trên không trung, bốn phía là một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến mức thương cảm trong lòng nàng bài sơn đảo hải nảy lên.

Trong mắt nàng phiếm lệ, trở lại trên giường, kéo chăn cao đến cổ, quỳ gối ngồi.

Nàng có thể thay Kim Ngôn làm nữ hoàng sao? Lắc đầu, khẳng định bất thành, đại sự trị quốc nàng không làm được!

Nàng không có năng lực a, lại hoàn toàn không biết gì về Đông Phong hoàng triều cả. Làm vua của một nước, nhật lí vạn kỵ, hơn nữa, ở tivi diễn qua, hoàng thất nhiều quy củ như lông trâu, mệt chết mình không quan trọng, vạn nhất đẩy quốc gia dân chúng vào hoàn cảnh cằn cỗi khốn đốn, nàng sẽ trở thành tội nhân!

Cho nên, nàng hẳn nên thành thực nói ra thân phận của mình, cho người có năng lực đến tác chủ, đúng không ? Nhưng sau đó thì sao? Nàng muốn trở về hiện đại phải đi con đường nào?

“Ta sắp điên rồi!”

Nàng buồn bực nằm lại trên giường, nhưng lăn qua lộn lại –

“Đáng giận!” Nàng ảo não lại ngồi dậ

Làm sao mới ngủ được đây? Trừ bỏ buổi tối có thói quen làm việc, nay còn có việc khó giải quyết hơn, khiến cho nàng tâm phiền ý loạn, còn có lúc ban ngày ban mặt, Nghiêm Luân lại để cho nàng ghé vào bàn ngủ mấy giờ liền, mãi cho đến khi bụng cô lỗ cô lỗ kêu, nàng mới tỉnh ngủ.

Phẩm Hoài cùng Nghị Dung nói, “Nhiếp chính vương có dặn, không cần quấy nhiễu Hoàng Thượng.”

Cái gì chứ, là cố ý chỉnh nàng đi, hại nàng ngủ thẳng đến xương sống thắt lưng đau, ngủ rất no giấc, hiện tại có khả năng ngủ nữa sao?

Đúng rồi, Phẩm Hoài nói cho nàng biết, vì phụ tá nàng, Nghiêm Luân đã chuyển từ Trấn vương phủ của hắn vào trong cung, cách tẩm cung của nàng rất gần.

Cho nên, hiện tại nàng có thể tuyên hắn đến thương lượng đi? Quốc sự, không gọi hắn thì gọi ai?

Nàng lập tức xuống giường, cầm đèn kêu hai vị cung nữ tiến vào phân phó.

“Nữ hoàng muốn triệu kiến nhiếp chính vương ạ? Dạ!”Cung nữ chịu trách nhiệm có chút chần chờ, dù sao giờ này cũng là nửa đêm, nhiếp chính vương có khả năng đã đi vào giấc ngủ, nhưng hoàng thượng có lệnh, các nàng cũng chỉ có thể làm theo.

Ngôn Tuyên Nhi vốn tưởng rằng bắtương từ trên giường dậy lại mặc quần áo cũng cần một chút thời gian, không nghĩ tới, nàng mới mặc ngoại sam vào, Nghiêm Luân quần áo chỉnh tề đã xuất hiện.

“Ngươi còn chưa ngủ?”

Nàng vô cùng kinh ngạc, hơn nữa đối phương hiển nhiên còn chưa tắm rửa, bởi vì quần áo vẫn giống lúc ban ngày.

“Chuẩn bị một ít tư liệu, giúp nữ hoàng sớm tiếp nhận trạng huống.”

Hắn đáp lạnh nhạt, nhưng Thái Hậu đã giao phó cho hắn phụ trợ tân hoàng trị quốc trọng trách lớn lao mà Kim Ngôn dù tuổi nhỏ rất kiêu ngạo, cho nên, rất nhiều quyết sách trọng yếu đều qua tay hắn phê duyệt. Bởi vậy, sau khi nàng phê duyệt chút tấu chương, hắn lại xem một lần cẩn thận, hàng đêm khêu đèn thức khuya, cũng đã thành thói quen.

Nàng thở sâu, nhìn hai cung nữ,“Các ngươi đều lui cả ra ngoài đi, không cần các ngươi hầu hạ.”

“Dạ.”

Hai cung nữ lui ra, nàng hơi chút thoải mái nhìn Nghiêm Luân ngồi ngay ngắn phía trước nàng. Không biết lời nói sắp xuất ra đây, đối phương sẽ làm ra phản ứng gì?

“Thời gian đã khuya, nếu chỉ tuyên ta tiến vào mắt to trừng mắt nhỏ, thứ ta không thể phụng bồi.” Nghiêm Luân nói xong, đứng dậy muốn đi.

“Ta nói, ta nói!” Nàng vội vàng lắc mình đến trước người hắn chặn đường. Người này so với tưởng tượng của nàng không có chút kiên nhẫn nào.

“Ách, ta muốn nói là, ngươi làm gì phiền toái như vậy? Nếu chúng ta là vị hôn phu thê, mà ngươi lại vĩ đại như vậy, sau đó, xuất giá theo phu –> Nàng nói được nói năng lộn xộn, thật sự thấy cặp con ngươi đen kia nheo lại càng mị hoặc càng tinh tế, nhưng từ khe hở hẹp lửa giận ra vào lại càng lúc càng nồng, nàng cảm nhận được áp lực nha.

“Ý tứ là, ngươi một chút cũng không muốn ngồi long vị?”

Nàng xấu hổ cười gượng hai tiếng, vô thố gật gật đầu.

Cho nên, hơn phân nửa đêm nàng muốn cung nữ đi mời hắn đến, liền vì chuyện này. Hắn bị chọc tức, nhưng cố gắng khắc chế lửa giận sôi trào, ngữ khí bình tĩnh hỏi:“Ngươi thật sự nghĩ vậy?”

Nếu đã mở miệng, chỉ có thể kiên trì nói tiếp,“Đúng vậy, ta tự nhận không có bản sự trị quốc, huống chi, nữ tử không tài đó mới là đức, không phải sao?” Nàng mạnh nuốt nước miếng, muốn từ con ngươi đen thâm trầm không thấy dao động của hắn nhìn ra chút cảm xúc, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì.

“Vậy nàng nên làm cái gì?”

Nàng cau mày, nữ nhân cổ đại hình như là — nàng bóp trán, vắt hết óc nghĩ, xoay mình nhãn tình sáng lên,“Giúp chồng dạy con!”

“Ta hiểu được.” Mặt không chút thay đổi từ trên ghế đứng dậy, hắn đi đến trước người nàng.

Nàng cũng đi theo đứng dậy, mỉm cười nhìn hắn,“Ngươi thật sự hiểu được? Thật tốt quá”

“Đúng! Ta hiểu được, nói nhiều như vậy, lại tìm đến ta lúc nửa đêm, không phải là muốn làm một chuyện mà thôi!”

“Một chuyện gì?” Nàng đột nhiên phát hiện vẻ mặt của hắn không quá thích hợp, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lại đối với nàng chán ghét. Hắn không phải là hiểu lầm cái gì chứ?

“Đúng, ngươi hy vọng, không phải là sớm thành thân một chút, sớm một chút trở thành nữ nhân của ta? Cứ như vậy đi, chúng ta đi trước động phòngau đó, ngươi liền ngoan ngoãn làm nữ hoàng của ngươi, không cần nói cái loại lời nói ngây thơ này!”

Hắn một phen chế trụ cánh tay của nàng, rất thô lỗ túm nàng vào trong lòng. Nàng bị dọa trắng mặt, vội vàng đẩy hắn ra, trừng lớn mắt,“Ngươi đang tức giận? Vì sao?”

Con ngươi đen của hắn bán mở,“Ngươi còn dám can đảm hỏi vì sao? Nữ tử không tài đó là đức? Giúp chồng dạy con? Mấy ngày này ta khổ tâm phụ trợ, chỉ đợi được hai câu nói này?”

“Ta –” Nàng có thể kêu oan sao?

Hắn liên tiếp hít vào, mới có thể đè nén một chút xúc động chộp nàng tới rồi hung hăng đánh cái mông nàng, lại tiến lên, vẻ mặt hắn hung ác thu cánh tay của nàng đi về giường, hắn không thể đánh nàng, nhưng hắn có thể làm một chuyện –

“Làm gì? Làm gì chứ?” Nàng hoảng, giãy dụa kéo co với hắn, nhưng nàng không phải đối thủ của hắn.

“Làm chuyện ngươi muốn làm, dù sao,như ngươi dùng kế khiến Thái Hậu tứ hôn ngày nào đó, vì thế ta, hiện tại vì quý nữ hoàng, còn có cái gì không thể làm?”

Nàng thở hổn hển, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, nhìn hắn lạnh lùng xem xét nàng, nàng chỉ có thể vội vàng giơ lên tay phải,“Ta thề, thật sự, ta muốn đi ngủ. Nếu không ngủ, ngày mai sẽ vào triều muộn, để cho ta ngủ đi, làm ơn. Ngươi không tin? Ta có thể quỳ xuống thề!” Nàng một chút cũng không nghĩ thất thân ở cổ đại đâu, huống chi người này giống hung thần ác sát, có thương hương tiếc ngọc mới có quỷ.

Thật sự không rõ nàng đang làm cái gì? Hắn tựa hồ càng lúc càng không hiểu rõ nàng. Nhưng thấy mâu trung nàng khẩn trương cùng kinh hoảng rõ ràng là không lừa người được. Nàng thật sự sợ hãi chuyện hắn cùng nàng viên phòng!

“Hy vọng ngươi thật sự suy nghĩ cẩn thận!” Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Nghiêm Luân xoay chạy lấy người, ngay cả quân thần chi lễ nên có đều miễ

Hắn vừa đi, hai chân nàng mềm nhũn ngã ngồi ở trên giường,“Phanh –” một tiếng. Sau lần đổ này, cũng đem hai chân chuyển qua trên giường, lẳng lặng nằm hình chữ đại. Kế tiếp thế nào đây? Ngôn Tuyên Nhi.

Ai, nàng cũng không muốn buồn lo vô cớ, nhưng sẽ phải làm sao? Đêm nặng nề, nàng lâm vào cô tịch vô biên vô hạn, muốn khóc……

Người bị phụ đạo muốn khóc, còn người phụ đạo thì sao đây?

Ngày hôm sau Nghiêm Luân liền cố ý rời cung, trở lại Trấn vương phủ, buông tay nhìn xem không có mình theo dõi Kim Ngôn có thể an phận làm nữ hoàng của nàng hay không? Thứ hai, cũng là muốn thử xem năng lực của nàng.

Nhưng khi hắn phái người đưa lời nhắn cho Phúc Khang, muốn ban ngày hắn tức khắc cải trang thái giám cự ly phòng bảo hộ quan sát nữ hoàng, không nghĩ tới –

“Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ đến chỗ ở của Phúc Khang nhưng không tìm thấy hắn, để lại tờ giấy muốn hắn liên lạc với ta, nhưng đã một ngày, hắn không có liên lạc, tờ giấy vẫn ở chỗ cũ không nhúc nhích.”

Làm sao có thể? Hắn nhíu mi,“Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được hắn.”

“Dạ.”

Nghiêm Luân hơi nhếch môi, không thể không sai một cao thủ khác trong phủ canh giữ ở bí đạo ra khỏi hoàng cung, tiếp tục công việc của Phúc Khang bảo hộ nữ hoàng.

Hắn có dự cảm bất hảo. Phúc Khang là tâm phúc hắn thực nể trọng, trước đây chưa bao giờ phát sinh tình hình này, hơn nữa liên tục ba ngày rồi, vẫn không có tin tức hồi báo, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện?

Nhưng nếu Phúc Khang hy sinh, Kim Ngôn không hề có công phu tự bảo vệ mình vì sao có thể lông tóc vô thương?

Ở hậu hoa viên Vương phủ, Nghiêm Luân một mình ngồi trong đình, vẻ mặt ngưng trọng.

“Thật khó có khi ngươi trở về, Niếp tổng quản nói phụng mệnh ngươi mời ta qua phủ. Ta còn nghĩ hắn nói giỡn, hơn nữa, một lần liền đợi ba ngày. Nữ hoàng được chiều chuộng của chúng ta làm sao có thể cho ngươi ở trong này, không tới quấy rầy?”

Bóng cây lay động gian phòng, Nghiêm Luân thấy huynh đệ Tằng Tử Tuyền tươi cười đầy mặt tiêu sái tiến vào, thoải mái ngồi xuống ở vị trí đối diện Nghiêm Luân, hắn được xưng là“Tiêu dao vương”, có màu da ngăm đen khỏe mạnh sang sảng.

Nghiêm Luân thoáng nhìn thật sâu, ý vị thâm trường.

“Ha, ta biết ngươi muốn nói người hiểu ta chỉ có Tử Tuyền.” Tằng Tử Tuyền đắc ý.

“Đúng vậy.” Hắn đáp lời, xác thực ba ngày nay hắn đều mang nghi vấn như vậy.

Một nữ nhân từng mỗi ngày buộc hắn đến khuê phòng của nàng nói chuyện, nếu hắn không đi, nàng liền bộc lộ tính xấu, không chỉ có hạ chỉ tuyên hắn vào cung, còn muốn lấy thái độ phạm thượng phạt hắn trượng hình, nếu không phải Thái Hậu động thân giận xích, loại trò khôi hài này không biết còn muốn ồn ào bao lâu?

Cho nên, Thái Hậu đặc biệt mệnh lệnh cung nhân hầu hạ nữ hoàng nghe lệnh hắn. Về phần nữ hoàng tính tình âm tình bất định, vô pháp vô thiên đã hạ mệnh lệnh, muốn phục tùng hay không, cũng phải để hắn gật đầu mới tính.

Dù vậy, Kim Ngôn kiêu căng một ngày không gặp hắn một lần là làm không được việc, mặc kệ dùng biện pháp gì, nàng cũng nghĩ mọi cách triệu hắn tiến cung, nhưng ba ngày nay lại im lặng như thế.

Hắn đem tình hình này nói với bạn tốt, cũng đem tin tức trong cung truyền đến báo cho biết, chính là Kim Ngôn trừ bỏ vẫn vào triều muộn, mọi việc khác lại rất an phận, thậm chí không chuồn ra cung đi tìm phiền toái.

“Chậc chậc, nữ hoàng đổi tính.”

Tằng Tử Tuyền vỗ về cằm, vẻ mặt khó có thể tin. Dù sao hắn với Nghiêm Luân cùng tuổi, đồng dạng kế tục tước vị Vương gia, lại là hàng xóm đối diện, Kim Ngôn khi vẫn còn là công chúa, đối bạn tốt triền công, hắn đều nhìn thấy, cũng âm thầm thấy may mắn bộ dạng của mình đen một chút, càng tráng một ít, mặt cũng không tốt mạo tựa Phan An giống bạn, mới không làm cho Kim Ngôn theo đuổi.

“Thái Hậu mấy ngày nữa sẽ từ Thiên Vương miếu hồi cung. Nói thực ra, chuyện nàng buộc ta kế thừa long vị ta không nghĩ đến, làm ta nổi trận lôi đình, nếu không bận tâm về huyết thống hoàng gia, nàng nào có cơ hội làm nữ hoàng?”

“Thái Hậu đối với nữ nhi mình chẳng lẽ không rõ ràng sao? Kỳ thật, nàng tin cậy ngươi, Kim Ngôn là trên danh nghĩ trị quốc là ngươi a!”

Hắn biết bạn tốt coi trọng trách nhiệm, cũng bởi vậy, mặc dù con dâu này làm cho cha mẹ Nghiêm Luân “lấy được con dâu tôn quý mà vô phúc tiêu thụ” mà tự nguyện cáo lão hồi hương, trở lại phía nam tiêu dao khoái hoạt, Nghiêm Luân vẫn giải quyết việc chung, hết sức phụ tá.

“Nữ nhân là họa thủy, những lời này ta nghĩ rất đúng.”Tằng Tử Tuyền nói tới đây, nhíu mày xem trọng hữu,“Ngươi không phải là nam nhân thích nói huyên thuyên, còn có việc muốn ta tra, đúng không?”

Tuy rằng là quý tộc, nhưng hắn trời sanh tính yêu du lịch, giao hữu rộng lớn, bằng hữu tam giáo cửu lưu đều có, tự nhiên có chút tài năng tra ra chuyện người khác không tra được ra.

Nghiêm Luân nhìn bạn tốt, chỉ cảm thấy thực đáng tiếc. Hắn có thể trở thành trọng thần của Kim Ngôn được mọi người nể trọng, thế mà không chịu trói buộc, không muốn làm quan, mà lại thích chạy tứ phương.

“Có chuyện muốn nhờ ngươi tra giúp ta ……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.